1. Ngọc Kim Oanh hoàn thành viết xong hết câu chuyện. Nàng gởi bưu điện mang tới nhà xuất bản Linh Ðan. Nhưng chờ một tuần cô nàng đến thì người chủ nhà Xuất Bản- Ban biên tập cho hay. Khi họ đối diện với nàng:
- Chúng tôi không nhận in được. Vì không phải một tác phẩm không in là dở? Mà bởi vì nó chưa đi đến chỗ phù hợp cho một nhà in đã có danh tiếng.
- Nghĩa là sao? Tôi khó hiểu. Kim Oanh nheo mắt hỏi.
- Cũng có thể là một lời từ chối khéo? Hay gì gì đi chăng nữa? Mong cô cảm thông. Cứ coi như việc đã rồi.
Như chén nước lạnh tạt vào mặt. Ngọc Kim Oanh không nói gì cả. Và cô lui ra nhận bản thảo trở về với chính mình.
Nàng phải gởi đi một nơi khác? Và nàng nghĩ chơi trò đi đến nơi nhà in luôn không cần gởi theo mạng, hoặc bưu điện để chờ đợi đến, chờ họ gọi báo như lần trước nữa? Nàng có thể thay đổi một vài kế hoạch thử.
Nhà xuất bản mới Hoa Ðăng. Thì chủ biên tập bảo ngay:
- Mời cô ngồi. Cô có thể tóm tắt câu chuyện tôi nghe thử được không nào? Tôi có thể đọc sau.
- Vâng câu chuyện là viết một một cô gái đã đổi nghề. Từ một luật sư ra nghề thuốc dược y. Và cô đã thành công ở dược y. Vì cô nhìn nghề nghiệp luật dưới mắt cô thấy không còn chân chính ngay thẳng... Cốt truyện cũng đã miêu tả được mối tình đẹp của ba má cô ban đầu, nhưng về sau đó, họ đi đến giai đoạn đầy vẻ khốc liệt?
Nghe cô kể thì cô có năng khiếu văn học lớn. Tôi sẽ xuất bản.
Sau 1000 bản in xong. Mọi người mua sạch. Câu chuyện là như vầy xin giới thiệu.
- " Ngày đó có hai vợ chồng nghèo sống bên xóm sông. Vợ tên là Trần Ngọc Kim Yến. Chồng tên là Nguyễn Du Bảo Chương. Họ yêu thương nhau tha thiết, mặn mà. Ði sớm về khuya, cơm muối ngày hai bữa, vợ chồng không rời nhau. Chàng làm nghề câu cá. Nàng làm nghề đưa đò, đưa khách sang sông. Ðôi lúc nàng mệt, nàng ở nhà may chằm quần áo tươm tất cho chàng, khi rách bởi qua ngày tháng. Và chàng thay nàng chở khách luôn? Tuy thế cuộc sống họ ấm êm hạnh phúc, vẫn đẹp sao.
Nhưng chàng một hôm lại có ý định đi xa làm ăn thay đổi cách sống.
Khi nàng mang bầu trong dạ. Ðã được bốn tháng. Lại gặp cơn đau cảm mạo nặng. Chàng Bảo Chương chăm sóc nàng chu đáo. Chàng nấu cho nàng bát cơm, miếng canh ngon ngọt. Chương đem lên cho nàng ăn, bỗng dưng chàng bảo:
- Cuộc sống nơi này ấm êm, nhưng lắm lúc hà khắc, khó khổ quá em. Hay là em có thể cho anh đi làm ăn xa. Anh kiếm tiền hơn.
- Ðể coi em hết bịnh đã chứ anh?
- Dĩ nhiên anh hiểu điều này em ạ.
- Nhưng em buồn lắm nếu phải xa nhau. Em thật sự không muốn cho anh đi đâu?
- Ta tạm thời hy sinh để có một tương lai khác hơn. Hỡi người vợ cưng nhất của lòng anh.
- Nếu anh đi xa làm ăn. Anh nghĩ có thể xa em lâu không anh Bảo Chương?
- Không lâu đâu. Anh sẽ cố gắng, về rước em nhanh nhất. Chúng ta có thể có một cuộc sống mới khá hơn chăng?
- Em và con trong bụng không muốn cho anh đi đâu.
- Anh đi vì con chúng ta đó thôi em nên nhớ.
Nàng làm thinh buồn nhìn chàng và không nói nữa.
Hai hôm sau nàng bớt bịnh. Công việc chàng phải thả lưới giăng câu. Mấy hôm sau nàng khỏe mạnh nhưng chàng không cho nàng chèo đò nữa. Con thuyền vẫn đứng đó trơ trở
2
Mọi chuyện đã quyết. Chàng Bảo Chương đã lên đường về nơi thành phố lớn. Chàng xa nàng vào một buổi sáng sớm, sương chưa tan. Hai vợ chồng cảm giác bịn rịn vô cùng, thương nhau vô cùng. Song nàng đã cho chàng ra đi như lời đính ước. Và cũng chiều theo ý chàng. Chàng Bảo Chương ba lần rời lòng nàng và ba lần trở lại hôn nàng. Chàng nhìn trong mắt nàng, mắt nàng như níu kéo chân chàng không đi được. Nhưng sự cưỡng bức của lý trí làm chàng thả nhịp bâng quơ, trông theo. Ðường đi như một lối mòn vạch sẵn?
Chàng đã phải ra đi.
Chàng đến tận một nơi thành phố sầm uất và nhộn nhịp. Với chàng mọi thứ trước mắt chàng đều lạ hoắc.
Chàng Nguyễn Du Bảo Chương như người nhà quê lên tỉnh. Tuy là mặt mũi chàng có vẻ sáng sủa dễ coi. Bảo Chương đi nghênh ngang nhiều đường cửa, của thành phố, đói bụng chàng dừng lại vào một quán ăn, chàng kêu cơm loại rẻ nhất để ăn. Lúc này trong quán có một người ngắm Nguyễn Du Bảo Chương không chán mắt. Và anh ta coi như bị hút ngắm? muốn quên mất phần ăn uống của mình luôn. Anh ta cứ nhìn trân vào Nguyễn Du Bảo Chương, chàng đang ăn. Thấy người con trai đàn ông ăn uống khác lạ: ăn chi có vẻ thô lỗ mạnh bạo quá, uống thì có vẻ tục tằn bẩn chật quá? Anh chàng lạ để tâm chăm chú, tên là Tường Lâm. Anh đến hỏi làm quen với Nguyễn Du Bảo Chương ngay:
- Này anh bạn từ dưới quê lên chắc? Trông anh ăn uống tôi thích lắm đó.
- Dạ tôi đang đói.
- Trông anh ăn uống hồn nhiên và tự do quá nhỉ? Có thể có người cho là thô lỗ, riêng tôi thì rất mến, thích lắm... Anh từ đâu đến đây?
- Xa lắm dưới sông quê.
- Anh định đi làm gì ở thành phố này. Xin lỗi tôi muốn làm quen với anh vài câu nói vui vui...
- Không sao. Tôi chưa biết nhưng ai mướn tôi sẽ làm, đó là bước đầu tiên.
- Vậy sao? Vậy thì anh theo tôi, có thể làm được không?
- Hân hạnh cho tôi đó chứ. Anh làm việc chi nhỉ?
- Tôi làm việc cho một cơ sở làm signs, kẽ bản chữ, cắt vẽ, cắt sắt, cắt dụng cụ v.v... Dọn dẹp, thu hồi, đồ thừa mứa, rất còn nhiều việc trong đó linh tinh lắm.
- Vậy à? Công việc có khó lắm không?
- Công việc nào khó, thì mình học cũng trở thành dễ mà. Tôi nghĩ anh bạn không tệ ở đôi tay đâu? Tôi thấy anh dễ thương quá đó. Có thể dẫn anh đi làm cùng tôi chắc là thú vị? Tôi thích đấy.
- Xin cám ơn.
- À mà cho biết quý danh đi để gọi thì hay hơn.
- Tôi tên là Nguyễn Du Bảo Chương.
- Ồ tên hay thật đấy. Còn tôi tên Tường Lâm.
- Tên anh vẫn đẹp mà?
- Tên tôi thì thường quá thôi. Anh có vợ con gì chưa?
- Có rồi vì cuộc sống ở sông quê khổ quá tôi muốn đổi đời và sau này rước vợ lên.
- Trời ơi xa vợ. Anh gan quá. Tôi độc thân lo cho thân mình thôi.
- Mỗi người có một số phận trời định mà. Có vợ sớm cũng do trời cho thôi.
- Tôi hiểu.
- Nhưng tôi nói có sai anh cũng thông cảm nha. Tôi là dân quê mà.
- Không sao miễn là lời nói phát ra thật từ tâm thôi. Ồ vậy bây giờ đi đánh bida với tôi cho vui đi. Tôi sẽ gặp bạn bè để giới thiệu. Chúng tôi thì rất ghiền bidả May be gặp ông chủ nơi đó. Ông chủ cũng ham chuộng bida lắm? Hôm nay là chủ nhật chúng tôi đi chơi hết.
- Vâng cám ơn anh có lòng. Thật buổi đầu tôi hên gặp người tốt.
- À này, nhưng chỗ nghỉ anh ở đâu. Có chưa?
- Tôi còn đi lang thang chưa có ý tìm chỗ nghỉ.
- Trời ơi gan thật, vậy thì có thể về cùng nhà tôi trọ. Anh sẽ thay đồ tắm giặt nhé. Cái giỏ xách này trông coi không quá hai bộ đồ nữa đúng không?
- Dạ đúng. Chỉ có một bộ và đang mặc một bộ này nữa thôi. Còn nữa rách nát tôi bỏ lại nhà.
- Vậy chúng ta đi được rồi. Nhường ghế cho khách mới nhé.
Không hiểu sao Du Bảo Chương đứng nhìn như lúng túng. Tường Lâm bảo:
- Ồ tôi có thể trả tiền cho anh phần cơm này đó nha?
- Thưa không tôi trả xong.
- Thế sao?
- Tôi có ít tiền nên kêu theo ý của mình.
Nguyễn Du Bảo Chương nói và uống nốt ly nước sâm đá còn lại.
- Vậy O.K đi nha.
Tường Lâm nói rồi nhìn anh bạn Nguyễn Du Bảo Chương.
Tường Lâm đi vào quày cashier trả tiền cho phần cơm mình. Anh còn mua thêm vài gói thuốc để dành hút, vì tiệm có bán thuốc lá. Quay lại Tường Lâm bảo:
- Chúng ta đi thôi lên đường...
- Vâng!
Hai kẻ ra khỏi quán ăn bình dân Hương Cốm. Họ về nhà Tường Lâm. Tường Lâm ở một ngôi nhà trong hẻm, được ba phòng kể cả phòng khách. Anh chưa vợ và sống một mình. Nhà bày biện có vẻ bừa bãi. Hai người bước nhanh lọt vô nhà Tường Lâm bảo:
- Nhà tôi ở đây. Cũng thuê thôi. Mình cũng ở dưới quê nhưng lên đây lâu rồi. Coi như dân phố lâu rồi. Anh đi tắm đi. Tôi nhường anh đi tắm trước đó. Dư một phòng anh cứ ở đi làm cùng tôi tự nhiên...
- Vâng cám ơn.
Nói rồi Nguyễn Du Bảo Chương đi lấy đồ đi tắm. Hai ngày không tắm, nước vô người thật mát và dễ chịu quá. Anh vừa tắm vừa cảm giác xúc động khi gặp một bạn tốt. Mặt mày Nguyễn Du Bảo Chương phấn chấn ngay cả khi đang tắm? Phần Tường Lâm thì ngồi nơi ghế, có đặt một chiếc bàn nhỏ gần đó nơi phòng khách. Anh mở nhạc buồn êm êm, ru ru, a ả để nghe.
Nguyễn Du Bảo Chương tắm xong. Chải tóc thay đồ. Ở lại nhà không đầy 15 phút. Tường Lâm chế một loại trà công nghệ mới, bằng hai cái túi lọc trong một cái ly, anh sớt ra, chia ra làm hai mời anh bạn mới quen dùng ly không có túi lọc cho kia lịch sự. Tường Lâm bảo:
- Dùng trà thêm đi nhé người anh em Bảo Chương. Trà này cũng đặc biệt đó.
- OK xin cám ơn anh bạn tốt.
- Ðược rồi.
Cả hai bưng lên uống phần mình.
Tường Lâm định vứt túi lọc trà đi lấy phần nước uống thôi, nhưng không hiểu sao anh lại thích để treo như thế và bưng uống ngon lành. Bảo Chương nhìn anh thấy hay hay với con người Tường Lâm. Sau đó thì Tường Lâm dẫn người bạn Bảo Chương đi. Nguyễn Du Bảo Chương lại theo đến nơi bida để Tường Lâm tột bóng. Nơi đó cách nhà không xa lắm, mà không gần lắm. Hai kẻ cuốc bộ độ 10 phút là tới.
Tường Lâm vui vẻ giới thiệu cùng bạn bè tin mới:
- Tao có bạn mới tụi bay không ăn hiếp nha. Có chí và dũng cảm lắm đó.
Im lặng nhìn bạn bè tý. Tường Lâm nói thêm:
- Ði làm ăn kiếm tiền nuôi vợ ở xa đó.
- Ồ? Cả đám ngạc nhiên nói, họ há hốc nhìn quanh, rồi họ nhìn Bảo Chương, nhìn Tường Lâm luôn.
Một đoạn sau họ nhập cuộc, Tường Lâm chơi chứ Nguyễn Du Bảo Chương chỉ đứng nhìn. Mà Nguyễn Du Bảo Chương biết gì bida mà chơi? Muốn chơi được môn gì là phải học. Thiên tài đâu dọn có sẵn đường suông?
Nguyễn Du Bảo Chương đứng ngơ ngác nhìn anh thấy họ chơi rất ngoạn mục. Bảo Chương cảm giác đã nhớ vợ con, nhưng biết làm sao hơn. Khi anh có ý định đi làm ăn, không lý anh chạy về thăm? Anh hứa với lòng từ khi bước đầu tiên rời nhà kia mà! Từ khi rời ánh mắt nàng dẫu lôi cuốn?
Yêu thương chỉ để nơi lòng.
Anh đành bấm bụng khóc ròng một bên?
Ra đi quyết chí vững bền
Em là hoàng hậu, tình vương nên lòng?
Cho vì tương lai ngày mai vợ, chồng thoát khỏi cảnh nghèo. Ðáp đền ơn nàng? Nàng sẽ là một hoàng hậu không đổi ngôi nơi chàng.? Anh trấn ngự bằng những câu văn anh đột xuất, anh nghĩ ra hay như thế. Nguyễn Du Bảo Chương biết dù nghèo anh vẫn có tâm tư lãng mạn, và thủy chung.
Một chốc ông chủ đến. Tường Lâm giới thiệu Nguyễn Du Bảo Chương cho ông chủ. Ông chủ Ngô Gia Tuấn còn khá trẻ, chỉ độ lớn hơn Nguyễn Du bảo Chương chừng năm hay bảy tuổi. Ông đã tiếp cận và chấp nhận cho Bảo Chương vào cơ sở công trình design bản cắt, vẽ, dựng hình, tạo mẫu chữ, cắt chữ, cấu trúc hình tượng, của mình để làm việc.
- I -
Tiến >>
Nguồn: NguyetsanGiaoMua
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 16 tháng 3 năm 2021