Con Người Nguy Hiểm

edward d. hoch

dịch giả: phan trác hiệu

(mỹ)

Bà Abby Tenyon đang trải qua một một cơn ác mộng. Trong khi một gã đàn ông đeo mặt nạ vung tay nện tới tấp vào mặt bà với quả đấm to lớn mang găng thì bà vùng vẫy trong tấm chăn để cố thức tỉnh. Bà cảm nhận sự đau đớn của từng cú đấm giáng vào mặt bà, bà cố kêu lên và tự hỏi không hiểu tại sao Ron, chồng bà, đang nằm ngủ trên cái giường đôi kế bên, lại không ra tay ứng cứu bà?

Cuối cùng, những cú đấm chấm dứt, bà chập chờn trong nỗi sợ chết. Và rồi, sau đó một lúc, bà tỉnh dậy, biết là trời đã sáng. Bà cựa quậy trên giường, cảm thấy đau nhức ở mặt và đầu.

Bà cố mở mắt trái và không thể nào làm được.

Điều gì đã xảy ra cho bà?

Bà khó khăn mở con mắt phải và nhìn thấy chồng bà vẫn còn nằm ngủ say trên chiếc giường đôi. Bà gọi: “Ron! Ron!”. Ron cựa mình nhưng vẫn không thức giấc. Đồng hồ trên bàn ngủ chỉ 8 giờ 14 phút. Kể từ buổi khởi đầu cuộc vận động tranh cử, chưa bao giờ chồng bà thức dậy trễ như hôm nay.

Bà ráng sức kêu to: “Ron!”.

Chồng bà chậm chạp thức giấc và trợn tròn đôi mắt khi nhìn thấy vợ:

- Chúa ơi! Abby, mặt em sao vậy?

- Em bị thương, Ron! Có điều gì khủng khiếp đã xảy ra với em!

Ron nhảy ra khỏi giường và ôm chặt lấy vợ.

- Em nằm mơ thấy một gã đàn ông đánh đập em!

Ron Renyon đưa tay ngay về phía điện thoại.

Đối với các sự kiện không mấy nghiêm trọng, đại úy Léopold thường giao cho hai nhân viên cấp dưới - Fletcher hoặc Connie - phụ trách việc điều tra. Nhưng với sự việc vừa xảy ra của bà vợ ông Ron, một trong hai ứng cử viên của kỳ bầu cử bổ sung vào Quốc hội sắp tới, nhằm thay thế một ông nghị sĩ mới đột ngột từ trần, thì đại úy Leopold tự thấy mình phải đảm trách.

Nửa giờ sau khi nhận được cú điện thoại cấp báo của ông Ron, đại úy Léopold đã có mặt ở căn phòng của khách sạn. Ông bác sĩ của khách sạn vừa chăm sóc xong bà vợ của Ron, bà ta đang ngồi thu mình như một đứa trẻ trên cái giường rộng.

Ông bác sĩ vừa đi ra cửa vừa nói:

- Bà đang bị chấn thương tâm thần, tôi đã cho bà uống thuốc làm dịu. Bà sẽ thư giãn và có thể ngủ được.

- Thưa bác sĩ, bà Ron bị thương như thế nào?

- Người ta đã đánh vào mặt bà. Mắt bị thâm tím và mặt bị sưng. Nhưng không có gì trầm trọng. Vài ngày nữa sẽ hết. Ông bác sĩ nói với giọng bình thản, dường như ông đã từng nhiều lần chứng kiến những tình cảnh tương tự.

- Bà ấy có nói ai đánh bà ấy không?

Ron trả lời:

- Một gã đàn ông đeo mặt nạ, với cái găng tay đánh quyền Anh. Vợ tôi đã tưởng đang nằm mơ.

- Vợ ông có kêu lên không? Ông không nghe gì cả sao?

Ron thừa nhận: - Tôi không nghe gì cả, mặc dầu xưa nay tôi là người tỉnh ngủ.

Sau khi ông bác sĩ đi ra khỏi phòng, đại úy Léopold đến ngồi bên cạnh bà Ron. Căn phòng được bài trí trang nhã, nhìn thẳng xuống dòng sông. Nơi đây là khách sạn lịch sự nhất của thành phố, xứng đáng là chỗ tạm trú cho vợ chồng ông Ron trong thời kỳ vận động tranh cử. Đại úy Léopold không biết gì nhiều về đôi vợ chồng này, ngoài những thông tin trên báo chí. Ông Ron, 39 tuổi, là một chuyên gia tài chính đã rất thành đạt trong nghề nghiệp, cùng với bà vợ xinh xắn, vừa đến thành phố này để thử thời vận trong kỳ bầu cử bổ sung của Quốc hội sắp tới. Giờ đây, bà vợ không còn chút gì gọi là xinh xắn. Bà đang ngồi cuộn mình trong tấm chăn, trên mặt bắt đầu hiện rõ những vết sưng bầm tím.

Léopold nói: - Xin bà cho tôi biết điều gì xảy ra?

Hình như chưa hết hoảng sợ, bà trả lời lắp bắp: - Tôi... tôi đang ngủ, rồi... rồi tôi... tôi mơ thấy...

Ông chồng phải nói xen vào - Bà ấy vẫn tưởng đó là một cơn ác mộng, chỉ là một cơn mơ khủng khiếp. Bà chưa hoàn toàn ý thức được các sự việc đã xảy ra.

Leopold tỏ vẻ hoài nghi: - Ngay cả khi bà bị đánh?

Ron giải thích: - Tôi cho là chúng tôi đã ăn phải thuốc mê. Tôi cũng không nghe gì cả. Tối hôm qua, sau cuộc họp, về đến khách sạn, chúng tôi đã dùng bữa trước khi đi ngủ. Hẳn là các món ăn đã bị trộn thuốc mê.

Léopold lấy sổ tay ra ghi chép

- Ông, bà có bị mất trộm không?

- Không.

- Bà có bị... lạm dụng tình dục không?

- Không.

- Ông cho là người ta đánh thuốc mê cả hai vợ chồng ông chỉ là để đánh đập vợ ông?

- Không có cách suy nghĩ nào khác.

- Ông có những kẻ thù có khả năng làm việc ấy không?

- Trong chính trường, người ta luôn luôn có kẻ thù. Nhưng tôi thấy không có ai đồi bại đến mức đánh đập vợ tôi.

- Thế còn bà, có ai oán giận gì bà không?

Abby lắc đầu: - Tôi không biết... Tôi không biết gì cả. Tất cả là một cơn ác mộng...

Khuôn mặt bà đã sưng vù lên đến mức đôi mắt híp lại, bà lục lọi trong túi xách để kiếm kính đeo.

Ron nói: - Đây là kỳ nghỉ cuối tuần lần chót của chúng tôi trước ngày bầu cử, Abby sẽ xuất hiện nhiều lần cùng với tôi trước cử tri. Ông có nghĩ rằng người ta gây tổn thương cho Abby để phá hoại chương trình vận động của chúng tôi?

Léopold trả lời: - Tôi chưa thể có kết luận. Xin bà Abby kể lại tường tận cho tôi nghe “cơn ác mộng” của bà! Léopold ghi chép tỉ mỉ vào sổ tay trong khi bà Abby chậm chạp nói về cơn ác mộng.

- Người ta đánh bà với cái găng tay quyền Anh, có nghĩa là muốn lưu lại dấu vết trên bộ mặt bà mà không gây nên tổn thương quá trầm trọng.

- Tại sao? Bà Abby hỏi.

Ông chồng hỏi tiếp: - Và tại sao họ phải mất công đánh thuốc mê và lẻn vào phòng chúng tôi trong khi họ có thể tấn công Abby ngoài đường phố?

Léopold đărn chiêu suy nghĩ về câu hỏi này.

- Có lẽ họ đã chọn cách thức này để mọi ngươi không tin tưởng vào những lời tường thuật của ông, bà.

- Ông muốn nói gì vậy?

- Ông có chú ý đến thái độ hoài nghi của ông bác sĩ không?

Dưới mắt ông ấy, cảnh tượng vùa qua không có gì là mới mẻ hoặc kỳ quặc. Với ông ấy, đây chỉ là trường hợp một bà vợ bị ngược đãi vẫn thường xảy ra...

- Ông muốn nói là...

- Một phần lớn dư luận công chúng sẽ tưởng tượng là ông đã đánh đập vợ và sau đó, vợ chồng ông đã bịa ra câu chuyên thức ăn bị trộn thuốc mê va gã đàn ông đeo mặt nạ để đối phó với kỳ bầu cử sắp tới.

Ron Tenyon đi qua đi lại trong văn phòng, nét mặt đầy vẻ phẫn nộ.

- Đối thủ của tôi không bao giờ làm như vậy. Ông Crystal là một người rất đáng quý mến.

- Không nhất thiết phải là ông Crystal. Những cổ động viên của ông ta có thể làm mà ông ta không hề biết đến.

- Vậy thì chúng ta phải ngăn ngừa báo chí đăng tin về sự việc này.

- Không phải là điều dễ dàng!

- Tôi sẽ nói Abby bị cảm cúm!

Ngay lúc ấy chuông điện thoại reo. Ron nhấc máy, giọng nói của ông mỗi lúc mỗi khẩn trương. Sau khi đặt máy xuống, vẻ mặt căng thẳng, ông nói với Léopold: - Ông đại diện của tôi! Ông ta cho tôi biết nhiều phóng viên báo chí đã gọi điện thoại đến cho ông ấy để dò hỏi thêm các chi tiết sự việc tối hôm qua!

- Đã có kẻ nào đó thông báo cho họ!

- Hẳn là tên hành hung?

- Hoặc là một nhân viên khách sạn. Cũng có thể là ông bác sĩ!

- Bây giờ thì không còn giữ bí mật gì được nữa!

Quả nhiên sự việc ấy đã được đăng trên trang nhất của tất cả các tờ báo ra ngày chủ nhật.

Và hai ngày sau, Ron Tenyon thất bại trong cuộc bầu cử với khoảng cách kém hơn đối thủ một ngàn một trăm phiếu!

Ngay sau ngày bầu cử, đại úy Léopold cho gọi trung úy Fletcher đến văn phòng.

- Tôi muốn nói chuyện với anh.

- Về câu chuyện của ông Ron, phải không đại úy?

Léopold gật đầu: - Chỉ cần hơn năm trăm người không xét đoán lầm ông ta thì ông ta đã thắng cử!

- Như vậy là đại úy nhận xét ông ta đã là nạn nhân của những thông tin lệch lạc?

- Chắc chắn là vậy. Tạị sao báo chí và công chúng đã vội bác bỏ lời tường thuật của vợ chồng ông ấy?

- Đại úy nên nhớ rằng câu chuyện bị đánh thuốc mê, gã đàn ông đeo mặt nạ lẻn vào phòng đã bị khóa chặt từ bên trong, không bị mất gì... khó lòng làm cho công chúng tin tưởng vào những lời tường thuật ấy!

- Đúng là câu chuyện ấy có vẻ hoang đuờng, khiến cho công chúng dễ nghi ngờ là ông Ron đã đánh vợ!

- Đại úy có nghi ngờ gì ông Crystal, đối thủ của ông Ron không?

- Ông ấy có vè đàng hoàng. Nhưng đã có một số người rất quan tâm đến cuộc bầu cử này. Mọi người đều biết rõ ông Ron chống đối việc duy trì và phát triển các sòng bạc trong tiểu bang, ngược lại ông Crystal lại ủng hộ. Nếu ông Ron đắc cử, ông sẽ vận động Quốc hội không thông qua đạo luật mới về các sòng bạc.

- Như vậy là các ông chủ của những casino đã thuê người của xã hội đen làm việc này?

- Đúng vậy. Tuy nhiên, cách thức đánh thuốc mê, đeo mặt nạ, đánh đập không gây thương tích trầm trọng... không phải là cách thức của lũ du đãng võ biền. Với chúng, thường là dứt điểm một cách thô bạo.

- Đại úy có muốn tôi đảm nhận vụ này không?

- Anh có thể lùng sục tìm hiểu thêm về các đầu mối liên quan.

- Đại úy có thể gợi ý cho tôi nên bắt đầu từ đâu không?

- Anh có thể bắt đầu từ khách sạn. Nếu vợ chồng ông Ron bị đánh thuốc mê, thì thuốc mê hẳn là nằm trong các món ăn của khách sạn. Kẻ có chìa khóa căn phòng của vợ chồng ấy có nhiều khả năng là người của khách sạn. Anh thử tìm hiểu xem trong số nhân viên của khách sạn, có tên cựu phạm nhân nào không?

Fletcher đứng dậy: - Vậy thì tôi đi ngay tới đó, chào đại úy!

Thỉnh thoảng, cảnh sát cũng gặp may mắn trong các cuộc điều tra. Đó cũng là trường hợp của trung úy Fletcher. Chỉ sau hai hôm, Fletcher đã phát hiện được một cựu phạm nhân đã có hai tiền án về trộm cắp, tên là Carl Forsyth, đang là một nhân viên trong nhà bếp của khách sạn. Điều may mắn thứ hai xảy ra ngay tiếp đó. Vào một buổi tối tháng 5, khi Fletcher xuất hiện trước mặt Carl Forsyth trước cửa căn nhà riêng của hắn và tự giới thiệu mình là sĩ quan cảnh sát, thì hắn có một phản ứng rất bản năng. Rút ngay từ trong túi áo một khẩu súng lục, hắn nhắm vào người Fletcher và bóp cò, súng bị tắc không nổ. Tức thì báng súng của Fletcher chặt mạnh vào bàn tay hắn, khẩu súng của hắn văng xuống đất.

Ít lâu sau khi Fletcher giải hắn về trụ sở cảnh sát, đại úy Léopold nói chuyện với hắn: - Carl, anh đang là một kẻ tái phạm. Tấn công bằng vũ khí, mưu toan giết người, chống lại sĩ quan cảnh sát đang thừa hành công vụ, với tất cả những tội ấy, chắc chắn anh sẽ trở lại nhà tù trong một thời gian khá lâu đấy!

- Tôi tưởng ông ấy là một tên côn đồ (Carl vừa nói vừa giơ bàn tay băng bó lên). Thực là xui xẻo, tôi chỉ muốn tự vệ, thế mà bàn tay lại bị gãy xương.

- Ai đã trả tiền cho anh để đánh thuốc mê vợ chồng ông Ron và hành hung bà ta?

- Tôi không hiểu ông muốn nói gì?

- Này Carl! Anh làm việc ở nhà bếp của khách sạn. Là người có nhiều khả năng nhất đã trộn thuốc mê vào thức ăn của họ, đã dùng chìa khóa của khách sạn hoặc chìa khóa vạn năng để lẻn vào phòng trọ của họ, đã đeo mặt nạ trước khi đánh đập bà Abby, sau đó, chính anh đã gọi điện thoại đến tòa soạn các báo để thông tin ông Ron đã đánh vợ!

- Ông đang buộc tội tôi quá oan ức đấy, đại úy ạ!

- Ai đã thuê mướn anh, Carl. Chúng tôi chỉ cần một cái tên.

- Tôi sẽ không nói gì nữa trước khi luật sư của tôi tới đây!

Và sự chờ đợi bắt đâu...

Samuel Juge, luật sư của Carl, là một người tinh khôn, lão luyện, chuyên cãi cho giới trộm cướp.

Samuel đến gặp đại úy Léopold: - Bao giờ thì ông thả thân chủ của tôi? Luận cứ buộc tội không đứng vững!

- Sao? Hắn đã rút súng và nhằm bắn trung úy Fletcher đang thừa hành công vụ!

- Nhưng súng có nổ đâu!

- Chỉ vì súng bị tắc!

- Thân chủ của tôi đã lầm tưởng Fletcher là một tên du đãng sắp tấn công anh ta!

- Ông đừng ngụy biện nữa. Carl không có giấy phép mang súng và đang ở trong thời kỳ tự do tạm thời sau khi vừa mới ra tù. Chừng ấy thôi cũng đủ để đưa anh ta trở lại sau song sắt.

Luật sư Samuel suy nghĩ, cân nhắc lợi, hại. Cuối cùng, ông hỏi:

- Vậy các ông muốn gì?

- Tòa án sẽ trả lời cho ông.

- Nghe này, đại úy! Chính trung úy Fletcher đã đệ đơn tố cáo Carl mang vũ khí trái phép.

Léopold sửa lại: - Tố cáo âm mưuu giết người!

- Có phải cảnh sát đang rất quan tâm đến sự việc của vợ chồng ông Ron?

- Đúng vậy. Chúng tôi cần biết rõ kẻ nào đã thuê Carl làm việc ấy!

- Không thể được. Carl quá khiếp sợ, không thể nói điều ấy. Chính vì vậy mà anh ta đã vội rút súng khi bất ngờ chạm trán thanh tra Fletcher. Anh ta luôn nơm nớp lo ngại kẻ thuê mướn sẽ thủ tiêu anh ta để bịt đầu mối!

- Đó là chuyện riêng của anh ta!

- Không bao giờ anh ta chịu cung khai trước tòa. Cảnh sát các ông đâu có bảo vệ được cho anh ta, dù là ở trong nhà tù!

Đại úy Léopold chậm rãi nói, nhấn mạnh từng chữ một: - Chúng ta có thể đặt giả thuyết là Carl sẽ không phải cung khai trước tòa. Anh ta chỉ cần viết một cái tên trên một mảnh giấy và giao nó cho ông mang lại đây cho chúng tôi. Sẽ không có một dấu vết nào trong tập hồ sơ của phiên tòa.

Luật sư Samuel đứng dậy, vừa đi vừa suy nghĩ.

- Tôi không biết chắc anh ta có chịu viết không? Nếu viết, anh ta sẽ được đánh đổi điều gì?

- Có thể thanh tra Fletcher sẽ rút đơn tố cáo anh ta đã rút súng bắn vào ông ấy.

- Cả sự việc của vợ, chồng ông Ron nữa chứ?

- Không, về sự việc này anh ta sẽ bị xét xử.

- Vậy thì khó lòng thương lượng lắm!

- Ông nên hỏi ý kiến anh ta. Chắc ông thừa biết đối với một kẻ đã hai lần ở tù, nay lại mang vũ khí trái phép, rút súng bắn cảnh sát đang thừa hành công vụ, thì khó lòng thoát khỏi án tù chung thân.

Luật sư Samuel chia tay với Léopold. Hai giờ sau, ông ta trở lại và đưa cho đại úy Léopold một mảnh giấy trắng. Ông nói: - Tôi không hề đọc mảnh giấy này. Nếu ông nhắc nhở gì đến nó trước tòa án, tôi sẽ chối là thân chủ của tôi chưa bao giờ viết nó. Léopold cầm mảnh giấy lên xem và thấy hai chữ được viết rất nắn nót, đều đặn: “Jules Dermain” kèm theo một địa chỉ ở New York.

Phải mất hai tuần lễ Léopold và Fletcher mới hoàn tất hồ sơ về Jules Dermain ở New York. 63 tuổi, sinh ở Pháp, di cư sang Mỹ sau Thế chiến thứ hai, Jules Dermain rất thành đạt trong ngành sáng tạo và sản xuất các trò chơi. Trong các mối quan hệ xã hội, hoàn toàn không có dấu vết gì về sự dính líu giữa ông và xã hội đen. Không lẽ Carl đã khai dối? Đại úy Léopold phải đi New York.

Ngôi nhà của Dermain là một trong những ngôi nhà kiên cố, xinh đẹp được xây dựng từ thế kỷ XIX bao bọc xung quanh công viên Stuyvesant Park.

Dermain tiếp Léopold trên một căn phòng ở trên gác đầy sách, báo và các mẫu trò chơi. Với thân hình mảnh dẻ, màu tóc bạc trắng, ông ta có vẻ như một giáo sư.

- Thưa đại úy, tôi có thể giúp gì được cho ông? Hình như ông không làm việc ở New York?

- Đúng vậy. Tôi đã công tác ở đây mấy năm, sau đó chuyển về Connecticut, làm việc trong đội cảnh sát hình sự. Tôi đến đây để điều tra về một tội ác mới xảy ra.

Léopold kể lại tỉ mỉ về sự việc cùa vợ, chồng ông Ron, và cuối cùng, kẻ hành hung phạm tội, khi bị bắt, đã khai báo cái tên Jules Demain.

Dermain ngồi im lặng lắng nghe lời kể của Léopold, trên môi luôn thoảng một nụ cười, dường như ông đang thích thú được nghe một câu chuyện vui. Khi Léopold nói xong, ông ta hỏi: - Ông có nghĩ là tôi có quan hệ gì với ông Ron và bà vợ trẻ của ông ta?

- Tôi nghĩ có thể là không? Nhưng kẻ hành hung đã khai báo tên ông trong cuộc điều tra. Vì vậy, một cách không chính thức, tôi đến gặp riêng ông để tìm hiểu.

- Tên tôi đã bị khai báo trong cuộc điều tra! Do ai vậy?

- Tôi không được phép tiết lộ với ông.

Dermain vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi. Ông chặc lưỡi và nói:

- Lại một gã đần độn làm mướn không biết cách lau sạch các dấu vết dơ bẩn của mình! Điều tôi lo ngại đã xảy ra!

Léopold kinh ngạc đến sững sờ: - Ông công nhận là ông đã biết rõ các sự việc này ngay từ đầu?

- Tại sao lại không? Ông đến đây một cách không chính thức, vậy thì mọi lời nói của tôi trong cuộc gặp gỡ này đều không có giá trị pháp lý, ông chẳng có gì để buộc tội tôi!

Léopold tự nhủ lẽ ra mình không nên có cuộc viếng thăm không chính thức này. Nhưng đã lỡ đến, thì phải cố khai thác tối đa.

- Ông thừa nhận là đã thuê Carl đánh thuốc mê vợ chồng ông Ron rồi lẻn vào phòng của khách sạn đánh đập bà ấy?

- Tại sao lại không thừa nhận? Đại úy nên biết là tôi luôn luôn có một cái gì đó để bán. Công việc của đại úy là giải quyết các tội ác, còn công việc của tôi là sáng tạo ra chúng. Hai chúng ta cùng ở hai mặt của một tấm huân chương, người này tạo nên vấn đề và người kia thanh toán vấn đề. Tôi rất sung sướng được gặp đại úy, giống như một tác giả viết tiểu thuyết được tiếp xúc với các độc giả của mình vậy. Tôi rất thích được gặp những người như đại úy, những tài trí đi tìm đáp số cho những bài toán bí ẩn của tôi! Tôi phải thừa nhận đại úy là người khám phá ra được nhanh nhất manh mối về một bài toán của tôi.

- Ai đã mua của ông trò chơi bịt mặt này?

- Những người muốn phát triển các sòng bạc trong tiểu bang của ông. Tôi không chú ý đến tên tuổi của họ. Họ đã thách thức tôi làm thế nào để ông Ron không được đắc cử. Có thể làm tất cả, trừ giết chết. Tôi nghĩ đến những lời vu khống hàng ngày đăng trên các tờ báo lá cải. Tuy nhiên, tôi đã cho hành động một cách gián tiếp. Tôi chỉ cần cho tạo nên một số sự kiện mập mờ, rất thật nhưng lại rất khó tin. Carl, nhân viên trong nhà bếp của khách sạn, là cánh tay thích hợp nhất để thực hiện kế hoạch này. Sau đó, như đại úy đã biết, khi các sự kiện được đăng lên trang nhất của các báo, công chúng vốn hay hoài nghi đều suy luận là ông Ron đã đánh vợ, và ông ta đã bị thất cử. Trò chơi của tôi đã thành công mỹ mãn!

Léopold đã nhiều lần đối đầu với những tên trộm cướp và những kẻ sát nhân, nhưng chưa gặp một ai như Jules Dermain. Ông ta khoe khoang, hãnh diện về tội ác của mình và không ngần ngại mô tả nó với một sĩ quan cảnh sát.

- Ông rất dũng cảm khi kể lại tất cả cho tôi nghe. Nhưng ông sẽ nói gì với lời cung khai của Carl trước tòa án?

Nụ cười tinh nghịch vẫn còn nằm dai dẳng trên đôi môi của Dermain: -Tôi rất ngạc nhiên nếu hắn tố cáo tôi.

- Tại sao vậy?

- Tại vì tôi rất có uy thế trong xã hội đen. Dù ở trong tù, Carl cũng vẫn cảm thấy không được an toàn tuyệt đối. Nếu hắn ta im lặng, hắn sẽ chỉ bị ở tù năm, ba năm, sau này còn được hậu đãi. Nếu hắn ta nói ra, hắn sẽ bị giết. Hình phạt của Mafia bao giờ cũng thảm khốc hơn hình phạt của luật pháp.

Đại úy Léopold trầm ngâm suy nghĩ, Dermain nói tiếp:

- Tuy vậy, thiết kế một đề án giết người kích thích rất nhiều sự hào hứng so với cái trò chơi trẻ con như sự việc của ông bà Ron. Cách đây khá lâu, người ta đã đặt mua của tôi một kế hoạch ám sát. Một người rất giàu có, bị nhiều quốc gia truy lùng, đến lẩn trốn ở Ireland. Ông ta mua một mảnh đất rộng lớn ở vùng quê, cho xây một ngôi nhà đồ sộ, kiên cố được bao bọc xung quanh bởi một đường hầm vững chắc.

- Và người ta đã tìm đến ông để nhờ tiêu diệt kẻ lẩn trốn ấy?

- Đúng vậy; bằng bất cứ cách nào. Không phải là nhiệm vụ dễ dàng. Ngôi nhà rất kiên cố, có thể chịu đựng được sức công phá của các quả bom, đặt chân vào đường hầm là vướng ngay phải hồi chuông báo động điện tử, ông ta luôn được một hàng rào vệ sĩ bao quanh và không bao giờ bước chân ra khỏi nhà, trừ một cuộc dạo bộ ngắn ngủi hàng ngày trong đường hầm. Ngôi nhà thường xuyên được khép kín bằng những cánh cửa thép. Đại úy thử nghĩ xem, làm thế nào để giết được ông ta?

- Tôi không tổ chức các tội ác, tôi chỉ biết giải quyết chúng.

- Tất nhiên là vậy, nhưng đại úy cứ thử động não một chút.

- Có thể tấn công bằng trực thăng không?

- Không có chỗ nào cho trực thăng đáp xuống, đường hầm nối liền với các chân tường.

- Có thể mua chuộc một người giúp việc?

- Tất cả đều trung thành với chủ nhân cho đến hơi thở cuối cùng, họ đã từng cùng nhau vào sinh ra tử trong lửa đạn.

- Bỏ chất độc vào thực phẩm cung cấp hàng ngày?

- Bao giờ cũng có người nếm trước thức ăn của ông ta, giống như với các vị vua chúa ngày xưa vậy.

- Tôi không còn nghĩ ra được cách nào khác!

- Đại úy bỏ cuộc khá dễ dàng đấy! Thực sự, lời giải đáp rất đơn giản. Tôi đã đọc sách và được biết người ta có thể huấn luyện các con rắn bò dọc theo các đường hầm. Sau khi quan sát con đường hầm của đối tượng, tôi cho dựng lên một con đường hầm tương tự bằng những tấm ván gỗ. Tôi gửi mua năm con rắn cực độc, dạy chúng bò dọc theo đường hầm và tấn công người. Chúng vượt qua dễ dàng sự kiểm soát của con mắt điện tử. Về nguyên tắc, ở Ireland không có rắn nên đối tượng của tôi đã không đề phòng đối với loại tấn công bằng nọc độc này. Chúng tôi đã thả rắn vào con đường hầm của ngôi nhà ông ta vào giờ ông ấy đi dạo bộ, và ông ta đã chết một cách nhanh chóng!

Léopold suy nghĩ một lúc và nói: - Tôi chẳng tin mảy may vào câu chuyện hoang đường này. Nhưng tôi cũng phải thừa nhận ông là con người nguy hiểm nhất thế giới!

Dermain cười phá lên: - Tất nhiên là ông không nên tin câu chuyện này. Cũng như đừng tin tôi đã thuê tên Carl đánh đập bà Ron. Chúng chỉ là những trò chơi của trí tuệ. Tôi vừa trải qua gần một tiếng đồng hồ dễ chịu cùng đại úy. Giờ thì tôi xin phép ông giải quyết một số công việc.

Trước khi bước ra khỏi cửa, Léópold dừng lại và hỏi Dermain: - Nếu muốn giết ông, người ta phải làm cách nào?

Lại thêm một tiếng cười thích thú! Đứng sát bên một cái tivi ở cuối phòng, Dermain trả lời: - Đại úy không phải là người đầu tiên hỏi tôi câu hỏi ấy. Tôi không bước chân ra khỏi nhà. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể bị giết chết. Cái máy ghi hình từ nối với cái tivi này thường được lập chương trình trước cả tuần lễ. Đủ điều kiện và thời gian để người ta lén gài chất nổ vào một cuộn băng cát-xét để giết tôi.

- Ông đã áp dụng trò chơi này chưa?

- Chỉ mới có hai lần. Một ông tổng giám đốc trở thành gánh nặng cho công ty của ông ta và một vị thượng nghị sĩ có quá nhiều kẻ thù! Cảnh sát không kết luận được đó là tai nạn hay ám sát!

Trên đường trở về, đại úy Léopold cảm thấy tâm trí bất ổn. Ông không khẳng định được Dermain đã nói dối hay nói thật? Rất có thể, với trí tưởng tượng phong phú của một người chuyên sáng tạo các trò chơi, Dermain đã dựng lên những câu chuyện giết người huyền hoặc? Nhưng nếu là sự thật thì phải làm gì đây?

Về đến trụ sở, Léopold chỉ thị ngay cho nữ trung úy Connie bắt liên lạc với cảnh sát Ireland, đề nghị cho biết: từ trước đến nay, trên đất nước được xem như là không có rắn này, có người chủ trang trại nào bị rắn cắn chết không?

Hai ngày sau, Connie đến gặp Léopold.

- Cảnh sát Ireland đã trả lời.

- Chắc là không có sự kiện ấy?

- Có đấy. Một người Đức tên là Von Buff, bị tình nghi là cựu đảng viên Quốc xã, bị rắn cắn chết ở vùng Cork vào năm 1958. Không ai biết được những con rắn độc này từ đâu đến?

Leopold bỗng cảm thấy hơi choáng váng: - Tôi biết. Quả là phi lý nhưng lại là sự thật!

- Hình như đại úy có vẻ khó ở?

- Không, không, tôi vẫn khoẻ mà!

Ngồi lại một mình, Léopold tự hỏi mình sẽ làm gì đây? Gọi điện thoại cho cảnh sát New York? Nhưng sẽ nói với họ điều gì? Những trò chơi giết người mà Dermain đã huênh hoang mô tả đều nằm ngoài phạm vi của thành phố New York!

Một tuần lễ sau, ông Ron đến gặp Léopold. Ông nói: - Tôi muốn biết cuộc điều tra đã tiến hành đến đâu?

- Tên Carl đã thừa nhận tội lỗi. Ông Samuel, luật sư của hắn, đang tìm cách thương luợng với văn phòng ông thị trưởng.

- Hắn sẽ bị kết án bao nhiêu năm tù? Hai hoặc ba?

- Hắn đã tái phạm lần thứ ba. Lần này nó bóc lịch lâu đấy.

- Và kẻ đã thuê mướn hắn?

- Hắn được thuê bởi những người muốn phát triển sòng bạc, không muốn ông đắc cử. Hẳn là ông không ngạc nhiên khi biết điều này?

- Điều làm tôi ngạc nhiên là ông chỉ cho tôi biết sơ lược có vậy. Ông biết tên tuổi của họ chứ?

- Tôi chỉ biết được một người, nhưng không thể tố cáo ra trước tòa án.

- Tại sao?

- Bởi vì người ấy rất thông minh. Có lẽ đó là tên tội phạm thông minh nhất trong những tên tôi đã gặp từ trước đến nay.

Ông Ron mỉm cười: - Một vị giáo sư của tội ác?

Đây là lần đầu tiên Léopold thấy ông Ron mỉm cười. Léopold trả lời với vẻ nghiêm túc: - Có thể nói như vậy. Cảnh sát chúng tôi không muốn phải đối đầu với những người như vậy. Vì rất khó kết tội được chúng. Riêng con người này đặc biệt nguy hiểm vì hắn sẵn sàng mang tài năng hủy diệt của hắn phục vụ cho tất cả những ai bỏ tiền ra mua. Những người muốn ông thất cử thừa tiền để làm điều ấy.

- Thất cử là một việc, còn đánh đập vợ tôi lại là một việc khác. Không bao giờ tôi tha thứ cho chúng!

- Bà nhà đã khoẻ hẳn chưa?

- Mặt đã hết sưng, nhưng đó chỉ là một khía cạnh của vấn đề. Các bạn thân của tôi giờ đây cũng vẫn nghi hoặc tôi dù lời thú tội của tên Carl đã được đăng trên các tờ báo!

Léopold trầm ngâm một lúc rồi nói: - Tôi rất thông cảm với nỗi khổ tâm của ông, vậy nên tôi tiết lộ cho ông vài điều...

Léopold kể cho Ron nghe về Dermain và kết luận: - Đó là một đối thủ rất quỷ quyệt và nguy hiểm của chúng ta. Tôi đã kiểm tra về câu chuyện rắn độc ở Ireland, đúng là như vậy!

- Nếu cảnh sát không bắt giữ y, y vẫn tiếp tục giết người!

- Đúng vậy, nhưng chúng tôi có thể làm được gì?

- Các ông hãy ngăn cản hắn hoạt động!

- Bằng cách nào? Không lẽ ám sát hắn?

- Tại sao lại không?

Khi Ron nói câu ấy, đại úy Léopold nhận thấy ông ta không nói đùa!

Chưa bao giờ Léopold có hành động giết nguời, trừ lúc thừa hành công vụ, mà chỉ trong trường hợp tự vệ chính đáng. Ông rất tôn trọng luật pháp, vì vậy, ông không dung thứ mọi cuộc ám sát, dù là ám sát một gã tội phạm nguy hiểm như Dermain.

Ngày hôm sau, Ron lại đến gặp Léopold và nói: - Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi muốn gặp mặt Dermain!

- Để rút súng và bắn trả thù cho vợ ông?

- Nếu đó là cách duy nhất để trừ khử một người như hắn.

- Đó không phải là một giải pháp tốt.

- Nếu ông không đi với tôi, tôi sẽ đi một mình.

- Không thể được. Lẽ ra tôi không nên nói với ông về Dermain.

- Nếu tôi không đi, vợ tôi cũng sẽ đi!

- Ông nói cho bà ấy biết rồi sao?

- Tôi đã nói. Abby có quyền được biết, vì bà ấy đã bị đánh đâp, vì bà ấy có một người chồng bị vu khống, khinh miệt một cách oan ức. Nếu cảnh sát không làm gì được, thì tôi phải đảm trách việc trừng trị kẻ ác.

- Là cảnh sát, tôi không thể đứng yên khi ông tấn công Dermain.

- Ông hãy dàn xếp cho tôi được gặp Dermain.

- Nếu ông hứa với tôi là không sử dụng bạo lực?

Ron lưỡng lự một chút và trả lời: - Tôi hứa.

- Ông sẽ nói với Dermain điều gì?

- Tôi muốn ông ấy cho tôi biết tên những nguời đã trả tiền cho ông ta.

- Thôi được, tôi sẽ có gắng giúp ông.

Chiều hôm ấy, Léopold gọi điện thoại cho Dermain. Đầu dây bên kia, Dermain vẫn tỏ ra rất lịch thiệp nhưng rất thận trọng. Không hề đả động đến rắn độc ở Ireland, đến thuốc mê, mặt nạ, vụ đánh đập... ở khách sạn. Ông ta đề phòng cuộc nói chuyện bị ghi âm.

Sau vài câu trao đổi mở đầu về thời tiết, Dermain nói: - Tôi có thể làm gì giúp đại úy?

- Ông Ron muốn được gặp ông. Tôi sẽ cùng đi với ông ấy.

- Gặp để làm gì?

- Ông ta muốn đặt mua ông một cái gì đấy.

Một tiếng cười nhỏ trên đường dây.

- Đại úy có nghĩ rằng tôi nhận lời không?

- Nếu ông sợ cuộc nói chuyện sẽ bị ghi âm, chúng ta có thể gặp nhau tại cái đài nước của công viên ở trước nhà ông, tiếng nước chảy sẽ át mọi tiếng nói.

- Riêng đại úy có lợi lộc gì trong cuộc gặp mặt này?

Một câu hỏi khó trả lời cho Léopold.

- Có lẽ... tôi sẽ ngăn được một vụ giết người.

Lại một tiếng cười nhỏ trên đường dây: - Tôi tin tưởng đại úy. Trưa mai, tôi sẽ gặp ông Ron và đại úy gần cái đài nước của công viên.

Léopold cùng với Ron đi chuyến tàu suốt chạy đến New York, khởi hành vào lúc 9 giờ. Trên tàu, Ron nói: - Tôi đã báo cho Abby biết. Bà ấy cũng muốn đi.

- Hãy để bà ta ra khỏi việc này. Chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra.

- Tôi đã hứa là tôi sẽ tự chủ được mà!

- Nhưng Dermain đã không hứa gì cả.

Sau 90 phút, tàu đến New York. Hai người thả bộ đi đến công viên Stuyvesant Park, họ đã có mặt ở điểm hẹn trước giờ thỏa thuận với Dermain, Léopold chỉ cho Ron nhìn ngôi nhà của Dermain.

- Đứng trên tầng một trông xuống, ngôi nhà ông ta giống như một trò chơi bằng các-tông. Một cái cửa ra vào ở phía Đông, một cái ở phía Tây, cái máy nước ở giữa, ta có thể tưởng tượng ra những con cờ di chuyển dọc theo những lối đi.

- Hẳn là ông ta ngồi trên đó suốt ngày để trù tính những kế hoạch giết người.

- Tôi nghĩ là...

Đại úy Léopold đột ngột ngưng nói. Dù còn 20 phút nữa mới đến 12 giờ, cánh cửa lớn của ngôi nhà Dermain đã mở rộng để ông ta bước ra ngoài.

Ron hỏi: - Phải ông ta không?

Léopold khẳng định: - Đúng là ông ta.

Dermain dừng chân ngay trước cửa nhà để mở hộp thư và ông ta lấy ra một bao thư khá dày. Ông có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng rồi ông cũng đút nó vào túi áo. Rồi ông bước xuống các bậc thềm, đi qua đường, bước đến công viên.

Ron hỏi Léopold: - Chúng ta ra gặp ông ấy chứ?

- Không, tôi đã hẹn gặp ở đài nước này.

Họ lặng nhìn Dermain lững thững đi đến cửa công viên, vẻ nhàn hạ như người đi dạo bộ. Khi Dermain sắp bước tới cửa, Léopold giật mạnh tay Ron:

- Có phải vợ ông đây không?

- Trời ơi! Abby!

Đúng là Abby. Bà xuất hiện không rõ từ đâu và đang chạy về phía Dermain. Léopold thấy bà thọc tay vào túi xách trong lúc Ron thét lên: - Đừng, Abby, đừng!

Léopold chồm lên phía trước, hòng đuổi kịp Abby. Abby dừng lại sau cửa công viên khi Dermain sắp bước vào. Bà ta đã quẳng túi xách và hai tay nắm chặt một khẩu súng nhỏ tự động chĩa về hướng cái cửa. Dermain đang bước qua cửa, đứng khựng lại khi thấy Abby và khẩu súng. Khi Abby bóp cò, Léopold đã kịp vật ngã bà, cả hai lăn xuống đất, viên đạn không đi trúng đích. Nhưng Léopold bỗng hoảng hốt nhìn thấy Dermain vụt biến mất trong một quầng lửa chói lòa, tiếp theo là một tiếng nổ rung chuyển cả công viên. Rồi khói tỏa ra nồng nặc, những mẩu gỗ, sắt và thịt người bắn ra tung toé khắp nơi. Khi mặt đất hoàn toàn yên tĩnh, Léopold lồm cồm ngồi dậy, nhìn về phía cửa công viên. Cái sọt giấy đã nổ tung ngay lúc Dermain bước qua trước mặt nó. Nơi Dermain vừa đứng, nay chỉ còn một cái hố rộng.

Cảnh sát New York phong tỏa một vùng rộng lớn của công viên, để tìm kiếm dấu vết của vụ ám sát và nhặt nhạnh những mẩu vụn của thi thể Dermain. Tuy đã tận mắt chứng kiến tai nạn, Léopold vẫn tự hỏi đây có phải là một trò chơi mới của Dermain? Ông ta có đánh tráo một người khờ khạo nào khác, thay thế ông ta đi đến công viên hứng chịu cái chết một cách vô thức, để ông ta ung dung lẩn trốn sang Nam Mỹ sống một cuộc đời mới với một lý lịch mới không?

Hai ngày sau, trung úy Philips, thuộc cảnh sát New York, phụ trách điều tra vụ ám sát, đến gặp Léopold và nói: - Các dấu vân tay trên tử thi trùng khớp với các dấu vân tay của Dermain. Chắc chắn là ông ta đã chết trong vụ nổ vừa rồi. Công viên có hai cửa ra, vào; mỗi bên đều có đặt một cái sọt giấy. Sọt giấy phía Đông đã nổ, chúng tôi đã kiểm tra sọt giấy phía Tây, đã phát hiện trong sọt một gói thuốc nổ dẻo, đã tháo ngòi nổ được khởi động bằng điều khiển từ xa nhưng phạm vi điều khiển rất hạn hẹp.

- Cỡ 30 mét?

- Chỉ 3 mét thôi.

- Không thể được. Abby và tôi đều nằm cách xa ông ấy gần 10 mét, ngoài chúng tôi ra, không có ai đến gần Dermain vào lúc đó.

Philips rút trong túi áo mọt cái đĩa nhỏ bằng kim loại hình tròn cỡ một đồng 10 cent: - Đây là một sản phẩm mới nhất của bọn khủng bố quốc tế. Tiếp xúc với nó trong vòng 3 mét, ngòi nổ khởi động. Chúng tôi đã tìm thấy nó nằm trong một bao thư lớn nằm trong túi áo đã cháy sém của Dermain.

Léopold kêu lên: - Đúng là bức thư mà Dermain đã đút vào túi áo trước khi đi qua công viên. Ông ấy có vẻ ngạc nhiên khi nhận được nó. Bao thư có đựng gì nữa không?

- Một cái thư đặt mua một trò chơi!

Phiên toà đầu tiên xử tên Carl diễn ra rất nhanh chóng. Sau khi bị cáo thừa nhận đã phạm tội, phiên tòa tạm hoãn, một tuần sau sẽ xử tiếp. Leopold và thanh tra Fletcher đã đến dự phiên tòa. Họ nhìn theo Carl và luật sư Samuel bước ra khỏi phòng xử. Fletcher nói: - Hắn đã nhận tội, vụ án này xem như kết thúc sớm. Léopold vẫn tỏ vẻ đăm chiêu: - Tôi vẫn thấy có một cái gì đó không ổn. Anh thử nhớ lại xem. Khi tên Carl rút súng ra bắn anh, anh đã dùng báng súng của anh đánh gãy bàn tay của hắn?

- Đúng vậy, tay nó đã được băng bó trước khi bị giải về trụ sở cảnh sát.

- Mọi người chúng ta đều thuận hoặc tay phải hoặc tay ưái. Bàn tay cầm súng cũng là bàn tay cầm bút. Bàn tay cầm súng của tên Carl đã gãy xương, nó không thể nào viết được tên, họ của Jules Dermain và địa chỉ của ông ta với nét chữ nắn nót, ngay ngắn và đều đặn như vậy được. Đó là chữ viết của luật sư Samuel.

- Tại sao ông ta lại làm vậy?

Léopold nhấn mạnh từng chữ một: - Tại vì chính ông ta đã thuê Carl, và cũng vì vậy mà ông ta đã cài bom giết Dermain để bịt đầu mối.

- Đại úy căn cứ vào đâu?

- Dermain phải có trong người cái bao thư ấy khi bước qua cửa công viên. Nếu không, chất nổ trong sọt giấy trở nên vô dụng. Bao thư ấy không được đến quá sớm vì Dermain sẽ để nó ở nhà trước giờ đến điểm hẹn. Nó đã được đút vào hộp thư trước 12 giờ trưa chỉ vài chục phút. Những người biết giờ giấc và nơi hẹn, ngoài Dermain, có tôi, anh, Connie, ông Ron và bà vợ. Anh và Connie không hề rời khỏi thành phố, ông Ron ở cạnh tôi từ sáng sớm, còn bà vợ, nếu định giết Dermain bằng bom, thì đã không rút súng bắn ông ta. Chỉ có một người được Dermain thông báo rõ điểm hẹn và giờ giấc, đó là luật sư Samuel, người đã mua trò chơi ma quái của Dermain. Samuel không hề muốn có cuộc gặp gỡ này, dù trong lần gặp tôi, Dermain đã bảo vệ ông ta.

- Tại sao Samuel cung cấp cho chúng ta cái tên Jules Dermain?

- Bởi vì, để giảm nhẹ tội cho tên Carl, Samuel buộc phải làm điều ấy. Ông ta không lo ngại gì cho Dermain vì Dermain và tên Carl chưa bao giờ gặp nhau. Ông ta tin vào trí thông minh và tài ứng xử của Dermain. Ông không ngờ Dermain quá tự phụ đến mức thách thức với cảnh sát, rất nguy hiểm!

- Tại sao ông ta giết Dermain?

- Ông ta lo sợ Dermain sẽ tiết lộ cho ông Ron biết ông ta đã trả tiền cho Dermain và thuê mướn tên Carl.

- Chúng ta biết vậy nhưng không có chứng cứ để buộc tội ông ta!

- Có thể có. Tôi sẽ đến trại giam nói chuyện với tên Carl. Nếu hắn chịu tố cáo Samuel, hắn sẽ được nhẹ tội. Còn anh, anh hãy đến ngân hàng kiểm tra các khoản thu, chi của Samuel...

Trong phiên tòa, trước lời tố cáo của tên Carl, luật sư Samuel khăng khăng phủ nhận. Ông hùng hồn tuyên bố: - Đây là những lời vu khống bỉ ổi của một tên du đãng. Hắn căm thù tôi vì đã không lo liệu cho hắn được trắng án.

Nhưng đến khi Fletcher trưng ra trước tòa các chứng từ ghi rõ các khoản tiền mà ông ta đã gửi cho Dermain, ông ta đành phải thú nhận hết mọi tội lỗi.

Nhìn theo Samuel bị áp giải vào trại giam, Léopold chạnh nhớ đến Dermain và tự nhủ: - Đáng tiếc cho Dermain. Ông ta dùng trí thông minh tuyệt đỉnh để sáng tạo nên những trò chơi của quỷ dữ và đã bị hủy diệt vì các trò chơi giết người ấy!

HẾT

Đánh máy: hoi_ls
Nguồn: Hoi_ls - Tạp chí Kiến thức Ngày nay
VNthuquan.net
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 29 tháng 4 năm 2022