- Chương 1
⚝ 1 ⚝ - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
- ⚝ 6 ⚝
- Chương 2
⚝ 1 ⚝ - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
- Chương 3
⚝ 1 ⚝ - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
- ⚝ 6 ⚝
- Chương 4
⚝ 1 ⚝ - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- Chương 5
⚝ 1 ⚝ - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
- Chương 6
⚝ 1 ⚝ - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
- ⚝ 6 ⚝
- Chương 7
⚝ 1 ⚝ - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
- ⚝ 6 ⚝
- Chương 8
⚝ 1 ⚝ - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
- ⚝ 6 ⚝
- ⚝ 7 ⚝
- Chương 9
⚝ 1 ⚝ - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
- ⚝ 6 ⚝
- ⚝ 7 ⚝
- Chương 10
⚝ 1 ⚝ - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
- ⚝ 6 ⚝
- Chương 11
⚝ 1 ⚝ - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
- ⚝ 6 ⚝
- ⚝ 7 ⚝
- ⚝ 8 ⚝
- Chương 12
⚝ 1 ⚝ - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
- ⚝ 6 ⚝
- Chương 13
⚝ 1 ⚝ - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
- ⚝ 6 ⚝
- Chương 14
- Chú Thích
Khi Bạch Tiểu Khê cúi đầu uống nước qua ống hút, khe ngực cô như một mỏ vàng sâu không thấy đáy.
Người đàn ông ngồi đối diện, hai mắt nhìn chăm chăm. Thực ra, cả buổi tối hôm nay, đôi mắt anh ta chưa hề liếc sang chỗ khác.
Người đàn ông đó vừa lùn vừa mập, mặc chiếc áo phông cotton trơn cổ tròn màu xanh đậm. Anh ta ngửa cổ uống cạn chai Budweiser thứ tư, cuối cùng cũng nói được một câu tạm coi là hoàn chỉnh: “Mặc dù anh... trước đây cũng gặp mặt làm quen qua mạng rồi, nhưng em thực sự... quá khác biệt.”
Từ “quá” được anh ta đặc biệt nhấn mạnh, khiến nước bọt văng ra dính cả xuống cằm. Anh ta vội vàng dùng giấy ăn lau đi và ngại ngùng quan sát phản ứng của Bạch Tiểu Khê. Cô cười e thẹn. Trong ánh đèn mờ ảo của quán bar, nụ cười của cô suýt chút nữa khiến trái tim người đàn ông ngừng đập.
“Không phải gặp cô nào anh cũng nói thế chứ?” Bạch Tiểu Khê hỏi.
“Không!” Người đàn ông mập lùn lại suýt phun nước bọt, “Anh mà nói dối em thì ra ngoài bị xe nghiến chết.”
Thường người ta thề độc cũng chỉ nói “bị xe tông chết”, nhưng người đàn ông này không cần nghĩ ngợi mà dùng ngay từ “nghiến” rất thê thảm, lập tức đổi được vẻ mặt dỗi hờn của Bạch Tiểu Khê: “Anh đừng nói thế, sao có thể thề độc bừa bãi như vậy được? Thực sự, không phải em nịnh anh đâu, nhưng từ lần đầu tiên thấy anh, em đã có cảm giác... anh có phong độ và đẳng cấp ẩn sâu không người đàn ông nào bì kịp.”
Lúc đó, nếu khả năng phán đoán của người đàn ông kia bằng một đứa bé mười hai tuổi thì hoàn toàn có thể chắc chắn, cô gái ngồi đối diện đang nói năng lung tung. Nhưng trí thông minh của anh ta đã “về mo” kể từ khi Bạch Tiểu Khê ngồi trước mặt, vì vậy anh ta xúc động suýt khóc. Bạch Tiểu Khê không thèm để ý đến cảm xúc của người đàn ông, cô uống nốt chỗ đồ uống còn lại, giơ tay nhìn đồng hồ: “Tối nay em rất vui. Đây là ngày có ý nghĩa nhất với em trong nửa năm gần đây.” Cô mỉm cười, nói với người đàn ông bằng giọng dò hỏi: “Cũng muộn rồi, hay là chúng ta để lần sau nói chuyện tiếp?”
Người đàn ông bỗng trở nên luống cuống, vừa muốn gọi phục vụ tính tiền vừa không nỡ về ngay, quay sang quầy bar, mới gọi một tiếng “phục...” liền quay đầu lại hỏi Bạch Tiểu Khê: “Hay là...”, anh ta tự cổ vũ trong lòng, môi tê rần, cảm thấy toàn thân nóng rực. “Hay là tới chỗ anh ngồi chơi một lát, được không?” Nói đoạn, người đàn ông đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn Bạch Tiểu Khê, dáng vẻ tựa hồ như đang đợi thượng đế phán quyết vận mệnh của mình. Bạch Tiểu Khê hai mắt nhìn xuống, không nói lời nào, xem ra vừa khó xử lại vừa ngại ngùng. Người đàn ông vội nói thêm: “Em đừng nghĩ nhiều, anh...”
“Được ạ!”
Bạch Tiểu Khê đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ngồi chơi một lúc thôi nhé!” Cô hạ thấp giọng: “Em cũng không nỡ xa anh!”
Người đàn ông phấn khích đến suýt ngất xỉu.
Nhà người đàn ông này quả thật trông rất hào nhoáng, nhưng lại chẳng thấy chút đẳng cấp nào. Đó là một căn hộ chung cư thông tầng, cầu thang gỗ sơn đỏ nối thẳng lên tầng hai, một số đồ nội thất trông thì rất đắt tiền nhưng không có gì ăn nhập, đặt cạnh nhau chẳng khác gì đôi trai gái bị ép duyên. Giữa phòng khách là một chiếc sofa chạm khắc theo phong cách châu Âu, phía trước đặt một chiếc bàn bát tiên, bên trên còn vứt chỏng chơ ba chiếc tất. Bạch Tiểu Khê đột nhiên nổi hứng, cô cúi đầu xuống nhìn, cuối cùng thấy chiếc còn lại nằm dưới gầm sofa.
Trong lúc này, cô vẫn còn tâm trạng để đi tìm tất!
Đúng vậy, Bạch Tiểu Khê không hề căng thẳng. Chuyện như hôm nay, với cô mà nói, không khác gì các diễn viên chạy ngoài giờ, ngày nào cũng lên sân khấu diễn đi diễn lại một tiết mục đã diễn hàng trăm lần. Tiếng vỗ tay đương nhiên sẽ có, và kết quả sẽ vô cùng đặc biệt. Cô biết rằng, Triệu Đạc của cô ngoài vượt nóc băng tường ra thì chuyện gì cũng làm được, có thể bây giờ, khi người đàn ông này mở cửa ra sẽ thấy ngay một thanh niên lực lương đang nhe răng cười nhìn mình.
Người đàn ông bật một lon coca đưa cho Bạch Tiểu Khê, mời cô ngồi xuống sofa, rồi nhanh chóng giấu ba chiếc tất đi. Trong tay người đàn ông cũng cầm một lon coca, anh ta uống một ngụm nhỏ, cười ngờ nghệch, từ từ nhếch mông lên xích gần về phía Bạch Tiểu Khê. Bạch Tiểu Khê đỏ ửng mặt, len lén liếc ánh mắt thẹn thùng nhìn người đàn ông, rồi đột nhiên cầm lấy tay anh ta... Hành động đó quá đột ngột, người đàn ông suýt nữa nhảy dựng lên.
Hơi thở qua giọng nói của Bạch Tiểu Khê có phần gấp gáp: “Anh hãy nói đi... Em có phải người con gái anh thích không?”
“Đúng... đúng...” Người đàn ông sặc coca, nhưng cố kìm cơn ho lại, khiến mặt anh ta đỏ lựng.
Bạch Tiểu Khê đặt lon nước xuống chiếc bàn bát tiên, vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, nghiêng đầu tiến gần về phía anh ta, đôi môi đỏ mọng như mấp máy. Người đàn ông nhắm mắt lại, đưa lon coca trong tay qua vai ghế sofa rồi vứt xuống đất. Thế giới dường như ngưng đọng, hơi thở cô gái thoảng như mùi hoa lan, nhưng người đàn ông chờ mãi vẫn chẳng thấy đôi môi nàng.
Anh ta mở mắt ra, Bạch Tiểu Khê nhìn anh ta thẹn thùng: “Anh đi tắm được không? Toàn mùi mồ hôi thôi.”
Ông ơi! Ông mập lùn ơi! Sao ông lại đi tắm lúc này cơ chứ!
Người đàn ông phóng vào nhà tắm bằng tốc độ nhanh nhất đời mình, lột sạch quần áo. Lúc anh ta vừa đứng dưới vòi hoa sen thì đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa như trời long đất lở, sau đó là tiếng Bạch Tiểu Khê thét lên thảm thiết: “Á.”
Sự hưng phấn tột độ đang ngạo nghễ ngẩng cao đầu của người đàn ông lập tức xìu xuống.
Anh ta lúc này trông như một con gà trắng toát phi từ nhà tắm ra, nhìn thấy Triệu Đạc đang đứng trong nhà mình.
Đương nhiên, người đàn ông không quen Triệu Đạc, anh ta hoảng hốt nhìn về phía Bạch Tiểu Khê. Bạch Tiểu Khê đang thu mình ở một góc sofa, tay ôm lấy chiếc gối tựa, hơi thở gấp gáp đầy sợ hãi.
Người đàn ông mập lùn mụ mẫm cả đầu óc. Người thanh niên cao một mét tám, tướng mạo tuấn tú trước mặt giờ đây trông thật dữ dằn.
“Cậu... Cậu là ai? Cậu... Cậu làm sao... làm sao vào đây được?”
“Tôi là ai à? Nửa đêm nửa hôm anh đưa bạn gái tôi về đây, anh còn hỏi tôi là ai?”
“Ai... Ai mà biết được cô ấy là...”
“Tôi biết!”
“Nhưng mà...”
“Nhưng cái con khỉ! Anh chán sống rồi phải không?”
“Đừng đừng...”
Triệu Đạc từ từ tiến về phía người đàn ông, người đàn ông lùi về phía sau, tay nắm chặt góc chiếc khăn tắm.
“Ấy đừng đừng...”
“Đừng cái gì mà đừng? Tôi và bạn gái tháng trước đã đăng kí, Chủ nhật tuần sau là tổ chức đám cưới, anh nói đi, anh làm gì cô ấy rồi hả?”
“Tôi... Tôi thật sự chưa làm gì cả. Tôi còn chưa... chưa... cậu đã...”
“Mẹ kiếp! Anh còn không chịu thừa nhận!” Triệu Đạc đẩy mạnh anh ta một cái, Bạch Tiểu Khê thấy vậy hùa theo, hét lên một tiếng sợ hãi. Người đàn ông suýt ngã ngồi xuống đất, vội đưa tay ra vịn lấy tường. Nhưng được cái nọ mất cái kia, chiếc khăn tắm rơi tuột xuống, tức thì anh ta trần như nhộng, dưới đũng như treo một chiếc bánh bao xoắn. Anh ta vội vàng túm lấy chiếc khăn, kéo lên.
“Xin... Xin cậu đừng kích động, đừng tức giận.”
“Đừng tức giận? Anh và vợ sắp cưới của tôi... Mẹ kiếp! Anh bảo tôi sau này sống thế nào?”
“Nhưng mà, chúng tôi quen nhau trên mạng... Cô ấy tự nguyện mà, hơn nữa tôi không hề biết cô ấy, cô ấy đã...”
“À...” Triệu Đạc áp sát người đàn ông mập lùn, toàn thân người đàn ông dính bẹp vào tường như cái bánh rán. Triệu Đạc lên giọng: “Nói vậy là, anh đã dụ dỗ vợ tôi lại còn có lý phải không? Phải không?” Triệu Đạc hét lên giận dữ, mặt hằn gân xanh.
“Tôi xin cậu...” Người đàn ông thiếu nước quỳ xuống sàn, “Cậu đừng kích động, muộn thế này rồi, hàng xóm đi ngủ hết cả, để họ biết được... thì không hay chút nào...”
“Được thôi!” Triệu Đạc cúi xuống nhìn anh ta, hạ giọng: “Anh nói đi, chuyện này giải quyết thế nào?”
Gần 11 giờ đêm, Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc ôm ba vạn tệ mà người đàn ông mập lùn lấy từ két sắt tầng hai ra, hồ hởi về nhà. Triệu Đạc hai tay đút túi quần, Bạch Tiểu Khê khoác lấy cánh tay anh ta, thật giống một cặp đôi hoàng tử và công chúa.
Hôm nay là lần thu hoạch lớn nhất trong những lần họ làm trò này, và họ tin rằng vẫn còn nhiều món hời hơn nữa đang chờ họ phía trước. Cứ làm thôi! “Không thỏa mãn” chính là bánh xe của sự cầu tiến! Họ đắm chìm trong trò chơi này. Ngoài thu nhập hời, còn có sự kích thích của trò chơi mạo hiểm, đầy cảm giác chinh phục, hơn nữa còn có cơ hội đối diện với mọi mặt xấu xa của con người. Họ vẫn luôn dùng máy chủ proxy [1] để lên mạng, nên chắc mẩm rằng không ai có thể tìm ra mình.
Giờ đây, trong tay họ đã có một khoản tích lũy không nhỏ, tối nay phải tính toán xem tới đây nên tiêu một khoản như thế nào để tự thưởng cho mình. Đây thật là một chủ đề hấp dẫn, mới nghĩ tới thôi đã thấy hào hứng rồi.
Vận may đến rồi đây!
Họ bỏ lại sau lưng một tràng cười vang giữa màn đêm tĩnh mịch, vang mãi không dứt.
Chương 1
⚝ 1 ⚝
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 13 tháng 2 năm 2025