- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chú Giải
Thời điểm người đàn ông đi ngang qua bên hông đồn cảnh sát Nihonbashi là gần 9 giờ tối. Trước đấy một lúc, tuần tra viên có ra khỏi chốt trực để kiểm tra khắp lượt xung quanh và trông thấy bóng lưng ông ta, liền nghĩ “Mới chập tối mà đã say sưa thế kia rồi”, cũng tại dáng đi của người đàn ông trông rất liêu xiêu. Vì chỉ nhìn thấy đằng lưng nên khó xác định độ tuổi, nhưng dựa vào kiểu tóc và một số đặc điểm khác, có thể đoán người này đã bước sang độ xế chiều. Thân hình không béo không gầy, vóc dáng tầm thước. Hơn thế, nhìn sơ qua cũng thấy bộ vest nâu sẫm ông ta mặc là hàng đắt tiền. Tuần tra viên bèn cho rằng không cần gọi lại để hỏi han làm gì.
Người đàn ông bước xiêu vẹo, hết nghiêng sang trái rồi sang phải, tiến dần về phía cầu Nihonbashi. Cây cầu được xây dựng vào năm 1911 và được coi như di sản văn hóa quan trọng của quốc gia. Người đàn ông bắt đầu bước lên cầu. Có vẻ ông ta muốn đi về phía bách hóa Mitsukoshi 1 .
Tuần tra viên rời mắt khỏi người đàn ông và ngó ra xung quanh. Khách bộ hành đã giảm xuống chút ít, nhưng ô tô lướt đi trên những giao lộ chằng chịt kia vẫn nườm nượp như mắc cửi. Dù đang trong thời kì suy thoái (mà không, thật ra càng trong thời kì suy thoái người ta càng phải cố làm việc), trời lại đã khuya, nhưng xe tải, xe chở hàng vẫn liên miên nối đuôi nhau. Khác biệt duy nhất so với thời kì bùng nổ kinh tế là hàng hóa chất trên xe đều không có giá trị cao và quy mô giao nhận không đáng kể. Khu vực này cũng chính là đầu mối để từ đây dân bán buôn đổ mồ hôi sôi nước mắt tỏa đi khắp nước Nhật.
Một nhóm hơn chục du khách trông có vẻ là người Trung Quốc vừa đi qua cầu vừa ngước mắt trong đường cao tốc trên cao. Tuần tra viên thừa sức đoán được họ bàn tán thế nào. Hẳn là thắc mắc cầu đẹp nhường này sao lại đặt một thứ chình ình chướng mắt thế kia lên trên. Không biết con dân của đất nước rộng mênh mông ấy sẽ có cảm tưởng gì khi nghe hướng dẫn viên giải thích, “Vì phải làm đường cao tốc phục vụ Thế vận hội Tokyo, trong khi quỹ đất dùng cho giao thông thành phố lại quá eo hẹp 2 .
Tuần tra viên đảo mắt nhìn quanh lần nữa, bất thần dừng ở một điểm. Chính là đoạn giữa cầu, nơi có cột đèn trang trí tượng hai kỳ lân, người đàn ông ban nãy đang đứng tựa vào bệ tượng. Tuần tra viên chăm chú quan sát một hồi, thấy ông ta đứng im như phỗng, không có vẻ gì là định tiếp tục di chuyển.
Gì hả, sao lại ngủ ở đấy vào giờ này... Tuần tra viên tặc lưỡi, sải chân thật nhanh lên cầu Nihonbashi. Từng đoàn người vẫn tấp nập lại qua nhưng không ai để ý đến người đàn ông. Dân vô gia cư, dân nhậu say xỉn nằm ngủ vật vờ hoặc ngồi lì ở các vỉa hè là cảnh tượng quá đỗi bình thường trên đường phố Tokyo.
Tuần tra viên tiến lại gần người đàn ông. Tượng kỳ lân trông giống hệt rồng phương Tây đang đưa mắt nhìn xuống. Người đàn ông cong gập lưng như cúi đầu khấn nguyện với nó.
“Này, anh không sao chứ?” Tuần tra viên đặt tay lên vai ông ta, không thấy bất kì phản ứng gì. “Anh ngủ rồi à? Này, dậy đi!” Và thử lay mạnh thêm chút nữa.
Người đàn ông tự dưng oặt xuống, làm tuần tra viên phải vội vã đỡ lấy. Khi thật, cái lão này! Chắc say bí tỉ rồi đây. Dù đoán thế, anh ta vẫn cảm thấy không thỏa đáng. Không có mùi rượu toát ra, tức là không phải say xỉn. Ông ta đổ bệnh chăng?
Không, không hề... Tuần tra viên lia mắt đến lồng ngực người đàn ông. Có dị vật đang cắm ở đấy. Nên sơ mi trắng loang lổ những vệt đỏ lòm.
Gay rồi! Tuần tra viên muốn rút chiếc bộ đàm quen thuộc để gọi về chốt trực, nhưng trong khoảnh khắc, anh ta không sao nhớ được mình để nó ở đâu trên người.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 31 tháng 10 năm 2024