- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
Gió Bắc như dao cứa, nước đóng thành băng…
Tiếng kèn rõ và to vang dội cả một vùng, một cánh quân thân khoác chiến bào màu đỏ từ trong pháo đài Thiên Lang mạnh mẽ tràn ra, đến khoảng đất trống trải trước pháo đài bình tĩnh triển khai trận thế. Giữa trận, một cây đại kỳ đón gió cuồn cuộn tung bay, trên nền cờ đỏ tươi ngạo nghễ một biểu tượng hình vòng tròn màu vàng chói mắt.
Sắc vàng chói ấy chính là biểu tượng của đế quốc Quang Huy.
Cách đó vài dặm, một cánh quân khác sớm đã bày trận sẵn sàng chờ đợi.
Cánh quân xông ra từ trong pháo đài thân khoác chiến bào màu đỏ, cánh quân ngoài mấy dặm kia thì khoác chiến bào màu đen. Nhìn từ xa lại, một vùng rộng rãi hoang vu giống như bị bao trùm bởi một tầng mây đen dày đặc, âm trầm làm người ta cảm thấy ngộp thở. Giữa trận của cánh quân kia cũng tung bay một cây đại kỳ bắt mắt, trên nền cờ đen nhánh nổi lên một vầng trăng sáng đẹp rất tinh khiết.
Vầng trăng sáng ấy là biểu tượng của đế quốc Minh Nguyệt.
Đế quốc Quang Huy và đế quốc Minh Nguyệt là hai đại cường quốc ở thế giới Trung Thổ.
Mấy trăm năm qua, vì mưu đoạt bá quyền của thế giới Trung Thổ, hai đại đế quốc này đã đánh nhau vô số kể, nhưng chưa bao giờ thực sự phân thắng bại. Ít nhất cho đến bây giờ hai đại đế quốc này vẫn ngang ngửa với nhau, bên này cũng không làm gì được bên kia.
o0o
Một mảnh hoa tuyết từ trên trời chậm rãi bay xuống đáp ngay vào cổ Mạnh Hổ, chỉ trong chớp mắt đã tan thành giọt nước, cảm giác lạnh thấu xương làm cho thần trí đang mê muội nhất thời thanh tĩnh lại. Quay đầu lại thật nhanh, tầm nhìn của hắn có thể quan sát được hết khinh trọng bộ binh của đế quốc Quang Huy, những tấm thuẫn to dày cộm nặng nề san sát như tường, những thanh chiến đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo, vô số thanh trường mâu chĩa thẳng lên không, giống như răng nanh của mãnh thú nhe ra, toát lên vẻ âm u lạnh lẽo….
Ba liên đội trọng trang bộ binh của đế quốc Quang Huy đã chính thức triển khai, sau lưng của trọng trang bộ binh là đám cung tiễn thủ thần sắc lạnh lùng. Ở cả hai cánh của đội hình còn có hai liên đội khinh bộ binh, Mạnh Hổ là một thành viên trong đó, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là đảm bảo cho hai bên sườn của ba liên đội trọng trang bộ binh được an toàn.
Mạnh Hổ chậm rãi thu hồi tầm mắt, ánh mắt sắc bén lại lướt qua vùng bình nguyên hoang dã ngay trước mặt.
Cánh quân của đế quốc Minh Nguyệt triển khai trước đó ba dặm, cũng với đội hình giống như đế quốc Quang Huy, trọng trang bộ binh phía trước, cung tiễn thủ theo sau, khinh bộ binh ở hai bên cánh. Một sư đoàn ước chừng hai vạn quân đang chỉnh tề đều bước, tiếng kèn lệnh thét vang, hội tụ thành một dòng chảy cuồn cuộn, chậm rãi áp sát về phía đại quân của đế quốc Quang Huy.
Mạnh Hổ hít một hơi khí lạnh như băng, dùng sức siết chặt chiến đao trong tay, trong con ngươi đen nhánh đã dấy lên sát ý điên cuồng cháy bỏng. Mạnh Hổ thích chiến tranh, thích mùi vị của máu tươi và giết chóc, đối với hắn, chiến tranh như là hít thở vậy, nếu không có chiến tranh, vậy thì coi như hắn sẽ chết vì không có dưỡng khí!
Một hồi kèn hiệu tiến công vang lên, đế quốc Quang Huy cũng bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước.
Chen chúc trong dòng người chật chội, Mạnh Hổ cũng chậm rãi tiến về phía trước, phóng mắt nhìn quanh, trước sau phải trái tứ bề đều là đầu người nhấp nhô, bước chân như sóng thuỷ triều vang dội cả một vùng, mơ hồ có thể nghe được những tiếng thở dốc nặng nề của bọn tân binh. Trận đại chiến sắp tới, bọn tân binh vừa mới bước ra chiến trường này sẽ phải đối mặt với cuộc chiến đầu tiên rất là quan trọng, nếu như thiếu may mắn, đây có lẽ cũng là cuộc chiến cuối cùng trong đời bọn chúng.
Hai cánh quân đã bắt đầu tiến vào tầm bắn của cung tiễn thủ lẫn nhau.
Đội cung tiễn thủ của cả hai bên gần như cùng lúc dừng lại, sau đó dưới sự hò hét của chỉ huy bắt đầu giương cung lắp tên, từng mũi tên sắc bén chĩa xéo lên không. Sau khi chỉ huy của chúng ra lệnh một tiếng, từng loạt tên thoáng chốc vọt thẳng lên không, đan dày đặc thành một trận mưa tên, sau đó mang theo tiếng rít đầy chết chóc từ trên cao hung hăng lao xuống.
Mượn quán tính mạnh mẽ từ trên không lao xuống, sự sắc bén của mũi tên thậm chí có thể dễ dàng bắn thủng cả giáp sắt.
Hai mắt Mạnh Hổ híp lại, lạnh lùng nhìn từng đợt tên từ trên không lao xuống không ngừng, có hai mũi thậm chí xẹt qua sát da mặt của hắn, đuôi mũi tên bằng lông chim cọ sát vào da mặt đau điếng. Gần như chỉ sai lệch một chút nữa thôi, mũi tên nhọn hoắt kia hẳn là cắm thẳng vào mặt hắn, thế nhưng tuy tình hình nguy hiểm như vậy, Mạnh Hổ lại không hề chớp mắt dù chỉ một lần!
Là một lão* binh từng vào sinh ra tử không biết bao lần, Mạnh Hổ hiểu rõ mục tiêu ưu tiên " chiếu cố" của các cung tiễn thủ luôn luôn là trọng trang bộ binh ngay giữa trung quân, mà không thể nào là khinh bộ binh ở hai bên cánh. Đại đa số tên chỉ rơi thẳng xuống đầu của bộ binh giữa đội hình, chỉ có một số rất ít rơi xuống đầu khinh bộ binh ngoài hai cánh. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
( *: Lão binh: lính lão luyện, lính cũ, không phải là lính già, ngược lại với tân binh là lính mới.)
Nếu như dưới tình huống này mà còn bị trúng tên, vậy chỉ có thể tự trách mình kém may mắn mà thôi, còn có thể nói gì được nữa?
Mặc dù như thế, vẫn không ngừng có những tên khinh bộ binh không may trúng tên, vừa lăn ra giãy dụa trong vũng máu, vừa phát ra tiếng kêu rên trước khi chết. Mạnh Hổ đối với việc này giống như không nghe không thấy, hơn nữa cũng chưa từng có ý muốn dừng lại cứu người. Không kể là giết người hay bị người giết, cái chết vẫn là mục đích của chiến tranh, đánh nhau thì phải có người chết mà thôi, không có việc gì đáng ngạc nhiên cả.
Cho dù là muốn cứu người đi nữa cũng phải đợi sau khi đánh nhau kết thúc, nếu đang giữa lúc hai bên đang đánh nhau kịch liệt mà cứu người, kết quả rất có thể là không thể cứu được, ngược lại còn bồi thêm tính mạng của mình một cách vô ích. Mạnh Hổ từng chính mắt thấy qua một màn bi kịch, một tên tiểu đội trưởng vì cứu binh lính trúng tên ngã xuống mà đánh mất sự cảnh giác vốn có của mình, kết quả bị một mũi tên của cung tiễn thủ địch quân bắn thủng đầu.
Chiến tranh cho đến bây giờ không cần phải mềm lòng, mềm lòng chỉ có thể chết nhanh hơn một chút mà thôi.
Trong chiến tranh chỉ cần lạnh lùng tàn nhẫn, có đủ lạnh lùng tàn nhẫn mới có thể sống sót đến lúc cuối cùng.
Tên bay như mưa, không ngừng có người trúng tên rồi ngã xuống, mặc dù bị cái chết uy hiếp, nhưng quân nhân hai nước vẫn chỉnh tề tiến bước đều đều không nhanh không chậm y như trước. Quân nhân hai nước đương nhiên biết đi nhanh về phía trước thì có thể nhanh chóng qua khỏi đoạn đường đầy chết chóc này, thế nhưng bọn hắn không thể làm khác, bởi vì một khi tăng tốc độ nhanh hơn, sẽ rất khó giữ vững đội hình nghiêm cẩn không rối loạn.
Ở thời đại dùng hàng nguội, bộ binh ỷ lại vào đội hình ngoài sức tưởng tượng, một nhánh bộ binh nếu như đánh mất đi sự nghiêm cẩn của đội hình, sẽ trở nên không chịu nổi dù chỉ một kích. Đây chính là đạo lý về một bó đũa và một chiếc đũa, một chiếc đũa sẽ rất dễ dàng bị bẻ gẫy, một bó đũa thì rất khó!
Tên bay xuống dường như không bao giờ dứt, chẳng qua không đến bao lâu, binh lính hai bên rốt cục đã giáp lá cà với nhau.
So sánh một cách tương đối thì hai đạo quân cũng giống như hai khối sắt hung hăng va chạm vào nhau thật mạnh. Trong chớp mắt, hoa máu rực rỡ tung bay đầy trời, tiếng va chạm leng keng của binh khí, tiếng kêu rên của binh lính, tiếng quát tháo của quan quân, còn có tiếng kèn lệnh từ xa vang lên cao vút cùng với tiếng trống trận thùng thùng, tất cả hợp lại thành một giai điệu sặc mùi chết chóc…
Giờ phút này, sinh mạng con người ti tiện như rác rưởi.
Mạnh Hổ cầm chiến đao trong tay, thần sắc lạnh lùng nhìn chăm chú chiến trường đầy tiếng ồn ào.
Quân lính hai bên mặc dù đã giáp lá cà với nhau, thật ra chém giết kịch liệt chỉ có bọn trọng trang bộ binh ở giữa, khinh bộ binh ở hai cánh vẫn không tham chiến. Ở thế giới xa lạ này, khinh bộ binh chỉ là một bộ phận phụ không quan trọng, thật sự quyết định sự thắng bại của cuộc chiến luôn luôn là bọn được huấn luyện nghiêm chỉnh, trang bị kỹ càng- trọng trang bộ binh.
Trước khi trọng trang bộ binh còn chưa phân thắng bại, chuyện duy nhất khinh bộ binh có thể làm là đợi chờ trong nhốn nháo và hồi hộp không yên.
Cho đến khi trọng trang bộ binh của một bên đánh tan bên kia, khinh bộ binh của bên chiến thắng mới có thể ùa lên toàn bộ, thừa thắng truy kích. Trăm ngàn năm qua, chiến thuật như vậy đã trở thành chiến thuật tiêu chuẩn của hai bên, gần như là tất cả các học viện quân sự đều đem chiến thuật như vậy ra tôn sùng là chiến thuật kinh điển nhất.
Không thể nén được, Mạnh Hổ nở một nụ cười lạnh lẽo.
Chiến thuật như thế nào, binh chủng loại nào cuối cùng cũng phải chết hết, chỉ có nhân tài mới có thể sống mà thôi!
Cho tới bây giờ không ai quy định trọng trang bộ binh mới là chúa tể của chiến trường, cho tới bây giờ cũng không ai quy định khinh bộ binh chỉ có thể phối hợp trình diễn trên chiến trường mà thôi. Huấn luyện và trang bị của khinh bộ binh mặc dù còn xa mới có thể theo kịp trọng trang bộ binh, nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn không thể làm gì được. Nếu như áp dụng chiến thuật thích hợp, khinh bộ binh theo đó có thể đánh bại trọng trang bộ binh, cũng có thể hoàn toàn quyết định thắng bại của một cuộc chiến.
- Mặt trước ổn định lại, không được lui về phía sau!
- Không cho lui về phía sau, ai trái lệnh… Chém!
- Mặt sau giữ vững đội hình, không được náo loạn!
Tiếng rống giận dữ như tiếng sấm vang lên, Mạnh Hổ nghe thanh âm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy liên đội trưởng Lôi Minh vung tay hét to, vừa duy trì đội ngũ ổn định, vừa động viên những tên tân binh lần đầu tiên ra chiến trường. Làm như vậy rất là cần thiết, nếu như không có lão binh khích lệ và ủng hộ, bọn tân binh này rất có khả năng phá vỡ toàn bộ đội hình.
Trong mắt Mạnh Hổ không khỏi thoáng qua một tia ấm áp, nếu không nhờ Lôi Minh, lúc này sợ rằng Mạnh Hổ đã hoá thành một đống xương khô. Mùa Đông năm ngoái, Mạnh Hổ không biết vì sao lạc tới thế giới xa lạ này, lúc ấy hắn bị thương rất nặng, hơi thở yếu ớt, nếu không nhờ Lôi Minh cứu giúp, Mạnh Hổ đã chết từ lâu.
Trong một năm qua, hai đại đế quốc vẫn không bộc phát chiến tranh với quy mô lớn.
Hôm nay, rốt cục hai đại đế quốc cũng đã bộc phát chiến tranh với quy mô cấp sư đoàn tại biên giới hai bên, đã đến lúc báo đáp ân cứu mạng của Lôi Minh.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Mạnh Hổ đã lướt qua khắp chiến trường, rồi dừng lại ở đại kỳ của đế quốc Minh Nguyệt đang đón gió bay phấp phới ở đội hình đối diện. Mặc dù không nhìn rõ lắm tình hình dưới đại kỳ, nhưng Mạnh Hổ có thể cảm giác được quan chỉ huy của đế quốc Minh Nguyệt chính là ở chỗ đó. Chỉ cần chặt đầu của hắn, trận này đế quốc Quang Huy chắc chắn thắng, cũng đủ bằng vào trận chiến này mà có công lao tấn thăng lên làm một tên tướng quân.
Danh hiệu tướng quân là mơ ước của mỗi tên quân nhân của đế quốc, đương nhiên cũng là giấc mộng đẹp của Lôi Minh.
Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại, với ánh mắt sắc bén như dao nhìn đám binh lính đang đứng nghiêm chờ lệnh phía sau, lớn tiếng quát:
- Các huynh đệ, đầu tên quan chỉ huy của địch đang ở phía trước, ngay dưới cây đại kỳ Minh Nguyệt, các ngươi có gan đi theo ta lấy hay không?
- Có!
Cả trung đội hơn hai trăm tên binh sĩ ầm ầm đáp lại, bọn họ đều là lính của Mạnh Hổ, lính của trung đội Mãnh Hổ.
Tràn ngập hào tình từ lồng ngực Mạnh Hổ cuồn cuộn kích động, ai nói khinh bộ binh chỉ có thể làm con chốt thí trên chiến trường? Binh lính của Mạnh Hổ hắn cũng không phải là chốt thí! Lính của Mạnh Hổ hắn mặc dù chưa được trang bị kỹ càng, nhưng bọn họ có được sự huấn luyện nghiêm khắc, lại cũng có được ý chí rất ngoan cường, bọn họ mới là chúa tể trên chiến trường.
Chậm rãi vung chiến đao trong tay lên, mũi đao sắc bén chỉ về lá đại kỳ Minh Nguyệt đang đón gió bay phấp phới phía trước, Mạnh Hổ ngửa mặt lên trời thét to:
- Trung đội Mãnh Hổ, tiến lên!
Chú thích:
- Nhân vật chính tên là Mạnh Hổ, có ngoại hiệu là Mãnh Hổ, trung đội của hắn cũng lấy tên là trung đội Mãnh Hổ.
- Một quân đoàn = 4 sư đoàn = 20 liên đội = 100.000 quân. Một liên đội có 5000 quân, lại chia ra thành đại đội, trung đội và tiểu đội.
- Khinh bộ binh: bộ binh trang bị nhẹ, sơ sài.
- Trọng trang bộ binh: bộ binh được trang bị tận răng, về chiến thuật cũng giỏi hơn khinh bộ binh.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 6 tháng 4 năm 2024