- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chú Thích
Nơi Khu Rừng Chạm Tới Những Vì Sao
người dịch: đỗ phan thu hà
Chương 1
tặng cailley, william, grant,
và tặng scott.
Khéo có khi bé gái lại là tiểu yêu tinh chứ chẳng phải người. Cô bé gần như vô hình, khuôn mặt nhợt nhạt, chiếc áo nỉ có mũ và chiếc quần nó đang mặc như chìm giữa khu rừng chạng vạng ánh chiều phía sau. Nó đi chân đất, đứng im như tượng, một tay ôm quanh thân cây hồ đào, thậm chí còn chẳng buồn động đậy khi chiếc ô tô xộc thẳng về phía cuối con đường trải sỏi và dừng cách đấy vài mét.
Jo tắt động cơ, rời mắt khỏi cô bé và gom đống đồ đạc lỉnh kỉnh nào ống nhòm, ba lô và giấy tờ để trên ghế phụ. Đứa bé có lẽ sẽ trở về với thế giới cổ tích của mình nếu cô đánh mắt đi chỗ khác.
Nhưng cô bé vẫn đứng đó khi Jo bước ra khỏi xe. “Cô thấy con đấy,” Jo nói với cái bóng chỗ cây hồ đào.
“Con biết mà,” cô bé đáp.
Jo cạ đôi bốt đi rừng của mình lên lối đi bộ được láng xi măng để gạt đám bùn đất khô rơi ra. “Con có cần gì không?”
Đứa bé không trả lời.
“Sao con lại ở trên đất nhà cô?”
“Con muốn nựng chó của cô nhưng nó không chịu.”
“Nó không phải chó của cô đâu.”
“Thế của ai ạ?”
“Chẳng của ai cả.” Jo mở cánh cửa dẫn vào hàng hiên. “Trời vẫn còn sáng, con mau chóng về nhà đi.” Cô bật ngọn đèn đuổi côn trùng bên ngoài cửa và tra chìa khóa vào ổ. Sau khi vào nhà và bật chiếc đèn bàn, cô quay ra khóa cánh cửa gỗ lại. Đứa bé đó mới tầm chín tuổi, nhưng dù gì cũng phải cẩn thận, nhỡ đâu nó có âm mưu gì.
Jo tắm rửa trong vòng mười lăm phút, sau đó mặc một chiếc áo thun cùng quần nỉ, mang dép xỏ ngón. Cô bước vào căn bếp và bật đèn, kéo theo đám côn trùng khe khẽ đập vào cánh cửa sổ được sơn đen. Trong khi chuẩn bị nguyên liệu nướng đồ ăn, đầu óc cô bâng quơ nghĩ về đứa bé đứng dưới gốc cây hồ đào ban nãy. Khu rừng đen như hũ nút thế này, nó không sợ mới lạ. Chắc hẳn con bé đã về nhà rồi.
Giữa khoảnh sân đầy cỏ dại ngăn cách căn nhà gỗ màu vàng với đồng cỏ thênh thang vài mẫu, Jo xếp một miếng phi lê ức gà đã được ướp cùng ba xiên rau củ lên lò nướng. Xây từ thập kỷ 40, căn nhà mang tên Nhà Kinney tọa lạc trên ngọn đồi quay mặt về phía khu rừng, phần hông hướng ra khoảnh đất nhỏ thường xuyên được chủ nhà đốt cỏ để rừng không xâm lấn. Jo thắp lửa trên lò nướng bằng đá rồi đặt vỉ nướng lên. Đang dở tay xếp gà và xiên nướng lên ngọn lửa thì cô nhác thấy một bóng đen đang tiến lại góc căn nhà. Là bé gái đó. Nó dừng chân cách ngọn lửa vài mét, đưa mắt nhìn Jo xếp những xiên rau củ lên trên vỉ nướng rồi cất tiếng hỏi, “Cô không có bếp lò ạ?”
“Cô có.”
“Sao cô lại nấu ăn ngoài trời?”
Jo trả lời khi ngồi xuống một chiếc ghế xếp xù xì. “Vì cô thích.”
“Mùi thơm quá!”
Nếu đứa bé này đến đây để xin miếng cơm bỏ bụng, ắt hẳn nó sẽ thất vọng trước tủ chạn trống không của một nhà sinh vật học thực địa không có thời gian mua sắm đồ ăn thức uống như cô. Cách nói năng của cô bé chậm rãi, đậm chất thôn quê của dân địa phương, và đôi chân trần chính là bằng chứng cho thấy nó sống ở đâu đó quanh đây. Con bé nên về nhà ăn cơm với bố mẹ thì hơn.
Cô bé tiến lại gần, ánh lửa hắt lên đôi má hồng đào và mái tóc hoe vàng, riêng đôi mắt vẫn sâu thăm thẳm như hai hố đen tĩnh lặng trên khuôn mặt.
“Trễ rồi, con mau chóng về nhà đi chứ?” Jo giục.
Đứa bé tiến lại gần hơn. “Con không có nhà trên Địa Cầu. Con đến từ đằng kia.” Nó nói, rồi chỉ tay lên bầu trời.
“Từ đâu kia?”
“Đại Hùng.”
“Chòm sao Đại Hùng ấy hả?”
Đứa bé gật đầu. “Quê của con ở Thiên Hà Chong Chóng [1] , nằm gần đuôi gấu lớn [2] ạ.”
Jo chẳng biết mô tê gì về thiên hà, nhưng cô đoán cái tên này do đứa bé đó tự bịa ra. Nó muốn đùa với cô đây mà, đã vậy cô hùa theo cho vui. “Nếu con là người ngoài hành tinh, sao nhìn con giống con người vậy?”
“Con chỉ đang sử dụng cơ thể của đứa bé này thôi.”
“Vậy trong lúc trú ngụ ở cơ thể cô bé này, con bảo cô bé về nhà đi nhé?”
“Không được. Lúc con chiếm xác thì đứa bé này chết rồi. Nếu bây giờ bạn ấy về nhà, bố mẹ bạn ấy chắc chắn sẽ sợ mất mật.”
Lại đến trò zombie cơ đấy. Jo chẳng lạ gì những trò chơi kiểu vậy. Nhưng nếu đứa bé này muốn kiếm người cùng chơi trò Zombie Ngoài Hành Tinh thì nó đến nhầm nhà rồi. Jo chưa bao giờ hợp với con nít và dăm ba trò chơi đóng giả này, thậm chí lúc cô còn bé cũng thế. Bố mẹ cô, vốn cũng là hai nhà khoa học, thường bảo cô thừa hưởng gấp đôi nguồn gen phân tích nên mới thành ra như vậy. Hai người họ hay đùa rằng khi mới chào đời, cô đã nhăn trán đầy suy tư, như thể đang soạn thảo giả thuyết về việc mình đang ở đâu và đám người trong phòng hộ sinh này là ai.
Cô bé ngoài hành tinh trong thân thể con người nhìn Jo lật miếng ức gà.
“Con mau về nhà ăn tối đi,” Jo nhắc con bé thêm lần nữa. “Bố mẹ con sẽ lo lắm đấy.”
“Con đã bảo là con không có…”
“Con có muốn gọi điện thoại không?” Jo lôi điện thoại ra khỏi túi quần.
“Con biết gọi cho ai bây giờ chứ?”
“Vậy để cô gọi. Con đọc số đi.”
“Làm thế nào con có số điện thoại được khi con đến từ những vì sao kia chứ?”
“Thế bé gái mà con chiếm thân thể thì sao? Số điện thoại của bố mẹ cô bé ấy là gì?”
“Con không biết gì về đứa bé ấy cả, đến cả tên cũng chẳng rõ.”
Đến nước này thì quá quắt lắm. Mặc xác đứa bé này muốn gì, Jo chẳng còn sức hùa theo nó nữa. Cô đã phải dậy từ bốn giờ sáng, quần quật làm việc ở các khu thực địa và trong rừng dưới cái nóng đến chết ngốt cùng độ ẩm ngột ngạt hơn suốt mười ba tiếng đồng hồ. Trong nhiều tuần liền, đây là nhịp điệu hàng ngày của cô, và khoảng thời gian vài tiếng được trở về căn nhà gỗ này vô cùng quan trọng để cô có thể trút bỏ mọi căng thẳng. “Nếu con không đi, cô sẽ gọi cảnh sát đấy,” Jo hăm dọa, cố làm giọng mình trở nên đanh thép.
“Cảnh sát sẽ làm gì ạ?” Cô bé hỏi như thể chưa bao giờ nghe qua từ này.
“Họ sẽ đến kéo con về nhà.”
Đứa bé gái đưa tay ôm quanh thân thể gầy gò của mình. “Nếu con nói với họ con không có nhà thì họ sẽ làm gì?”
“Họ sẽ đưa con đến trạm cảnh sát và tìm bố mẹ hay người nào đó sống chung với con.”
“Vậy họ sẽ làm gì nếu họ gọi điện về nhà đứa bé này và phát hiện bạn ấy đã qua đời ạ?”
Lần này, Jo chẳng cần phải giả vờ nổi đóa lên. “Cô bảo này, con đừng đem chuyện cô đơn một mình trên đời ra đùa. Con mau về nhà đi, về với những người lo lắng cho con ấy.”
Cô bé siết chặt cánh tay quanh ngực nhưng chỉ lặng thinh.
Đứa bé này sống trên mây thế là đủ rồi. “Nếu con thật sự không có gia đình, cảnh sát sẽ đưa con vào trại trẻ mồ côi.”
“Là cái gì ạ?”
“Ở đó, con sẽ sống với những người hoàn toàn xa lạ, thỉnh thoảng họ sẽ quá đáng với con, nên tốt hơn hết là con đi về đi, trước khi cô gọi cảnh sát.”
Đứa bé không nhúc nhích.
“Cô nghiêm túc đấy.”
Con chó nhỏ xin ăn quanh bếp lửa nhà Jo mấy đêm rồi đang đứng lấp ló đằng xa, chỗ ánh lửa không chiếu tới. Cô bé ngồi xổm xuống, chìa tay ra, lảnh lót dụ chú chó cho mình nựng.
“Nó không lại gần đâu,” Jo nói. “Nó là chó hoang, chắc được sinh trong rừng.”
“Thế mẹ của nó đâu ạ?”
“Ai mà biết được?” Jo đặt điện thoại xuống và lật xiên nướng. “Con sợ về nhà vì lý do gì à?”
“Sao cô không tin là con đến từ những vì sao nhỉ?”
Đứa trẻ cứng đầu này nhất quyết không chịu từ bỏ câu chuyện bịa đặt kia. “Cô bảo này, con thừa biết chẳng ai tin con là người ngoài hành tinh mà.”
Nghe thấy thế, cô bé đi đến rìa khoảnh đất, ngẩng đầu và đưa tay lên bầu trời đầy sao, ngân nga những câu không rõ nghĩa mà có lẽ đối với nó là tiếng của người ngoài hành tinh. Ngôn từ trôi chảy như thể đứa bé đó thuộc nằm lòng thứ tiếng ngoại lai ấy, và sau khi nói xong, nó tự hào quay sang Jo, tay chống nạnh.
“Cô hy vọng con vừa bảo những người nhà của con ở ngoài hành tinh đến đón con về,” Jo nhận xét.
“Những gì con vừa nói là lời nghênh đón.”
“Nghênh đón, con biết dùng từ hay đấy.”
Cô bé lại quay sang, nhìn về phía đám lửa. “Con chưa về được. Con phải ở lại Địa Cầu cho đến khi thấy được năm điều kỳ diệu. Đến một độ tuổi nhất định, bọn con phải thực hiện những bài huấn luyện như thế, giống như việc con người đến độ tuổi phải đến trường vậy.”
“Nếu thế thì con sẽ phải ở lại đây lâu đấy. Đã mấy nghìn năm rồi, nước lã vẫn chưa biến thành rượu [3] con ạ.”
“Ý con không phải như trong Kinh Thánh.”
“Thế ý con là điều kỳ diệu kiểu gì?”
“Bất cứ thứ gì,” đứa bé đáp. “Cô là một điều kỳ diệu, chú chó kia cũng vậy. Thế giới này hoàn toàn mới mẻ đối với con.”
“Tốt, thế là con gom được hai điều rồi đấy.”
“Không được, con phải để dành cho những điều thật sự hay ho chứ.”
“Ôi trời, cảm ơn cô bé.”
Cô bé ngồi xuống chiếc ghế xếp gần Jo. Miếng ức gà nướng ứa ra nước ướp đầy dầu rơi xuống ngọn lửa, xèo xèo mùi hương nức mũi trong buổi đêm. Đứa bé nhìn chằm chằm, một điều rõ ràng là hai chữ đói bụng đang hiện rõ trên khuôn mặt nó. Có thể gia đình con bé không có tiền lo cho nó ăn uống đầy đủ. Jo bất ngờ khi mình không nghĩ theo hướng ấy ngay từ đầu.
“Vậy cô cho con ăn gì đó trước khi con về nhà nhé?” Cô đề nghị. “Con thích bánh kẹp gà tây không?”
“Làm sao con biết bánh kẹp gà tây có vị như thế nào được ạ?”
“Con có muốn ăn hay không, nói một lời thôi.”
“Có muốn ạ. Con phải thử thật nhiều thứ mới mẻ trong lúc còn ở đây.”
Jo kéo miếng ức gà về phía ít lửa trên vỉ nướng, rồi bước vào nhà lấy một miếng thịt xay đông lạnh, gia vị và bánh mì kẹp. Nhớ mang máng trong tủ lạnh còn đúng một lát phô mai, cô thêm nó vào bữa tối của đứa bé. Có lẽ, đứa bé đó cần nó hơn cô.
Jo quay trở ra sân, đặt miếng thịt xay lên lửa, những thứ còn lại cô để tạm trên chiếc ghế trống bên cạnh. “Cô mong con sẽ thích có thêm phô mai trong bánh kẹp của mình.”
“Con từng nghe về phô mai rồi,” cô bé đáp. “Mọi người kể nó ngon lắm.”
“Ai kể cơ?”
“Những anh chị từng đến đây ạ. Trước khi đến đây, bọn con đã được học sơ qua về Địa Cầu mà.”
“Thế hành tinh của con tên gì?”
“Hơi khó phát âm theo ngôn ngữ của cô, đại khái là Hetrayeh ạ. Cô có kẹo dẻo không?”
“Người Hetrayeh chỉ cho con về kẹo dẻo nữa à?”
“Mọi người kể rằng con nít ở đây xiên chúng lên que rồi hơ chảy trên lửa. Ai cũng tấm tắc khen ngon.”
Cuối cùng, ông trời cũng cho Jo một lý do để khui bịch kẹo dẻo cô đã hứng chí mua khi mới chuyển đến căn nhà gỗ này. Cô cuối cùng cũng có cơ hội dùng tới nó trước khi hết hạn rồi đây. Nghĩ đến đấy, cô bèn đi lấy bịch kẹo dẻo từ trong tủ chạn và thả vào lòng cô bé ngoài hành tinh. “Con ăn xong bữa tối đi rồi mới được xé túi kẹo đấy nhé.”
Cô bé ngoài hành tinh tìm một cái xiên, ngồi trên ghế, bịch kẹo nằm gọn trong lòng, đôi mắt đen láy chăm chăm nhìn vào miếng thịt đang được nướng. Jo nướng bánh mỳ, xếp xiên khoai tây, bông cải xanh và nấm đã chín vàng cạnh chiếc bánh kẹp trên đĩa. Rồi cô rót hai ly nước. “Con thích nước táo lên men không?”
Đứa bé nhận lấy ly nước và uống một ngụm. “Ngon quá trời quá đất!”
“Đủ để trở thành điều kỳ diệu của con chưa?”
“Chưa ạ,” cô bé ngoài hành tinh trả lời gọn lỏn, nhưng vẫn uống ừng ực hết hơn nửa ly trong vòng vài giây.
Jo mới ăn được một miếng thì đứa trẻ đã ăn lấy ăn để gần xong chiếc bánh kẹp. “Lần cuối cùng con được ăn là khi nào vậy?” Cô thắc mắc.
“Trên hành tinh của con,” cô bé ngoài hành tinh đáp, miệng ngồn ngộn thức ăn.
“Là khi nào?”
Cô bé đáp sau khi nuốt xong đống thức ăn trong miệng. “Là tối qua ạ.”
Jo đặt nĩa xuống. “Cả ngày trời con chưa ăn gì sao?”
Cô bé bỏ miếng khoai tây vào miệng. “Đến tận bây giờ, con mới muốn ăn. Trước đó, con chỉ cảm thấy hơi mệt sau hành trình đến Địa Cầu, đổi cơ thể rồi đủ thứ.”
“Thế sao con ăn như chết đói vậy?”
Cô bé bẻ đôi miếng bánh kẹp cuối cùng và ném một nửa về phía con chó đang xin ăn, có lẽ là để chứng tỏ mình không chết đói. Chú chó nuốt trọn miếng bánh nhanh chẳng kém gì đứa bé. Khi cô bé ngoài hành tinh chìa miếng bánh cuối cùng trên tay ra, con chó rón rén lại gần, chộp lấy miếng bánh và vừa lùi lại vừa nhai. “Cô nhìn thấy không?” Cô bé cảm thán. “Nó lấy từ tay con kìa.”
“Cô thấy rồi.” Jo còn nhận thấy đứa trẻ đang trong tình thế ngặt nghèo. “Con đang mặc đồ ngủ à?”
Cô bé liếc xuống chiếc quần mỏng tang của mình. “Chắc con người gọi nó như vậy.”
Jo xắn thêm một miếng ức gà. “Con tên là gì?”
Cô bé ngồi xổm xuống, cô tiến lại gần chú chó nhỏ. “Con không có tên Địa Cầu.”
“Thế tên ngoài hành tinh của con là gì?”
“Khó phát âm lắm ạ…”
“Thì con cứ nói thử xem sao.”
“Nghe nó hao hao Earpood-na-ahsroo.”
“Earpoo…?”
“Không phải, là Earpood-na-ahsroo mới đúng ạ.”
“Rồi, Earpood, cô muốn con nói thật với cô tại sao con lại ở đây.”
Cô bé bắt đầu thấy chán với chú chó nhút nhát, bèn đứng dậy. “Con mở bịch kẹo dẻo được chưa ạ?”
“Con ăn hết bông cải xanh đi đã.”
Cô bé nhìn chiếc đĩa để trên ghế. “Cái thứ màu xanh xanh ấy ạ?”
“Đúng rồi.”
“Hành tinh bọn con không ăn những thứ có màu xanh.”
“Con vừa mới bảo con phải thử những thứ mới lạ kia mà?”
Cô bé đành tống thật nhanh ba bông cải xanh vào miệng. Nó vừa nhai nhồm nhoàm với đôi má phúng phình vừa xé bịch kẹo dẻo.
“Con mấy tuổi rồi?” Jo hỏi.
Cô bé nuốt xuống miếng bông cải cuối cùng một cách chật vật. “Loài người không hiểu tuổi của con đâu.”
“Thế bé gái con chiếm xác bao nhiêu tuổi?”
Nó xiên một viên kẹo dẻo vào cuối xiên. “Con cũng không biết.”
“Cô thật sự sẽ gọi cảnh sát đấy,” Jo dọa.
“Tại sao vậy ạ?”
“Con biết tại sao mà. Cô đoán con chắc tầm chín… mười tuổi, phải không? Con không thể ở ngoài một mình giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này được. Con sẽ gặp phải người xấu đấy.”
“Nếu cô gọi cảnh sát, con sẽ chạy đi ngay.”
“Tại sao? Họ có thể giúp con mà.”
“Con không muốn sống cùng với những người lạ xấu tính.”
“Đấy là cô nói đùa thôi. Cô nghĩ họ sẽ tìm được cho con một người tốt.”
Đứa bé thọc viên kẹo dẻo thứ ba vào xiên. “Cô có nghĩ Gấu Nhỏ thích kẹo dẻo không?”
“Gấu Nhỏ là ai?”
“Con vừa đặt tên cho chú cún này như vậy, dựa trên chòm Tiểu Hùng [4] bên cạnh chòm sao của bọn con. Cô không thấy nó giống gấu con à?”
“Đừng cho nó ăn kẹo dẻo. Đường không phải là thứ mà những chú chó cần đâu.” Jo xé miếng ức gà cuối cùng thành những miếng nhỏ và quăng về phía con chó, cô rối trí quá, chẳng còn bụng dạ nào ăn cho xong. Sau khi phần thịt biến mất vào thực quản của con vật bốn chân, cô vứt cho nó nốt phần rau còn sót lại trên hai xiên nướng.
“Cô là người tốt,” đứa bé nói.
“Cô là kẻ dại thì đúng hơn. Giờ thì cô khỏi mong tống khứ được nó đi.”
“Ôi chao!” Con bé đưa những viên kẹo dẻo đang hơi chảy lại gần mặt và thổi phù phù.
“Để nó nguội hẳn đã,” Jo nhắc.
Nhưng cô bé không đợi mà đưa thẳng miếng kẹo trắng phồng còn nóng vào miệng. Mấy viên kẹo dẻo bốc hơi trong vòng chưa đầy một nốt nhạc, và cô bé lại nhanh chóng nướng thêm xiên nữa trong lúc Jo đem chén đĩa vào bếp. Trong khi nhanh lẹ rửa chén, cô đưa ra một chiến lược mới. Cảnh Sát Xấu Tính rõ ràng không có tác dụng đối với con bé. Cô phải lấy được lòng tin của đứa trẻ này thì may ra mới hỏi được thông tin.
Cô thấy con bé ngồi vắt tréo chân trên đất, Gấu Nhỏ mừng rỡ liếm phần kẹo dẻo nướng chảy trên tay nó. “Thế mà trước giờ cô cứ nghĩ con chó ấy sẽ không đời nào chịu ăn thứ gì từ trên bàn tay con người,” cô nhận xét.
“Dù là tay người, nhưng nó biết con đến từ Hetrayeh mà.”
“Thế thì có tác dụng gì chứ?
“Bọn con có những siêu năng lực đặc biệt, có thể khiến những điều tốt đẹp xảy ra.”
Tội nghiệp đứa nhỏ. Không nghi ngờ gì nữa, hẳn là hoàn cảnh của nó quá khổ sở nên mới phải chạy trốn thực tại. “Cô dùng cái xiên của con được không?”
“Để xiên kẹo ạ?”
“Không, để đuổi con ra khỏi đất nhà cô.”
Đứa bé nhoẻn miệng cười, bên má trái hằn lúm đồng tiền rất sâu. Jo xiên hai viên kẹo dẻo và hơ chúng trên lửa. Cô gái nhỏ quay lại chiếc ghế xếp, con chó hoang nằm bên cạnh chân như thể cô bé đã thuần phục nó một cách kỳ diệu. Khi kẹo dẻo đã nâu đều các mặt và đủ nguội, Jo ăn nó luôn trên xiên.
“Con cứ tưởng người lớn không ăn kẹo dẻo chứ?” Cô bé thắc mắc.
“Đó là một bí mật mà trẻ con Địa cầu không biết.”
“Cô tên là gì ạ?” Nó hỏi.
“Joanna Teale. Nhưng mọi người đều gọi cô là Jo.”
“Cô sống ở đây một mình ạ?”
“Cô chỉ sống ở đây vào mùa hè thôi. Cô thuê căn nhà này.”
“Tại sao vậy ạ?”
“Nếu con sống ở cuối con đường này, mà cô dám chắc là vậy, con sẽ biết lý do tại sao.”
“Con không sống ở cuối con đường này. Cô kể với con đi!”
Jo chực phản đối lời nói dối của cô bé nhưng kìm lại, thầm nhủ trong đầu, mình là một Cảnh Sát Tốt Bụng. “Căn nhà này và bảy mươi mẫu đất xung quanh được một nhà khoa học mang tên Tiến sĩ Kinney sở hữu. Ông ấy cho phép các giáo sư sử dụng nó để dạy học và các sinh viên học lên thạc sĩ dùng trong quá trình thực hiện nghiên cứu.”
“Sao ông ấy không muốn sống ở đây ạ?”
Jo đặt xiên kẹo dẻo lên cái lò bằng đá. “Tiến sĩ mua căn nhà này khi bước qua tuổi tứ tuần. Ngày trước, ông hay cùng vợ mình đến đây nghỉ dưỡng, ông nghiên cứu các loài côn trùng sống dưới nước ở nhánh sông, nhưng sáu năm trước, họ thôi không đến đây nữa rồi.”
“Tại sao vậy ạ?”
“Vì bây giờ, hai người họ đã ở tuổi thất thập cổ lai hi rồi, bà cụ phải ở gần bệnh viện vì bệnh tật. Giờ họ cho thuê căn nhà này để có thêm nguồn thu nhập, nhưng chỉ cho các nhà khoa học thuê thôi.”
“Cô là nhà khoa học ạ?”
“Ừ, cô đang học lên tiến sĩ.”
“Nghĩa là sao ạ?”
“Nghĩa là sau khi học xong bốn năm đại học, giờ cô học lên tiếp, trở thành trợ giảng và tiến hành nghiên cứu để lấy bằng tiến sĩ.”
“Bằng tiến sĩ là gì ạ?”
“Là học vị cao nhất sau đại học. Khi có nó rồi, cô có thể trở thành giáo sư và giảng dạy trong trường đại học.”
Đứa bé liếm những ngón tay lấm tấm bẩn, đầy dãi nhớt của chú chó và chà tay lên miếng kẹo dẻo đen thui dính trên má. “Giáo sư cũng là một giáo viên phải không ạ?”
“Phải, và đa phần những người trong ngành của cô đều phải thực hiện nghiên cứu.”
“Nghiên cứu gì vậy cô?”
Trí tò mò của con bé này tưởng chừng như vô hạn. Nó mà trở thành một nhà khoa học ắt hẳn sẽ thành công lắm đây. “Lĩnh vực cô nghiên cứu là sinh thái và bảo tồn các loài chim.”
“Thế chính xác là cô làm gì ạ?”
“Con hỏi thế là đủ rồi đấy, Ear poo…”
“Earpoo d !”
“Con lo về nhà đi. Cô dậy sớm lắm nên giờ phải đi ngủ.” Jo vặn vòi nước và kéo ống nước đến gần bếp lửa.
“Cô phải dập lửa mới được ạ?”
“Gấu Khói [5] bảo cô như vậy.” Lửa kêu xì xì và bốc khói khi nước xối vào.
“Buồn quá!” Đứa bé đáp.
“Cái gì buồn?”
“Thứ mùi tro ươn ướt này này.” Khuôn mặt con bé xanh xao dưới ngọn đèn huỳnh quang hắt ra từ khung cửa sổ nhà bếp, như thể nó đang trở về với lốt yêu tinh của mình.
Jo vặn tắt vòi nước, làm phát ra âm thanh cót két. “Thế con đã chịu nói với cô sự thật tại sao con lại đi lang thang chưa?”
“Con nói với cô rồi mà,” đứa bé đáp.
“Thôi nào. Cô phải vào trong nhà đây, và làm sao cô để con ở ngoài này một mình được chứ.”
“Con sẽ ổn thôi mà.”
“Con sẽ trở về nhà, đúng không?”
“Gấu Nhỏ ơi, mình đi thôi,” con bé gọi, và thật bất ngờ, chú chó nghe lời.
Jo nhìn đứa cô bé ngoài hành tinh và chú chó nhỏ bước đi, nhạt nhòa hòa dần vào khu rừng tối đen. Cảnh tượng ấy cũng buồn như thứ mùi tro ướt nước.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 30 tháng 12 năm 2024