Trời mưa. Những đoàn xe nối đuôi nhau tiến tới từ từ, trên những đại lộ vùng ngoại ô Luân Đôn, nạn nhân thường ngày của sự tắc nghẽn giao thông vào lúc tan tầm buổi chiều. Nhưng Clara đã không nổi điên vì buộc phải biến thành nữ tù nhân trên tay lái, trong chiếc xe hơi xinh xắn của nàng. Nàng mơ màng…
Bali… Xứ sở của hàng ngàn câu chuyện thần tiên, báu vật của Indonésie, nơi nàng sẽ lưu lại trong vài tháng, nếu như nàng ưa thích nó… Nàng sẽ được sống trong khu rừng già nhiệt đới và những đồng lúa xanh rì, được sống với những người dân niềm nở và tế nhị…
Nửa giờ sau, nàng dừng xe trước một trang trại xinh xắn vùng ngoại ô. Phải vất vả lắm nàng mới đẩy được cánh cửa song sắt của khu vườn có ngôi nhà đang mở cửa. Một thiếu nữ có nước da bồ quân xuất hiện trên ngưỡng cửa. Đó là Margaret, người bạn của Clara, họ cùng nhau chia chỗ ở trọ.
Cô ta vui nhộn la lên trong khi vẫy tay chào người bạn:
- Xin chào! Chiều nay bạn về trễ quá. Nhưng qua vẻ mặt của bạn, mình đoán được bạn sẽ báo cho mình biết một tin vui. Có phải ông chủ đã chấp thuận tăng lương cho bạn?
Trong khi Clara bước theo sau người bạn gái vào phòng khách ngay lối đi vào nhà, nàng trả lời:
- Không phải vậy, Margaret à, mình vừa nhận được một lời mời đi làm việc tại Bali!
Quay nhanh lại phía người bạn đang bước theo sau mình, Margaret kêu lên:
- Bali! Thật tuyệt vời! Nhưng có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Clara hứa hẹn với cô ta:
- Mình sẽ giải thích cho bạn nghe liền đây. Nhưng trước tiên hãy chuẩn bị cho bọn mình một bình trà ngon đi.
Mười phút sau, đôi bạn ngồi trên chiếc đi- văng đầy đủ tiện nghi, đặt nơi phòng khách, phía trước lò sưởi.
Clara thư thả bắt đầu:
- Một đôi lần trước đây, mình đã nói với bạn một người tên Hugues Nowell. Đó là người bạn của ông chủ mình. Từ lâu, ông ta đã có tổ chức một cuộc khảo cứu về nhân chủng học ở một hòn đảo vùng Viễn Đông để nghiên cứu nền văn minh của họ.
Người bạn của nàng phát biểu:
- À, mình nhớ chuyện đó rồi, nhưng bạn đã không xác định rõ cho mình biết ông ta sẽ hoạt động tại hòn đảo nào.
- Mục tiêu của chuyến hành trình ấy là Bali, một trong những nơi hấp dẫn nhất thế giới!
- Mình nghĩ về nơi đó chẳng khó khăn gì! Dân Indonésie sống tại nơi ấy, theo những tập quán lạ lùng, phải vậy không nào?
Clara tưởng tượng đi xa hơn:
- Rất lạ lùng, đời sống của thổ dân Bali bị ngự trị bởi sự thờ cúng những vị thần linh. Mỗi một gia đình đều dựng lên một bàn thờ nhỏ. Và cả hòn đảo có khoảng mười ngàn ngôi đền!
Đôi mắt xanh của Margaret thích thú sáng ngời lên, cô ta hỏi:
- Và duyên may kỳ diệu nào đã đưa đến cho bạn được dự phần vào chương trình này?
- Rút cuộc, ông Hugues Nowell đã tập hợp được một nhóm nhà nghiên cứu đặc biệt cần thiết cho công trình nghiên cứu này. Nhưng ngày hôm qua, vào giờ phút cuối cùng, cô thư ký của họ vừa xin bỏ cuộc, và họ không thể nào không cần đến sự hợp tác của cô ta. Bản thân cô ta từ chối rút lại quyết định của mình. Vì thế, Hugues tự mình kiếm một người khác thay thế.
Margaret háo hức tò mò hỏi:
- Bạn biết ông ta từ lúc nào? Tại sao ông ta lại đề nghị với bạn việc làm này chứ? Và ông chủ của bạn nghĩ gì về việc này? Bạn không nên tỏ ra quá nhiệt tình cho một vị trí tưởng tượng, để rồi bị mất việc làm của mình. Ông ấy xác định được rõ ai là người có thể nghe theo mình, trong khi ấy, bạn là người rất cần thiết cho ông ta, nếu văn phòng…
Đôi má của Clara hơi ửng đỏ lên. Lại thêm một lần nữa, Margaret bị xúc động vì nét đẹp của người bạn gái mình. Mái tóc vàng bồng bềnh tạo nên một vầng hào quang xinh đẹp bao quanh khuôn mặt của nàng. Màu sắc của đôi mắt không bút nào có thể diễn tả được. Nó chơi vơi ở giữa màu ngọc lam và màu thiên thanh của bầu trời mùa hạ. Hàng lông mi dài, đen tuyền làm cho đôi mắt của nàng có một chiều sâu quyến rũ. Đôi môi dày với đường viền mảnh mai, sẵn sàng mang đến cho nó một dáng dấp dễ bị tan vỡ đáng thương. Margaret luôn luôn bị ngạc nhiên về sự lạnh nhạt của người bạn gái trước những sự tán tụng của nhiều người đàn ông ngưỡng mộ… cho dù họ đeo đuổi hàng đàn, nhưng nàng đã đối xử lại với tất cả bọn họ chỉ bằng sự nhã nhặn và dửng dưng. Nàng hầu như quan tâm độc nhất về công việc của mình…
Nàng lấy lại giọng nói êm dịu và du dương đã từng làm cho Margaret thèm muốn được nghe, nàng nói:
- Mãi cho đến ngày hôm nay, mình không còn gặp Hugues trong tư cách cá nhân. Ông ta đã có mặt tại văn phòng làm việc của ông chủ mình, vào lúc mình mang đến chỗ ấy một tách café, vào hồi sáng này. Kéo dài độ vài phút, mình và ông ta đã nói chuyện huyên thuyên với nhau đủ đề tài, và bất ngờ, ông ta thẳng thắn yêu cầu mình chấp nhận làm việc với ông! Theo mình nghĩ, ông ta đến thăm ông Rexford, vị giám đốc của mình, với một mục tiêu duy nhất là tóm đi được một trong những thư ký cho ông…
Margaret ngạc nhiên hỏi:
- Và ông Rexford đã không ngăn cản?
Clara hơi lộ ra một nụ cười, nàng thừa nhận:
- Sự thiếu sót về phản ứng của ông ra chắn chắn đã làm mình ngạc nhiên. Mình nghĩ ông ta không thể thay đổi được… Mối tình trong sạch của mình, hơi gợn chút đau khổ!
- Mình cam đoan ông ta đánh giá đúng năng lực của bạn. Nhưng, đang khi tỏ ra lịch thiệp và hào phóng, ông ta đã không tỏ ra ngần ngại muốn áp đặt con người của bạn. Ông ta hiểu rõ chuyến hành trình này sẽ tạo nên một cơ hội duy nhất để tham dự vào một chuyến viễn du kì diệu. Bạn sẽ lưu lại ở Bali bao lâu?
- Độ khoảng ba tháng…
- Nhưng bạn có đưa ra một câu trả lời nghịch dại ý của ông Hugues Nowell không?
- Không, chưa…
Clara thở dài, và hất nhẹ đôi vai, thú nhận:
- Mình đã bị phân chia ra giữa sự thích thú chấp nhận lời mời và mối lo ngại bị xáo trộn trật tự hàng ngày của mình. Lo ngại vì đã quá già để dành cho loại phiêu lưu này, nhưng…
Margaret vội la lên:
- Thật ngốc nghếch! bạn chưa từng thổ lộ số tuổi của bạn cho mình nghe bao giờ mà, theo ý mình đoán, bạn độ chừng vào tuổi hai sáu, cho dù mới nhìn qua, bạn có vẻ vào khoảng hai hai tuổi…
Cô gái cúi đầu xuống, mơ màng nhìn vào đôi bàn tay đang đặt chéo ngang trên đầu gối. Ý nghĩ của nàng ngược dần theo thời gian, và quay lại với những ngày hạnh phúc, đã hơn tám năm, kể từ khi nàng mãn nguyện chấp nhận đính hôn cùng chàng trai quyến rũ Charles Millard…
Margaret chăm chú quan sát người bạn thân, hòa lẫn với tính tò mò dữ dội, chậm rãi thì thầm:
- Mình đoán có điều gì bí ẩn trong đời sống của bạn…
Clara quay mặt nhìn vào cô ta, mỉm cười, đượm vẻ buồn man mác, nàng hỏi:
- Bạn muốn tìm hiểu nguyên nhân về đời sống cô độc và ẩn dật của mình, phải không?
Margaret phân trần:
- Chỉ đơn giản là mình muốn hiểu tại sao bạn không đi lấy chồng. Bạn rất đẹp, và thật là hấp dẫn. Bạn có thể chọn lựa cho mình một tấm chồng giữa hàng chục người đàn ông! Ngay cả một tay tỉ phú cũng sẽ vui lòng dẫn bạn đến trước bàn thờ, để dâng tên tuổi cùng với gia sản của ông ta cho bạn!
Clara đỏ mặt từ chối và cắt ngang:
- Này, Margaret, thôi đừng đùa nữa!
Lời nhận xét sau cùng của người bạn lại khơi dậy lần nữa kỷ niệm về Charles trong tâm hồn nàng… Vào lúc hai người đính hôn với nhau, tương lai của chàng sẽ là được hưởng gia sản kếch xù của người chú, ông Rotherdale, nhà xây dựng hầu hết những con đường xe hơi của Anh quốc. Chàng đã biền biệt mất hút cách đây bốn năm về trước, đương nhiên Charles đã là một người đàn ông giàu có, hiện tại…
Margaret nở nụ cười, đề nghị:
- Thôi, chúng mình hãy nói đến chuyến du hành của bạn đến Bali. Mặt khác, tính tò mò của mình đã lôi kéo mình đặt ra những câu hỏi quá sỗ sàng với bạn…
Clara liếc mắt vui nhộn và đầy thiện cảm nhìn vào cô gái có làn da bồ quân đang ngồi bên cạnh. Hiển nhiên, đã từ lâu nàng đặt vấn đề về bản thân mình. Nàng đã không bao giờ có ý phản bội, kể từ ngày đó. Margaret im lặng thận trọng và Clara hơi chiều lòng người bạn, nói về quá khứ của mình.
Vào khoảnh khắc này, tại sao nàng lại không phá bỏ sự im lặng bí ẩn đang đè nặng này đi, nay bây giờ? Gợi lại cái kỷ niệm về Charles, không còn hành hạ niềm đau của Clara nữa… Tám năm đã trôi qua. Thời gian từng bước đã làm phai nhòa dần niềm đau khủng khiếp về sự tan vỡ của họ. Người con gái dịu dàng đương độ mười tám, đã trở thành một người phụ nữ đẹp đẽ và vững vàng với chính bản thân mình. Rất ít đàn ông chịu đựng được sự quyến rũ mãnh liệt của nàng, nhưng nàng vẫn còn tiếp tục hết mực trung thành với người đàn ông đã đính hôn. Trước đây, nàng đã thề nghuyền đợi chờ chàng; bây giờ, nàng đã quên mất chính cái tên gọi của mình, và, nàng đã không bao giờ thêu dệt thêm bất cứ loại quan hệ tình cảm nào khác.
Chàng đã là người đầu tiên và là mối tình duy nhất của nàng, và, nàng biết rõ rằng, nó sẽ tồn tại mãi mãi cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời nàng…
Nàng nói với Margaret:
- Có thể, mình sẽ làm thỏa mãn tính tò mò của bạn…
Bất ngờ, cô ta ngẩng đầu lên, reo lên thật vui khiến cho Clara bật cười:
- Thật chứ?
Nàng trả lời:
- Đúng, thật chứ sao…
Người bạn của nàng ngăn cản:
- Khoan, hãy để cho mình đoán xem đã! Bạn đã gặp một người đàn ông tuyệt vời, và anh ta…
Bất ngờ cô ta nín khựng lại, đưa bàn tay lên che miệng, bối rối bật ra:
- Anh… anh ta chết rồi hả? – Cô ta hạ giọng xuống.
Clara trấn tĩnh bạn mình:
- Không, nhờ Trời phù hộ, anh ta còn sống.
- Nhưng mà… Trong tình trạng này, tại sao…
Nàng ung dung báo tin cho người bạn của mình:
- Anh ta đã lấy một người đàn bà khác.
- Có phải bạn muốn nói, anh ta không chia sẻ tình yêu của bạn?
- Không, trái lại, chúng mình yêu nhau đắm đuối… vào lúc chúng mình gặp nhau… Anh ta vào tuổi hai mươi tám, và mình, mười tám tuổi… Cuộc hôn nhân ấy được định vào sau ngày lễ đính hôn của chúng mình một tháng.
Margaret hối thúc nàng, nín thở chờ đợi:
- Nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy?
Clara do dự trước khi kể lại câu chuyện tình yêu của mình cho người bạn nghe. Đầu óc nàng rối bời, mặc dầu trong quá khứ… Ôi! Tình yêu tuyệt vời, Charles và nàng đã cùng nhau chia sẻ! Từ khi họ gặp nhau, họ đã cùng nhau lặn sâu trong đại dương hạnh phúc. Người yêu của nàng là người rất dịu dàng và ân cần hơn cả những người đàn ông khác. Nàng không thể nào đếm được những lời tán tỉnh say đắm mà chàng đã làm ra để dâng tặng nàng. Họ cùng nhau chia sẻ một sở thích, cùng một quan niệm sống về cuộc đời, và cùng nhau đếm từng ngày còn lại, cho đến ngày hôn lễ…
Nàng cao giọng đáp lại một cách máy móc:
- Chuyện gì đã xảy ra à? Charles đã buộc phải hủy bỏ việc đính hôn, để cưới một người đàn bà khác…
Nàng lại ngập ngừng, Margaret năn nỉ:
- Mình xin bạn, đừng để mình phải chết vì mất kiên nhẫn! Hãy nói nữa đi!
- Ừ…
Clara thở dài, nàng bắt đầu kể lại biến cố xảy ra từ dạo ấy. Tương lai hình như đầy tràn những lời hứa hẹn. Một đời sống thơ mộng đang chờ đợi nàng, sống bên cạnh người yêu tuyệt vời của mình… Nhưng, một tháng trước ngày đã định cho hai người hiệp nhất, vào một buổi chiều tối. Charles đến thăm người yêu, và gương mặt chàng lộ ra vẻ thảm hại, bất an đột ngột trong lần gặp gỡ sau cùng này. Nàng đã buộc phải kêu lên:
- Charles! Việc gì đã xảy đến cho anh vậy? Anh đã hoàn toàn bị đảo lộn mất rồi!
Bằng giọng não nề, chàng báo cho nàng những tin dữ. Henri, người em của chàng đã rơi vào ảnh hưởng tai hại của một băng cướp ở trong khu phố, nơi chàng ở. Đêm hôm trước, nó đã tham dự với bọn cướp vào một cuộc trấn lột tại một nhà hàng lớn. Người gác- dan bắt được quả tang chúng nó. Thế là một cuộc xô xát tàn nhẫn xảy ra tiếp theo đó. Một tên trong nhóm đã gây thương tích trầm trọng cho cụ già trước khi tẩu thóat với tất cả đồng bọn. Kinh hoàng vì những hậu quả có thể đem lại từ sự cố trầm trọng này, Henri đã lẩn trốn tại nhà người anh cả, và đã thú nhận tất cả ra cho anh ấy.
- Nếu như cảnh sát khám phá ra, việc nó tham gia vào âm mưu cướp này – Charles nói thêm với một vẻ u uất - sự xúc động gây ra do cái tin này, sẽ giết chết mẹ của anh…
Clara hoảng hốt phát biểu:
- Đương nhiên, bà đang bị vật vã do một cơn bịnh đau tim. Ôi! Charles, anh phải làm gì bây giờ?
- Anh chẳng còn gì ngoài việc thuật lại điều tồi tệ… Em biết rõ người em của anh… nó luôn luôn là một thanh niên tính khí thất thường, khó dạy dỗ. Nó đã cưới cô bé Katy, em dâu của anh, vào cái tuổi lố lăng hai mươi. Hai đứa chúng nó phải đương đầu với nhiều vấn đề, ngay từ ngày đầu sống chung với nhau… Và này, Henri cũng báo cho anh biết nó đã mạo hiểm bước vào một đời sống vợ chồng ngoại hôn, với con gái của ông Findsley!
Clara ngạc nhiên một cách hoài nghi:
- Daphné Findsley! Em thường thấy ảnh của cô ta đăng trên nhật báo ở đề mục dành cho những tay ăn chơi. Nhưng làm sao Henri lại gặp và quyến rũ được cô gái? Cô gái đó sẽ được thừa kế một gia tài lớn.
Charles cộc cằn đáp lại:
- Anh không biết! Mặc xác nó, bây giờ tính sao đây? Điều suy nhất đáng quan tâm là nó đã gây ra một bi kịch… Daphné Findsley đang chờ ngày cho ra đời một đứa con của Henri…
Bị choáng váng vì tin này, trong giây lát Clara không thể thốt ra được lời nào. Nàng chưa từng biết cô gái bất hạnh, nhưng nàng có thể dễ dàng hình dung ra được thử thách mà cô gái này phải vượt qua. Vì lẽ gì người con gái xinh đẹp lộng lẫy, sắp được thừa kế một gia tài kếch xù, được những tay ăn chơi thượng lưu Luân Đôn ngưỡng mộ, lại trở thành nạn nhân của sự nông nổi của Henri? Nàng lưu ý Charles:
- Nó không thể nào kết hôn với cô ta khi đã có gia đình…
- Chứ sao nữa nhưng Daphné không hay biết gì về việc này… Thằng em của anh, nó xác định với cô ta là nó độc thân! Và, hơn vậy nữa… Cô ta mắc phải một căn bịnh không thể cứu chữa được… Cô ta chỉ có thể sống thêm được hai năm nữa…
- Chỉ hai năm nữa thôi à! Thật là thảm hại! Cô ta mới mười chín tuổi!
- Anh biết điều đó…
- Không ai có thể chạy chữa kịp thời nữa rồi. Em đề nghị…
- Không, với sự giúp sức của chúng ta và cha của cô ấy. Bà Findsley đã chết cách đây mười năm. Nhưng Daphné lại ước ao sinh cho Henri một đứa con. Cô biết được cơn bịnh không thể chạy chữa, và biết cách giữ trọn niềm vui được trở thành người mẹ trước khi qua đời. Anh cảm thấy hình như cô ta rất can đảm trước vận rủi của mình…
- Đương nhiên…
Một sự im lặng nặng nề bao trùm trên hai người vừa đính hôn với nhau. Qua giọng nói ngập ngừng, Clara đề nghị hoãn lại ngày hôn lễ của họ. Làm sao họ có thể kết hợp với nhau trong tình trạng rối ren của một vụ tai tiếng như vậy? Lặng ngắt người, Charles ôm chầm lấy nàng vào lòng, trong một tình trạng tuyệt vọng khủng khiếp. Người con gái run rẩy, trong một phút giây, họ linh cảm được một điềm gở.
Clara lặng thinh. Khi nàng kể đến đoạn này, Margaret bồn chồn nắm lấy quai tách trà, nhưng đôi mắt không rời khỏi người bạn của mình.
Cô ta lại ước đoán:
- Người bạn của bạn đã buộc phải cưới Daphné Findsley…
Clara gật đầu tán thành:
- Đúng vậy, họ đã cưới nhau.
Margaret ngạc nhiên:
- Nhưng mà, bằng cách nào Charles có thể cam chịu tình trạng đó được? Anh ta yêu bạn mà…
- Cuộc tình của mình không thể nào đạt tới được nữa… Không ai còn biết cách để cứu vớt Katy, người vợ của Henri, khi cô này khám phá ra được sự phản bội của chồng vào một âm mưu đánh cắp. Bị thúc đẩy vì mối oán hờn và lòng ghen tuông, cô ta đã đi gặp ông Findsley và nói ra thực trạng về những hoạt động phạm phám của chồng mình. Nhưng cô ta đã không tự dừng lại ngay ở điểm ấy… Đồng thời, cô ta gây ra nhiều rối rắm cho toàn bộ nội tình của gia đình Millard, những cơn bịnh đau tim ngặt nghèo của người mẹ chồng, bà Millard, nghề nghiệp của Charles - anh ta đang là một nhà kiến trúc - cuộc hôn nhân trong tương lai của chúng mình, tên của riêng bản thân mình, v.v… và v.v… Tóm lại, ông Findsley đã nắm được toàn bộ những tin tức cần thiết, để dựng lên một kế hoạch mà ông ta sẽ toan liệu tiếp theo đó. Ít hôm sau, ông ta mời Charles cùng với mình đến nhà của ông. Khi chúng mình đến, ông ta đã đưa ra một quyết định tối hậu, Charles phải lấy con gái của ông, để đặt một cái tên và có một người cha cho đứa bé sẽ được sinh ra, hoặc là, ông ta sẽ đe dọa tố cáo Henri cho cảnh sát, bởi vì nó đã hành động như là một phạm nhân. Tất nhiên, người gác- dan đã chết vì những vết thương vào đêm hôm trước. Do đó, ông đã buộc bọn mình phải lực chọn giữa việc cắt đứt hôn nhân và cái chết của bà Millard…
Margaret kinh hãi la lên:
- Trời ơi! Tình trạng thật là tồi tệ!
Clara run run thở dài, trong khi gợi nhớ những kỷ niệm đau buồn:
- Đúng! Charles và mình đã hết lòng giải bày về hoàn cảnh của bọn mình trước mặt ông Findsley, với tất cả lòng hăng say mà bọn mình có thể có được. Nhưng ông ta hoàn toàn không bị lay động. Mãi cho đến hôm nay, mình vẫn chưa hiểu được, bản thân của con người ông… Ông ta hiểu rõ người con gái duy nhất của mình không thể nào sống lâu hơn được hai năm nữa, nhưng vì cô ta đã gần đến ngày sinh con, bên cạnh sự việc đó, ông lại muốn thực hiện ý đồ riêng của mình mà không muốn bị chê bai do chuyện sinh nở ngoại hôn của con gái ông. Dù là trai hay gái, nó cũng phải có một cái tên và mẹ nó cũng phải có một người chồng chính thức. Lúc bấy giờ, Charles đã lưu ý ông Findsley rằng, có thể Daphné từ chối việc lấy chàng, Nhưng niềm hi vọng này bị dập tắt ngay. Người cha của cô đã thảo luận kỹ với cô trước khi chúng tôi đến. Cô ta đã không còn muốn gặp lại Henri. Những điều tiết lộ của Katy đã giết chết ngay tình yêu của cô ta đối với nó. Cô ta bằng lòng tự nguyện kết hôn với Charles. Cô ta xem việc kết hợp này như một hình thức đơn giản của số phận hầu đảm bảo danh giá tương lai cho đứa bé.
Margaret tán thành:
- Quyết định của cô ta thật là khôn ngoan. Nhưng mà, khi vin vào địa vị xã hội, mình nghĩ là cô ta muốn tránh né những lời dèm pha đồn thổi…
Clara phát biểu:
- Đúng, mình cũng tin là như vậy. Thanh danh của cô ta sẽ không bị ảnh hưởng ngay từ lúc đó. Daphné rất đẹp, rất giàu có và rất đáng được hâm mộ…
Sự im lặng kéo dài giữa hai người bạn. Cuối cùng Clara lấy lại được lòng can đảm để tiếp tục trao gửi niềm tâm sự riêng của mình.
- Charles và mình đã nói chuyện với nhau hàng giờ về việc đã xảy ra, sau khi chấp nhận. Mình phải thừa nhận là mình đã khóc thật khủng khiếp suốt mấy ngày liền… Trước tiên, Charles đã khăng khăng từ chối cưới Daphné Findsley làm vợ. Thế nhưng, do những kết luận của bọn mình đã rút ra sau buổi nói chuyện, rằng, nếu như anh ta không làm điều đó, thì đồng nghĩa với việc chính anh đã ký bản án tử hình cho người mẹ của mình.
Giọng nói của nàng tắt lịm dần, cho đến khi biến thành những tiếng thổn thức không còn nghe được nữa. Margaret quan sát nàng với một vẻ tư lự. Cô ta phản ứng cao giọng:
- Ông Findsley buộc phải nhận thấy là các bạn yêu nhau. Mình giả định rằng ông ta chỉ hành động cho một giải pháp tạm thời; rằng sớm hay muộn, Charles và bạn sẽ tái hợp với nhau…
Rồi với một gương mặt diễn cảm, cô ta lại hỏi một cách gãy gọn:
-Tại sao sự việc lại không xảy ra như thế nhỉ?
Cuối cùng, cô ta lại bạo dạn đặt vấn đề:
- Cô gái, Daphné… cô này vẫn còn sống à?
Clara lắc đầu phủ nhận. Trước khi làm thỏa mãn tính tò mò của bạn, nàng lại kể nốt cho bạn nghe lời hứa giữa Charles và nàng, đã cùng nhau trao đổi trước buổi chia tay. Họ đã thề nguyền với nhau, sẽ trung thành chờ đợi đến ngày được tự do. Clara nhớ lại:
- Vào thời kỳ đó, hai năm đối với mình hầu như là bất tận… nhưng mình không thể nào cố tình ước ao cho Daphné chết đi… Charles còn bị tuyệt vọng hơn cả mình nữa. Anh ta đã phải kiên nhẫn, thế nhưng lại phải sống hàng ngày với một phụ nữ xa lạ và anh không thể yêu thương được…
Margaret la lên:
- Đúng là một sự tra tấn đối với cả hai bạn, cả hai bạn đều phải gánh chịu! Nếu mình phải sống trong tình trạng như vậy, mình đã giết bỏ từng ngày, từng ngày trong suốt hai năm đó trên tờ lịch.
Clara không trả lời. Người bạn của nàng nói thật hữu lý. Sự tan vỡ đã dành cho Charles và nàng một tấn bi kịch. Nhưng rồi thời gian đã làm tròn nhiệm vụ của nó, kỷ niệm thương đau này không còn hiện diện trong trái tim của người con gái giống như là một đợt sóng đau khổ nữa.
Một lát sau, nàng tiếp tục:
- Cuối cùng, Charles chấp thuận lấy Daphné làm vợ. Anh đã đưa ra một điều kiện. Cô ta phải bằng lòng theo anh ra nước ngoài. Anh ta không thể chịu đựng được việc sống trong cùng một đất nước với người mình yêu, mà không được quyền gặp gỡ. Do đó, họ đã đi đến Singapore.
Margaret lặp lại, ngạc nhiên:
- Singapore? Nhưng mà tại sao?
- Những người bạn của Daphné đã sống tại nơi đó. Ít lâu sau, những người bạn này đề nghị họ trở lại Anh quốc, nhưng Charles và cô ta đã ở lại đó…
- Nhưng… làm sao bạn biết rõ những việc này, nếu như Charles và bạn không viết thư cho nhau.
- Ông Findsley điện thoại báo tin cho mình biết, hàng năm hai hoặc ba lần. Ông ta nhận thức được sự hy sinh lớn lao của bọn mình đã dành cho người con gái của ông. Ông nói lấy làm hối hận đã buộc chúng tôi chấp nhận một sự đổi chác như vậy, và, tạ lỗi về thái độ của ông, là vì nhiều duyên cớ nặng nề… Vào một hôm, ông ta báo tin cho mình biết, đứa con của Daphné đã bị chết, sau khi sinh được một tuần lễ. Chắc chắn, cô ta rất là giả dối về sự mất mát này. Nhưng người cha đã ngầm hiểu được mọi sự, Suốt buổi nói chuyện qua điện thoại, cô ta đã không tuyệt vọng giống như lúc ban đầu người ta tưởng… Qua những bức thư của cô ta sau đó, cô ta từ từ sống ngày càng gắn bó với Charles, người đang bao bọc cho cô, hình như anh ta đối xử bằng tất cả sự tử tế và ân cần… Nói thẳng ra, tôi không bao giờ nghi ngờ về chuyện đó. Charles là một người đàn ông tuyệt vời mà người ta có thể nhận ra được. Anh ta luôn luôn chăn lo chuyên cần cho sự sung túc cho người bạn sống bên mình. Kể từ dạo đó, tôi không còn gặp được ai tốt lành như anh ấy…
Nàng lại im lặng. Một loạt kỷ niệm, dâng lên qua sự gợi nhớ này, từ từ tràn ngập trong lòng nàng. Nàng hoài niệm lại tính cách hóm hỉnh của người yêu cũ, sự tinh tế của chàng, tính nhạy bén để đoán ra những điều nhỏ nhoi nhất của những sự ước muốn… Trước đôi mắt của nàng, hé nở ra một gương mặt rắn rỏi đầy nam tính, cái nhìn trong sáng tươi vui và nụ cười quyến rũ, tinh nghịch…
Daphné đã sống sót thêm, vượt qua khỏi những lời tiên đoán của các vị thầy thuốc, rồi cô ta kiệt sức, qua đời sau khi kết hôn với Charles được bốn năm…
Margaret thốt lên vào cảm xúc rụng rời biểu lộ lên trên gương mặt:
- Bốn năm! Thế thì tình trạng đau buồn này thật dai dẳng. Làm sao các bạn chịu đựng nổi?
Clara bình tĩnh trả lời:
- Chúng ta đừng có bi kịch hóa nó. Chắc chắn Charles khi thiếu mình sẽ bị rơi vào một tình trạng tồi tệ, từng ngày từng giây… nhưng mình không thể ích kỉ để hài lòng về cái chết của Daphné. Đương nhiên mình xót thương cho cô ta rất nhiều. Cô ta có lỗi và rồi cô ta cũng biết rõ điều đó. Làm sao mình lại có thể mong muốn điều đó cho cô ta được, ghen tức với tình trạng của cô ta hay sao?
Margaret gật đầu ra vẻ tán thành, cô ta nhượng bộ:
- Ừ! Mình hiểu bạn biết được vào ngày nào đó, bạn sẽ tìm lại được Charles, và bạn sẽ hoàn tất được sự hiến dâng, sự hiến tặng, việc hiện diện của anh ta cho Daphné, để giúp cô ta trong cơn thử thách… Clara, mình khâm phục bạn vô cùng và rất hãnh diện được kết bạn với bạn! Bạn là một chứng cứ hùng hồn về việc quên chính bản thân mình! Nhưng… vì lẽ gì mà các bạn không cưới nhau đi, Charles và bạn, sau cái chết của vợ anh ta?
Clara cúi đầu xuống và giữ im lặng trong vài giây đồng hồ trước khi buồn bã trả lời:
- Mình không bao giờ hối thúc anh ta, Margaret… Có một hôm, ông Findsley điện thoại đến báo tin cho mình rằng, khoa học đã tìm ra được một phương thuốc dành cho cơn bịnh của con gái ông, và loại thuốc đó có được dịp may lớn lao để điều trị dứt hẳn… Đồng thời ông ta còn nói cho mình hiểu được, bằng một ẩn ngũ, Charles hầu như đã rõ ràng rơi vào tình yêu với cô ta. Mình phải thú nhận, mình thường âm thầm lo ngại về một sự xoay chiều địa vị như vậy. Daphné rất đẹp và, từ sau khi được điều trị bằng những toa thuốc của người cha, cô ta cũng đã được phú thêm vào tính cách là rất nữ giới, rất là dịu dàng… Do đó, ông Findsley đã khuyên nhủ mình nên quên đi hình bóng của Charles, và xây dựng lại đời sống của mình cùng với một người đàn ông khác. Mình đã không bao giờ làm theo một lời khuyên như vậy, bởi vì mình muốn nghe từ chính miệng của người mình yêu, để biết anh ta còn yêu mình nữa không, trước khi buôn trôi tất cả mọi niềm hy vọng… Chung cuộc, mới đáng kể, những phương thuốc đã không thể cứu vớt được Daphné. Cô ta chết sau đó một năm. Lập tức, người cha của cô đã báo tin cho mình biết về cái chết này, và đã cho phép mình liên lạc lại với Charles. Ông ta đã không biết được việc bọn mình đã không còn liên hệ với nhau nữa. Trước khi anh ta lên đường, bọn mình đã đồng ý với nhau về việc đó, vì thư từ sẽ tàn nhẫn cướp mất đi ý thức về sự cô độc, sự bất lực của bọn mình trước khi chia tay… Vào lúc đó, bọn mình đã thỏa thuận với nhau về một phương thức liên lạc, lúc cần thiết. Anh ta sẽ gửi cho mình một bức điện để báo trước ngày trở về Anh quốc…
Margaret với cái thói quen hăng hái của mình, cô ta kêu lên:
-Nhưng mà bạn không được chờ đợi một cách thụ động, anh ta đã mở một con đường sống cho bạn! Trên cương vị của bạn, mình sẽ tìm bằng mọi cách gặp cho được anh ta, đối mặt, hỏi cho ra lẽ tất cả những tình cảm của anh ta đối với mình!
Clara phản đối:
-Không, mình không muốn nhắc lại ngày kỷ niệm của anh ta sau cái chết của người vợ… Hãy hiểu cho mình! Mình vẫn không thể hiểu nổi, nếu thật anh ta đã yêu Daphné. Nếu như tình huống như vậy đã xảy ra thật, mình ghê tởm việc quay ngược anh ta về lại giai đoạn đầy phiền muộn trong cuộc đời của anh… Mình còn kiên nhẫn thêm được ít lâu nữa. Ba tháng sau, mình có gởi đến một bức thư đến Singapore cho anh. Bức thơ đó quay ngược lại về mình, mang thêm một ghi chú: “Không còn ở tại địa chỉ đã ghi nữa!” Mình đã gọi điện thoại cho ông Findsley và ông ta đã báo cho mình biết tin Charles đã rời khỏi Singapore một tuần lễ sau ngày chôn Daphné và hiện tại đang sống tại nước Anh.
Clara còn nhớ rõ ràng cái ngày đặc biệt này. Trong lúc nói chuyện trong điện thoại, ông Findsley đã mời nàng đến nhà ông để cùng nhau trao đổi về Charles nhiều hơn.
Ông ấy tự thổ lộ:
-Tôi rất ngạc nhiên về sự im lặng của anh ta. Tôi cứ ngỡ anh ta đang sống với cô…
Nàng bác bỏ:
-Không. Chúng tôi đã không liên lạc với nhau kể từ ngày đám cưới của anh ta. Chúng tôi đã không còn gặp gỡ hay liên lạc với nhau là vì, điều đó quá đau buồn cho cả hai người… Đằng khác, đó là nguyên do việc anh ta rời khỏi quê hương để đi đến Singapore.
-Đúng, tôi hiểu anh ta, nhưng anh ta có thể sống yên lành ở đâu nhỉ? Mẹ của anh ta, bà Millard, đã qua đời cách đây ba năm. Người em Henri đã di trú qua Úc châu… Anh ta còn có thân nhân nào sống tại nước Anh nữa không?
-Không. Người chú của anh, ông Rotherdale, vừa mới mất đây.
Lúc bấy giờ, ông Findsley liếc một cái nhìn lạ lùng vào cô gái đang ngồi đối diện với ông. Ông nói thêm bằng một giọng đầy vẻ ân cần:
-Trong trường hợp này, chúng ta chỉ còn mỗi một lời giải thích, có thể chấp nhận được. Cô phải thừa nhận rằng, Charles đã yêu con gái của tôi, và anh ta đã lãng quên cô… Còn lý do nào nữa để cho chúng ta có thể giải thích được sự im lặng của anh ta?
Bị đánh gục, lúc bấy giờ Clara gật đầu, chấp nhận ngay như là một sự chính xác và diễn dịch hợp lý của người đối thoại với mình. Nàng nhắc lại, gom hết tàn lực sau cùng để chống lại sự bất công của định mệnh:
-Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nói chuyện rõ ràng với Charles. Ít ra thì tôi cũng muốn biết sức khỏe, các chương trình của anh ta. Theo ý ông, hiện nay anh ta đang ở đâu?
Ông Findsley gợi ý:
-Anh ta có thể nào đã trở lại vùng Viễn Đông không? Daphné đã thổ lộ với tôi trong những bức thư là anh ta gắn bó rất nhiều với Á châu.
Tiếng ho húng hắng của Margaret đưa Clara quay về với hiện tại. Nàng rút gọn cuộc tiếp chuyện của mình với ông Findsley cho người bạn nghe, sau đó Margaret thì thầm:
-Như vậy thì thật là lạ lùng… Vị hôn phu của bạn đã thiếu mất sự tế nhị căn bản nhất, đành bỏ mặc bỏ bạn trong hoàn cảnh mù mờ như thế này… Bạn cần phải biết thêm các chi tiết về nơi ăn chốn ở của anh ta! Sao bạn lại không tìm hỏi tại một tổ chức đặc biệt, chuyên về tìm kiếm những người mất tích, hoặc là, một viên thám tử tư?
Nàng nở nụ cười, chặn ngang lời nói của người bạn, nhún vai lộ vẻ cam chịu:
-Charles không mất tích… Anh ta biết rõ được mình sống ở tại đâu, nếu như anh ta còn muốn tiếp tục yêu mình. Tám năm đã qua kể từ ngày bọn mình xa nhau, và cũng đã đầy đủ lý lẽ để kết luận, anh ta đã quên mình rồi…
Trong khi nói những lời này ra, Clara không thể nào tin đó là sự thật. Tình yêu của họ với nhau rất là sâu đậm, rất là nồng nàn… Nàng lại thở dài. Có đến cả hàng triệu đôi tình nhân khác có thể đã chia sẻ với nhau những loại cảm xúc cũng thật mãnh liệt như vậy, nhưng kết cuộc, đời sống chung của họ là một sự ly dị… Tám năm đã tạo nên một khoảng thời gian dài. Ngần ấy biến cố đã có thể bất chợt xảy ra trong đời sống của Charles, để phải kéo dài thêm hạn định. Nhờ người vợ, chàng có thể đã lao vào hội những tay ăn chơi sành sỏi nhất. Tại đó, các cô gái xinh đẹp còn độc thân có… Có thể chàng đã cưới vợ khác, và cuốn trôi theo những ngày hạnh phúc bên cạnh người đàn bà thứ hai, và những đứa con của họ, tại một nơi nào đó trên trái đất này…
Vài giờ sau, Clara chuẩn bị đi ngủ. Nàng trườn mình vào trong tấm chăn mềm mại trên giường, và với tay lấy một quyển sách đóng bìa cứng, trên bàn đầu giường. Nhưng nàng lại không đọc được. Những ý nghĩ quay trở lại một cách cay nghiệt về quá khứ…
Nàng đã quên thổ lộ một số chi tiết cho Margaret nghe. Đã một đôi lần, cho dù nàng đã hứa sẽ không bao giờ làm chuyện đó, nhưng nàng đã viết thư cho Charles. Trong bức thư đầu tiên, nàng báo tin cho chàng biết địa chỉ thay đổi. Để tiếp tục việc học, nàng đã nhận một công việc làm trợ lý cho một bà lão, sống tại làng hưu trí ở Anh quốc. Bà West, đó là tên của người thuê nàng giúp việc; bà có thiện cảm ngay với người giúp việc của mình, vì bà ta cho biết nàng giống hệt người con gái của bà; cô ta đã chết trong một tai nạn xe hơi. Bà ta liền đề nghị Clara làm con thừa nhận chính thức, vì bà là người côi cút ngay từ thuở sơ sinh. Nàng đã nhận lời, và cũng đã bỏ cái họ Lincoln để lấy họ của bà West. Hơn một năm sau, đến lượt bà West qua đời. Nhưng bà đã để lại cho nàng một số tiền kha khá, số tiền đó cho phép nàng đến ở trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi ở Luân Đôn. Ít lâu sau, lần dọn nhà thứ hai, nàng tìm được một công việc khác, làm thư ký trong một hãng kinh doanh quốc tế. Vào lúc đó, nàng đã gửi đến cho Charles một bức thư thứ hai, báo tin cho chàng biết việc nàng thay đổi tên họ và địa chỉ. Do sự thất vọng não nề, chàng đã không trả lời thư cho nàng. Chàng cũng không thông báo cho nàng biết có nhận được tin tức của nàng hay không. Cũng là một chuyện thật là kỳ dị, đối với một người đàn ông chu đáo, cẩn thận như chàng. Clara tự an ủi trong thâm tâm, sự chia cắt của họ gần chấm dứt… Lúc bấy giờ nàng không biết Charles và nàng sẽ không còn gặp lại nhau, tình yêu của họ sẽ không bao giờ nở hoa nữa…
Chương một
Tiến >>
Nguồn: NXB Thuận Hóa - 1989
VNthuquan.net
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 23 tháng 10 năm 2020