Mùa Giáng Sinh đến trong sự náo nức đón chờ và bây giờ bỗng đi qua thật lặng lẽ. Nhưng phố phường vẫn còn đó với những ánh đèn màu tỏa sáng lung linh khi màn đêm lan dần trong không gian. Những biểu tượng cho mùa lễ vẫn chưa tháo gở xuống bởi chỉ còn vài ngày nữa thôi, thì một năm mới rực rỡ sẽ đến trong lòng mọi ước mơ của hàng triệu con người trên thế giới. Người ta đang đón chờ để bước qua cái mốc của thời gian qui định. Tương lai vẫn luôn là những gì tốt đẹp nhất tương lai vẫn luôn cho chúng ta niềm hy vọng cho dẫu biết đó là một sự hy vọng mong manh dễ tan dễ vỡ.
Trong đời tôi đã trải qua biết bao mùa Giáng Sinh. Nhưng để nhớ, để yêu quí đó là Giáng Sinh của tuổi 13. Chúng tôi chỉ tụ họp lại một nhóm bạn cùng lớp chừng sáu đứa, cũng hẹn hò nhau ở một góc nhỏ bên nhà thờ Đức Bà. Vui vẻ háo hức khi nhìn thấy nhau, đứa nào cũng có những chiếc áo đẹp để thay vào những chiếc áo dài trắng đã quen mắt. Chỉ ba đứa con gái thì người ta bảo đã thành cái chợ, còn chúng tôi được nhân lên thì là cái chợ lớn ồn ào nhất. Vậy là họp mặt không thiếu ai, đứa nào cũng được ba mẹ dúi cho ít tiền để uống nước ngọt hoặc để ăn quà vặt lung tung. Không đứa nào tới tuổi để dám có bồ bịch. Chúng tôi còn là những cô bé, mà mạ tôi hay trêu là con nít ranh xanh lè như mấy trái ổi, trái cốc xanh trên cây. Thế là kéo nhau đi loanh quanh vừa đi vừa chuyện trò tíu tít như đàn chim se sẻ vô tư và thật hồn nhiên.
Không gian của Sài Gòn ngày tháng đó. Những ngày tháng khi đất nước tôi vẫn còn chưa đựơc yên bình cho nên trên những đường phố tôi vẫn luôn thấy những ngừơi lính trong bộ chiến y oai hùng đi bên cạnh những người thân. Chỉ một ít người quân nhân được về phép, nhưng trên người bộ quân phục vẫn trong tư thế sẳn sàng lao ra chiến trường khi có lệnh triệu tập cấp bách để quay về doanh trại.
Nơi địa điểm để đón mừng đêm Chúa Giáng Sinh được canh giử trật tự không cho xe cộ được len lấn vào. Chúng tôi những bước chân của tuổi vừa lớn không hề biết mệt mỏi và thế là chúng tôi đã đi giáp hết một vòng lớn rộng của thành phố Sài Gòn hoa lệ được mệnh danh là Hòn Ngọc Viễn Đông. Qua mấy tiếng đồng hồ dạo chơi vớI những lời dặn dò của cha mẹ cho phép chúng tôi chia tay nhau để về nhà cùng gia đình sum họp ngồi quanh bàn ăn lễ nửa đêm. Đến cũng tíu tít rồi khi tạm biệt nhau cũng ồn ào tay nắm tay dặn dò đủ chuyện mặc dầu chỉ qua mấy ngày lễ lại gặp mặt nhau ở trường ở lớp.
Sáng nay tuổi 13 đang nhoẻn miệng cười khi tôi bất chợt nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ. Trời mang mây xám buồn và những hạt mưa thi nhau đổ xuống không ngớt. Những hạt mưa bay khắp cả một vùng trời bao la và bay qua hồn tôi để gợi nhớ về một quá khứ đã xa xôi...
...
Rồi tới mùa Giáng Sinh của tuổi 17 tôi còn làm cái đuôi nhõng nhẽo đi theo người anh trai kế, anh trai cũng như em gái vẫn còn đang mong mỏi tìm thấy người tình trong mộng. Giáng sinh năm đó trong mắt nhìn của những người đã vướng vào sợi giây của tình yêu thì cô bé tuổi 17 vẫn còn rất ngây thơ.
Tôi nhớ đêm hôm đó có một chàng hoàng tử cô đơn, cô đơn bởi gương mặt như bị bà phù thủy độc ác ra tay phẩn nộ trút xuống lời nguyền. Một hoàng tử cóc, anh có gương mặt rất ư là xấu xí, nhưng bất ngờ được một nàng Juliette xinh xắn với chiếc màu áo xanh da trời đẹp như trong giấc mơ đi tới làm quen. Chàng và nàng đã tạo nên một sự tương phản thật ngộ nghỉnh và đáng yêu. Đêm hôm đó khi một điệu luân vũ được trổi lên mọi người cùng quấn quít tay trong tay ngực tựa kề sát nhau du dương theo tiếng nhạc. Trên sàn nhảy lúc bấy giờ thật quá chật hẹp bởi quá đông người đến tham dự. Nàng ra dấu cho chàng cùng nhau thoát ra bên ngoài cánh cổng sắt của căn biệt thự bề thế rộng lớn đang vang dội những âm thanh huyên náo.
Con đường nhỏ trước mặt với hai hàng cây cao qua ánh trăng khuya đang rủ bóng im buồn. Hàng cây bỗng như xôn xao lay động khi từng bước nhảy với đôi bàn chân trần của nàng Juliette khua nhẹ trên con đường sương khuya ướt lạnh. Bước nhảy vô cùng uyển chuyển và điêu luyện trong một điệu vale quí phái. Ánh trăng trên cao tỏa sáng xuống một vùng không gian thật vô cùng yên lặng chỉ còn nghe rất nhẹ tiếng lá khô thầm thì dưới bàn chân của nàng mỗi khi nhẹ lướt qua, ánh trăng làm lấp lánh những sợi dây ru băng màu kim tuyến bạc trên tóc mây dài thắt thành một lọn bím làm long lanh những hạt đá trắng gắn trên vạt áo màu xanh blue như những ánh sao.
Chàng hoàng tử cóc đứng khựng lại, trên đôi tay vẫn không quên cầm chặt đôi giày bạc trắng nhỏ bé cho nàng. Chàng đứng nhìn mải mê hình ảnh trước mắt và có lẽ suốt cả cuộc đời, hình ảnh trong đêm Giáng Sinh năm đó sẽ mãi mãi gắn liền với cuộc đời của chàng cũng như nàng.
Mãi mãi là một mùa Giáng Sinh vô cùng lãng mạn, mà đời người sẽ chẳng bao giờ có lại được thêm một lần nữa...
Mầu Hoa Khế
Dec.20.2012
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 28 tháng 12 năm 2021