Một Mảnh Đời Buồn

thainc

hội chứng paranoia (tạm dịch là bệnh hoang tưởng)

Cũng như Tâm đánh bài ở bài trước, Dũng còn trẻ cỡ 27, 28, và làm việc với tôi hơn hai năm. Lúc mới vào Dũng còn tay mơ, kỷ thuật không mấy thành thạo, nhưng nhờ siêng năng và sáng trí nên chỉ một năm đã là một trong những nhân viên giỏi của hãng.Tôi rất mến Dũng, coi như em, và tận tình chỉ dẫn cho nó nhiều lắm.

Sau hai năm làm việc siêng năng giỏi giang như vậy, bỗng dưng Dũng trở chứng như biến thành một người khác, trở nên trầm lặng hẳn. Làm việc thì lo ra, và đặc biệt cell phone liên tục, mỗi lần như vậy đều nói chuyện cãi cọ thật lâu. Chuyện xảy ra thường xuyên quá tất cả mọi người đều biết, và tôi cũng không thể làm ngơ được nữa.

Đang định sẽ ngồi xuống nói chuyện với Dũng, một hôm tôi rảo bước gần đó và nghe Dũng gọi rối rít. Khi tôi tới, Dũng giao tôi cái phone và nói “Anh Thái nói giùm em mấy tiếng”

Sao lại tôi? Nhưng thấy thằng em mặt mày nhăn nhúm như muốn khóc, đành cầm lấy

-Alô Tôi nghe?

-Anh Thái đó hả. Giọng đàn bà- Em là Oanh đây anh Thái.

Té ra là vợ của Dũng, tôi đã gặp một lần và có nói chuyện sơ tháng trước.

Chưa kịp chào hỏi gì, bên kia Oanh bỗng trổi giọng một cách dữ dằn

-Anh Thái, anh Dũng đang ở đâu đó?

Tôi hơi bực vì một câu hỏi lãng nhách, nhưng trả lời

-Thì nó đang làm việc với anh đây.

-Thiệt không?

-Chứ em nghĩ nó đang ở đâu?

-Anh Dũng trốn việc đi chơi với bồ thì có. Làm gì mà làm?

Tôi tức cười đến hết cả bực hỏi

-Dũng đi chơi với bồ? Vậy anh cũng đang đi chơi với bồ nó luôn sao?

Bên kia Oanh sẵn giọng

-Em không biết. Mấy anh là đàn ông khi nào cũng bênh nhau.

Nghe giọng của Oanh không được bình thường nên ráng nhịn

-Nè, anh nói cho Oanh nghe, Dũng nó có đi chơi hay làm gì lúc khác anh không biết, còn bây giờ thì anh đang làm việc và Dũng cũng đang ở trong hãng với anh, không đi chơi đâu hết. Vợ chồng có chuyện gì đợi về nhà nói với nhau. Bây giờ em để tụi anh làm việc.

Oanh vẫn khăng khăng:

-Làm sao em biết anh Dũng đang làm việc mà không phải đi chơi?

Tôi cầm cái cell phone tiện tay dí vô trong cái máy gần đó để Oanh nghe tiếng máy chạy, và tiếng kim loại chạm nhau nghe rổn rảng chát chúa trong đó…

-Nghe máy chạy rồi phải không? Tin chưa?

Bên kia Oanh đã dịu giọng

-OK, coi như em tin anh Thái thôi.

-Tin ai cũng được. Đừng gọi nữa, để cho Dũng làm việc.

Nói xong tôi cúp máy liền

Dũng nãy giờ bên cạnh mặt mày buồn xo không nói được tiếng nào.

Hôm đó hai chúng tôi ra ngoài ăn trưa với nhau và nghe Dũng kể chuyện gì đã xảy ra.

Té ra sau khi sinh đứa con đầu lòng, không hiểu tại sao Oanh vợ Dũng bỗng trở nên bị tâm thần. Cô bị một hội chứng gọi là PARANOIA, tiếng Việt gọi là bệnh "hoang tưởng". Cô luôn nghĩ là có người nào đó muốn ám hại mình. Không tin bất cứ người nào chung quanh, kể cả chồng. Cô còn gán cho Dũng có bồ và đang chờ… cô chết để cưới vợ mới, vân vân và vân vân…Đứa con chưa đến một tuổi ban ngày khi Dũng đi làm phải để sở xã hội nuôi vì Oanh không đủ khả năng nuôi con và có thể nổi cơn làm hại con bất cứ khi nào. Oanh chỉ có thể ở với con khi có Dũng bên cạnh. Mỗi ngày sau 8 giờ tối Oanh phải uống thuốc an thần mạnh để ngủ. Dũng phải nuôi con một mình. Vậy mà nào yên. Đi làm vô sở lại bị Oanh gọi phone quấy rầy ngày cả chục bận, như sáng nay chẳng hạn, nên công việc bê trễ, làm hư và sai đồ của hãng quá nhiều …

Cuộc sống của Dũng hiện nay như một cơn ác mộng, dài vô hạn.

Ly dị thì không rồi vì Dũng biết vợ đang bệnh nên rất thương và nhất là đứa con cần mẹ. Nhưng cứ tiếp tục cuộc sống như vầy không biết sẽ chịu đựng được bao lâu về cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi quá sức. Thiệt là tiến thoái lưỡng nan!

Tôi chỉ ngồi nghe cho Dũng xả bầu tâm sự và không dám có ý kiến nào cả!

Khoảng một tháng sau hôm nói chuyện, Dũng xin nghỉ việc để đưa gia đình về Texas. Ba mẹ của Oanh đang ở đó nhận nuôi chăm sóc con gái và cháu ngoại trong thời gian bệnh tật này để Dũng có thể yên tâm đi làm kiếm sống cho gia đình.

Có lẽ đây là giải pháp tạm thời tốt đẹp nhứt cho Dũng. Tôi cũng mừng.

Mấy tháng đầu ở Texas Dũng còn phone hoặc email với tôi thăm hỏi, nhưng sau đó thì ngưng hẳn.

Hơn mười năm rồi, chúng tôi không gặp hay liên lạc gì với nhau nên không rõ bệnh trạng của Oanh có chữa được không? Hai đứa nó có còn sống với nhau? Còn đứa con? Hy vọng khoa học ngày nay chắc sẽ chữa được bệnh này cho Oanh.

Mỗi người đều có một số mệnh. Chỉ biết cầu mong cho vợ chồng Dũng sẽ được may mắn trong đời.

./.


Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 15 tháng 6 năm 2020