Nhìn cơn mưa trắng trời ngoài sân mà trong lòng mình như có lửa đốt, vậy là cả tuần nay kể từ hôm nghe radio báo tin có cơn "Áp thấp nhiệt đới" đang hoành hành ngoài biển Ðông, chú Sáu Xị buồn bã nói một mình:
-Chèn ơi! Mưa gió cái kiểu này thì "Lúa vàng" luôn rồi còn gì nữa trời.
Chú Sáu vừa nói dứt câu thì ngoài ngỏ đã nghe ông Chín say í ới kêu:
-Cha già Sáu có nhà hông, mưa gió quá chừng, buồn quá tui qua mần với ông vài xị cho ấm bụng nghe.
Chú Sáu Xị đang rầu, nghe ông bạn già chí cốt ghé thăm, đã vậy còn nghe mời làm vài xị cho ấm bụng thì còn gì bằng, chú Sáu lên tiếng:
- Vô đi anh Chín, anh nói phải đa, mưa gió cái giống gì muốn thúi đất luôn, vụ lúa Hè Thu này không biết có ăn được hay không nữa đây.
Vừa đến cửa nhà, ông Chín Say tháo cái áo mưa mỏng dính rồi vo tròn lại thảy lên cái ghế đá ngoài hàng ba, ông Chín lên tiếng hỏi:
-Tui có đem chai rượu nếp Gò Ðen chánh hiệu của thằng rể nó cho lâu lắm rồi, có thêm con gà mái dầu má bầy trẻ nhà tui mới luộc nữa nè.
Thấy có rượu ngon, mồi đưa cay cũng thuộc hàng ngon số dách, Chú Sáu xị góp vui:
- Cha chả, anh Chín đem "Thứ dữ" qua mà tui hông có cái gì phụ họa hết cũng kỳ, thôi để tui nói con vợ tui làm món (Cá lóc hấp bầu) góp vốn cho vui.
Nghe vậy Chín Say cười vang rồi nói:
- Nội con gà này tui với chú "Quắc cần câu" rồi, bày vẽ thêm cho mắc công, chú quơ thêm ba trái ổi sá lị vô phụ đưa cay là êm lắm rồi.
Nghe ông Chín Say nói vậy nên lòng chú Sáu Xị bớt áy náy rồi chú đáp lời:
- Anh Chín nói vậy thì thôi hén, để tui ra vườn hái mớ ổi vô đưa cay nha.
Nói xong chú Sáu Xị chụp cái nón lá cũ mèm lên đầu rồi cầm cái rổ tre ra sau vườn hái ổi.
Trời cứ mưa sụt sùi hai ông bạn già ngồi nhậu nãy giờ, nhưng trên nét mặt họ ai mấy cũng phảng phất nỗi buồn không tên, rồi bổng đâu ngoài sân có hai người trùm áo mưa kín mít, họ chạy xe gắn máy vô tận sát hàng ba trước hiên nhà, thấy vậy ông Chín Say lên tiếng hỏi:
- Chèn ơi, mưa gió rầm trời mà nhà chú cũng có khách tới thăm nữa kìa, thôi tui xin kiếu để chú tiếp khách cho tự nhiên.
Vừa dợm đứng lên để ra về, ông Chín Say bị chú Sáu Xị nắm tay rị lại, chú Sáu nói:
- Anh cứ ngồi la rai với tui, khách khứa gì đâu mà khách, hổng chừng thằng Hai con tui với con vợ nó dìa cũng hông chừng.
Khi hai người nọ tháo áo mưa ra khỏi người, chú Sáu xị vỗ tay vô đùi cái bốp, rồi chú nói:
-Anh Chín thấy hông, tui nói y như rằng hai đứa nó chứ đâu.
Hai Hiền và vợ chào Tía xong quay qua chào ông Chín Say:
- Tụi con thưa bác Chín tụi con mới dìa.
Lúc này thì ông Chín Say lên tiếng:
-Chèn ơi mưa gió ì xèo sao bây không chờ tạnh rồi hẵng dìa, sao rồi chạy từ ngoài lộ vô tới đây bây có "Chụp ếch" không vậy?.
Hai Hiền đáp:
-Dạ thưa bác Chín, mấy cái bờ mương trơn trượt lắm, nhưng con chạy quen rồi cũng may phước "Ếch" hôm nay không có con nào để chụp hết, tiếc ghê.
Chú Sáu Xị nghe thằng con mình trả lời theo kiểu "Giả ngộ" chú bèn rầy nó:
- Hai nè, Bác chín hỏi thiệt bây nói thẳng cho rồi, bài đặt nói bóng nói gió chi vậy, xin lỗi bác Chín đi bây.
Nghe Sáu Xị rầy con mình như vậy, ông Chín Say lên tiếng bênh vực Hai Hiền:
-Kệ nó chú Sáu ơi!, con cháu nó nói kiểu đó cũng vui mà, có gì đâu lỗi với phải.
Rồi muốn không khí "Dĩ hòa vi quý", ông Chín say kéo cái ghế đẩu ra rồi kêu Hai Hiền cùng ngồi nhâm nhi cho vui, rồi ông nói tiếp.
-Con vợ thằng Hai chắc bây đâu có uống rượu hén, thôi bây vô ăn với thím Sáu đi, để bác mượn chồng bây một bữa nghe.
Con Hòa vợ Hai Hiền lí nhí dạ, cúi đầu xin phép tía chồng với bác Chín hàng xóm rồi lui gót vô nhà sau.
Còn lại ba người trên bàn rượu, sau vài ly "Mắt trâu" đế Gò Ðen vô bụng, Hiền thấy máu trong người nóng lên làm cho nó cảm thấy dễ chịu với trời mưa gió như hôm nay, rồi nó nghe ông già tía mình hỏi:
- Ủa hôm nay đâu có lễ lộc gì hết, tự nhiên hai đứa bây "Tay đùm ray nắm" về đây mần chi?.
Với đôi mắt buồn buồn, Hai Hiền lên tiếng:
-Thưa với tía, thưa bác Chín chuyện là như vầy....
*
Vừa soạn xong hai cál "Cà mèn" cơm cho hai vợ chồng để ăn trưa, Hòa nói với chồng mình:
- Anh Hai nè! Chắc Công ty bên em cho mọi người làm hết hôm nay thôi, ngày mai họ sẽ ngưng sản xuất vô thời hạn, đồng nghĩa là công nhân được cho nghỉ việc hết ráo.
Hai Hiền nghe vợ nói vậy nó điếng hồn, rồi nó thầm nghĩ:
"Chèn ơi! Sao trùng hợp dữ thần ôn vậy cà".
Hai Hiền bèn nói:
- Ngộ vậy ta, Công ty bên anh họ cũng nói y chang vậy đó, họ nói thêm do suy thoái kinh tế toàn cầu, do chiến tranh giữa Nga và "U cờ rai na", do chiến tranh bên Trung Ðông, ôi đủ thứ "Hằm bà lằng" hết, vì vậy các quốc gia không còn đặt hàng nên nhà máy tạm thời đóng cửa.
Ðêm đó, dãy nhà trọ nơi thằng Hiền với con Hòa ở không khí thật chộn rộn, vài ba nhóm nhỏ tụ tập với nhau tổ chức tiệc chia tay không biết bao giờ tái ngộ, nói tiệc cho oai chứ kỳ thực là những món ăn rẻ tiền bán ngoài đường trước dãy phòng trọ...
Nghe thằng Hiền thuật lại cái không khí chia tay của những công nhân nghèo, hai ông già lặng người hồi lâu rồi ông Chín say lên tiếng:
-Chèn ơi! Không ngờ cái năm Giáp Thìn này đến bác tưởng vận hội mới, kinh tế sẽ phát triển như Rồng bay bổng trên mây, đời sống mọi người mọi nhà sẽ sung túc, dè đâu...
Ông Chín say bỏ dở câu nói, ông bưng ly rượu mắt trâu cụng với hai người đang đối ẩm với mình:
- Nè vô chú Sáu, Hiền vô miếng đi con.
Rồi ông Chín nói tiếp:
-kinh tế quá khó khăn rồi, đời sống bà con cơ cực dữ lắm, chẳng đâu xa, quê mình nè bây nhớ hồi đó chỉ cần cái chài nhỏ, ra mương ra ao quăng chừng chài một là cá tép ê hề, giờ thì nó cạn kiệt dần hết ráo rồi, tao ghét nhất là ba cái thằng "Xiệt điện", nó chờ đêm tối bà con ngủ khò nó đi chích cá, rồi lưới cá bằng vải mùng bắt không còn một con cá nhỏ đừng nói chi cá rô cá lóc, riết rồi tao cũng không biết mần cái giống gì để ăn.
Ông Chín say quay qua hỏi chú Sáu xị:
- Hai đứa nó dìa tá túc chú thím liệu định ra sao, thiệt tình tui người dưng mà thấy vầy cũng rầu thúi ruột.
Với cái tánh lạc quan vốn có, chú Sáu nói liền một khi:
- Thây kệ nó anh Chín, "Trời sanh voi sanh cỏ", nói vậy cũng thiếu gì việc để mần, ăn thua mình siêng năng chịu khó, rồi việc gì nó cũng qua, hết cá thì mình ăn gà ăn Vịt, rồi mỗi người mỗi gia đình ý thức nuôi ao cá riêng cho mương ao nhà mình, khi có kha khá nở bộn thì ăn phần nào thì ăn, còn chút ít thì thả về tự nhiên cho nó sanh sôi nẫy nở, có như vậy thì con cháu mình sau này mới còn đất sống, mà tui nói thiệt với anh Chín nhe, chỉ cần mỗi người ý thức một chút thôi thì cuộc sống sẽ tốt dần lên.
Nãy giờ nghe hai ông già lo cho mình, Hai Hiền cảm động lên tiếng:
- Bác Chín với tía con nói chí phải đa, nhưng hai người đừng có lo, tụi con lớn rồi cũng tìm cách bương chải để lo cho cuộc sống chứ, nói nào ngay tụi con ráng hà tiện hà tặng trong sinh hoạt nên để dành được chút vốn phòng thân, con dự định chăn nuôi trồng hoa màu cũng được, nhưng tía chi con ít đất sau nhà nha tía.
Nghe thằng con nói một cách tự tin, chú Sáu xị vui trong bụng lắm, nhưng chú muốn ghẹo thằng Hiền lên ruột chơi, chú bèn nói:
-Ý gì chứ đất đai thì hơi kẹt nha bây, tía dự định bán bớt lấy tiền dưỡng già, chi bây rồi tao với má bây sống bằng cái giống gì?
Nghe tía nói vậy thằng Hiền nó tỏ thái độ tiu nghỉu, nó nói theo kiểu buông xuôi:
- Tía nói vậy cũng cũng đành chịu thôi, cũng không sao để con đi giáp vòng trong ấp mình, có ai cho thuê đất thì con làm cũng được.
Nghe bạn già nói chuyện với con mình vậy, ông Chín say bất nhẫn trong bụng, ông vừa định lên tiếng thì thấy chú Sáu xị dùng bàn chân đạp lên chân ông lia lịa, đôi chú nháy mắt với ông Chín cứ im lặng đừng chen vô chuyện này, để ông "Thử phổi" thằng Hai Hiền coi nó ngon lành và bản lĩnh ra sao.
Thấy vậy, ông Chín bèn "Ðế" vô thêm:
- Bác Chín thấy tía bây tính vậy cũng phải đó đa, mà bây tính vậy cũng đúng luôn, để rồi bác phụ bây hỏi thăm ai cho mướn đất bác chỉ cho.
*
Suốt cả tuần Hiền chạy đầu trên xóm dưới không nhà nào có đất cho mướn, buồn quá nó ghé nhà ông Chín say để tâm sự tiện thể hỏi han về lời hứa hôm trước.
Thấy thằng Hiền dắt xe vừa vô tới sân nhà, ông Chín vồn vã:
- Hiền hả bây, dô đây uống miếng trà với Chín nè, sao rồi đất cát mướn được chưa.?
Ngồi bên ly trà nóng bốc khói, Hiền hớp ngụm nhỏ rồi kể lể:
- Buồn quá bác Chín ơi! Chắc ở đây hết "Ðất sống " rồi, chắc mai vợ chồng con quay lại thành phố làm thuê làm mướn sống qua ngày chứ biết sao bây giờ.
Nghe thằng con ông bạn hiền của mình nói mà ông Chín nghe như muốn đứt từng đoạn ruột, ông cười thầm trong bụng rồi bất ngờ ông "Tung" ra một tin làm thằng Hiền mừng ra mặt.
-Bây không ghé tao thì xíu nữa tao cũng tới gặp bây thôi, đây nè, Chín hỏi mướn đất cho bây được rồi nè. Diện tích, giá cả và quyền lợi đôi bên rõ ràng trong tờ giao kèo này nè, bây coi đi rồi ký tên vô luôn ngày mai đi đặt cọc với Chín luôn thể.
Mừng quá Hiền đọc ngấu nghiến từng chữ trong bản giao kèo, nó lấy làm ngạc nhiên, tên chủ đất bị bỏ trống, diện tích đất thì có ghi, số tiền mướn không được ghi, thời hạn cho mướn thì họ ghi không thời hạn, nó thắc mắc hỏi thì ông Chín say kêu nó cứ ký tên, vì đây là chỗ thâm tình với ông nên những mục bỏ trống nó đừng có ngại, ông sẽ dàn xếp ổn thỏa cho Hiền tất cả.
Nghe ông Chín Say nói vậy Hiền cũng vững bụng, nhưng nó có nghe dân gian có câu: "Bút sa gà chết", nếu ký khống như vầy có khi mình bị kẹt, mà không ký thì sợ ông Chín giận nên nó ngần ngừ, nắm được tẩy của thằng Hiền ông Chín làm bộ giận:
- Thôi tao biết ý bây rồi, sợ già Chín này thông đồng với thiên hạ gạt bây chứ gì. Nếu ngại thì thôi con khỏi ký, coi như vụ này chưa có xảy ra nhen.
Thằng Hiền xám hồn, nó lật đật thanh minh:
- Dạ thú thiệt với bác Chín quả thiệt là con có phân vân, nhưng con ký tên liền mong bác Chín bớt giận.
*
Ðúng hẹn với thằng Hiền ông Chín Say đến nhà để dẫn nó đi đóng tiền giao kèo đất.
Thấy ông Chín vừa vô tới cửa Hiền réo chú Tía má và con Hòa lên liền, khi mọi người yên vị ông Chin móc tờ giao kèo để trên bàn rồi ông nói:
-Hôm nay là chủ đất ký giao kèo cho cho thằng Hiền mướn đất, mọi người chờ chút xíu nghe họ sẽ tới liền, mọi người trong nhà chờ gần cả tiếng vẫn chưa thấy bóng dáng chủ đất léo hánh đến, trong khi hai ông già nói chuyện với nhau ra chìu vui vẻ lắm, nóng ruột thím Sáu bèn hỏi:
- Anh Chín họ hẹn sao lâu quá mà chưa đến vậy, mấy người mần ăn vầy tui thấy hơi kỳ à nghe, đầu không xuôi sao đuôi lọt được.
Biết thím Sáu đang nóng ruột, ông Chín say thôi không để lâu chuyện này có thể sẽ mất vui, ông bèn khiều chú Sáu xi:
- Thôi vầy đi, cha nội đó hứa lèo rồi, chú Sáu mầy ký giùm họ đi cũng được đó đa.
Chú Sáu xị làm bộ:
- Vậy được hông anh Chín.
Ông Chín say nhanh miệng:
- Tới luôn bác tài, bệnh gì mà cử kiêng
Chú Sáu lấy cặp kiếng lão đeo vô rồi cầm cây bút nguyên tử điền vô các mục còn để trống rồi ký vô tờ giao kèo.
Thằng Hiền và cả nhà há hốc khi thấy hai ông già diễn cái tuồng khá lạ này, khi nó đọc lên cho mọi người nghe thì ai nấy cũng mũi lòng.
Tên người cho mướn đất là tía thằng Hiền, số tiền cho mướn là không đồng.
Ðọc xong tờ giao kèo thằng Hiền để xuống bàn, rồi quay qua ôm hai ông già mà mấy ngày nay khiến nó mất ăn mất ngủ.
*
Hy vọng Hiền Hòa mãi mãi sống yên ổn với mảnh đất mà tía má để cho mình canh tác và chăn nuôi.
Cái ân tình của tía má, cái tình nghĩa xóm làm của bác Chín say đã vun trồng hạnh phúc cho đôi lứa, cho dù cuộc sống gặp bế tắc nếu cố gắng vươn lên thì ắc Trời đất sẽ không phụ lòng mọi người nha các bạn.
Thứ Bảy. 3.8.2014
11.10 AM
Hai Hùng SG
SG. 29.5.2024
Nguồn: Tác giả Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 13 tháng 9 năm 2024