- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- **Chương 87.
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chương 362
- Chương 363
- Chương 364
- Chương 365
- Chương 366
- Chương 367
- Chương 368
- Chương 369
- Chương 370
- Chương 371
- Chương 372
- Chương 373
- Chương 374
- Chương 375
- Chương 376
- Chương 377
- Chương 378
- Chương 379
- Chương 380
- Chương 381
- Chương 382
- Chương 383
- Chương 384
- Chương 385
- Chương 386
- Chương 387
- Chương 388
- Chương 389
- Chương 390
- Chương 391
- Chương 392
Mùa xuân năm 2009, tại một thành phố nhỏ phía Bắc, Trung Quốc. Trong đại sảnh nhà tang lễ…. Một hồi tang lễ truy điệu đang được cử hành hừng hực khí thế, bầu không khí trong phòng nặng nề mà trang nghiêm, nhạc tang vang lên, tiếng khóc rung trời. Tham gia lễ truy điệu đều là thân nhân trực hệ cùng bạn học của người chết, lúc này, một người trung niên nam tử thuận tay cầm tờ bản thảo, gằn từng tiếng đọc về cuộc đời của người đã khuất. Dưới chỗ ngồi, thì đang bàn tán xôn xao.
“ Ai, nói đi là đi, mới hai mươi mấy tuổi a, như thế nào lại nghĩ quẩn đến vậy.” Một người nam tử trẻ tuổi mang mắt kính, lắc đầu thở dài.
“ Ai, rốt cuộc, tại sao hắn lại chết?” Đám người chung quanh, sôi nổi hỏi ngược lại.
“ Nhỏ giọng một chút, nghe nói, là hắn tự sát, tự sát vì tình, trước lúc hắn chết trong tay cầm hai tấm ảnh nữ nhân…” Kính mắt nam tử nói như là hiểu rõ, bi tráng vô cùng.
“ Tại sao lại có thể như vậy? Ta thường xuyên uống rượu cùng hắn, mà chưa nghe thấy hắn nói thích nữ nhân nào a, lại còn hai ư?” Biểu tình trên mặt của đám người giống như không dám tin.
“ Ta cũng nghĩ không ra, hơn nữa, coi như là tự tử vì tình, ôm ảnh một cô nương rồi tự sát là được, nhưng không hiểu, hắn ôm hai tấm để làm cái gì nữa? Chẳng lẽ, hắn tự tử là vì hai cô nương kia?” Kính mắt nam nhân hơi tỏ ra thông minh, suy luận.
“ Người ta như vậy được gọi là bác ái, không hiểu gì sao? Ai, ta nói cho các ngươi biết, nghe bên pháp y nói, hắn chết rất mãn nguyện.” Vị nam tử thứ ba nhịn không được, lại chụm đầu vào gia nhập đề tài.
“ Nga? Như thế nào lại rất mãn nguyện?” Quả nhiên, hai vị kia đã bị hấp dẫn.
“ Ta nói cho các ngươi biết, hắn ôm hai tấm ảnh cô nương, nhắm mắt, nằm chết trong đường cống ngầm, lúc được mang ra, thì đã tắt thở, nhưng nghe nói trên của mặt hắn vẫn còn đang mỉm cười.”
“ Nam nhân si tình có một không hai nha!”Ba người đồng thời tán dương, biểu tình càng tỏ ra kính nể hơn.
Cách đó không xa, trung niên nam tử vẫn còn đang tiếp tục đọc điếu văn an táng, thanh âm trầm thấp nặng nề vang lên trong nhà tang lễ: “ Cuộc đời của anh, là phấn đấu khi còn sống, là chiến đấu khi còn sống, là vinh quang khi còn sống….”
Hoa triều, kinh thành Kim Lăng, thương nhân Phương gia.
Phương Tranh từ trong cơn ngủ say tỉnh lại, mới vừa mở mắt ra, liền trông thấy một đôi mắt ngăm đen trong suốt đang theo dõi hắn.
Ánh mắt này thật to, tròn tròn, vô tội, nhìn hắn không chớp mắt lấy một cái, Phương Tranh bị nhìn chăm chú, da đầu nổi lên một trận ngứa ngáy.
“ Uy, nhìn gì mà nhìn a, không được lộn xộn, đứng im ở đó mà nhìn, lộn xộn là ta trở mặt a.” Phương Tranh ra lời thị uy cùng chủ nhân của ánh mắt này.
“…”
“ Ân, nếu hiện tại ngươi đi ra ngoài, ta còn suy nghĩ, buổi tối sẽ mời ngươi ăn điểm tâm khuya, rất phong phú nha.” Lấy lợi ra dụ, có đôi khi là cách đơn giản nhất, phương pháp thực dụng nhất.
“…”
“ Được rồi, nhìn ta như thế này, làm gì lấy đâu ra chuyện bệnh tật suy nhược, ngươi có thể xin lão nhân gia cho ta ra ngoài được không? Ta đảm bảo, tuyệt đối sẽ không dây dưa với ngươi nữa, được không?” Nếu như lấy lợi ra dụ mà không có hiệu quả, thì chuyển sang nói chuyện bằng phương pháp tình cảm, cũng là một biện pháp không tệ.
“…”
“ Mẹ nó! Lão hổ không ra oai, ngươi còn cho ta là con mèo bệnh? Cút ra ngoài cho ta! Có tin hay không, ta cho ngươi vào nồi chế biến thành đồ ăn?” Phương Tranh chịu không nổi, cao giọng quát.
Chủ nhân của ánh mắt kia, rốt cuộc cũng cảm nhận được sát khí bức người phát ra từ Phương Tranh, cao ngạo hất hàm lên, khinh thường liếc mắt nhìn Phương Tranh một cái, vênh váo đắc ý đi ra ngoài.
Phương Tranh nhẹ nhõm thở dài một hơi, ầm ầm ngã xuống trên giường.
Vị vừa rồi đã đi ra ngoài kia, quả thực không phải người!
Trên thực tế, nó quả thật không phải là người. Nó tên là Đại Hoàng, chính xác mà nói, nó là một giống chó điền viên của Trung Hoa. Nói cho rõ ràng một chút, giống chó điền viên Trung Hoa này vóc dáng vạm vỡ, tứ chi phát triển, được huấn luyện để chuyên cắn cổ người, nhưng đó cũng không phải là điểm dựa của nó.
Đúng là như vậy, con chó này, nhìn Phương Tranh thế nào lại không thuận mắt, đồng dạng, Phương Tranh cũng không ưa gì nó. Đời ngang trái chính là, vũ lực của Đại Hoàng rõ ràng có giá trị cao hơn hắn, cho nên, dù Phương Tranh thân là chủ nhân của nó, nhưng vẫn không có cách nào khống chế được, ở sâu trong nội tâm, còn muốn trốn tránh nó.--------- Đại Hoàng không có lòng dạ, cho nên không có che dấu vui buồn giận ghét, người nó thích, ở trước mặt, nó sẽ vẫy đuôi mừng chủ, làm hết khả năng nịnh nọt. Nếu là người mà nó không thích, hành vi không chuẩn là nó nhào lên cắt đứt cổ của người. Đại khái là Phương Tranh, nằm trong nhóm người ở loại sau.
“ Công cao lấn chủ a!” Trong lòng của Phương Tranh không khỏi cảm thán. Công cao lấn chủ nên xử trí nó như thế nào? Ban thưởng cho Đại Hoàng ba thước tang trắng, nó cũng không thành thật tuân lệnh!
“ Thiếu gia, ngài nên uống thuốc.” Tiểu Lục bưng chén thuốc đưa tới trước mặt Phương Tranh.
Tiểu Lục là nha hoàn của Phương Tranh, loại thiếp thân nha hoàn. Cho tới hôm nay Phương Tranh cũng chưa thông suốt được, thiếp thân nha hoàn cùng nha hoàn bình thường có ý nghĩa khác nhau như thế nào. Ban đầu, hắn còn tưởng rằng là hầu hạ ăn mặc, sau đó buổi tối làm cho mình ấm giường, hơn nữa chủ động bồi ngủ, chính là cái dạng thiếp thân nha hoàn.
Theo như lý thuyết bình thường mà nói, lý giải như vậy cũng không có gì sai. Nhưng sự thật đã chứng minh suy nghĩ của hắn là sai lầm, Tiểu Lục không cùng hắn ở chung một phòng. Nàng ở trong một căn phòng nhỏ trên lầu, đi lên cầu thang rẽ phải, rẽ trái, rồi lại rẽ phải, lại rẽ trái,.. tiếp sau đó lại rẽ phải, đi tiếp về phía trước khoảng một trăm bước…..
Phương Tranh rốt cuộc đã hiểu được: khoảng cách xa nhất trên trái đất này là bao nhiêu, không phải chân trời góc biển, mà là thiếp thân nha hoàn ở cùng lầu trong phủ, Phương Tranh không có biện pháp ỷ vào thân phận thiếu gia để lợi dụng---- Tại sao, con súc sinh.. Đại Hoàng kia, mỗi đêm đều canh giữ ở trước cửa phòng Tiểu Lục chứ!
“ Không uống, đừng quan tâm tới ta, lúc nào cũng phiền nhiễu” Phương Tranh nhìn thấy Đại Hoàng chạy vòng quanh bên người Tiểu Lục, phe phẩy cái đuôi nịnh nọt, con chó này đối với hắn tại sao lại không quan tâm được như vậy, suốt ngày cứ tung tăng theo đuôi Tiểu Lục, điều này làm cho thân là chủ nhân như hắn cảm thấy rất chán nản.
“ Không được, người không uống, lão gia cùng phu nhân trách mắng xuống dưới, nô tỳ cũng không đảm đương nổi.” Tiểu Lục một mực khăng khăng, đôi mắt to, linh động gắt gao nhìn chằm chằm vào Phương Tranh, thần sắc không chút nào nhượng bộ.
Phương Tranh không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Tiểu Lục, từ khi hắn…. tỉnh dậy đã không hiểu sao lại có mặt tại thời đại phong kiến này, còn cách đối xử của nha đầu kia với hắn, cũng không phải là Tiểu Lục có hành động vô lễ gì đối với thiếu gia như hắn, ngược lại, Tiểu Lục quá mức cung kính quy tắc. Nhưng cái quan trọng chính là, bề ngoài nàng cung kính làm theo, Phương Tranh lại có thể cảm thụ được thái độ phẫn tiết cùng xem thường mình ở trong lòng của nàng. Hơn nữa không riêng gì Tiểu Lục, đám người hầu trên dưới tại Phương phủ đều có bộ dáng này đối với Phương thiếu gia đức hạnh của bọn họ, nhất là cái con súc sinh Đại Hoàng kia.
Tiểu Lục năm nay mười lăm tuổi, bộ dáng yêu kiều xinh đẹp, càng khó có được chính là nàng rất chăm chỉ cần mẫn, ăn mặc, ngủ nghỉ của Phương Tranh, tất cả đều là do nàng chiếu cố. Mười lăm tuổi, đổi lại ở xã hội hiện đại vẫn đang nhờ cha mẹ che chở, vô ưu vô lo, cắp sách đến trường. Nhưng Tiểu Lục lại đang hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho Phương Tranh vị đại thiếu gia này, công việc qua tay nàng đều rất ngăn nắp gọn gàng.
“ Thiếu gia, xin ngài uống nhanh lên, Tiểu Nguyệt vừa mới tới đây truyền lời, một lát nữa, lão gia cùng phu nhân sẽ đến đây thăm ngài!” Tiểu Lục ngữ khí thản nhiên, bộ dạng giống như, ngươi không thích uống thì không uống, nhưng hãy tự gánh lấy hậu quả.
Phương Tranh hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Lục liếc một cái, cắn răng bóp mũi, nâng chén thuốc kia lên uống một hơi cạn sạch, Tiểu Lục thoả mãn liền thu dọn chén thuốc lui ra ngoài.
“ Được, nam nhân không đấu cùng nữ nhân, thiếu gia ta cũng đang không hiểu có chuyện gì xảy ra, chờ sau này, ta sẽ thu thập tiểu nha đầu người làm thiếp thân chính thức!” Phương Tranh nhìn chằm chằm vào bóng lưng thướt tha của Tiểu Lục, hung hăng thầm nghĩ.
Đúng vậy, đi tới thời cổ đại này đã qua năm ngày, đến hiện tại Phương Tranh vẫn còn chưa hiểu rõ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy. Trong năm ngày này, suốt ngày hắn cứ như người sống trong mộng, tựa hồ giống như mình đang mơ một giấc mộng kì dị. Trang Chu Mộng Điệp, chân thật cùng hư ảo, là một cái vấn đề triết học khó có thể lý giải, vấn đề này cũng làm Phương Tranh tự hỏi đến đau đầu, năm ngày qua, là năm ngày đau đớn.
Không hiểu rõ phải không? Được rồi, chúng ta nói lại từ lúc bắt đầu chuyện xảy ra.
Phương Tranh vốn là người sống ở thế kỷ 21, một sinh viên vừa mới tốt nghiệp khoa văn. Hắn là một người bình thường, xuất thân trong gia đình công nhân, cha mẹ không có danh tiếng hiển hách, cũng không có họ hàng ở nước ngoài tuyệt tự tuyệt tôn để lại cho hắn thừa kế hàng tỉ gia sản. Từ nhỏ đến lớn, hắn an nhàn học xong bậc tiểu học, trung học, đại học, những năm học đại học cũng không có nói chuyện yêu đương nam nữ. Sau khi tốt nghiệp, giống như các sinh viên khác đều ở nhà chờ đợi việc làm, cuối tuần dạo chơi ngoài trung tâm giới thiệu việc làm, hy vọng vận khí tốt có thể gặp được một công việc đủ tốt, không lo chết đói.
Cứ như vậy, Phương Tranh không mặn không nhạt, không trêu chọc ai, không đụng đến ai, sống hai mươi năm như một, nhưng đời người lại không được như ý nguyện.Vào một ngày chủ nhật nắng ráo, trong tay hắn cầm chặt hai bức ảnh của hai diễn viễn nổi tiếng ngành công nghệ AV, cực kỳ phấn khởi chạy thẳng về nhà, không nghĩ tới bất thình lình hắn bị ngã lọt xuống dưới cống ngầm trên đường, mà nắp cống đã bị tên trộm nào đó lấy mất, đầu đập vào một vật cứng rắn gì đó, liền bất tỉnh nhân sự.
Không thể không nói, con người trong xã hội hiện đại đúng là ngày càng thiếu văn hoá đạo đức công cộng, trong nội tâm của Phương Tranh cũng không có kì thị cái chức nghiệp trộm đạo này, trong tiểu thuyết kiếm hiệp Sở Lưu Hương, chẳng phải giang hồ lúc đó đều tán dương hắn là “Đạo soái” đó thôi. Chính là… Ngươi trộm cái gì, không chọn cái tốt, thế nào cái nắp cống mà ngươi cũng đi trộm? Tại sao trộm xong không làm một cái biển báo hiệu “ Nơi này có hố, cẩn thận bước nhầm”, thằng cháu trai trộm cắp cái nắp cống kia, thật là không có đạo đức nghề nghiệp.
Tiếp theo sau đó, còn có thể so sánh với hai từ xui xẻo.
Sau khi Phương Tranh tỉnh lại, toàn bộ hiện trường đã hoàn toàn thay đổi, đương nhiên hắn sẽ không nghĩ mình xuyên qua không gian giống như các diễn viên trong phim truyền hình, cho là mình đang ở trong bệnh viện, nhưng dù thế nào đi nữa thì hắn cũng chưa từng thấy qua một cái bệnh viện nào mang phong cách cổ kính như thế, giường thấp, giá nến, bàn trà nhỏ, còn có bình phong vẽ cảnh núi non suối chảy --------Người nào bị thần kinh lại đem mấy món này trang trí vào trong bệnh viện?
Lát sau, Đại Hoàng lại chạy vào, hướng về phía hắn cong lưng lên sủa, suýt thì doạ chết hắn, thân thể mềm nhũn không thể động đậy, đang định mở miệng kêu cứu thì một tiểu nữ tử ăn mặc y phục cổ trang, hai mái tóc uốn cong sang hai bên, chính là Tiểu Lục bước vào….
Ngay sau đó, cả Phương phủ náo loạn hẳn lên, đám người hầu cùng nhau hô hoán truyền tin “ Thiếu gia hôn mê một tháng qua, đã tỉnh lại….” Nhất thời, cả Phương phủ gà bay chó chạy, đâm quàng đâm xiên. Phương Tranh còn chưa hiểu chuyện gì, một vị phụ nhân xinh đẹp vội vàng bước vào phòng, không nói hai lời, dùng sức ôm chặt lấy Phương Tranh mà nỉ non khóc, tiếng khóc nghe vô cùng thương tâm.
Phụ nhân còn chưa khóc xong, một vị nam tử khoảng chừng bốn năm mươi tuổi cũng khẩn trương bước đi vào, tất cả mọi người đứng dậy gọi hắn là lão gia. Vị lão gia này, vẻ mặt kích động, một tay đỡ lấy bả vai Phương Tranh, một tay lại sờ sờ mặt của hắn, còn quay đi quay lại đầu của hắn, quan sát tỉ mỉ giống như trùm buôn thuốc phiện kiểm tra bạch phiến vậy, chỉ kém một chút là không thể đem da mặt của hắn cắt xuống một tí, đem xét nghiệm tỉ lệ phẩm chất. Vị lão gia này cẩn thận quan sát một lúc lâu, miệng lẩm bẩm nói: “ Trời còn thương ta, trời còn thương ta….”
Lúc ấy Phương Tranh cũng sợ hãi, không nghĩ lại đang ở trong một cái gia đình hoàn toàn xa lạ, trước mặt vây quanh một đám người ăn mặc y phục cổ trang, mà không biết từ đâu lại xuất hiên một cái lão gia, ôm đầu hắn lẩm bẩm cằn nhằn, nếu thay vào đó là ngươi, liệu ngươi có sợ hãi hay không?
Dù là Phương Tranh tính tình thoải mái, dễ dàng thích ứng hoàn cảnh, cũng bị cảnh tượng trước mắt doạ tới mức lúng túng, ngơ ngẩn không dám nói một câu.
Lặng thần hồi lâu, nhìn vẻ mặt vui mừng của lão gia cùng phu nhân không ngớt cảm tạ trời đất, cùng đám người hầu tấp nập thu dọn nhà cửa, rốt cuộc Phương Tranh cũng nghĩ tới một từ mà hắn không thể ngờ ---- xuyên việt!
“ Xuyên việt” là một từ ngữ đang rất phổ biến, từ góc độ nghiến cứu khoa học mà giải thích, nguyên nhân xuyên việt đại khái là do từ trường trên trái đất dao động, hoặc là không gian thứ nguyên dị biến, nguyên tố bị đảo lộn, tóm lại chuyện này rất phức tạp, đã có rất nhiều tranh cãi mà vẫn chưa thể kết luận chính xác được.
Từ góc độ tâm linh để giải thích thì đơn giản hơn. Trời cao an bài, cái gọi là số mệnh “ Cát nhân thiên tướng, tất sẽ được chọn xuyên việt”. Chờ xem, tìm lời giải thích hợp lý hơn. Vì cái gì lão thiên cố tình lựa chọn hắn đây? Cũng rất đơn giản, nhân phẩm của hắn bạo phát, thần tiên phóng rắm dù sao cũng phải nện trúng một phàm nhân mà? Hắn chính là người may mắn trong hàng triệu triệu người bị cái kia nện trúng. Ân, thật sự là đáng mừng!
Có lẽ giải thích như vậy hợp lý, hoặc như vậy cũng bất hợp lý, Phương Tranh suy nghĩ rất nhiều nhưng hắn vẫn không thể tin sự việc “xuyên việt” này là sự thật. Cho nên dưỡng bệnh mấy ngày hôm nay, đầu óc hắn luôn quay vòng vòng như bánh xe chạy, cái trạng thái gì mà lại gọi là quay như bánh xe chạy? Nếu có một ngày ngươi trúng xổ số được năm trăm vạn, đại khái có thể cảm nhận được cái loại trạng thái này.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 21 tháng 3 năm 2024