Trong Vòng Tay Đức Mẹ
dịch giả: khanh khanh
bộ sách nữ hiệp sĩ alanna von trebond
Chương 1
người đàn bà trong cánh rừng
Alanna học tập không mệt mỏi chuẩn bị cho kỳ thi hiệp sĩ và ngày một bị cuốn sâu hơn vào dòng sự kiện của triều đình. Trong tháng ngày chiến tranh, Alanna đóng một vai trò quan trọng và trở nên NỔI DANH khắp doanh trại quân ta lẫn quân địch.
Chỉ rất ít người biết Alanna là con gái. Thế nhưng gã pháp sư quyền thế nhất nước, kẻ đang âm mưu chiếm ngai vàng, đã nảy ý NGHI NGỜ...
Tuổi dậy thì của Alanna: tình yêu đầu tiên, NHỮNG QUAN HỆ RẮC RỐI ĐẦU TIÊN, các vấn đề về cơ thế và về tính cách bản thân ta!
Thật may mắn là ngày nay chúng ta được thích thú đọc về một nữ anh hùng không tuân theo bất kỳ một khuôn phép sáo rỗng nào của hình tượng phái nữ thuở trước: một người tự tin và mạnh mẽ khẳng định vị trí của mình trong thế giới đàn ông, thay vì vào vai cô nàng ngu ngốc phải ở nhà mỗi lần có chuyện nguy hiểm xảy ra.
Giọng văn của Tamora Pierce về những chủ đề như tình yêu đầu, những tiếp xúc âu yếm đầu tiên... trong sáng và trung thực, không hề vòng vo vụn vặt. Tamora Pierce gửi Alanna, với nồng độ thiết thực cao nhất, đi qua tất cả những kinh nghiệm tiêu biểu của các thiếu nữ hôm nay, không một lời răn dạy đạo đức mà cũng không một gram của lòng cảm thông phóng đại...
Kể cả trong cuốn sách thứ hai này, Alanna cũng cắn răng vượt qua mọi chướng ngại, dũng cảm xử lý những điểm yếu của mình và ngoài ra mỗi ngày một học được nhiều hơn cách chấp nhận bản thân mình. Cô cũng mỗi ngày học được thêm cách đánh giá cho đúng độ quý báu của tình bạn thực thụ.
Một kết hợp tuyệt vời những nét tính cách của phái nam và phái nữ trong bản thân Alanna. Cuốn sách đặc biệt thích hợp với các bạn nữ và cũng không kém phần hấp dẫn đối với cánh con trai.
Vô số những cảnh tượng được miêu tả thật sống động và sắc sảo. Nữ nhà văn chỉ cần vài ngôn từ để hóa phép nên một không khí độc đáo cho các nhân vật sống dậy thành người thực.
*
Chương 1
Người đàn bà trong cánh rừng
Người cưỡi ngựa có mái tóc màu đồng ngẩng mặt nhìn bầu trời tối sầm và buột miệng văng tục. Cơn giông sắp bắt đầu, vậy mà toàn vùng không một chỗ trú chân. Không còn chọn lựa nào khác: đêm nay cô phải ngủ ngoài trời.
“Ta rất ghét cái trò bị ướt”, Alanna von Trebond giảng giải với con ngựa cái. “Mà ta cũng không hề thích bị cóng, vậy mà chắc chắn sắp bị rồi.”
Thay cho câu trả lời, con ngựa hí lên một tràng dài, lúc lắc cái bờm trắng muốt. Alanna thở dài, tay vuốt cổ Ánh Trăng - cô cũng không thích con ngựa trung thành của mình phải chịu đựng thời tiết tồi tệ đến thế này.
Người và ngựa vừa trở về từ vùng Đồi Ven Biển, nơi Alanna có việc phải thực hiện. Trước mặt họ là một cánh rừng trải dài, phía sau đó là Đường Chính Nam và dọc theo nó nửa ngày cưỡi ngựa nữa là tới thủ đô, về nhà. Alanna lắc đầu tự khích lệ. Chỉ cần một chút may mắn là cô sẽ tìm được một chỗ trú chân bên dưới các tàng cây.
Cô tắc lưỡi ra lệnh cho Ánh Trăng và thúc nó đi nhanh hơn. Sấm đã nổi phía xa, vài giọt nước mưa bay vào mặt. Run lên vì lạnh, nữ ky sĩ buột miệng rủa lần nữa. Rồi cô kiểm tra lại để tin chắc rằng cuộn giấy mà cô mang bên mình đang nằm an toàn trong lớp bọc không thấm nước, đút chắc chắn giữa áo khoác và áo sơ mi. Sau đó Alanna chui vào một lớp áo choàng có mũ trùm đầu. Ông bạn già Myles von Olau chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ nếu món tài liệu có tuổi đời ba trăm năm mà cô đến lấy về cho ông bị thấm nước mưa.
Ánh Trăng đưa chủ vào dưới lớp tàng cây, Alanna trân trân nhìn bóng tối đang sà xuống. Chỉ thêm chút nữa là cô hết hy vọng tìm gỗ khô làm củi, kể cả trong một cánh rừng rậm như thế này, bởi mưa bây giờ đã nặng hạt. Tốt biết bao nếu tìm được một túp lều bỏ hoang - hoặc thậm chí đang có người sử dụng - nhưng trong lòng cô cũng rõ, cô không được phép mong chờ như vậy.
Có cái gì ươn ướt đập toẹt xuống cùi tay đi găng - một con nhện rừng lông lá khổng lồ. Alanna phun ra một tiếng kêu, gẩy con quái vật sang bên khiến Ánh Trăng hoảng hồn. Con ngựa cái màu vàng óng bối rối nhảy nhót, một lúc sau cô chủ mới khiến được nó bình tĩnh trở lại. Alanna rúm người ngồi im dưới làn áo choàng một chút, rùng mình.
Mình căm thù bọn nhện, dòng suy nghĩ cuộn lên điên cuồng. Nhện là loài tởm lợm. Rùng mình, cô lại lắc đầu và cầm dây cương bằng đôi tay vẫn còn run. Đám cận vệ trong cung sẽ cười vỡ bụng nếu họ biết cô sợ nhện. Bọn họ sẽ nói “đồ con gái”, mặc dù họ không hề biết cô là con gái thật.
“Mà suy cho cùng - bọn họ đã biết gì về con gái nào?”, cô hỏi Ánh Trăng khi người và ngựa tiếp tục tiến lên. “Các cô hầu trong cung biết điều khiển rắn và giết nhện, vậy mà họ đâu có khoe khoang gì. Tại sao bọn con trai cứ hay mang câu đồ con gái ra làm lời nhục mạ?”
Alanna lại lắc đầu và thoáng mỉm cười. Trong ba năm qua, ba năm giả làm con trai, cô đã ngộ ra một điều là con trai chẳng mấy hiểu về con gái, cũng như con gái chẳng mấy hiểu về con trai. Thật điên rồ, cô nghĩ. Tất cả chúng ta đều là người. Nhưng cuộc sống là như vậy.
Phía bên trái con đường nổi lên một ngọn đồi, trên đỉnh đồi lừng lững một cây liễu cổ, cành lá đan sát vào nhau. Ở đó phải vài tiếng đồng hồ nước mưa mới rơi được xuống dưới đất, nếu có lúc nào nó làm được điều đó, mà giữa tán lá và thân cây lại có đủ chỗ cho cô và ngựa.
Vội vàng như cơn gió, cô tháo yên cương cho Ánh Trăng và phủ một tấm chăn lên lưng nó. Con ngựa gặm cỏ dưới tàng cây, trong khi Alanna gom nhặt cành khô, cành nhỏ và lá. Với một chút cố gắng và rất nhiều câu chửi rủa (Coram, ông thầy dạy nhóm lửa đầu tiên của cô, vốn là lính, và chú đã dạy cho cô những cách ăn nói rực rỡ sắc màu nhất của lính), Alanna nhóm lên một đống lửa. Khi lửa đã bốc cao, cô đi tìm một số cành cây lớn hơn, hơi ẩm, đặt cạnh lửa để hong cho khô. Tất cả những việc này cô học được từ chú Coram thời ở Trebond, khi cô còn nhỏ và mơ mộng trở thành nữ chiến binh.
Thuở đó, khi nghe cô kể về dự định của mình, chú Coram đã giải thích rằng họ chỉ gặp duy nhất một vấn đề. Con gái các gia đình quý tộc phải đi học trong các tu viện để trở thành quý cô quý bà. Chỉ đám con trai, nhất là những cậu con trai cả, mới được trở thành chiến binh. Cứ mỗi lần nói đến điểm này là chú lại găm một cái nhìn u ám về phía Thom, anh trai song sinh của Alanna, người suốt ngày chỉ mê mải cúi đầu vào những trang sách pháp thuật. Thom không phải chiến binh, cũng như Alanna không phải một nữ pháp sư, mặc dù cô cũng có pháp lực y hệt như Thom. Cô căm thù và sợ hãi quyền lực của bản thân mình - còn Thom lại muốn trở thành vị pháp sư tài năng nhất từng sống trên mảnh đất của các thần linh, vị pháp sư vĩ đại nhất mọi thời đại.
Alanna nhăn trán, lấy một ít đồ ăn từ túi yên cương. Bây giờ, khi thấy mệt mỏi và hơi có chút cô đơn, cô thật không muốn nghĩ nhiều về Thom.
Đột nhiên Alanna hắt hoi hai lần liền. Cô ngẩng lên, căng mắt nhìn vào khoảng rừng thưa nằm sau tấm lưới đan bằng những cành liễu. Mũi cô bao giờ cũng ngứa trước khi gặp chuyện siêu nhiên; tại sao, cô không hề biết. Bằng một cách nào đó, khoảng không khí ở phía rừng thưa đã thay đổi. Cô nhanh lẹ gạt tà áo choàng ra sau lưng, để lộ hai cánh tay. Cặp mắt tím biếc mở lớn nhìn thẳng vào bóng tối, tay rút cây kiếm Tia Chớp khỏi bao.
Ánh Trăng hí lên và lùi sát thân cây liễu. “Có chuyện không ổn phải không em?”, Alanna hỏi. Cô lại hắt hơi lần nữa và giơ tay cọ mũi.
Có tiếng động từ mấy bụi cây phía sau. Cô xoay phắt về, giơ kiếm. Tiếng động lặp lại. Alanna nhăn trán. Nếu không biết là chuyện này không thể nào xảy ra, thì chắc cô đã quả quyết là phía ngoài kia vừa có tiếng meo meo. Và khi một con mèo nhỏ màu đen chầm chậm ló ra từ những cành cây đang che mưa trên đầu Alanna thì nữ kỵ sĩ bật cười thành tiếng, đút kiếm Tia Chớp trở lại bao. Vừa nhìn Alanna con mèo vừa kêu luôn mồm, cái đuôi xù lông vung vẩy như một ngọn cờ. Con vật xinh xẻo đi chầm chậm sang phía cô, tỏ ý muốn được bế lên.
Alanna làm theo. Cô dịu dàng áp nó vào sát người mình, thò tay vào túi yên cương để tìm chăn.
“Mày ở đâu ra thế, mèo con?”, cô vừa hỏi vừa dùng chăn lau khô lông cho mèo. “Người ta chẳng nên để một ai phải ra ngoài đường vào một đêm như thế này.”
Con mèo gừ gừ to tiếng, như muốn đồng tình. Tội nghiệp, nó chỉ có da với xương - chắc nó không có nhà, Alanna cân nhắc. Muốn biết màu mắt con vật, cô dịu dàng nâng cằm nó lên. Rồi khó nhọc nuốt khan. Cặp mắt mèo mở lớn, tím biếc một màu như mắt cô.
“Lạy Đức Mẹ Tối Cao”, cô cung kính thở ra. Nữ kỵ sĩ ngồi xuống bên đống lửa, lấy đồ ăn mời vị khách và suy nghĩ. Chưa bao giờ cô nghe kể về một con mèo mắt tím. Phải nó là vật siêu nhiên? Một người bất tử? Alanna không rõ liệu cô có muốn liên quan gì tới con mèo này không, nếu nó thật sự nằm trong hàng ngũ những linh hồn bất tử. Không có nó thì cô cũng đủ khó khăn vất vả rồi!
Khi con vật đã no, nó liếm lông rửa mặt rất hăm hở. Alanna cười. Chỉ riêng một cặp mắt màu tím đậu có nhất thiết biến nó thành người siêu nhiên - cho chuyện này thì bản thân cô và cậu anh trai Thom của cô là bằng chứng tốt nhất. Rõ ràng là con mèo cư xử rất bình thường. Nghĩ đến đây cô chợt nhớ ra một điều. Cô nhấc cái đuôi thú cưng mới của mình. Nó là một con mèo đực. Cô lờ đi tiếng la phản đối cách cư xử khiếm nhã và nhấc nó lên lòng mình. Con mèo phản đối thêm chút xíu nữa rồi nằm xuống lòng cô. Alanna tựa lưng vào thân cây liễu khổng lồ, tai lắng nghe tiếng gừ gừ của con mèo. Sẽ hay biết bao nếu có một con thú biết nói chuyện với mình, cô lơ mơ nghĩ trong cơn buồn ngủ.
Bất chợt, cô lại hắt hơi, liền tù tì năm lần liền. Một thoáng, cô hầu như không thể nhìn thấy gì. Alanna chửi rủa như một tay lính canh và giơ tay chùi nước mắt. Khi ánh nhìn rõ ràng trở lại, cô thấy bên đống lửa đứng sừng sững một người lạ cao to, mặc áo choàng có mũ trùm đầu.
Alanna nhảy dựng lên, rút kiếm và hẩy rơi con mèo đang càu nhàu phản đối. Cô nhìn trân trân kẻ mới tới, gắng sức giữ bình tĩnh. Cô không có quyền tấn công người đàn ông này - hay đó là một phụ nữ - chỉ bởi vì cô bị bất ngờ.
“Tôi có thể phục vụ điều gì?”, cô thở hắt ra. Con mèo cào vào ủng cô, tỏ ý muốn được bế lên. “Im nào”, cô ra lệnh rồi quay trở lại với người lạ.
“Ta nhìn thấy đống lửa của con qua tàng cây.” Giọng nói khàn khàn dịu dàng như con gió đang vi vút trên đỉnh tàng cây, vậy mà nó vẫn nhắc cho Alanna nhớ tới một bầy chó săn khổng lồ đang sủa vang trời. “Con có cho phép ta được sưởi ấm cùng?”
Alanna chần chừ rồi gật đầu. Người lạ gạt lần mũ đội đầu ra sau, và một phụ nữ - một phụ nữ cao lớn nhất mà Alanna từng nhìn thấy - hiện ra trong ánh lửa. Trên làn da trắng như tuyết nổi bật cặp mặt xếch xanh màu ngọc lục bảo và bờ môi dày dặn đỏ thắm. Mái tóc để xõa, loăn xoăn những lọn đen nhánh xuống quá vai. Alanna nuốt khan. Gương mặt người đàn bà này quá hoàn hảo để có thể là hiện thực, mà dáng điệu ngồi xuống bên đống lửa của bà cũng thanh nhã và huyền ảo như thể bà không có một khúc xương. Bà nhìn Alanna khi cô vụng về ngồi xuống theo. Cặp mắt xanh đến kinh ngạc của bà mở ra mênh mang.
“Thật lạ là lại gặp một cậu bé đi một mình như thế này, ở một khoảnh rừng như thế này”, cuối cùng bà nói. Khóe miệng khẽ nhếch lên trong một nụ cười thấp thoáng. “Về cái cây này và những gì xảy ra bên dưói tán lá của nó, người ta vùng này thường kể cho nhau nghe nhiều chuyện lạ.” Con mèo nhỏ lại nhảy lên lòng Alanna và rù rì vẻ thỏa mãn. Alanna bối rối vuốt ve nó, mắt nhìn vị khách không chớp.
“Tôi đang đi giữa đường thì gặp giông”, cô đáp. “Đây là chỗ trú đầu tiên mà tôi tìm thấy.” Và bây giờ mình lấy làm tiếc là đã tìm thấy nó, cô thầm nghĩ thêm. Mình không thích những chuyên bất ngờ!
Người phụ nữ nhìn cô từ đầu xuống chân. Nụ cười mênh mang khó hiểu vẫn đọng phảng phất trên khuôn mặt. “Vậy là bây giờ con đã thành cận vệ, con gái ta. Bốn năm nữa con sẽ thành hiệp sĩ. Cho tới đó chẳng còn xa nữa, đúng không?”
Ngạc nhiên, Alanna há miệng ra rồi ngậm lại, nhiều lần liên tiếp. Sau rốt cô mím môi thật chặt. Chuyện cô đang là cận vệ là thứ dễ đoán - bên dưới tà áo choàng cô có mặc bộ đồng phục của hoàng gia, theo đúng quy định khi một cận vệ đi đường mà không có chủ. Nhưng vị khách đã gọi cô là “con gái ta”. Vậy là người lạ biết cô là con gái mặc dù cô mặc quần áo con trai và quấn cho bẹp ngực mình! Mà mẹ của Alanna thì đã qua đời khi sinh ra cô. Đột ngột, cô hiểu ra rằng cô đã nghe thấy giọng người phụ nữ này một lần rồi. Chỉ có điều ở đâu? Cuối cùng, cô đưa ra câu trả lời đơn giản nhất mà cô nghĩ ra lúc này.
“Tôi không muốn là người mất lịch sự, nhưng tôi không thích nói về cuộc thi hiệp sĩ”, cô nói ngắn gọn và quả quyết. “Nếu có thể, tôi thậm chí không muốn nghĩ đến nó nữa.”
“Nhưng con phải nghĩ tới nó chứ, con gái ta”, người đàn bà quở trách. Alanna nhăn trán. Chỉ một xíu nữa thôi là cô đã nhớ ra cô đã nghe thấy giọng nói này từ đâu. “Sẽ có nhiều việc xảy ra khi con trải qua kỳ thi hiệp sĩ. Con sẽ trở thành hiệp sĩ - nữ hiệp sĩ đầu tiên kể từ trên một trăm năm của trường các con. Ngay sau đó con sẽ phải công nhận giới tính thực sự của mình - cứ theo như tính cách của con thì con sẽ không im lặng được lâu nữa đâu. Ta biết rõ, con căm thù cái cảnh phải sống dối trá trước mắt bạn bè trong cung tới mức nào.”
Alanna đờ người. Giờ thì cô đã nhớ ra cô nghe giọng nói này ở đâu. Jonathan, con trai nhà vua, thuở đó còn là một cậu thiếu niên. Anh mắc bệnh sốt đổ mồ hôi và nằm chờ chết. Các thầy thuốc ở cung điện nói rằng không còn hy vọng cho anh nữa. Nhưng tiểu đồng Alanna lúc đó đã thúc đẩy được Sir Myles thuyết phục những người khác cho cô sử dụng pháp lực chữa bệnh của mình. Pháp thuật đã gây nên cơn sốt thuở đó quá mạnh mẽ so với những gì mà cô nắm trong tay, nên cuối cùng cô đã cầu xin Đức Mẹ Tối Cao. Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói đập vào tai cô như trống thúc - một giọng phụ nữ, nghe như tiếng sủa của một đàn chó khổng lồ đang nổi giận hoặc như tiếng một nữ thợ săn vĩ đại đang la hét thúc đàn chó tiến lên. Và mới cách đây một năm, khi cùng Jon ở trong Thành Phố Đen, cô đã nghe thấy giọng nói này thêm lần nữa. Cả lần đó họ cũng cầu xin Đức Mẹ Tối Cao cứu giúp, và bà đã lên tiếng dẫn dắt họ.
“Không thể nào”, cô thì thào với giọng nói chập chờn. “Đức - Đức Mẹ không thể -”
“Tại sao không?”, Đức Mẹ hỏi. “Đã đến lúc hai ta nói chuyện với nhau. Chắc con phải biết, con là một trong những trẻ được ta chọn lựa. Chả lẽ việc ta đến với con đôi chút lại kỳ quặc đến thế, con gái ta?”
Cho dù các thần linh không can thiệp thì cuộc đời đã quá đủ khó khăn, hơn một lần Myles đã nói với cô như vậy. Mặc dù vậy các Đức Ngài vẫn làm. Con người chúng ta chỉ còn biết hy vọng rằng các Đức Ngài sẽ mau chóng cảm thấy mệt mỏi và lại để cho chúng ta được yên!
Alanna bướng bỉnh vươn cằm ra. “Con chưa bao giờ nài xin được nói chuyện với các thần linh”, cô giải thích cùng người bất tử đang ngồi phía bên kia đống lửa.
“Đúng thế. Con hiếm khi nài xin điều gì”, Đức Mẹ nói và gật đầu. “Con thích làm một mình, càng nhiều việc càng tốt. Nhưng những gì sẽ xảy ra trong mấy năm tới sẽ quyết định cuộc đời tương lai của con, mà con thì không có mẹ để bảo ban.”
Con mèo nhảy ra khỏi lòng Alanna và vừa meo meo giận dữ vừa nhảy sang phía Đức Mẹ. Người đàn bà giơ một bàn tay duyên dáng nâng nó lên rồi vuốt ve nó bằng những ngón tay có móng sơn màu đỏ thắm. “Đừng sợ, bé con, cô ấy sẽ không sao đâu. Cô ấy chỉ cần một chút thời gian, mà cũng có thể là hơn một chút, để đối mặt với nỗi sợ của mình.”
“Con không sợ”, Alanna gầm lên. Cặp mắt màu ngọc lục bảo tóm lấy ánh mắt cô và giữ thật chặt, cho tới khi Alanna phải nuốt khan rồi nhìn sang bên.
“Thôi được - con có sợ. Nhưng chắc sẽ chẳng lợi lộc gì nếu chìm vào nỗi sợ của mình. Việc Đức Mẹ nói chuyện với con, đằng nào thì con cũng sẽ không ngăn cản được, nên tốt nhất là con chấp nhận luôn cho rồi.”
Đức Mẹ gật đầu. “Con nhớ rất tốt bài học tiểu đồng”, bà khen ngợi. “Nhưng con có ba nỗi sợ, ba nỗi sợ mà con chưa dám nhìn thẳng vào nó.” Thấy Alanna không nói gì, bà nói tiếp. “Con sợ cuộc thi hiệp sĩ. Con sợ điều này từ lễ Hội Giữa Đông vừa qua, khi con đứng canh cho cuộc thi của hoàng tử Jonathan.” Alanna nhìn vào lửa. Khi thấy ngọn lửa nhỏ xuống, cô đặt thêm gỗ vào. Cô lại như thấy trước mắt mình cảnh Jonathan lảo đảo bước ra từ phòng thi gắn lưới sắt, gương mặt tái xám - Jonathan! Anh nhìn cô mà không thấy cô. Ngay cả bây giờ, ánh mắt anh thỉnh thoảng lại tối thẫm xuống và thoắt thành trống rỗng, và cô hiểu rằng anh đang nhớ lại kỳ thi đó.
Giọng Alanna chập chờn khi cô cất tiếng: “Trông mặt anh ấy như thể một phần con người anh đã chết ở phòng thi. Sau đó, đêm tiếp theo, đến lượt Gary thi, rồi đến Alex và Raoul - và tất cả trông đều như thế.” Cô lắc đầu, mắt không dám nhìn nữ thần. “Không ai trong số họ là kẻ hèn. Nếu đối với họ mà nó đã khủng khiếp đến thế...” cô lấy hơi thật sâu. “Thỉnh thoảng Jon lại la thét và thức dậy trong đêm. Con biết rõ là anh ấy lại mơ thấy kỳ thi hiệp sĩ, mặc dù anh ấy không được phép nói cho con nghe lời nào. Nếu cuộc thi khủng khiếp đến như thế, chắc con sẽ không qua được. Chắc chắn không. Và thế là mọi thứ đều uổng công. Ba năm làm tiểu đồng, bốn năm làm cận vệ, trò giả trai này, tất cả.” Cô nhìn trân trân vào gương mặt bí hiểm đối diện. “Hay là thôi nhỉ?”
“Hoàng tử Jonathan đã chọn con làm cận vệ, mặc dù cậu ta biết con là con gái”, nữ thần - Đức Mẹ đáp. “Con đã làm quen với thế giới bên ngoài Trebond. Con biết cưỡi ngựa; con biết sử dụng cung tên; con biết chiến đấu với dao, với kiếm và với thương. Con biết đọc bản đồ. Con cai quản thái ấp trong khi anh trai con học hành. Con biết nói và viết hai ngoại ngữ; con biết chữa bệnh. Ta tin rằng con phải tự trả lời câu hỏi của mình: Những gì con làm có bõ công không?”
Alanna nhún vai. “Bây giờ thì có. Nhưng sẽ là không nếu con thất bại. Nhiều đêm con đổ mồ hôi đầm đìa, thức dậy và chỉ muốn la hét, chỉ có điều con không làm thế. Những lúc đó Jon sẽ sang phòng con mặc dù bọn con đã quy ước là anh ấy sẽ không được làm điều đó. Không làm thế, sau khi chúng con đã lên giường. Còn về giấc mơ thì con chỉ nhớ là họ đóng lại tấm lướt sắt đằng sau con, con ở trong căn phòng đó và mọi thứ đều đen như mực.”
“Một giấc mơ chỉ là một giấc mơ”, nữ thần lẩm bẩm. Alanna nghi ngờ nhìn tới. Người phụ nữ dịu dàng thêm vào: “Thế nếu Jonathan thật sự đến để an ủi con thì có trầm trọng lắm không?”
Alanna đỏ mặt. “Dĩ nhiên là tệ hại. Anh ấy - vâng thì, giữa chúng con không có chuyện đó đâu. Con không muốn.”
“Vì con sợ tình yêu”, nữ thần giải thích. “Con sợ tình yêu của Jonathan và tình yêu của kẻ lưu manh Georg Cooper. Thậm chí con sợ cả tình yêu của một Sir Myles, người chỉ muốn làm cha con. Cái gì làm con sợ đến thế? Sự ấm áp của tình người? Lòng tin tưởng? Hay sự đụng chạm của một người đàn ông?”
“Con không muốn có người đàn ông chạm vào người con”, Alanna la lớn. Kinh hoàng, cô chìa hai bàn tay ra, thề thốt vô tội. “Con xin lỗi. Con không muốn láo hỗn với người. Con chỉ muốn trở thành một nữ chiến binh và trải qua những cuộc phiêu lưu. Con không thích yêu, nhất là Georg hay là Jon. Họ sẽ muốn con giao nộp cho họ một phần con người con. Nhưng con lại muốn giữ con cho riêng mình. Con không muốn cho mình đi. Thử nhìn cha con xem. Ông không bao giờ bước qua được cái chết của mẹ con. Người ta kể lại rằng tháng vừa rồi khi ông qua đời, ông đã gọi tên bà. Ông đã tặng cho mẹ con một phần của bản thân ông và không bao giờ nhận lại được phần đó. Chuyện đó sẽ không xảy ra với con đâu.” Cô thở thật sâu. “Còn nỗi sợ thứ ba của con là gì? Tốt nhất là cho con nghe luôn cho nó xong việc đi.”
“Công tước Roger von Conté.” Giọng nữ thần dịu dàng và nhỏ nhẹ.
Alanna lại đờ người ra. Mãi sau rồi cô mới thì thào: “Con không có lý do để sợ công tước Roger. Không có lý do nào hết.” Thế rồi cô đập hai bàn tay lên mặt. “Con không có lý do để sợ ông ấy - vậy mà con vẫn sợ.” Nếu cho tới nay Alanna còn thoảng qua một chút nghi ngờ rằng có phải Đức Mẹ thật sự đang ngồi trước cô hay không, thì bây giờ cô bị thuyết phục bởi việc cô cởi mở đến như thế với bà hầu như ngược lại mong muốn của bản thân. “Con căm thù gã!” Cô đột ngột kêu to và ngẩng mặt lên. Được nói ra điều này sau cả một thời gian dài mới nhẹ nhõm làm sao. “Đức Mẹ, người có biết con tin điều gì không? Cơn sốt đổ mồ hôi hồi đó đã rút kiệt sức lực của tất cả các thầy thuốc, đến mức họ không chữa bệnh được nữa. Căn bệnh chỉ hoành hành ở thủ đô - không một nơi nào khác - và Jon là người cuối cùng bị mắc bệnh. Người ta biết rằng bệnh dịch phải là công trình của một pháp sư. Hồi đó người ta gửi người đi tìm công tước Roger, nhưng không một ai - kể cả nhà vua lẫn Myles, công tước Gareth hoặc công tước Baird -, không một ai nghĩ ra rằng đích thị công tước Roger có thể đã tạo nên căn bệnh đó! Thom có nói Roger là một pháp sư đủ tài năng để gửi căn bệnh đó từ Carthak, chỗ ông ta đang dừng chân. Và Thom phải là người biết rõ chuyện này.”
Alanna đứng lên. Móc chặt hai ngón tay cái vào thắt lưng, cô đi đi lại lại dưới tán lá liễu. “Khi Roger kiểm tra liệu con có phép lực hay không, cảm giác trong đầu con kỳ quặc lắm, như thể có kẻ cầm gậy ngoáy vào não con. Và Thom viết cho con từ Thành Phố Thánh Thần là anh ấy bị theo dõi. Còn mùa hè vừa rồi...”
“Mùa hè vừa rồi?”, nữ thần khích lệ.
“Con không tin là Jonathan sẽ đến Thành Phố Đen, nếu trước đó Roger không gọi tất cả đám con lại để cảnh báo về mối nguy hiểm ở đó. Jonathan rất có ý thức về chuyện anh ấy là người sẽ lên ngôi vua - anh ấy sẽ không dễ dàng đặt mạng sống của mình vào trò chơi. Nhưng Roger đeo quanh cổ một viên ngọc lớn màu xanh dương. Trong khi nói chuyện với bọn con, ông ta cứ xoay viên ngọc đó, và những tia sáng mà nó hắt ra làm con buồn ngủ, mãi rồi con phải nhìn đi chỗ khác. Hồi đó con có cảm giác là những lời nói của Roger chỉ dành cho một mình Jonathan - như thể ông ấy muốn thách thức anh ấy đi lên thành phố đó, mặc dù Roger biết rõ là ở đó anh ấy có thể chết!” Thở dài, Alanna tựa vào thân cây. Đã lâu lắm rồi cô chưa thấy được thoải mái như bây giờ. “Con không thể nói với Jon về chuyện này. Đã có lần con thử, nhưng anh ấy nổi cơn thịnh nộ. Anh ấy yêu Roger. Nhà vua cũng vậy. Roger đẹp trai, trẻ trung, thông minh và là một pháp sư tài năng. Tất cả đều ngưỡng mộ ông ấy. Không một ai ý thức rõ rằng Roger sẽ là người lên ngôi, nếu Jonathan có gặp chuyện gì. Không một ai, ngoài con.”
“Con muốn làm gì cho nỗi sợ thứ ba này?”, nữ thần hỏi và gạt con mèo ra khỏi lòng mình.
“Quan sát gã”, Alanna mỏi mệt nói. “Chờ đợi. Quan trọng nhất là con muốn theo dõi hắn. Georg - vua ăn trộm - sẽ giúp con. Thom cũng vậy. Ít nhất thì anh ấy cũng làm những gì có thể làm được từ khoảng cách xa. Nếu phỏng đoán của con là đúng thì con sẽ không đầu hàng trước khi hạ gục được Roger.”
Nữ thần gật đầu. “Vậy là con đang đối mặt với nỗi sợ của mình, con gái ta. Với thời gian, rồi con cũng sẽ vượt qua được nỗi sợ trước cuộc thi hiệp sĩ. Thế còn nỗi sợ của con trước tình yêu thì sao? Thôi được, ai mà biết được, chuyện gì rồi sẽ phải xảy ra để con đổi ý.”
“Không có gì khiến con đổi ý được”, Alanna quả quyết.
“Có thể.” Nữ thần thục tay vào đống lửa và lôi ra một đốm tro đỏ rực. “Thời gian của con với ta sắp hết. Hãy lấy cái này ra khỏi tay ta.”
Alanna vất vả nuốt khan. Đòi hỏi như vậy là quá nhiều, thậm chí từ một nữ thần cũng là quá nhiều. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào cặp mắt người phụ nữ. Chần chừ, cô giơ bàn tay run bắn tới và cầm lấy nó.
Nó lạnh! Cô kinh hãi đến mức suýt làm nó rơi. Khi nhìn nó, cô thấy đốm than được bọc bằng một lớp vỏ trong suốt, lớp vỏ thậm chí có sẵn một lỗ nhỏ, đủ cho người ta xâu một sợi dây chuyền. Đốm lửa cháy bập bùng bên trong; ánh đỏ chói gắt dần dịu xuống, chuyển thành một đốm sáng dịu dàng.
Nữ thần đứng dậy. “Phòng thi chỉ là một căn phòng, mặc dù nó có phép lực siêu nhiên, và con sẽ bước vào đó chừng nào tới lúc. Công tước Roger chỉ là một gã đàn ông, cho dù gã ta có pháp lực. Người ta có thể đối mặt với gã và chiến thắng gã. Nhưng còn con, con gái ta, con phải học yêu, phải làm quen với tình yêu. Con đường đời của con đã được định trước là nặng nề vất vả. Tình yêu sẽ làm nó dễ dàng hơn. Rất nhiều chuyện phụ thuộc vào con, Alanna von Trebond. Đừng làm ta thất vọng!”
Alanna nhớ đến phép lịch sự và nhảy dậy. “Con sẽ không làm Người thất vọng”, cô hứa hẹn, bàn tay cầm chặt đốm than hồng. “Ít nhất con cũng sẽ gắng sức.”
“Một nữ thần không thể đòi hỏi hơn.” Đức Mẹ Tối Cao vĩ đại nhìn xuống con vật bé nhỏ giờ đây đang ngồi bên chân Alanna. “Canh chừng cô bé cho kỹ đấy, bé con.”
Con mèo meo meo trả lời, và Alanna nhìn nó trân trân. Phải chăng con thú cưng mới đây của cô không chỉ là thứ mà cô thoạt tưởng?
Nữ thần đưa tay ra cho cô. “Hãy đeo kỷ vật của ta và dũng cảm lên. Nhưng đừng quên - ta không đùa khi nói rằng người ta kể những câu chuyện kỳ lạ về cây liễu này. Hãy ở gần đống lửa!” Người mỉm cười. “Tạm biệt, con gái ta.”
Khi Alanna hôn bàn tay của người bất tử, cô cảm giác một luồng năng lượng kỳ lạ chảy xuyên cơ thể mình. Cô bước sang bên và lắc đầu, muốn rũ bỏ trạng thái chòng chành ngây ngất. “Tạm biệt, Đức Mẹ Tối Cao!”
Người đàn bà bước đến bên Ánh Trăng, vuốt ve nó và khẽ khàng nói với nó. Rồi bà giơ tay về hướng Alanna lần cuối và biến mất.
Đột ngột, Alanna hầu như không còn đủ sức để mở mắt ra nữa. Cô hầu như không đủ sức trải túi ngủ và dụi cho lửa nhỏ bớt, nhưng cô ép mình làm những chuyện đó. Cô vẫn còn thời gian sau này để suy nghĩ về chuyện vừa rồi mà. Cuối cùng, khi cô thả mình xuống túi ngủ, thì con mèo con đã chui sẵn vào đó chờ cô.
“Liệu hồn đừng có ngáy”, Alanna ngái ngủ ra lệnh. Con mèo trả lời, chừng nào Alanna không ngáy thì nó cũng sẽ yên lặng. Alanna gật đầu vẻ đồng tình và ngủ thiếp đi, tay nắm chặt đốm lửa lóng lánh trong suốt.
Ngày hôm sau, Alanna nhẹ nhõm thở ra khi đến được cung điện và lại nhìn thấy những gương mặt thân quen. Cô thấy nhớ chú Coram vạm vỡ, chú đang thay cô và Thom cai quản thái ấp Trebond cho tới ngày cô được trao biển hiệp sĩ, nhưng đây là chuyện không thể thay đổi được. Vì người cha, huân tước Alan đã qua đời và Thom chẳng quan tâm đến bất kỳ chuyện gì ngoại trừ việc học của anh, nên sắp xếp như vậy là tốt nhất - ít nhất cho tới khi Alanna đã sẵn sàng rời cung và lên đường trải nghiệm các cuộc phiêu lưu. Lúc đó, cô sẽ muốn có chú Coram bên cạnh.
Buổi tối đầu tiên trong cung điện, đúng lúc cô đang cho mèo ăn thì có tiếng người vang lên trong căn phòng bên cạnh của hoàng tử Jonathan. Sau đó một chút, có tiếng gỗ cửa phòng cô.
“Cận vệ, là ta, chủ nhân của ngươi đây”, Jonathan gọi. Theo quy định ngầm của hai người thì câu đó có nghĩa là: Anh không đi một mình. “Cho ta vào”.
Alanna mở cánh cửa ngăn giữa hai căn phòng, Jonathan bước vào cùng Gary và Raoul, bạn chung của cả hai.
“Em có muốn cùng xuống quán Bồ Câu Nhảy Múa, đến thăm Georg không?”, Gary nói.
Mặt Alanna bừng sáng. Kể từ thời gian trước khi cha cô qua đời, cách đây đã sáu tuần, cô chưa có lần nào đến thăm vua của những tay ăn trộm lâu lâu một chút. Đang khi cô đi ủng thì Raoul kêu lên: “Lạy thần Mithros, một con mèo! Em muốn làm gì với con này? Chắc nó có bọ chét đấy.”
Jonathan cúi xuống, giơ cho mèo ngửi mấy đầu ngón tay của anh. “Chả lẽ cậu không nhận ra người bạn cùng sống với một pháp sư khi nó đứng trước mặt cậu?”, hoàng tử pha trò. “Và những người bạn như thế đã bao giờ có bọ chét chưa?” Anh nâng con thú bé xíu lên cao và nhìn nó kỹ hơn. Cặp mắt màu xanh ngọc sa-phia của anh mở lớn. “Ôi, lạy nữ thần!”
Raoul và Gary xúm lại rồi cũng đờ người theo. Con mèo con có một cặp mắt tím biếc, tím y hệt mắt cậu bạn nhỏ Alan. Raoul khó khăn nuốt khan rồi cất tiếng: “Em muốn đặt tên cho cậu mèo này là gì? Nó có phải là một cậu mèo không?” Alanna gật đầu.
“Gọi là Mắt Tím đi”, Jonathan đề nghị.
“Hoặc là Nhỏ Đen”, Raoul góp ý.
“Thôi cứ gọi hẳn là Raoul đi?”, Gary thăm dò.
Con mèo duỗi một chân về phía Alanna và kêu lên meo meo. Cô đón người bạn mới từ tay hoàng tử Jonathan và đặt nó lên chỗ mà nó thích nhất - trên bờ vai cô - đằng sau vành tai trái.
“Thật thà mà nói, em thích nhất là cái tên Mãi Trung Thành”, cô giải thích.
Jonathan rút dao găm ra khỏi bao, chạm lưỡi dao lên hai vai mèo rồi lên đầu mèo, như thủ tục tấn phong hiệp sĩ. “Qua đây ta đặt tên cho ngươi là Mãi Trung Thành”, anh trịnh trọng tuyên bố. “Hãy phục vụ trung thành và tận tụy.”
Mãi Trung Thành thật xứng với cái tên của nó, con mèo bám theo Alanna từng bước chân. Ở các bãi tập, nó chiếm ngay lấy một đầu cột, nơi nó có thể ngồi quan sát cảnh Alanna luyện tập những môn thẻ thao chiến đấu cùng các cận vệ và tiểu đồng. Phải mất một thời gian dài hơn nó mới lẻn được vào phần lớn các phòng học. Myles ngay từ đầu đã cho phép nó ngồi cùng, tuyên bố rằng, cũng giống như tất cả mọi người, mèo cũng có quyền học lịch sử. Nhưng những thầy khác của Alanna - đa phần đều là thầy tế thuộc dòng thần Mithran - thì cấm cửa Mãi Trung Thành nhiều ngày trời. Con mèo không hề bỏ cuộc, cứ chốc chốc nó lại tìm được cách chui vào phòng học, cho đến khi các ông thầy cuối cùng đành phải thôi, và thậm chí, trong lúc hăng hái giảng bài, họ thỉnh thoảng còn lơ đãng vuốt ve nó.
Chỉ những giờ pháp thuật của công tước Roger dành riêng cho những học trò có phép lực như Alanna và Jonathan, là cô không cho anh bạn nhỏ bén mảng tới. Cô không rõ ngài pháp sư sẽ đánh giá bạn thú mới của cô ra sao, và cô cũng hoàn toàn không muốn biết.
Thời gian còn lại, Mãi Trung Thành dán vào Alanna như một quả ngưu bàng màu đen. Công tước Gareth von Naxen, cha của Gary, không bực bội về chuyện con mèo bám theo Alanna từng bước vì ông thấy nó không làm ai bị phân tâm trong việc học hành. Chẳng bao lâu, hình ảnh Alanna với con mèo con sau vành tai trái đã trở thành một bức tranh quen thuộc trong cung. Mặc dù Mãi Trung Thành rõ ràng tỏ ra thân thích Myles, Jon và đa phần bạn bè của Alanna (kể cả Georg), sẵn sàng ở bên họ khi Alanna bận rộn, nhưng nó chỉ chịu cưỡi trên một mình vai cô.
“Có lẽ nó sợ độ cao”, Gary có lần nghi ngờ như thế vào một buổi chiều tháng năm ướt mưa, chỉ vài ngày trước sinh nhật thứ 15 của Alanna.
Đó là một trong những buổi chiều yên tĩnh hiếm hoi của các hiệp sĩ tượng lai và Alanna. Vì Gary và Raoul hôm nay không có giờ học nên họ cũng cho cả hai cận vệ của họ được nghỉ. Raoul và Jonathan chơi bài Halma, trong khi Alex - thành viên thứ năm trong nhóm của họ và người duy nhất không ngấm ngầm kết bạn với Georg - ngồi bên quan sát. Gary ườn oài trên một bệ cửa sổ và suy nghĩ, tìm cách né chuyến viếng thăm thái ấp Naxen, quê anh, trong mùa hè nàm nay. Alanna cũng đang ườn oài trên một bậu cửa sổ khác, lơ đãng nghe Mãi Trung Thành gừ rù rì bên vành tai trái của cô, trong đầu chả nghĩ đến chuyên gì hết.
“Sao?”, Alanna hỏi bằng giọng buồn ngủ, khi nhận thấy Gary đang nói chuyện với mình.
“Có lẽ Mãi Trung Thành không muốn ngồi trên vai bọn anh vì nó sợ độ cao.”
“Có thể lắm”, Jonathan cười. “Thậm chí Alex cũng cao hơn Alan của chúng ta đến một nửa cái đầu.”
“Cảm ơn nhiều”, Alex lãnh đạm đáp.
Đột ngột, cửa mở ra và công tước Roger bước vào. Người ta không thể không thể nhận thấy ngay là ông ta và Jonathan rất giống nhau. Mặc dù cặp mắt của ngài công tước thẫm màu hơn cặp mắt của người em họ. Ngoài ra, mái tóc ông ta không đen nhánh như tóc Jonathan, mà mang màu nâu thẫm. Nhưng cả hai đều có chung một làn da sáng, một sống mũi thẳng và khuôn cằm ương ngạnh, nét nổi trội trong dòng họ Conté.
“Ra em ở đây, Alex?”, công tước nói. “Ta không thích làm phiền em, nhưng có một gói hàng rất quan trọng đối với ta vừa cập cảng Caynn. Ngoài em ra, ta không muốn giao nó cho người khác. Em đi lấy nó về cho ta chứ?”
Alex cười rạng rỡ và đứng dậy. “Đối với em là một vinh dự, bẩm tướng công!”
“Bỏ tao ra, con mèo ngu ngốc!”, Alanna la lên khi Mãi Trung Thành cắm phập những móng vuốt của nó vào vai cô. Con vật xù lông, gù lưng, gầm gừ thật sâu trong cuống họng và nhìn ngài công tước trân trân. Alanna gắng sức gỡ những móng vuốt ra khỏi da thịt mình và nghiến răng nói: “Mày có thôi cái trò hư hỏng đó đi không?”
Ngài pháp sư quan sát cô.
Ông ta chú ý và bước lại gần hơn. “Em có một người bạn mới à, Alan?”
“Nó chỉ là bạn của em trước khi nó giở trò này”. Alanna gỡ được móng vuốt cuối cùng ra và nhấc con mèo lên cao. Mãi Trung Thành quằn quại, vẫn trân trân nhìn Roger, họng gầm gừ. “Hôm nay mày làm sao thế?”, Alanna hỏi và gắng quay đầu Mãi Trung Thành đi hướng khác, để ngài công tước Roger không nhìn thấy màu mắt nó.
“Ngoan nào! Nó chưa bao giờ hư như thế này, bẩm ngài!”
Khi Roger bước lại gần hơn, Mãi Trung Thành xòe vuốt cào về phía ông ta. “Ta tin rằng, nó muốn cảnh cáo không cho ta lại gần nó”, ngài pháp sư nhận xét và đứng lại. Ông nhìn Mãi Trung Thành chăm chú, trong khi Alanna gắng nuốt cái nắm đấm to nhất xưa nay từng chặn ngang cổ họng cô.
“Một cặp mắt lạ”, cuối cùng Roger nhận định. Mãi Trung Thành gào tru tréo. “Ta vừa mới từ giữa chuồng chó vào đây - rất có thể nó ngửi thấy mùi chó. Mà cũng có thể nó biết rằng ta chưa bao giờ ưa lũ chúng, bọn...” Ông ta ngừng lại và Alanna thấy rõ cả người cô đầm đìa mồ hôi lạnh. “Bọn mèo”, ông ta nói hết câu.
Alanna ấn con vật vẫn còn phản đối vào sát ngực mình. Roger biết cô có con mèo này từ đâu, hay ít nhất thì ông ta cũng đã đoán ra đôi điều, nhưng ông ta không nói ra thành lời. Như thế là tốt.
“Chắc đó là mùi chó, bẩm ngài”, cô đồng tình. “Con này ưa người và ngựa, nhưng nó không thích chó.” Những người khác nhìn về phía cô. Hệt như Alanna, cả nhóm họ đều biết là Mãi Trung Thành để yên bọn chó, trong khi lũ chó lại né mặt con mèo. Nhưng đó không thật sự là một lời nói dối, và ngài công tước có vẻ chấp nhận lời giải thích của cô. Ông hất đầu về phía Alex và hai người rời phòng.
Khi họ đi rồi, Alanna nâng con mèo lên và bắt nó nghe một tràng rao giảng đạo đức dài ngoằng và giận dữ. Trước khi cô xong việc thì Mãi Trung Thành đã lại gừ gừ vẻ hài lòng ngoan ngoãn, các bạn cô đã lại cười nói và toàn bộ câu chuyện này được quên đi. Ít nhất Alanna cũng hy vọng thế.
Nhưng tối hôm đó cô vẫn viết cho anh trai Thom ở Thành Phố Thánh Thần và nhờ Georg bí mật gửi thư. Thom mới là pháp sư, chứ không phải cô. Anh ấy cần phải biết về con Mãi Trung Thành cũng như phản ứng của nó trước ngài công tước Roger.
Chương 1
Tiến >>
Bộ sách Nữ hiệp sĩ Alanna von Trebond
Nguồn: NXB : Trẻ - Hà Du
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 26 tháng 5 năm 2024