Thái Lan, Nhật Bản, Ấn Độ, mỗi nước khác nhau, mỗi chuyện khác nhau, mỗi “người” khác nhau...
Tôi và Nguyệt Bính, đã đổi sang cái tên Nam Hiểu Lâu và Nguyệt Vô Hoa xa lạ. Trong chốn vô hình, dường như có một bàn tay luôn âm thầm kiểm soát cuộc đời vốn dĩ cứ ngỡ là rất tầm thường của tôi. Tôi không còn tin vào số phận, bởi tôi hoàn toàn không có số phận. Tôi cũng không muốn tìm hiểu chân tướng, bởi vì đó là những hành trình tha hương dằng dặc không có hồi kết. Chúng tôi là ai? Đáp án cho câu hỏi đơn giản này, với tôi ngày càng hóc búa.
Chân tướng, cũng giống như chúng tôi, sắp sửa tiêu biến giữa Nam Ấn Độ Dương mờ mịt.
Chúng tôi giống như con mèo của Schrödinger*, trước khi mở hòm ra xem, không ai biết nó sống chết thế nào.
Có lẽ, đây chính là số phận của chúng tôi!
Hi vọng Hàn Quốc sẽ là điểm kết thúc.
Trước khi kết thúc, tôi muốn làm một việc: đi tìm Nguyệt Vô Hoa!
❀ 1 ❀
Chiếc dù từ từ hạ xuống mặt biển Nam Ấn Độ Dương. Hai tay tôi bấu chặt sợi dây dù, cố gắng kìm nén nỗi kinh hoàng khi sắp chạm xuống mặt biển. Nguyệt Bính cách tôi chừng hai trăm mét, trông như phiến lá bập bềnh giữa không trung. Tôi muốn hét lên vài câu, nhưng luồng khí do tán dù khuấy động ập thẳng vào miệng, lùa không khí lạnh vào đầy trong phổi, khoang ngực căng tức như sắp nổ tung.
Máy bay đã mất hút phía chân trời, trong lòng tôi cũng thấy ít nhiều thanh thản: hành khách giờ đã tỉnh chưa? Đến sân bay, phát hiện ra khoang chở hàng gần như mất hết hành lý, không biết sẽ lại ầm ĩ thế nào? Thôi kệ, dù sao họ đã được sống!
Lúc nãy khi ở trên cao, không khí lạnh lẽo khiến tôi suýt đông cứng. Càng xuống gần mặt biển, không khí càng ấm dần, lúc này tôi mới thấy người ngợm từ từ mềm ra. Xoay cổ nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy mặt biển bao la, toàn nước là nước, đến một bóng thuyền còn không thấy, nói gì đến đảo hoang.
Nguyệt Bính thành thạo điều khiển hướng dù, vẫy tay chỉ về phía đông nam, nhìn từ xa, trông nó chẳng khác nào con rối giật dây đang vẫy tay chào.
Lúc mới tỉnh lại, do không khí thiếu oxy, đầu óc tôi mụ mị váng vất, lúc này mới như choàng tỉnh. Tôi nhìn về phía đông nam, ánh nắng chói chang khiến tôi chẳng thấy gì cả. Đang cố nặn óc nghĩ xem Nguyệt Bính vừa ra hiệu cái gì, tôi bỗng giật nảy mình khi nhớ ra một điều: quỷ thần ơi, tôi không biết bơi! Thế là xong, giờ thì đâm đầu vào đâu cũng chết!
Nhìn mặt biển hun hút tiến lại gần, chỉ còn cách chừng vài chục mét, tôi liền nhắm tịt mắt lại: “Thằng chó Nguyệt Bính, sao vừa nãy mày không cản tao lại, cứ để tao nhảy ra khỏi máy bay cơ chứ? Nếu mày may mắn sống sót, hàng năm đến ngày giỗ tao, nhớ tìm cách quẳng xuống đây hai chai rượu và dăm điếu thuốc, cầu kinh siêu độ cho tao. Còn nữa, nói với Tsukino, hãy quên tao đi, và tìm lấy một người thật tốt, miễn là không phải thằng cha Kuroba. Nếu không, kiểu gì tao cũng hiện hồn về ám.”
“Mày thích thì tự đi mà nói với cô ấy! Khi rơi xuống, đừng có quẫy loạn lên, cứ thả lỏng người ngợm chân tay, chờ tao bơi tới!” Nguyệt Bính gào lên với tôi, rồi cầm thứ gì đó cứa nhoay nhoáy vào dây dù. Sợi dây đứt phựt. Nguyệt Bính xoay người trên cao, giống như tư thế nhảy cầu, “ủm” một cái rơi gọn xuống biển, bọt nước bắn lên tung toé, trông rất chuyên nghiệp. Sau vài giây, đã thấy nó ngoi lên khỏi mặt nước, hụp lên hụp xuống bơi về phía tôi. Tôi tự nhủ, đúng là có những kẻ sinh ra đã dị, làm cái gì ra hồn cái đó.
Còn tôi, trong thâm tâm đã từ bỏ hy vọng. Tôi cũng hiểu rõ, Nguyệt Bính cũng khó mà sống nổi. Chúng tôi đều sẽ bỏ xác giữa đại dương.
“Tùm”, người tôi đập thẳng vào mặt nước, lực va đập quật mạnh lên hai đầu gối tưởng chừng gãy rời. Tôi còn chưa kịp cảm thấy đau, trong mũi, trong miệng đã ồng ộc toàn là nước biển, mắt tối sầm không nhìn thấy gì nữa, màng nhĩ kêu lên ục ục giống như hàng tràng bọt đang thi nhau nổ.
Giờ thì, tôi nào còn tâm trí đâu mà nhớ đến câu “đừng có quẫy loạn lên, cứ thả lỏng người ngợm chân tay” của Nguyệt Bính nữa, cả tay lẫn chân giãy đạp cuống cuồng như sắp chết. Đúng là trời thương, thế mà cũng ngoi được lên mặt biển.
“Nguyệt...” tôi còn chưa kịp gọi dứt tiếng đầu tiên, nước biển đã tràn vào đầy một miệng. Trước mặt tôi bọt nước trắng xoá, cố lắm mới nhìn thấy Nguyệt Bính đang nhấp nhô bơi lại gần, tôi chới với vươn tay về phía nó theo bản năng. Bỗng nhiên, mặt biển trồi lên như một ụ nước lớn, che khuất Nguyệt Bính, nháy mắt sau, ụ nước đã lan đến chỗ tôi. Tôi cảm thấy có một sức mạnh kỳ lạ đẩy tôi lên, nhưng lại đồng thời kéo hai chân tôi xuống dưới. Tôi cố vùng vẫy để nhô lên, nhưng không nhìn thấy Nguyệt Bính đầu nữa. Sức hút kia lại lôi người tôi xuống, tôi giãy, nhưng bắp chân bỗng cứng lại, đau dữ dội như bị cấu xé. Tôi chới với hai tay, thấy mình từ từ chìm vào trong biển nước khổng lồ, hai mắt trợn trừng nhìn làn nước xao động bên trên, bọt khí từ trong miệng ùng ục tuôn ra, trộn lẫn với những tia nắng loa loá.
Tôi chỉ kịp nghĩ, chết chắc rồi! Còn mày thì sao, Nguyệt Bính? Tao sẽ đợi mày, chúng ta cùng đi đầu thai, kiếp sau gặp lại, sá gì!
❀ 2 ❀
Tiếng động kỳ quặc ấy, rất xa xăm, nhưng lại như ở sát gần, cứ văng vẳng bên tai. Tôi từ từ hồi tỉnh, toàn thân ê ẩm, cảm giác có hai cái móc nhọn hoắt đang co kéo da mặt, và một mũi dùi gõ chan chát vào gò má.
Tôi đau quá choàng tỉnh, vừa mở mắt ra, đã thấy một cái mỏ chim khổng lồ bổ thẳng xuống ngay tròng mắt. Tôi chỉ kịp quờ tay theo phản xạ, túm lấy con chim biển đang đậu trên mặt mình, cố gắng hất nó đi. “Chát” một cái, cổ tay đập thẳng phải đá tưởng gãy gập.
Tôi đờ ra một chốc. Có phải đó là loài chim ưng chuyên rỉa xác ở dưới âm ti?
Nhưng kìa, ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mắt, tiếng sóng dào dạt rì rầm bên tai, và những phiến đá lởm chởm mách bảo tôi rằng, đây vẫn là cõi dương gian, cõi dương gian trên một đảo hoang.
Tôi dạt vào một hòn đảo ư? Thật không thể tin được!
Tôi bám vào mấu đá, chật vật bò dậy. Tôi thấy mình đang nằm trên bãi cát vàng mọc đầy những cây dừa thẳng tắp, một loài cây nhiệt đới xanh ngắt không rõ tên trải dài lên tận quả đồi tròn u như nấm mộ ở giữa lòng đảo, trên đỉnh đồi có làn sương xám lờ mờ lan toả.
Tôi cắn thẳng vào môi, vẫn thấy đau! Tôi ngờ rằng đây là ảo giác trước khi chết. Đang ngồi thần ra nghĩ ngợi, bỗng có tiếng uỳnh uỳnh từ sườn đồi vọng lại, rừng cây nghiêng ngả dữ dội. Chim rừng hốt hoảng bay lên rào rào, nhưng cứ như bị những sợi dây vô hình trói lấy chân, khiến chúng khựng lại giữa không trung, mặc dù cánh vẫn vỗ phành phạch. Tiếng động lạ lại vang lên, bầy chim kêu ré thảm thiết rồi rụng lả tả xuống rừng cây.
“Tõm! Tõm!” Một đàn cá đỏ tươi lao vọt lên khỏi mặt biển, rơi xuống bãi đá, bị những mấu đá nhọn hoắt đâm xuyên thấu qua mình, ruột gan phòi ra lõng thõng lẫn với dòng máu xanh lét. Miệng chúng ngáp ngáp, cái đuôi đập yếu dần...
“Nguyệt Bính!” Tôi hét toáng lên.
Không ai đáp lại.
Một thứ gì lấp lánh rớt ra khỏi túi quần của tôi, lăn vào kẽ đá.
Tôi vội nhặt lên, đó là đồng xu mỏng chạm trổ đầy hoa văn ngoằn ngoèo, ở chính giữa là một dãy hoạ tiết lạ lùng tập hợp bởi những vòng tròn và vạch ngang vạch dọc...
Tôi điếng người sợ hãi: Ai đã bỏ đồng xu này vào túi tôi? Làm thế nào mà tôi đến được hòn đảo này? Trong khu rừng kia đang ẩn giấu thứ gì? Tôi đã chết hay đang còn sống?
Lời giới thiệu
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 18 tháng 11 năm 2024