- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
“Cô Kendall, cô có nghe thấy tôi nói không? Tôi là bác sĩ Metcalf, và cô đang ở bệnh viện Good Samaritan, thành phố Mountainside. Bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô ra khỏi xe cứu thương để vào phòng cấp cứu.”
Toàn thân run rẩy không sao kiềm chế được, Leigh Kendall định đáp trả giọng nói khẩn khoản của người đàn ông đang cố vực cô thức tỉnh, nhưng dường như cô không sao vận đủ sức để mở mí mắt ra.
“Cô nghe thấy tôi nói không, cô Kendall?”
Cố gắng hết sức, cuối cùng cô cũng buộc mắt mình mở ra được. Vị bác sĩ vừa nói lúc nãy đang cúi xuống khám đầu cô, và bên cạnh ông, một cô y tá đang cầm cái túi nhựa truyền dịch trong suốt.
“Bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô ra khỏi xe cứu thương,” ông lặp lại trong lúc soi cây đèn nhỏ xíu vào hai bên con ngươi của cô.
“Cần... báo... với chồng tôi là tôi ở đây,” Leigh cố gắng thì thầm yếu ớt.
Ông gật đầu bóp nhẹ tay cô trấn an. “Cảnh sát tiểu bang sẽ xử lý việc này. Còn trong khi chờ đợi, nên biết rằng cô có khá nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt ở Good Samaritan này, gồm cả tôi nữa, và chúng tôi sẽ chăm sóc cô chu đáo.”
Leigh cảm thấy nhiều giọng nói, nhiều hình ảnh từ mọi hướng bồng bềnh trôi về phía cô khi chiếc băng ca được nâng ra khỏi xe cứu thương. Những ánh đèn đỏ và xanh xoay tít tương phản với bầu trời ban mai xám ngắt. Những bóng người mặc đồng phục lướt qua mắt cô - cảnh sát New York, nhân viên cứu thương, bác sĩ, y tá. Cánh cửa mở tung, hành lang vun vút, những khuôn mặt chen chúc quanh cô, dồn dập hỏi cô.
Leigh cố gắng tập trung, nhưng giọng nói của họ đã hạ thấp xuống thành tiếng rì rầm khó hiểu, và các đường nét đang dần trôi ra khỏi khuôn mặt họ, hòa lẫn vào bóng tối đã nuốt chửng toàn bộ căn phòng.
Khi Leigh tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen và tuyết đang rơi nhẹ. Cố gắng thoát khỏi ảnh hưởng của thứ thuốc nào đó đang nhỏ giọt vào cánh tay cô từ túi dịch truyền ở trên, cô sửng sốt nhìn chằm chằm vào căn phòng bệnh viện chất đầy hoa.
Trên cái ghế gần chân giường, kẹp giữa giỏ phong lan trắng khổng lồ và lẵng hồng vàng rực rỡ, một y tá tóc muối tiêu đang ngồi đọc tờ New York Post in ảnh Leigh trên trang nhất.
Dù vướng víu bởi cái nẹp trên cổ, Leigh vẫn cố xoay đầu hết cỡ, tìm kiếm dấu hiệu của Logan, nhưng ngay lúc này, bên cạnh cô chỉ có người y tá. Để kiểm tra tình trạng, cô nhúc nhích chân và ngọ nguậy ngón chân, rồi nhẹ nhõm hẳn khi nhận ra chúng vẫn còn gắn liền với cơ thể cô và vẫn hoạt động khá tốt. Cánh tay cô bị băng bó còn đầu bị quấn chặt bằng cái gì đó, nhưng miễn là cô không cử động, sự khó chịu của cô dường như chỉ nằm ở việc toàn thân ê ẩm, xương sườn đau nhức và cổ họng khô khốc như bị nhồi mùn cưa.
Cô còn sống, chỉ cần thế thôi cũng đã kỳ diệu lắm rồi! Trong cô tràn ngập cảm giác biết ơn cùng một niềm vui gần như sảng khoái vì cô vẫn có thể được coi như bình an vô sự. Cô nuốt nước bọt và thều thào qua cổ họng khô khốc. “Tôi xin chút nước được không?”
Người y tá nhìn lên, nụ cười chuyên nghiệp ngay lập tức sáng bừng trên khuôn mặt. “Cô đã tỉnh!” bà nói, vội vã đóng tờ báo lại, gấp nó làm đôi đặt úp xuống ghế.
Trong lúc quan sát người y tá rót nước từ bình nước bằng nhựa màu hồng đặt trên một cái khay cạnh giường, Leigh đọc thấy bảng tên trên bộ đồng phục của bà ghi “Ann Mackey. Y tá riêng”.
“Cô nên dùng ống hút. Tôi sẽ đi lấy một cái.”
“Không cần đâu. Tôi thấy khát kinh khủng.”
Khi người y tá định kề ly vào miệng Leigh, cô tách nó ra khỏi tay bà. “Tôi cầm được,” Leigh cam đoan, rồi vô cùng ngạc nhiên khi phải hết sức cố gắng cô mới nâng được cánh tay bị băng bó và nắm chắc cái ly. Đến lúc trả nó lại cho y tá Mackey, cánh tay cô đã run lên bần bật còn ngực cô đau nhức. Băn khoăn không biết liệu cô có bị thương nặng hơn mình tưởng không, Leigh thả đầu xuống gối và vận hết sức hỏi, “Tình trạng của tôi sao rồi?”
Y tá Mackey có vẻ háo hức muốn nói hết những gì bà biết, nhưng bà vẫn do dự. “Chuyện đó cô nên hỏi bác sĩ Metcalf.”
“Tôi sẽ hỏi sau, nhưng bây giờ tôi muốn nghe từ y tá riêng của tôi. Tôi sẽ không cho ông ấy biết bà đã nói với tôi đâu.”
Bà cũng chỉ cần bằng đấy sự khuyến khích. “Lúc được đưa vào đây cô rất yếu,” bà thú thật. “Cô bị chấn động, thân nhiệt thấp, gãy xương sườn, và được chẩn đoán là bị tổn thương đốt sống cổ và mô xung quanh, theo cách nói của người ngoài ngành là chấn thương cổ. Cô bị nhiều vết thương sâu trên da đầu, cũng như nhiều vết rách trên chân tay và thân người, nhưng mặt chỉ trầy xước chút ít, và may là không sâu. Cô còn bị xây xát và bầm giập khắp...”
Cố nở nụ cười trên đôi môi sưng tấy, Leigh đưa tay lên cắt ngang tràng kể lể về những vết thương. “Có vết thương nào cần phải giải phẫu không?”
Người y tá dường như khá ngạc nhiên trước thái độ lạc quan của Leigh, và sau đó bà có vẻ bị ấn tượng. “Không cần giải phẫu,” bà vừa nói vừa vỗ nhẹ trên vai Leigh với vẻ hài lòng.
“Còn trị liệu vật lý thì sao?”
“Chắc là không đâu. Nhưng chắc chắn cô sẽ đau nhức mất vài tuần, và xương sườn cũng đau nữa. Những vết bỏng và vết cắt cần được chăm sóc cẩn thận, việc hồi phục và làm mờ sẹo cũng có thể là một mối lo...”
Leigh cắt ngang bài diễn văn y học buồn chán bằng nụ cười toe rạng rỡ. “Tôi sẽ rất cẩn thận,” cô nói, và sau đó chuyển sang vấn đề duy nhất khiến cô bận tâm ngoài tình hình sức khỏe của bản thân. “Chồng tôi đâu?”
Y tá Mackey ấp a ấp úng và sau đó lại vỗ nhẹ vai Leigh. “Tôi sẽ đi xem sao,” bà hứa rồi vội đi ra ngoài, làm Leigh chắc mẩm Logan hẳn đang ở gần đó.
Kiệt sức bởi những cử động đơn giản như uống nước và nói chuyện, Leigh nhắm mắt lại, cố lắp ráp các sự kiện đã xảy ra với cô từ hôm qua, khi Logan hôn tạm biệt cô vào buổi sáng...
Anh đã tỏ ra rất phấn khích khi rời khỏi căn hộ của họ ở khu Thượng Đông, nôn nóng muốn cô lên núi và qua đêm cùng anh trên đó. Cả năm qua anh đã tìm kiếm một nơi thích hợp để làm chỗ nghỉ ngơi trên núi cho họ, một địa điểm hẻo lánh bổ khuyết cho căn nhà bằng đá trải dài được anh thiết kế cho hai người. Rất khó tìm được nơi vừa ý vì Logan đã hoàn thành bản thiết kế trước, cho nên địa điểm tìm được phải phù hợp với bản thiết kế. Cuối cùng, hôm thứ Năm, anh đã tìm được miếng đất đáp ứng đầy đủ mọi yêu cầu của mình, và anh quá háo hức muốn khoe nó với cô đến nỗi khăng khăng cho rằng họ nên ngủ lại tối Chủ nhật - đêm sớm nhất họ sắp xếp được - tại căn nhà nhỏ xây sẵn trên miếng đất.
“Ngôi nhà đã nhiều năm rồi không ai sử dụng, nhưng anh sẽ lau chùi sạch sẽ trong khi chờ em,” anh hứa, thể hiện sự nhiệt tình đáng quý đối với một nhiệm vụ vốn thường xuyên bị anh tránh né. “Ở đó không có điện hay máy sưởi, nhưng anh sẽ đốt một ngọn lửa lớn trong lò sưởi, và chúng ta sẽ ngủ ngay phía trước trong túi ngủ. Chúng ta sẽ ăn tối dưới ánh nến. Buổi sáng, chúng ta sẽ ngắm mặt trời nhô lên trên những ngọn cây. Cây của chúng ta. Em sẽ thấy rất lãng mạn cho xem.”
Toàn bộ kế hoạch của anh làm Leigh vừa thích thú vừa e ngại. Cô đang là diễn viên chính trong vở kịch mới vừa khai diễn trên sân khấu Broadway tối hôm trước, và cô chỉ có bốn tiếng đồng hồ để ngủ. Trước khi khởi hành lên núi, cô còn phải tham gia suất diễn chiều Chủ nhật, và tiếp theo là ba tiếng đồng hồ lái xe đến một ngôi nhà nhỏ lạnh lẽo không thể dùng làm nơi cư ngụ, chỉ cốt để cô có thể ngủ trên sàn nhà... rồi thức dậy vào tảng sáng hôm sau.
“Em háo hức quá,” cô nói dối đầy thuyết phục, nhưng thật ra cô chỉ muốn quay vào ngủ tiếp. Mới có tám giờ. Cô có thể ngủ đến mười giờ.
Logan cũng không ngủ nhiều hơn cô, nhưng anh đã mặc xong quần áo và nôn nóng lên đường đến ngôi nhà nhỏ. “Nơi đó không dễ tìm, vì thế anh đã vẽ cho em một sơ đồ chi tiết đầy đủ các điểm mốc,” anh nói, đặt một mảnh giấy lên chiếc táp đầu giường. “Anh đã chất xong đồ lên xe rồi. Anh nghĩ anh đã có mọi thứ anh cần...,” anh tiếp tục, cúi xuống giường hôn phớt lên má cô, “... bản vẽ căn nhà, cọc, dây, đố cửa, túi ngủ. Anh vẫn cảm thấy mình quên gì đó...”
“Chổi, giẻ lau và xô?” Leigh nói đùa trong khi lăn người nằm sấp xuống, vẫn chưa hết ngái ngủ. “Bàn chải? Thuốc tẩy?”
“Đồ phá đám,” anh đùa, hôn lên cổ cô đúng điểm anh biết sẽ làm cô nhột.
Leigh cười khúc khích, kéo gối phủ gáy và tiếp tục liệt kê danh sách. “Thuốc khử trùng... bẫy chuột...”
“Em nói y hệt một ngôi sao Broadway được chiều quá hóa hư,” anh chậc lưỡi, ấn chiếc gối xuống để ngăn không cho cô thêm những món khác vào danh sách. “Cảm giác thích phiêu lưu của em đâu rồi nhỉ?”
“Nó nằm lại ở quán trọ Holiday rồi,” cô nói trong tiếng cười khúc khích nghèn nghẹt.
“Hồi xưa em thích đi cắm trại lắm mà. Chính em đã dạy anh về cắm trại. Thậm chí em còn đề nghị chúng ta đi cắm trại trong tuần trăng mật nữa kia!”
“Vì chúng ta không đủ tiền ở lại quán trọ Holiday mà.”
Bật cười, anh kéo chiếc gối ra khỏi đầu cô và vò tóc cô. “Đi thẳng từ nhà hát nhé. Đừng đến muộn đấy.” Anh đứng lên đi ra cửa phòng ngủ. “Anh biết là anh quên cái gì đó...”
“Nước uống, nến, phin cà phê?” Leigh ngân nga giúp anh. “Thức ăn tối? Một trái lê cho bữa điểm tâm của em?”
“Không có lê liếc gì nữa nhé. Em bị nghiện mất rồi,” anh ngoái lại nói đùa. “Từ giờ trở đi, em sẽ chỉ có cháo bột mì và mận khô thôi.”
“Đồ tàn bạo,” Leigh lầm bầm vào gối. Một lát sau cô nghe tiếng cửa đóng lại sau lưng anh, và cô lăn người nằm ngửa trở lại, vừa mỉm cười một mình vừa hướng ánh mắt qua cửa sổ phòng ngủ nhìn chằm chằm xuống công viên Trung Tâm. Sự nhiệt tình của Logan đối với miếng đất trên núi thật dễ lây lan, nhưng đối với cô, điều quan trọng nhất là Logan thấy thoải mái. Mười ba năm trước, khi họ lấy nhau, cả hai đều còn quá trẻ quá nghèo đến nỗi không thể không làm việc cật lực, rồi nó đã trở thành thói quen. Hôm làm đám cưới, tổng tài sản của cả hai chỉ có tám trăm đô la tiền mặt, cộng thêm tấm bằng kiến trúc mới toanh của Logan, các mối quen biết xã hội của mẹ anh và tài năng diễn xuất chưa được kiểm chứng của Leigh - cộng với niềm tin sắt son họ dành cho nhau. Hành trang vẻn vẹn có thế, họ đã chung tay xây dựng một cuộc sống tuyệt vời, nhưng vài tháng qua, cả hai đã quá bận rộn đến nỗi hầu như không còn duy trì được đời sống tình dục của họ nữa. Cô bận như điên để chuẩn bị cho vở kịch mới, còn Logan thì ngập đầu ngập cổ trong mớ bòng bong bất tận của những dự án kinh doanh lớn nhất và mới nhất.
Khi nằm trên giường nhìn chằm chằm vào những đám mây đang tụ lại trên nền trời tháng Mười một, Leigh đã quyết định là chắc chắn cô thích ý tưởng nằm trước ngọn lửa cháy rực dành trọn đêm làm tình với chồng cô. Họ muốn có con, và cô đột nhiên nhận ra rằng tối đó là thời điểm lý tưởng để thụ thai. Cô đang mơ màng tưởng tượng về đêm đó thì Hilda, đã khoác sẵn áo choàng, bước vào phòng ngủ mang theo khay điểm tâm của Leigh. “Ông Manning nói bà đã thức, vì vậy tôi mang điểm tâm đến cho bà rồi mới đi,” Hilda giải thích. Đợi đến khi Leigh đã cố gắng ngồi thẳng dậy, cô giúp việc trao cho cô cái khay chứa bữa điểm tâm thường lệ - pho mát tươi, một trái lê và cà phê. “Tôi đã dọn dẹp ngăn nắp sau bữa tiệc. Bà còn muốn tôi làm gì khác trước khi tôi đi không?”
“Không cần gì nữa đâu. Chị cứ hưởng thụ ngày nghỉ đi. Tối nay chị định ở lại nhà chị gái chị ở New Jersey à?”
Hilda gật đầu. “Chị tôi nói dạo này chị ấy đang gặp vận đỏ ở sòng bài Harrah. Có lẽ chúng tôi sẽ đến đó.”
Leigh cố nén nụ cười vì theo cô thấy, Hilda không hề mắc bất kỳ nhược điểm trần tục nào - ngoại trừ nhược điểm liên quan đến những cỗ máy đánh bạc ở thành phố Atlantic. “Đến xế chiều ngày mai chúng tôi mới trở lại đây,” Leigh nói khi bất chợt nhớ ra một chuyện. “Tôi sẽ phải đi thẳng đến nhà hát, còn ông Manning có hẹn ăn tối chắc phải khuya mới xong. Thật ra tối mai chị cũng không cần phải ở đây. Sao chị không ở lại hai ngày với chị gái và kiểm tra vài cái máy đánh bạc ở những sòng bài khác xem?”
Lời gợi ý về hai ngày nghỉ liên tiếp đã khơi lên một cuộc đấu tranh nội tâm gay gắt trong lòng người giúp việc, và nó hiện rõ trên khuôn mặt mộc mạc của Hilda khiến cho Leigh phải cố nén một nụ cười khác. Trong Cuộc Chiến Chống Bụi Bặm Và Sự Bề Bộn, Hilda Brunner là một chiến sĩ, một đại tướng không biết mệt mỏi dấn thân vào cuộc chiến thường nhật với vũ khí là máy hút bụi và các vật dụng vệ sinh, vẻ mặt đằng đằng sát khí báo trước một cuộc tấn công đang lơ lửng trên đầu tất cả các vật thể lạ. Đối với Hilda, việc nghỉ hai ngày liên tiếp chẳng khác gì tự ý rút quân, và cô không tưởng tượng nổi sẽ có ngày mình làm điều đó. Tuy nhiên, nếu nghe theo lời Leigh đề nghị, cô có thể dành trọn hai ngày bên chị gái và các máy đánh bạc. Cô liếc nhìn khắp lượt căn phòng ngủ sạch sẽ gọn gàng không chút tì vết vốn là chiến trường riêng của mình, cố gắng dự đoán mức độ thiệt hại có thể xảy ra nếu cô vắng mặt hai ngày liền. “Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó.”
“Dĩ nhiên,” Leigh nói, cố lắm mới giữ được vẻ tỉnh bơ. “Hilda,” cô gọi khi người phụ nữ gốc Đức hối hả đi ra phía cửa.
Hilda quay lại, tay vẫn bận bịu thắt dây lưng cái áo khoác nâu. “Gì vậy, bà Manning?”
“Chị đúng là một báu vật.”
Leigh hy vọng có thể rời khỏi nhà hát trước bốn giờ, nhưng sau khi xem xong suất diễn buổi chiều, đạo diễn và biên kịch lại muốn thay đổi chút ít trong hai cảnh của cô, thành ra họ không ngừng tranh cãi xem nên thay đổi những gì, rồi hết thử cái này lại cân nhắc cái kia. Kết quả là phải đến sáu giờ hơn cô mới lên đường được.
Sương mù giăng mắc cùng tuyết rơi nhẹ đã làm chậm tốc độ ra khỏi thành phố của cô. Leigh cố gọi di động cho Logan hai lần để thông báo cô sẽ đến trễ, nhưng hoặc anh đã bỏ điện thoại ở nơi nào đó ngoài tầm nghe hoặc ngôi nhà nhỏ hẳn phải nằm ngoài vùng phủ sóng. Do đó cô đành để lại tin nhắn trong hộp thư thoại cho anh.
Lúc cô đến được dãy núi, tuyết đã rơi dày đặc còn gió đột ngột thổi mạnh hơn hẳn. Chiếc Mercedes mui kín của Leigh khá vững chãi và dễ điều khiển, nhưng việc lái xe rất nguy hiểm, tầm nhìn quá tệ đến nỗi cô chỉ có thể nhìn xa khoảng năm mét. Nhiều khi ngay cả những biển chỉ đường lớn cô còn chẳng thấy, nói chi đến các dấu mốc nhỏ mà Logan đã ghi chú trên tấm bản đồ của anh. Các nhà hàng và trạm xăng hai bên đường thường mở cửa tới mười giờ tối giờ đã đều đóng cửa, bãi đậu xe vắng hoe vắng hoắt. Hai lần cô phải quay ngược trở lại để rẽ sang đường khác, chắc hẳn cô đã bỏ lỡ một dấu mốc hoặc một con đường. Không có trạm dừng, chẳng biết hỏi đường ai, Leigh chẳng thể làm gì ngoài việc cứ tiếp tục vừa lái xe vừa tìm kiếm.
Khi còn cách ngôi nhà nhỏ khoảng vài dặm, cô quẹo sang một lối vào nhà có hàng rào chắn ngang không được đánh dấu trên bản đồ và bật đèn trong xe để nghiên cứu lại những hướng dẫn của Logan. Cô hầu như chắc chắn mình đã bỏ lỡ một khúc ngoặt cách đây hai dặm được Logan mô tả là “chếch về phía Nam cách chỗ cua gấp khoảng sáu mươi mét, ngay sau cái chuồng gia súc nhỏ màu đỏ”. Với ít nhất mười hai centimet tuyết phủ lên mọi thứ, một cái chuồng nhỏ đối với cô bây giờ cũng chẳng khác gì một nhà kho đen sì to tướng, một hầm chứa thóc thấp tẹt hay mộ đàn bò bị đóng băng, nhưng Leigh quyết định vẫn nên quay lại tìm thử xem sao.
Cô cài số chiếc Mercedes và cẩn thận cua hình chữ U quay ngược lại. Khi vòng qua khúc cua gấp mình đang tìm, cô chạy chậm lại, những mong phát hiện ra dấu vết một con đường rải sỏi cho xe đi, nhưng con dốc quá cao, mặt đường quá gồ ghề, thành ra sẽ chẳng ai làm lối xe chạy ở đó làm gì. Cô vừa nhấc chân khỏi phanh và định đạp ga thì hai luồng đèn pha chói lòa bỗng bật ra khỏi bóng tối sau xe cô, quẹo qua khúc cua, rút ngắn khoảng cách bằng tốc độ khủng khiếp. Trên con đường phủ đầy tuyết, Leigh không thể nhanh chóng tăng tốc còn người tài xế kia có vẻ như cũng không thể chạy chậm lại. Anh ta lấn qua làn xe bên trái để tránh đâm vào đuôi xe cô, nhưng rồi mất kiểm soát và va mạnh vào chiếc Mercedes ngay vị trí sát cửa xe phía Leigh.
Ký ức về những chuyện xảy ra tiếp theo sống động một cách khủng khiếp - các túi khí nổ tung, tiếng kim loại chà xát cộng với tiếng kính vỡ khi chiếc Mercedes đâm qua rào chắn bảo vệ và lộn nhào xuống con đường dốc thẳng đứng. Chiếc xe đâm sầm vào mấy thân cây, ầm ầm quật liên tiếp vào các tảng đá, rồi đột ngột xóc nảy lên và bùng nổ khi cái khối thép nham nhở hơn hai ngàn cân đột nhiên dừng khựng lại.
Lơ lửng trên dây an toàn, Leigh bị treo ngược ở đó như một con dơi trong hang, trong khi ánh sáng bắt đầu bùng lên xung quanh cô. Ánh sáng chói lọi. Nhiều màu sắc. Vàng, cam và đỏ. Lửa!
Nỗi khiếp sợ tột độ làm đầu óc cô tỉnh táo hẳn. Cô tháo dây an toàn, rơi phịch xuống trần chiếc xe bị lộn ngược và vừa rên rỉ vừa cố bò qua cái lỗ từng là cửa sổ sát ghế phụ phía trên. Máu, nhớp nháp ướt đẫm, chảy xuống tay xuống chân và nhỏ vào mắt cô. Cái áo choàng của cô quá kềnh càng so với lỗ hổng, cô còn đang mải giật nó ra thì vật gì đó nãy giờ vẫn chặn cho chiếc xe khỏi tuột dốc đột ngột bật đi. Leigh nghe thấy tiếng mình hét khi chiếc xe đang cháy phóng về phía trước, lăn tròn, rồi dường như bay vào giữa vùng không khí loãng trước khi bắt đầu lao xuống phía dưới, kết thúc bằng tiếng nước bắn inh tai và sự tuôn tràn của dòng nước lạnh căm căm.
Nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, Leigh hồi tưởng cú lao xuống nước ấy, và tim cô bắt đầu nện thình thịch. Ngay sau khi chạm mặt nước, chiếc xe liền chúi mũi lao luôn xuống đáy, và trong cơn hoảng loạn điên cuồng cô bắt đầu đấm mạnh vào bất kỳ thứ gì có thể chạm đến. Cô tìm thấy một cái lỗ phía trên đầu, một cái lỗ lớn, và trong khi buồng phổi căng phồng như chực vỡ tung, cô đẩy người xuyên qua cái lỗ, vận hết sức lực còn lại cố chật vật ngoi lên mặt nước. Dường như cả thế kỷ đã trôi qua trước khi một luồng gió lạnh giá quất vào mặt cô và cô lại đang hớp hớp khí trời.
Cô cố bơi, nhưng mỗi hơi thở đều làm ngực cô đau nhói như bị dao đâm, và sải bơi của cô quá yếu, quá rời rạc không thể đẩy cô tiến thêm được chút xíu nào. Leigh cố quẫy đập trong làn nước lạnh buốt, nhưng cơ thể cô tê cóng, và cả nỗi hoảng sợ hay lòng quyết tâm cũng không thể mang lại cho cô đủ sức mạnh và sự nhịp nhàng để cô bơi cho đúng. Đúng lúc đầu cô đang chìm xuống dưới mặt nước thì bàn tay cô đụng phải một vật gì đó cứng cáp và xù xì - một cành to của cái cây đổ nào đó ngập một phần trong nước. Cô vận hết sức chộp lấy nó, cố gắng sử dụng nó như cái bè gỗ cho đến khi nhận ra “cái bè gỗ” đang nằm cố định. Cô kéo mình leo lên đó, tay này nối tiếp tay kia, rồi thì mực nước chỉ còn đến vai cô, sau đó đến thắt lưng cô, và sau cùng là đầu gối cô.
Run rẩy nức nở vì nhẹ nhõm, cô nhìn chăm chú qua màn tuyết dày đặc vẫn không ngừng giăng giăng, tìm kiếm con đường hẳn đã được chiếc xe Mercedes rạch xuyên qua hàng cây sau khi lao xuống từ vách đá. Không có con đường nào trước mắt. Cũng chẳng có cái vách đá nào hết. Chỉ có cái lạnh tê dại thấu xương và những nhánh cây sắc bén không ngừng quất vào người, cào cô sây sát trong lúc cô bò lên một bờ dốc mà cô không thể nhìn thấy, hướng về phía một con đường mà cô không biết liệu có tồn tại hay không.
Leigh mơ hồ nhớ rằng cuối cùng cô cũng leo lên được đỉnh núi và cuộn tròn trên một cái gì đó bằng phẳng ướt đẫm, nhưng về tất cả mọi thứ xảy ra sau đó thì ký ức cô hoàn toàn mờ mịt. Mọi thứ, ngoại trừ một ánh đèn lạ chói chang và một người đàn ông - một người đàn ông giận dữ đang nguyền rủa cô.
Leigh bị lôi giật về hiện tại bởi một giọng nam nài nỉ vọng đến từ phía bên kia giường bệnh. “Cô Kendall? Cô Kendall, xin lỗi đã đánh thức cô, nhưng chúng tôi đang chờ được nói chuyện với cô.”
Leigh mở mắt, ánh nhìn trống rỗng dán vào một người đàn ông và một phụ nữ đang vắt cái áo khoác mùa đông dày cộm trên cánh tay. Người đàn ông khoảng trên bốn mươi, thấp, chắc nịch, tóc đen và nước da ngăm ngăm. Người phụ nữ trẻ hơn nhiều, khá cao và rất xinh đẹp, mái tóc đen dài buộc vổng sau đầu.
“Tôi là thanh tra Shrader thuộc Sở Cảnh sát New York,” người đàn ông nói, “còn đây là thanh tra Littleton. Chúng tôi cần hỏi cô vài chuyện.”
Leigh đoán họ muốn hỏi về tai nạn của cô, nhưng cô cảm thấy quá yếu không thể đủ sức mô tả về nó hai lần, một lần cho họ và một lần nữa cho Logan. “Hai người có thể đợi cho đến khi chồng tôi quay lại không?”
“Quay lại từ đâu?” thanh tra Shrader hỏi.
“Từ bất cứ nơi nào hiện giờ anh ấy đang ở.”
“Cô có biết anh ấy ở đâu không?”
“Không, nhưng y tá đã đi gọi anh ấy.”
Thanh tra Shrader và Littleton trao nhau cái nhìn ẩn ý. “Y tá của cô đã được yêu cầu liên lạc với chúng tôi ngay khi cô tỉnh lại,” Shrader giải thích; sau đó anh hỏi thẳng thừng, “cô Kendall, lần cuối cùng cô gặp chồng mình là lúc nào?”
Một linh cảm khó chịu khiến Leigh sợ hãi tột độ. “Hôm qua, vào buổi sáng, trước khi anh ấy lên núi. Tôi định gặp anh ấy ngay sau suất diễn chiều Chủ nhật, nhưng tôi đã không đến được đó,” cô nói thêm một cách không cần thiết.
“Hôm qua là thứ Hai. Bây giờ là tối thứ Ba,” Shrader nói một cách thận trọng. “Cô đã ở đây từ sáu giờ sáng ngày hôm qua.”
Nỗi sợ hãi làm Leigh quên mất cơ thể đang bị thương. “Chồng tôi đâu?” cô hỏi, chống khuỷu tay nhỏm dậy và thở hổn hển vì xương sườn đau nhói. “Sao anh ấy không có ở đây? Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Có lẽ chẳng có chuyện gì đâu,” thanh tra Littleton vội nói. “Thật ra, rất có thể anh ấy đã rất lo lắng, băn khoăn không biết cô đang ở đâu. Vấn đề là, chúng tôi không thể liên lạc với anh ấy để báo cho anh ấy biết tin về cô.”
“Các người đã thử bao lâu rồi?”
“Từ sáng sớm hôm qua, khi cảnh sát tuần tra xa lộ bang New York yêu cầu chúng tôi trợ giúp,” Shrader trả lời. “Chúng tôi đã cử một cảnh sát đến căn hộ của cô tại khu Thượng Đông, nhưng không có ai ở nhà cả.”
Anh ngừng lại một lát, như thể để chắc chắn rằng cô theo kịp lời giải thích; sau đó anh tiếp tục, “Viên cảnh sát đã nói chuyện với bảo vệ và biết rằng cô có một người giúp việc tên Hilda Brunner, vì thế anh ta đã yêu cầu bảo vệ thông báo cho anh ta ngay khi cô giúp việc đến.”
Leigh có cảm giác căn phòng bắt đầu rung lắc dữ dội. “Có ai nói chuyện với Hilda chưa?”
“Rồi.” Shrader rút từ túi áo sơ mi flanen ra một quyển sổ nhỏ, nghiên cứu các ghi chép trong đó. “Người bảo vệ của cô nhìn thấy cô Brunner bước vào tòa nhà lúc 2:20 chiều hôm đó. Anh ta đã báo cho cảnh sát Perkins, vậy nên viên cảnh sát quay lại tòa nhà cô ở lúc 2:40 chiều và nói chuyện với cô Brunner. Thật không may, cô Brunner không biết chính xác tối Chủ nhật hai vợ chồng cô đã ở đâu. Sau đó, theo yêu cầu của cảnh sát viên Perkins, cô Brunner đã kiểm tra máy trả lời tự động của cô. Tính từ 1:40 chiều Chủ nhật đến 2:45 chiều thứ Hai, có mười bảy tin nhắn trên máy trả lời tự động, nhưng không có tin nhắn nào của chồng cô cả.”
Anh đóng quyển sổ lại. “Cho đến giờ, tôi e là chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể rồi. Tuy nhiên,” anh vội thêm vào, “Thị trưởng và Đại úy Holland muốn cô biết là Cảnh sát New York sẽ dốc toàn lực hỗ trợ cô. Chính vì vậy nên chúng tôi mới đang ở đây.”
Leigh ngả người xuống gối, tâm trí quay cuồng cố nắm bắt tình huống có vẻ kỳ quái khủng khiếp này. “Các người không biết chồng tôi rồi. Nếu nghĩ là tôi bị mất tích, anh ấy sẽ không ngừng gọi về căn hộ của chúng tôi. Anh ấy sẽ gọi cho cảnh sát bang, thống đốc và mọi sở cảnh sát trong phạm vi một trăm năm mươi dặm. Anh ấy sẽ tự tìm tôi. Anh ấy đã gặp chuyện gì đó, một chuyện quá kinh khủng đến nỗi...”
“Cô cả nghĩ quá rồi,” thanh tra Littleton cắt ngang bằng giọng kiên quyết. “Có lẽ anh ấy không sử dụng được điện thoại và cũng không thể ra ngoài tìm cô. Bão tuyết đã phá hỏng đường dây điện thoại và dây điện trong vòng bán kính một trăm dặm, và tại nhiều khu vực đến giờ tình hình vẫn chưa được cải thiện. Tuyết rơi dày gần nửa mét và không tan. Nhiều chỗ tuyết đùn lại đến cả mét, mà xe ủi tuyết lại chỉ có thể làm sạch những con đường chính. Những con đường nhánh và đường nhỏ trên đó hầu hết đều không thể đi được.”
“Ngôi nhà không có điện thoại hay điện, nhưng Logan có mang theo điện thoại di động,” Leigh nói, càng lúc càng điên cuồng hơn. “Anh ấy luôn mang theo nó, nhưng anh ấy đã không cố gọi cho tôi, không cảnh báo tôi hãy ở nhà, mặc dù anh ấy biết rõ tôi sắp lái xe vào vùng bão lớn. Như thế chẳng giống anh ấy chút nào. Anh ấy sẽ cố gọi cho tôi!”
“Có lẽ anh ấy không thể sử dụng điện thoại di động,” thanh tra Littleton lập luận, mỉm cười trấn an. “Ở đây sóng di động của tôi cũng đang chập chờn này. Cô đã nói ngôi nhà không có điện, cho nên dù di động của chồng cô vẫn hoạt động thì rất có thể anh ấy đã quyết định bỏ nó lại trong xe để sạc pin chứ không mang vào nhà. Trận bão tuyết đến rất đột ngột. Nếu lúc tuyết bắt đầu rơi, chồng cô đang chợp mắt hay làm gì đó thì có thể đến khi nhận ra có chuyện, anh ấy chẳng kịp chạy ra xe lấy điện thoại nữa rồi. Thật không ngờ tuyết lại dày đến vậy.”
“Có lẽ cô nói đúng,” Leigh nói, bám chặt vào giả thuyết hợp lý rằng Logan vẫn an toàn, chỉ có điều không thể sử dụng điện thoại hoặc đào cái xe Jeep của anh ra khỏi tuyết được.
Shrader lấy một cây bút ra khỏi túi và lại mở sổ tay. “Nếu cô cho chúng tôi biết ngôi nhà này nằm ở đâu, chúng tôi sẽ đến đó tìm kiếm xung quanh.”
Leigh nhìn chằm chằm hai viên thanh tra, nỗi hoảng sợ lại trỗi dậy. “Tôi không biết nó ở đâu. Logan đã vẽ bản đồ chỉ đường cho tôi. Nó không có địa chỉ.”
“OK, bản đồ đâu rồi?”
“Trong xe của tôi.”
“Xe của cô đâu?”
“Dưới đáy hồ hoặc mỏ đá, gần chỗ tôi được tìm thấy. Đợi đã - tôi có thể vẽ một bản đồ khác,” cô vội thêm, với lấy quyển sổ tay của thanh tra Shrader.
Sự yếu ớt và căng thẳng làm tay Leigh run rẩy khi cô vẽ tấm bản đồ đầu tiên rồi tấm thứ hai. “Tôi nghĩ cái thứ nhì chính xác hơn,” cô nói. “Logan đã ghi chú khá nhiều trên tấm bản đồ anh ấy vẽ cho tôi,” cô vừa bổ sung vừa lật qua một trang trắng và cố viết những ghi chú tương tự.
“Ghi chú gì?”
“Những dấu mốc giúp tôi nhận biết khi sắp tới chỗ rẽ.”
Khi viết xong, Leigh trao quyển sổ cho Shrader, nhưng cô nói với Littleton. “Có lẽ tôi không xác định được chính xác khoảng cách. Ý tôi là, tôi không chắc trên bản đồ của chồng tôi thì đi quá trạm xăng cũ tám phần mười dặm rồi quẹo phải, hay là sáu phần mười dặm. Cô thấy đó, tuyết đang rơi,” Leigh nghẹn ngào, “và tôi không thể... không thể tìm thấy một vài dấu mốc.”
“Chúng tôi sẽ tìm thấy chúng, cô Kendall,” Shrader máy móc nói trong khi đóng sổ lại và mặc áo khoác vào. “Còn trong khi chờ đợi, Thị trưởng, Cảnh sát trưởng và ngài Đại úy của chúng tôi đều chúc cô chóng bình phục.”
Leigh quay mặt đi để giấu những giọt nước mắt bắt đầu ứa ra. “Thanh tra Shrader, tôi sẽ rất cảm kích nếu anh gọi tôi là bà Manning. Kendall là nghệ danh của tôi.”
Cả Shrader lẫn Littleton đều không nói gì cho đến tận khi vào trong thang máy và cửa đã đóng lại. “Tôi dám cá Manning đã ra ngoài tìm kiếm cô ta trong trận bão tuyết đó,” Shrader nói. “Nếu vậy, anh ta hẳn đã thành que kem đá rồi.”
Trong thâm tâm, Samantha Littleton nghĩ còn nhiều cách giải thích khác ít thảm khốc hơn về sự vắng mặt của Logan Manning, nhưng chẳng đáng tranh cãi làm gì. Shrader đã bực bội khó chịu suốt hai ngày nay, kể từ khi Holland lôi anh ra khỏi mấy vụ giết người anh đang theo dõi để tống anh và Sam đến Mountainside. Cô không thể trách Shrader vì đã tức giận và cảm thấy bẽ mặt khi bị đẩy vào cái vai trò mà anh gọi là “người giữ trẻ cho nhân vật nổi tiếng”. Shrader là một thanh tra điều tra án mạng tận tụy, kiên trì, làm việc hết sức mình với những thành tích phá án nổi bật. Trong khi đó, cô là thành viên mới trong Đội Trọng án, chỉ vừa chuyển đến Phân khu 18 hai tuần trước để tạm thời hỗ trợ Shrader cho đến khi cộng sự xưa của anh trở về sau kỳ nghỉ ốm. Sam hiểu và thậm chí còn chia sẻ cảm giác sốt ruột bực bội của Shrader về những vụ án đang chất đống ở Phân khu 18, nhưng cô lấy làm tự hào vì mình có khả năng đối phó với sự giận dữ mà không bắt người khác phải hứng chịu gì. Đàn ông biểu lộ sự bực tức và giận dữ, như Shrader đã làm trong hai ngày qua, khiến cô có cảm giác họ thật buồn cười, thật non nớt hoặc hơi phiền phức - và, đôi khi, cả ba ấn tượng đó.
Cô đã theo đuổi sự nghiệp trong một lĩnh vực bị thống trị bởi cánh đàn ông, và nhiều người trong số đó vẫn luôn phẫn nộ trước sự xâm phạm của phụ nữ vào cái vương quốc từng thuộc về riêng họ. Nhưng không giống những phụ nữ khác trong giới hành pháp, Sam không quá khát khao được các đồng sự nam chấp nhận, và tuyệt đối không hề mong muốn chứng minh cô có thể cạnh tranh với họ. Cô biết thừa mình có thể.
Cô đã lớn lên cùng sáu người anh thích gây chuyện, và từ hồi mười tuổi cô đã biết rằng nếu một người trong bọn họ đẩy cô thì cô có cố đẩy lại mạnh hơn cũng chẳng ích lợi gì. Cách đơn giản và dễ chịu hơn nhiều là chỉ cần bước sang một bên. Rồi sau đó thò chân ra.
Khi trưởng thành, cô chuyển sang chiến thuật tâm lý, và cách này còn dễ thực hiện hơn nhiều vì hầu như cánh đàn ông đều quá mất cảnh giác trước khuôn mặt xinh đẹp và giọng nói nhỏ nhẹ của cô đến nỗi ngờ nghệch tưởng lầm cô là một cô nàng cả tin ngọt ngào chỉ để làm cảnh. Sam không hề bực tức khi bị đám đàn ông đánh giá thấp, đặc biệt là lúc đầu. Điều đó càng khiến cô thích thú và tràn đầy sinh khí.
Bất chấp tất cả những chuyện đó, cô thực sự yêu mến và tôn trọng đa số đàn ông. Nhưng cô cũng hiểu họ, và vì hiểu nên cô hoàn toàn bình thản trước những điểm yếu và trò hề của họ. Chẳng mấy chuyện họ nói có thể khiến cô ngạc nhiên hay giận dữ. Cô đã sống chung với sáu người anh. Cô đã nghe và nhìn thấy tất cả những điều đó rồi.
“Mẹ kiếp!” Shrader đột ngột chửi thề, đập tay lên vách thang máy để nhấn mạnh.
Sam tiếp tục cài khuy áo khoác. Cô không hỏi anh có chuyện gì. Anh thuộc kiểu đàn ông vừa nguyền rủa xong là sẽ đánh ngay một vật vô tri vô giác nào đó. Tiếp theo anh sẽ cảm thấy buộc phải giải thích chuyện không thể giải thích. Dĩ nhiên, như anh đang làm đây.
“Chúng ta phải quay lên tầng thôi. Tôi quên bảo cô ta mô tả chiếc xe của ông chồng rồi.”
“Nó là một chiếc Jeep hiệu Cherokee màu trắng, mới tinh, đăng ký dưới tên Công ty Phát triển Manning,” Sam vừa nói vừa moi găng tay ra khỏi túi áo. “Tôi mới gọi cho Phòng Phương tiện Giao thông Cơ giới DMV, phòng trường hợp bà Manning không thể nói chuyện nhiều khi hồi tỉnh.”
“Cô gọi DMV bằng di động của cô à?” Shrader chế giễu. “Cái điện thoại bị mất sóng trên vùng núi này đấy hả?”
“Cùng một cái đấy,” Sam mỉm cười thú nhận khi cửa thang máy mở ra. “Phải giải thích thế nào đó với bà Manning về sự vắng mặt của ông chồng chứ, và lúc đó thì tôi thấy có mỗi lý do này là cách trấn an tốt nhất.”
Đại sảnh bệnh viện Good Samaritan chẳng có bóng người nào ngoài hai công nhân bảo trì đang đánh bóng sàn nhà lát đá mài. Shrader cao giọng át tiếng máy ồn ào. “Nếu cứ mềm lòng ủy mị mỗi khi nói chuyện với gia đình nạn nhân, cô sẽ không làm được quá hai tháng ở Đội Trọng án đâu, Littleton.”
“Tôi đã làm được hai tuần rồi,” cô vui vẻ trả lời.
“Nếu cô không chuyển đến Đội Trọng án thì giờ tôi vẫn đang ở Phân khu 18 làm việc của mình thay vì phải vác mông lên đây.”
“Có lẽ, nhưng nếu không chuyển đến Đội Trọng án thì tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội làm việc chung với một người như anh.”
Shrader bắn cho cô ánh mắt ngờ vực, tìm kiếm dấu hiệu nhạo báng, nhưng nụ cười của cô vô cùng tươi tắn. “Logan Manning thậm chí còn chẳng đủ điều kiện để được xếp vào dạng mất tích. Anh ta chỉ đi đâu đó thôi.”
“Vậy anh nghĩ vì tôi nên Đại úy Holland mới sai chúng ta lên đây à?”
“Cô nói đúng, khỉ thật.” Anh tì vai đẩy cánh cửa, và một luồng gió rét buốt gần như thổi cả hai lùi lại một bước. “Gia đình Manning là nhân vật quan trọng mà. Thị trưởng và Cảnh sát trưởng Trumanti đều là bạn họ, nên Holland quyết định tốt hơn hết nên cử ai đó ‘lịch thiệp’ đến làm việc với bà Manning.”
Sam xem đó như là một lời đùa. “Và anh nghĩ tôi đủ tiêu chuẩn ư?”
“Theo lời anh ta thì thế.”
“Vậy, sao anh ấy lại cử anh đi chung?”
“Phòng trường hợp thật sự có việc cần làm.” Shrader chờ cô đáp trả lời sỉ nhục của anh, nhưng khi cô không làm thế, anh bắt đầu cảm thấy mình chẳng khác gì một gã khốn nóng nảy. Để cân bằng điểm số, anh tự giễu mình. “Và cũng bởi vì anh ta nghĩ tôi có bộ mông rất oách.”
“Anh ấy cũng đã nói vậy ư?”
“Không, nhưng tôi nhìn thấy anh ta săm soi tôi.”
Sam không nhịn được cười. Shrader biết diện mạo của anh chẳng hấp dẫn chút nào; thực ra, nó còn khiến người lạ nản lòng thoái chí. Dù chỉ cao tầm mét bảy, anh lại có đôi vai cồng kềnh không hề cân đối với thân hình hơi thấp, cộng thêm cái cổ mập mạp, đầu vuông cằm bạnh và đôi mắt nâu đen sâu hoắm. Mỗi khi anh cau có, Sam lại liên tưởng đến một con chó dữ đang tức giận. Khi anh không cáu kỉnh, Sam vẫn liên tưởng đến con chó dữ. Trong thâm tâm, cô đặt cho anh biệt danh “Shredder” - Máy hủy tài liệu.
Trong lúc đó, trên tầng ba bệnh viện, một bác sĩ trẻ đang đứng ở chân giường của Leigh, đọc hồ sơ bệnh lý. Anh lặng lẽ rời khỏi phòng, khép cánh cửa lại sau lưng. Lượng morphine bổ sung anh kê cho cô giờ đang rỉ qua tĩnh mạch Leigh, xoa dịu cơn đau thể xác nhức nhối khắp cơ thể cô. Để chạy trốn sự dằn vặt trong tâm trí, cô hướng suy nghĩ của mình quay về đêm cuối cùng cô trải qua với Logan, khi mọi thứ dường như đều hoàn hảo còn tương lai có vẻ vô cùng tươi sáng. Tối thứ Bảy. Sinh nhật cô. Đêm khai diễn vở kịch mới của Jason Solomon.
Sau đó Logan đã tổ chức một buổi tiệc hoành tráng để ăn mừng cả hai sự kiện...
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 18 tháng 11 năm 2024