Bao nỗi nhớ về tuổi thơ!…
Không ngờ cái con Phơi ( Phú) lúc nớ chỉ năm hay sáu tuổi mà nhớ dai dữ! sáng ni vô bài viết “ cây khế chua” của anh “ Giỏ “ ( Em Nhỏ Hoà Rít ) bình luận liên tục khiến tôi không thể mô ngủ nướng cũng nhập cuộc. Hình như sau bao nhiêu năm từ sau cái ngày vượt biên khi tuổi vẫn còn thơ đã để lại dấu ấn quá sâu đậm trong em, nên chừ tìm ra được anh Giỏ qua fb trang Huế cố đô, em quá đổi vui mừng! nhưng vẫn không thể cười tươi và tôi đã hình dung thấy được hai hàng nước mắt em đang lưng tròng, hồn vía thì cứ để nơi con Tý, thằng Rít đệ tử của tôi, dù hiện tại cái xóm thân thương đã bị cày xới không để lại một dấu tích! Đã qua rồi 57 năm một quãng thời gian hơn nửa thế kỷ, Em Phơi vẫn còn nhớ tới từng chi tiết nhỏ nhặt, kể vanh vách khiến tôi quá xúc động bàng hoàng!.
Bóng đứa bé như hiện ra, tôi thấy rõ cả khuôn mặt, giọng nói chớt, nhà bác Du ai cũng gầy nhom chỉ có nó là phúng phính mặt tròn quay luôn nhăn nhó vòi vĩnh có lẽ là út luôn được cưng chiều.
Ba tôi làm thợ mộc hầu như suốt ngày ngồi trên cái ghế dài thô thiển mà ba gọi là cái “ đòn bào” có khi đứng khòm lưng để cưa, tôi thích nhất là lúc ba biểu ngồi một đầu trên khúc gỗ để đè, khúc gỗ cứ nhúc nhích theo nhịp cái cưa đưa lên đưa xuống, trong lúc ba cũng há miệng thở theo nhịp, mà lúc bấy giờ tôi nào có biết là do ba mệt!
Con Phú Phơi và con Tý thì ngồi bệt dưới đất ngẫn mặt chờ, đến khi ba tôi cưa xong lại đổi thế để bào thì nét mặt hai con bé tươi hẵn lên! tha hồ lượm những miểng “ dùm bào “ phún ra tự xoăn tròn có những đường vân rơi lả tả xuống đất thơm mùi gỗ mới thật hấp dẫn! Nhưng chỉ đối với hai đứa nó! Còn tôi thì chán ngấy không biết làm chi nên xổ cả lon đinh của ba ra rồi lấy búa đóng hết xuống nền đất cứng, đến khi ba quay lưng phát hiện ra thì lũ đinh lớn nhỏ đã nằm yên vị chìm sâu chỉ còn thấy mặt đinh tròn lố nhố, không hiểu trong đầu ba tôi lúc bấy giờ nghĩ chi, tôi vẫn còn nhớ ba chỉ mỉm cười ruồi rồi lắc đầu. Ngày ấy tôi đã 13, hai con bé thì lên 5, lẽ nào ba nghĩ “ thằng con to đầu rồi mà còn dại!? “
Con Phơi còn nhắc tới chuyện kêu ba tôi “ bác Lơi ơi là bác Lơi! “ mà cho tới lúc này đang ở xứ “ Thiên đường ” cũng như tôi nó vẫn không hiểu và đang muốn hỏi? tôi tin thằng Hòa Rít và con Tý còn ở bên nhà thì đã biết rõ. Thật ra tên của ba tôi là bác Lai nhưng vì ông Nội của hai đứa trùng tên nên chú Long biểu phải kêu trại ra là bác Lơi, cũng như anh Lai con bác Thỏ từ nhỏ đến khi đi lính và ngay cả khi bị tử trận, cả nhà xóm giềng thương khóc cũng đều gọi “ tội nghiệp thằng Hai!” Chứ không kêu tên tục của anh.
Thật tiếc cho một nền văn hoá đầy Tính nhân văn nhân bản của miền Nam xưa!
Ghi lại một thoáng hồi ức với nổi buồn lan tỏa…
Lê Phiếu
.
Nguồn: Quê hương & Bạn Hữu
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 30 tháng 11 năm 2024