Án Mạng Trên Núi Phú Sĩ

natsuki shizuko

người dịch: vũ thùy linh

Chương 1

những người đứng bên hồ

Ngày 3 tháng Một...

Trên chuyến tàu cao tốc Asagiri đi về hướng Gotemba rời ga Shinjuku lúc giữa trưa, các chỗ ngồi gần như đã được lấp kín trước khi xuất phát. Cùng thời điểm đó, tại một đường ray khác, chuyến tàu đến ga Hakone Yumoto cũng đã sắp hết chỗ. Có vẻ như hành khách là những người đã dành ngày mồng một và mồng hai ở Tokyo, rồi từ hôm nay cho đến chủ nhật – ngày mồng bốn, họ sẽ đến nghỉ ngơi tại suối nước nóng ở Hakone.

Tuy nhiên, hành khách trên chuyến tàu đi Gotemba hầu hết là những người vừa đi lễ đầu năm ở đền Meiji Jingu [1] nên khi đến ga Machida, quá nửa đã xuống tàu. Dọc tuyến đường này không có khu du lịch cũng như suối nước nóng. Tuy đích đến Gotemba có gần núi Phú Sĩ và Phú Sĩ Ngũ Hồ [2] nhưng hiện đang là mùa đông, không phải là mùa du lịch. Gần đến ga cuối, hành khách trên tàu chỉ còn lại chưa đến một phần năm.

Ở Tokyo, thời tiết đang ấm áp và khô ráo nhưng khi đi qua Matsuda [3] thì bầu trời bắt đầu âm u mây tuyết. Hai giờ chiều, tàu đến ga Gotemba thì tuyết bắt đầu rơi nhẹ. Rời khỏi toa tàu vắng vẻ một mình, Ichijo Haruo rụt cổ sâu vào chiếc khăn quàng cổ rồi lơ đãng nhìn bức trần và những cột trụ cũ kỹ của điểm chờ tàu một cách hoài niệm.

Nhà ga chính cũng là một công trình bằng gỗ đã ngả màu thời gian. Khi cô bước ra khỏi cửa soát vé cũng là lúc đồng hồ dưới mái nhà hình tam giác chỉ hai giờ ba phút.

(Nơi này quả thực phù hợp với tên gọi “nhà ga”...)

Tuyết đang rơi lất phất trên quảng trường không mấy rộng rãi ở trước ga, phía đối diện có mấy cửa hàng bán đồ lưu niệm và lữ quán nho nhỏ. Dưới mái hiên của lữ quán, vòng hoa trang trí ngày tết rung lên trong gió lạnh.

Những người vừa xuống tàu nhanh chân rảo bước về nhiều hướng khác nhau. Có lẽ vì giờ vẫn chưa đến mùa nên cũng không có nhiều nhóm khách trẻ tuổi đến để trượt tuyết hay trượt băng.

Những chiếc taxi có gắn số hay xe chở khách di chuyển đông đúc trên quảng trường. Một chiếc taxi không có khách dừng trước mặt Haruo nhưng cô chỉ lắc đầu và đi về con đường phía bên trái nhà ga. Ở đó có một tấm biển đề “Bến xe bus”.

Thấp thoáng đây đó có những tấm biển ghi tên chuyến xe bus. Ở bến có khoảng hai, ba chiếc xe đang đỗ, khói phả ra từ ống xả khí trắng xóa.

Cô đã được dặn dò kỹ càng rằng lên chuyến xe đi về hướng Asahigaoka là có thể đến được biệt thự trên núi của Watsuji Mako. Mako cũng có nói rằng sẽ cử ai đó trong nhà đến đón cô ở Gotemba, nhưng vì thấy không thoải mái nên cô đã từ chối. Cô đã hứa trước khi lên xe sẽ gọi điện đến biệt thự.

Chuyến xe đi về hướng Kawaguchiko và Asahigaoka có chung một tấm biển báo. Có vẻ như xe sẽ đi từ Fujiyoshida đến Kawaguchiko và có dừng lại ở Asahigaoka. Asahigaoka chính là thị trấn nằm ở vị trí trung tâm, thông thoáng nhất ở Yamanakako.

Cô đọc bảng lịch trình xe chạy, có vẻ như chuyến xe này cứ hai tiếng lại có ba chuyến. Chuyến xe tiếp theo sẽ xuất bến vào lúc hai rưỡi.

Haruo lấy từ chiếc cặp đang đeo sau lưng ra chiếc ví đựng tiền xu và một cuốn sổ tay rồi đảo mắt nhìn xung quanh tìm bốt điện thoại công cộng. Bỗng dưng, một người đàn ông to lớn bước đến đứng chắn tầm mắt của cô.

“Cô muốn đến Kawaguchiko à?”

Người đàn ông vô tư hỏi với ngữ điệu trầm và nặng. Cơ thể to lớn của anh ta khoác một chiếc áo lông đen dài, gương mặt tạo cảm giác hơi đáng sợ và đôi môi dày. Nhìn anh ta cỡ khoảng ba mươi hoặc hơn một chút.

“Không, tôi muốn đến Yamanakako”, Haruo đáp.

“Yamanakako nằm ở hướng nào vậy?”

Đối phương cười khẽ rồi tiếp tục hỏi, đồng thời quan sát Haruo. Lúc này cô đang mặc một chiếc áo khoác Burberry bên trong có lót lông và đi bốt cao cổ màu nâu. Cô khoác một vali hành lý nhỏ trên vai, nhìn kiểu gì cũng giống một nữ nhân viên công sở đang đi du lịch một mình.

“Hướng Asahigaoka”.

“Ồ, vậy là chúng ta cùng đường rồi. Nếu cô không ngại thì có thể đi cùng xe với tôi”.

Anh ta chỉ về phía chiếc xe thể thao màu bạc đang đỗ bên kia quảng trường. Đó là một chiếc xe mui cứng của Benz, biển số ở Tokyo.

Haruo hết nhìn chiếc xe rồi lại quay sang nhìn người đàn ông với ánh mắt thâm trầm. Những lời mời thế này không phải là hiếm. Cũng có không ít người xuất phát từ lòng tốt chân thành mà lên tiếng mời đi nhờ xe, khi thấy có người một thân một mình đi đến nơi xa lạ. Nghĩ vậy, nên cô đồng ý đi nhờ với tâm trạng biết ơn. Việc không cảm thấy nghi ngại với chuyện này có lẽ là bởi cô đã quen với văn hóa bắt xe đi nhờ của người Mỹ. Tuy vậy, việc có nhận lời hay không vẫn là quyết định của trực quan sau khi đánh giá về con người đối phương.

Haruo suy nghĩ một lát rồi đáp.

“Cảm ơn anh, nhưng bạn tôi đã hẹn sẽ ra đón ở bến xe bus rồi”.

Người đàn ông nhìn xuống cuốn sổ và ví tiền lẻ trên tay cô rồi hỏi: “Đã quyết định vậy rồi à?”

“Bây giờ tôi đang định gọi điện cho bạn”.

“Vậy ta cứ đến thẳng nhà bạn cô là được mà”.

“Vâng, nhưng mà...”

“Nhưng tôi muốn hỏi han một chút về tình hình của biệt thự trên quãng đường từ bến xe đến đó...”

“À, quả thực là có lẽ tôi nên đi xe bus thôi”.

“Vậy sao? Thế thì tạm biệt nhé”.

Người đàn ông nhíu mày với vẻ nuối tiếc nhưng ngay lập tức vui vẻ đáp lời.

Sau khi nhìn anh ta ngồi vào ghế lái và lái xe đi, Haruo trở lại ga. Dưới gốc một cây rẻ quạt đã trụi lá, cô tìm thấy một bốt điện thoại màu vàng.

“Không biết người đàn ông vừa nãy là một kẻ nguy hiểm hay mình có thể đi nhờ xe anh ta nhỉ?...”

Haruo vừa nhìn vệt bánh xe trên tuyết vừa nghĩ. Khi nãy, trực giác của cô chưa kịp hoạt động. Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy may mắn vì đã từ chối đề nghị của anh ta.

Cô bước vào bốt điện thoại để gọi đến biệt thự. Thôn Yamanakako nằm trong lòng thị trấn Yamanakako và ở phía ngoại thành Gotemba.

Chuông điện thoại reo ba hồi.

“Xin chào, nhà Watsuji xin nghe ạ”, một giọng nữ trẻ trả lời. Đây không phải là giọng Mako, có lẽ là cô giúp việc đến từ Tokyo. Haruo đút thêm một trăm yên vào máy và nói: “Xin chào, tôi là Ichijo. Cô Mako có ở đó không ạ?”

“Có, xin cô chờ một chút ạ”.

Sau khoảng hai, ba phút, cuối cùng đầu dây bên kia cũng vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng. “Alo?”, ngay lập tức cô nhận ra đó chính là Mako.

“Mako à? Tôi vừa mới đến Gotemba”.

“A, chào cô. Em chờ cô mãi”.

“Vì cũng muộn rồi nên em đang lo không biết có chuyện gì không”.

“Xin lỗi, tối qua tôi có đi chơi mạt chược với mấy người bạn ở lớp kịch bản nên sáng nay ngủ quên mất. Công việc bên đó có tiến triển gì không?”

“Cũng có... Nhưng quả nhiên là không có cô xem qua giúp thì em hơi lo...”

Cô nói rằng mình sẽ lên chuyến xe lúc hai giờ rưỡi và nhờ Mako đến đón ở bến Asahigaoka. Có lẽ khoảng bốn mươi phút nữa sẽ đến nơi.

“Mọi người tập trung đông đủ rồi chứ?”

Nghe thấy tiếng người vọng lại từ trong điện thoại, Haruo hỏi.

“Hầu hết đã đến từ hôm qua rồi ạ. Hiện ở đây vẫn còn thư ký trưởng của công ty và một vài người giúp việc, nhưng đến khi họ về thì năm nay sẽ có chừng tám người”.

“Toàn người nhà phải không?”

“À, vâng”.

“Chắc chắn là không phiền gì chứ? Toàn người thân trong nhà mà tự nhiên một kẻ lạ mặt như tôi lại xen vào...”

“Không, không có vấn đề gì đâu ạ. Em còn phải cảm ơn cô đã mất công tết nhất mà đến tận nơi xa xôi thế này. Mẹ em với mọi người cứ phàn nàn mãi về việc em nài nỉ cô như thế. Nhưng cô nhận lời đến đây thật tốt quá...”

Cô thở dài một tiếng nhẹ nhõm.

“Được rồi, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa”, Haruo đáp rồi cúp điện thoại.

Khi cô khoác cái túi du lịch đang đặt dưới chân lên và bước ra khỏi bốt điện thoại, tuyết đã bắt đầu rơi dày hơn. Chiếc balo tuy không lớn lắm nhưng lại khá nặng vì cô đã nhét vào đó cuốn từ điển quen dùng và tài liệu gốc bằng tiếng Anh.

Watsuji Mako là sinh viên năm cuối khoa Văn học Anh của trường Đại học Nữ sinh Tokyo. Haruo là đàn chị học trước cô ba khóa, hiện đang học thêm để trở thành biên kịch, nếu trong hoàn cảnh bình thường thì không nhất thiết phải gọi bằng “cô”. Tuy nhiên, Haruo từng có thời gian làm gia sư riêng dạy hội thoại tiếng Anh cho Mako, thế là từ đó đến nay Mako luôn gọi cô là “cô” như thế.

Gia đình của Mako tương đối phức tạp. Ông trẻ [4] của cô, Watsuji Yohei là giám đốc của tập đoàn dược phẩm lớn thứ năm tại Nhật, tên tuổi của ông và công ty được cả nước biết đến. Đại gia đình Watsuji có truyền thống cứ đến dịp năm mới lại tập trung tại một trong những biệt trang mà Yohei sở hữu, đến cả nhân viên và người giúp việc cũng cho về nghỉ để tận hưởng hai hay ba ngày sum vầy bên nhau, không có người lạ. Năm nay, biệt trang bên hồ Yamanaka đã được chọn. Bình thường lẽ ra chẳng bao giờ có việc Haruo được mời tham gia những dịp thế này, nhưng vì lời nhờ vả bất ngờ của Mako mà cô đã cấp tốc đến đây. Cô ấy nhờ cô đến giúp hoàn chỉnh luận văn trước khi nộp.

Đề tài của luận văn là phân tích các tác phẩm của Virginia Woolf [5] , chủ yếu là cuốn “Bà Dalloway”. Hiểu biết của Mako về Virginia Woolf cũng tương đối đầy đủ và sâu sắc, nhưng không biết có phải do theo học một trường tư thục liên thông từ tiểu học lên đến tận đại học, không phải thi đầu vào hay không mà khả năng ngôn ngữ của cô có phần hạn chế. Chẳng những thế, luận văn của khoa Văn học Anh đều phải viết bằng tiếng Anh, sau khi nộp còn phải thi nói nữa. Để kịp nộp luận văn vào ngày 10 tháng Một, Mako đã nhờ Haruo đến đọc luận văn, tìm lỗi sai đồng thời giúp cô luyện thi nói.

Lời nhờ vả đột ngột đó đến sau Giáng sinh, dường như Mako bất ngờ đánh mất sự tự tin vốn có. Nhìn gương mặt cầu xin như sắp khóc của cô, Haruo không tài nào từ chối nổi. Không, dù có là lời nhờ vả trái với lẽ thường thế nào đi chăng nữa thì đứng trước Mako có lẽ cô cũng không tài nào cự tuyệt được. Một cô gái cả ngoại hình và tâm hồn đều mỏng manh như một đóa hoa lan được nuôi trồng trong nhà kính thì ắt hẳn đều khiến tất cả những người xung quanh đều nảy sinh cảm giác muốn che chở. Nói cách khác, cô ấy được ông trời ban cho một sức hấp dẫn tự nhiên khó có thể chối từ.

Ngay cả trong một gia đình có nhiều mối quan hệ rắc rối như nhà Watsuji thì cũng chỉ có một mình cô ấy được tất cả mọi người yêu quý.

Sự thật hiển nhiên rằng Mako luôn được tất cả mọi người yêu thương. Tuy nhiên, đây lại là nguồn cơn cho mọi bi kịch.

❀ 2 ❀

Khi chiếc xe bus rời đi, tại bến xe vẫn còn khoảng mười người.

Khi chuyến bus với lịch trình cố định hai tiếng rưỡi rời điểm cuối trước ga Gotemba, ra khỏi con phố buôn bán tấp nập và đi vào con đường số 138, cô có thể thấy núi Phú Sĩ xuất hiện sừng sững ngay trước mắt. Dù ngọn núi đang được tuyết bao phủ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn trắng xóa. Từng dải màu xanh xám chạy dọc từ trên đỉnh xuống làm cho ngọn núi càng có vẻ dựng đứng đầy nguy hiểm.

Chiếc xe di chuyển trên con đường trải bê tông, chầm chậm vào cua và dần lên dốc. Núi Phú Sĩ lúc nào cũng lừng lững qua tấm kính trước xe. Hình ảnh này mang đến cho cô ấn tượng hoàn toàn khác với ngọn núi mà cô vẫn nhìn qua cửa kính tàu shinkansen [6] . Ngọn núi hùng vĩ to lớn kia khiến cô có cảm giác nó đang ở ngay trước mặt.

Haruo bắt đầu có cảm giác mình thực sự đang đến gần vùng Phú Sĩ Ngũ Hồ.

Tuyết cứ thế rơi nặng hạt dần, rồi thi thoảng lại tạnh. Dọc hai bên con đường là những ruộng rau và hàng cây tuyết tùng kéo dài, thi thoảng có những cây đã trụi sạch lá. Giữa dãy nhà san sát nhau kéo dài thẳng tắp là những cây lạc diệp tùng vươn mình cao vút như muốn xuyên thẳng đến bầu trời. Tuyết cũng bắt đầu đọng lại giữa các thân cây. Ánh tà dương đỏ quạch dần bao trùm lên những ngọn cây. Trước mặt bọn họ vẫn là núi Phú Sĩ, và dưới chân núi vẫn là những mái nhà nằm san sát nhau nhìn hệt như một tấm bình phong che bớt tầm nhìn của con người đến ngọn núi kỳ vĩ phía sau. Cô hiểu rằng mình sắp tiến vào sâu bên trong vùng gần chân núi đó.

Loa trên xe bus thông báo khi họ gần đến bến, khoảng một hai người chuẩn bị xuống xe. Hầu như không có khách nào lên thêm cả.

Bọn họ đến một con dốc quanh co. Chiếc xe vòng theo những góc cua rộng mà con đường vẽ lên khi gần đến điểm đến cuối cùng. Đi hết quãng đường, trước mặt bọn họ là một đoạn giao cắt xuất hiện tấm biển lớn với hàng chữ “Tỉnh Yamanashi – Làng Yamanakako”.

Qua khỏi đoạn giao cắt, cô lại nhìn thấy tấm biển khác đề “Đèo Kagosaka”.

“Đèo Kagosaka có độ cao 1015 mét so với mực nước biển. Trước đây, con đường này từng mang tên Kamakura Kaido, là con đường chính vận chuyển hải sản và muối cũng như đưa văn hóa Kamakura và Edo đến với Koshu. Tuy nhiên, đèo Kagosaka cũng được biết đến là một vùng chịu thiệt hại nặng nề của bão tuyết. Điểm tiếp theo là Asahigaoka”.

Giọng nữ hướng dẫn viên trên loa vừa kết thúc thì xe đột ngột xuống dốc. Tuyết vẫn cứ rơi mỗi lúc một nặng hạt hơn, những căn nhà hai bên đường đều được phủ một lớp tuyết trắng xóa.

Hình như đây đã là khu biệt thự ven hồ Yamanaka. Kết cấu của từng tòa nhà đều khác những căn nhà dân bình thường dọc con đường dẫn đến đây với những thiết kế đa dạng và hợp thời.

Khi xuống đến chân dốc, họ có thể nhìn thấy mặt hồ. Đi hết con đường phía trước, chính là bến xe bus Asahigaoka.

Khi đứng dậy, Haruo có thể nhìn thấy Mako đang đứng đợi dưới mái che ở bến. Cô mặc áo khoác dài màu hồng anh đào và trên đầu có quấn một chiếc khăn màu nâu sậm. Bên dưới là một chiếc váy cùng màu với khăn cùng đôi bốt cao gót khoe đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp. Dù có gặp nhau bao nhiêu lần thì ở cô ấy vẫn toát lên vẻ mỏng manh và đài các. Phải một lúc Mako mới nhìn thấy Haruo trên xe và ngay lập tức cô vẫy tay, gương mặt trắng xanh chợt nở một nụ cười.

Khi Haruo vừa xuống xe, Mako đã nhanh nhảu nói: “Chúc mừng năm mới”, Haruo mỉm cười đáp lại. Hơi thở phả ra từ miệng họ trắng xóa.

“Ở đây lạnh nhỉ?”

Mako ngước mắt nhìn Haruo với vẻ quan tâm. Trên gương mặt của Mako là một đôi mắt nhỏ cùng sống mũi thanh mảnh, một vẻ đẹp thuần Nhật. Từ khuôn miệng đến gò má là một đường cong đầy đặn, nhìn vừa dịu dàng vừa đáng yêu.

“Đúng là có hơi lạnh, nhưng không sao đâu”, Haruo vừa trả lời vừa vận động cơ thể một chút.

“Lẽ ra em nên lái xe đến đón...”

“Đi bộ từ đây về nhà em khoảng bao lâu?”

“Nếu đi nhanh thì tầm mười lăm phút ạ”.

“Thế thì không sao đâu”.

Dọc đường xe bus có cây xăng, quầy hàng ăn uống phục vụ khách đi ô tô cùng một vài gian hàng bán đồ lưu niệm. Cũng có một vài con ngõ nhỏ, dường như đây chính là vùng trung tâm sầm uất nhất của khu Asahigaoka.

“Nhà em ở hướng này ạ”.

Mako nhìn về phía hồ và đưa tay trái chỉ về phía ngọn núi.

“Đó là khu phía Tây của vùng biệt trang Asahigaoka, rất yên tĩnh...”

Haruo đi theo cô, cùng bước qua cây cầu cho người đi bộ và hướng về phía hồ. Tuyết vẫn rơi dày. Cũng có một vài chiếc ô tô chạy qua để lại vệt bánh xe trên đường nhưng tuyệt nhiên không thấy một khách bộ hành nào.

“Nước trong hồ đóng băng rồi chứ?”

“Cũng tùy chỗ. Vùng nào nước chảy xiết thì vẫn chưa đâu ạ”.

Nước trên mặt hồ có màu xanh nhạt, thỉnh thoảng có vài gợn nhấp nhô như thể những con sóng bạc đầu bị đóng băng ngay khi đang nhô lên. Trên mặt hồ có khoảng một hai con thuyền, có vẻ như đang câu cá ốt me. Ngoài ra không có người nào ra trượt băng cả. Bụi lau sậy ven hồ rung mình lên theo từng cơn gió lạnh. Cảnh vật nơi đây có hơi tiêu điều, nhưng núi Phú Sĩ sừng sững xa xa lại làm cho khung cảnh trở nên kỳ vĩ.

Ven hồ có cả khách sạn, trước cửa vẫn còn trang trí kadomatsu [7] , khoảng sân rộng trồng bạch dương phía trước có dàn loa phát nhạc.

“Mùa đông thì cũng chỉ vào dịp tết chỗ này mới có khách nghỉ lại thôi ạ”, Mako vừa nhìn về phía khách sạn vừa nói.

Cách khách sạn một đoạn lại là những căn biệt thự nối tiếp nhau. Asahigaoka nằm ở phía Bắc của hồ, với khu trung tâm được bao quanh bởi ba dãy biệt thự liền kề nhau. Trong khoảng vài trăm mét từ tuyến đường xe bus quanh hồ có khá nhiều lối rẽ, và từ những lối rẽ đó lại có những con đường nhỏ dẫn vào từng ngôi nhà.

Đến ngã rẽ thứ ba từ Asahigaoka, Mako rẽ trái. Họ quay lưng lại với hồ nước và đối diện một con dốc hướng lên. Trên mặt đường đóng băng có chút tuyết đọng lại, tuyết còn vương cả trên hàng cây hai bên đường. Cách đường lớn một khoảng không xa là những mái nhà cũng được phủ đầy tuyết.

“Đường hơi trơn, cô cẩn thận nhé”.

Ở đoạn đầu, những căn biệt trang san sát với nhau nhưng càng đi lên thì khoảng cách giữa những ngôi nhà ngày càng rộng ra. Hầu hết biệt thự ở đây đều mang phong cách phương Tây nhưng cũng xen kẽ hai ba căn được xây theo lối truyền thống thuần Nhật. Khoảng trống giữa những ngôi nhà được trang trí bằng hàng cây lớn như tuyết tùng, lạc diệp tùng, linh sam hay bạch dương.

Hoàng hôn dần buông, mây tuyết kéo đến khiến trời tối nhanh và cũng trở nên lạnh lẽo hơn. Đó đây, những ngọn đèn hao hao giống đèn dầu ở London bắt đầu được thắp lên. Hầu hết những ngôi nhà quanh đây đều đóng kín cửa. Nếu không có một vài khu nhà lớn còn treo biển hiệu ký túc xá của công ty hay trạm xá thì có lẽ người ta sẽ nghi hoặc về sự tồn tại của con người.

Đường ngày một dốc, hai người không nói gì mà chỉ lặng lẽ lắng nghe tiếng thở của đối phương và không ngừng tiến về phía trước. Bỗng từ trên dốc xuất hiện một chiếc xe trắng cỡ nhỏ chậm rãi tiến về phía họ.

Đoạn đường hẹp này vừa đủ cho một chiếc ô tô đi qua. Để nhường đường cho chiếc xe kia, Mako và Haruo đứng cả hai chân lên một bậc thềm.

Thế nhưng chiếc xe đó lại đỗ ngay cạnh hai người bọn họ.

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế lái mỉm cười với Mako. Anh có một mái tóc ngắn và đeo một chiếc kính gọng vàng.

“Chú đến đón cháu đây, tại nghe mọi người bảo trời tuyết thế này mà Mako lại đi ra ngoài”.

“Lúc cháu đi tuyết có rơi dày thế này đâu”, Mako nhỏ giọng bào chữa.

“Thôi, cứ lên xe đi đã”.

Anh chàng mở cửa sau xe để hai người lần lượt bước lên.

“À, để em giới thiệu. Đây là chú Watsuji Takuo, con trai trưởng của em trai ông trẻ em, là cháu gọi ông trẻ em bằng bác. Hiện tại chú ấy đang làm việc ở bộ phận thư ký tại Tập đoàn Dược phẩm Watsuji”, Mako chỉ về người đàn ông đang lái xe và nói với Haruo. Tiếp đó, cô cũng giới thiệu Haruo với chú mình: “Còn đây là cô Ichijou Haruo. Cô đã dạy cháu tiếng Anh giao tiếp từ mùa xuân năm ngoái tới giờ. Hiện tại cô đang học để trở thành biên kịch, thỉnh thoảng cũng có viết kịch bản phim truyền hình”.

“Hầu hết chúng toàn là bản nháp thôi.”

Cô vốn định nói như vậy, nhưng lời vừa đến đầu môi thì ngừng lại. Sau lớp kính, đôi mắt nhìn giống một loài chim nào đó của Watsuji Takuo đang nhìn về phía cô với vẻ đánh giá.

Tiếp đó, anh ta cất giọng hỏi.

“Dạy giao tiếp tiếng Anh, vậy chắc cô cũng từng có thời gian sống ở nước ngoài nhỉ?”

Trong giọng nói mang vẻ lịch sự của anh dường như có ý khẳng định đó là điều hiển nhiên.

“Cũng không hẳn là dạy, mà chỉ là giúp Mako quen hơn với việc giao tiếp thôi... Hồi còn đi học tôi từng ở Mỹ khoảng một năm...”

“Ồ, cô từng đi du học sao?”

“À, cũng không hẳn là du học mà chỉ là đi đây đi đó tùy hứng thôi... Nói là đi du lịch bụi có lẽ là đúng nhất”.

Takuo nhìn Haruo với vẻ ngạc nhiên, sau một thoáng đảo mắt nhìn đi chỗ khác. Dường như anh ta đang nghĩ gì đó nhưng lại không nói ra, chỉ đơn giản tiếp lời. “Chà, tôi cũng chỉ muốn hỏi một chút thôi. Thực ra tôi cũng từng học tại Đại học Pennsylvania trong một năm. Tất nhiên là được bác chu cấp tiền cho đi học”.

Takuo bật cười rồi quay sang nhìn Mako.

“Thôi, mình nhanh về thôi. Hôm nay chủ tịch nói rằng muốn ăn tối sớm. Hình như ông ấy có chuyện gì muốn nói với cháu đấy”.

Takuo vừa hướng mắt về phía trước để nhìn đường thì Mako liền mím môi, cúi đầu nhìn xuống.

Takuo khởi động xe rồi dần tăng tốc. Nhìn gương mặt phức tạp và ưu tư của Mako cùng giọng nói mang nhiều hàm ý của Takuo, Haruo bỗng thấy rối bời.

Trong khoảng một năm này, cô gặp Mako hai lần một tuần và thi thoảng cũng được kể cho nghe một vài câu chuyện rời rạc. Thời gian gần đây, cứ mỗi khi nhìn thấy Mako là ông trẻ của cô lại đề cập đến việc kết hôn, hình như ông đang có ý định tìm cho cô một vị hôn phu là người trong gia đình.

“Liệu có phải là cậu thanh niên đang làm việc tại bộ phận thư ký này cũng là một trong những ứng cử viên không?” Tuy hơi bất ngờ nhưng trong một thoáng Haruo đã có suy nghĩ như vậy.

Thái độ của Mako với sự sắp đặt này có lẽ đang thể hiện rõ nhất trên nét mặt hiện tại.

“Mako được tất cả mọi người yêu quý. Thế nhưng, dường như cô lại là người cô độc hơn bất cứ ai”.

❀ 3 ❀

Chiếc xe của Takuo đi băng băng trên con đường đầy tuyết trơn trượt và không hề giảm tốc ngay cả khi vào cua. Anh ta chỉ dừng lại khi đến trước cánh cổng sắt nặng nề của biệt trang. Phía trên hai cây trụ cổng bằng đá là một tấm biển đồng được khắc tên “Watsuji” bằng ký tự Latin. Mẫu chữ tương đối kiểu cách, đặc biệt là chữ W càng nổi bật trên nền tuyết.

Khi đã vào phía trong cổng, Takuo lái xe cẩn thận hơn và dừng lại tại bãi đỗ xe ở sân trước. Ở đó đã đậu sẵn hai chiếc xe, và cả hai đều được phủ trắng tuyết.

Vốn đã dự liệu sẵn từ trước rằng biệt trang của chủ tịch Tập đoàn Dược phẩm Watsuji chắc chắn sẽ rất khác biệt, nhưng hơn cả sự xa hoa, vẻ đẹp của ngôi nhà này vẫn khiến Haruo vô thức nín thở.

Tất nhiên là diện tích khu biệt thự cũng rất rộng. Đây là khu vực tập trung nhiều biệt thự lớn, xung quanh lại có sân vườn rộng nên ngôi nhà như được bao quanh bởi một thảo nguyên với rất nhiều cây xanh.

Kiến trúc ngôi nhà có vẻ như theo phong cách Bắc Âu. Ngôi nhà hai tầng được sơn trắng bên dưới lớp mái ngói màu sô cô la sẫm có tương đối ít cửa sổ. Mái nhà có dạng bậc thang phẳng và tường được bao quanh bởi một khung gỗ chắc chắn. Tất cả ban công ở tầng một và tầng hai đều có mái che và lan can mang đậm phong cách của thời Trung Cổ. Ở cột thu lôi trên nóc nhà có một ngọn đèn hình ngôi sao tỏa ánh sáng xanh càng làm dấu ấn phương Tây của căn nhà trở nên sâu sắc, đồng thời tô điểm thêm vẻ xa hoa tráng lệ. Từ nền trời thấp dần bị bóng tối bao phủ, một tia sét đánh xuống khiến căn biệt trang nằm cô lập trên núi thêm thần bí.

“Tuyệt quá!”, Haruo cảm thán.

“Sáng mai có thời gian em sẽ dẫn cô đi xem xung quanh. Giờ mình vào nhà đã”.

Mako kéo tay cô, Takuo lịch thiệp nói: “Gượm chút đã” rồi đưa tay nhận lấy chiếc túi du lịch mà Haruo đang đeo.

Họ đi qua trước ban công tầng một, dọc theo căn nhà được xây theo hình chữ L rồi bước lên bậc đá để tiến vào sảnh trước. Cánh cửa gỗ được chạm trổ kỳ công chỉ mang đến cảm giác đơn thuần là một cánh cửa ra vào, có lẽ một phần là do sự choáng ngợp mà biệt thự này mang lại.

Khi vào đến sảnh, Haruo được chào đón bởi mẹ của Mako là Watsuji Yoshie. Bà Yoshie vẫn đều đặn đến thăm nhà của Mako ở Kakinokizaka trên Tokyo, Haruo cũng từng có cơ hội gặp bà một vài lần nhưng ngày hôm nay cô thấy bà lộng lẫy nhất. Mái tóc thường ngày búi cao hôm nay được làm phồng lên ở hai bên tai rồi hướng lên đỉnh đầu như một đóa tulip, cùng với phụ kiện cài tóc lấp lánh dễ khiến người ta liên tưởng đến kiểu tóc của Marie Antoinette [8] .

Nói vậy không có nghĩa bà là một đại mỹ nhân mang vẻ đẹp ngạo nghễ. Yoshie vốn là cháu gái gọi Yohei là bác, năm nay cũng khoảng bốn mươi, bốn lăm tuổi, gương mặt cũng có thể được xem là nổi bật nhưng với Haruo thì ấn tượng lớn nhất về bà luôn là một phụ nữ giàu tình yêu thương, hết lòng chăm lo cho cô con gái duy nhất, đồng thời nhất mực hi sinh cho chồng.

“Chào cô, thực sự rất cảm ơn cô đã cất công đến tận đây. Trời lạnh nên chắc cô vất vả lắm. Mako đúng là, sát đến ngày rồi mới nhờ vả thế này. Cô cứ tự nhiên nhé”.

Yoshie gạt tà váy dài sang một bên và lấy cho Haruo một đôi dép đi trong nhà.

“Mời cô vào nhà... Anh ơi, cô Haruo đến rồi này”.

Bà cất giọng gọi ông Michihiko đang ngồi ở phòng khách bên tay trái nơi họ vừa bước vào. Ông Michihiko là chồng của bà Yoshie nhưng lại không phải là cha của Mako. Mako là con của bà Yoshie với người chồng thứ hai, nghe nói ông đã mất trong một tai nạn máy bay ở nước ngoài. Sau khi chồng mất, Yoshie và Mako đổi về họ Watsuji, rồi sau đó bà mới kết hôn với người chồng thứ ba là ông Michihiko.

Trong căn phòng khách rộng lớn, ông Michihiko đang ngồi bên cạnh lò sưởi, miễn cưỡng đứng dậy. Ông có dáng người trung bình, bụng tương đối to và hiện đang khoác một chiếc áo len dài. Trước đây Michihiko cũng từng gặp Haruo một hai lần.

“Ồ, chào cô”, ông chỉ chào ngắn gọn. So với bà Yoshie thì người chồng kém ba tuổi này có vẻ kiệm lời hơn.

“Cô ấy đã cất công từ Tokyo đến tận đây vì Mako cứ suốt ngày than vãn là nếu cô không giúp thì sẽ không kịp nộp luận văn tốt nghiệp đấy”.

Nghe bà Yoshie giải thích vậy, ông tiếp tục đáp bằng một câu ngắn gọn: “Cảm ơn cô.” Ông có một khuôn mặt dài, lông mày và mắt khá sát nhau cùng với một cái mũi to hơi khoằm nhìn có vẻ ngang ngược nhưng cũng tương đối nghiêm túc và thành thật. Tóc tai ông lúc nào cũng được chải chuốt cẩn thận, phần tóc mai điểm một vài sợi bạc khiến vẻ ngoài của ông nhìn ôn hòa hơn rất nhiều. Thế nhưng đằng sau gương mặt tươi cười thân thiện của ông lúc này là tâm trạng khó chịu không chút giấu diếm. Lý do có lẽ là bởi ông cảm thấy ngán ngẩm khi có người ngoài xen vào buổi họp mặt gia đình thân mật này.

“Ở nhà dượng em thường chẳng nói gì, lúc nào cũng có vẻ hơi khó gần nhưng đôi lúc em hỏi han một số điều thì được chỉ bảo tận tình lắm. Lần nào đi giảng ở vùng khác dượng cũng mua quà về cho mẹ và em.” Hình như có lần Mako đã nói với cô như thế.

“Có lẽ đấy là điểm chung của những học giả thì phải, giảng viên đại học có nhiều người như thế lắm. Nhưng hầu hết những người ít nói đều rất hiền lành mà”, lúc đó Haruo đã nói như thế. Ông Michihiko hiện đang là giảng viên ngành Sinh vật học tại một trường đại học tư thục ở Kanagawa.

“Vâng, thì em cũng nghĩ như thế... Nhưng đúng là em thích kiểu người mau miệng và hay nói đùa hơn. Có vẻ như với dượng thì chẳng có việc gì quan trọng bằng việc nghiên cứu của mình”.

Mako hơi cúi đầu, buồn rầu nhỏ giọng. Lúc đó Haruo đã nghĩ đó là tâm trạng tự nhiên của cô khi là con riêng của mẹ.

Ở trong góc nhà có một người đàn ông cao lớn và một cô gái có vẻ như là hầu gái. Cô nghe nói đại gia đình của Watsuji Yohei, thư ký trưởng và người sở hữu tòa biệt thự này đã đến từ ngày mồng hai, còn những người không phải trong gia đình sẽ rời đi trong ba ngày.

“Em đã chuẩn bị phòng cho cô ở trên tầng hai rồi ạ”.

Mako đi về phía trước và dẫn cô đến bên cầu thang có trải thảm dày. Haruo nhận lại hành lý mà nãy giờ Takuo xách hộ rồi cùng Mako đi lên tầng trên.

Khi đến chiếu nghỉ cầu thang, Haruo vô thức dừng lại. Đằng sau ô cửa sổ bằng kính dài, cô có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ. Ngọn núi trắng xóa đứng sừng sững giữa nền trời đông như một bức tranh thủy mặc, được tô điểm thêm bằng những hàng lạc diệp tùng tuyết phủ trắng xóa nơi chân núi. Có lẽ khi đặt cửa sổ ở đây, người thiết kế hẳn cũng tính đến khung cảnh nhìn như một bức tranh Nhật cổ thế này.

“Biệt trang ở Asahigaoka đều xây về hướng Tây Nam và ở đây cũng vậy. Vì núi Phú Sĩ nằm ở hướng đó mà”, Mako nói.

“Ồ, tôi cũng từng nghe rằng vì hoàng hôn ở vịnh Ago rất đẹp nên khách sạn quanh vùng đó đều xây về hướng Tây. Hóa ra ở đây cũng thế à?”

Sau khi quay lưng về phía ô cửa sổ và tiếp tục bước lên cầu thang, Haruo lại một lần nữa thốt lên giật mình. Người đàn ông đang từ tầng hai đi xuống cũng đã nhận ra sự có mặt của hai người và bước chậm lại. Đó là người đàn ông to lớn vững chãi, hiện đang mặc áo len đen và quần nỉ xám. Anh ta có một hàng lông mày đậm, làn da ngăm đen hơi sần sùi...

Khi bắt gặp ánh mắt của Haruo, người đàn ông đó cũng chợt nín thở.

“Đây là bác sĩ Mazaki Kanehira. Bác sĩ hiện đang làm việc tại khoa ngoại bệnh viện của trường Đại học và cũng là bác sĩ tại nhà của ông trẻ em”.

Mako lại tiếp tục giới thiệu, nhưng giọng có vẻ thoải mái hơn lúc nói về Takuo. “Xin lỗi cô vì chuyện lúc nãy”, Kanehira cười nhẹ.

“Tôi... Tôi cũng rất xin lỗi”.

Ánh mắt hai người lại chạm nhau thêm lần nữa. Mako ngạc nhiên nhìn cả hai.

“Ơ, hai người có quen nhau ạ?”

“À, chỉ là cô ấy tình cờ hỏi đường tôi ở trước ga Gotemba thôi”.

Kanehira đáp, lần này anh không còn mỉm cười nữa.

“Ồ, đúng là tình cờ thật đấy”.

Mako nhìn theo bóng lưng của Kanehira bước xuống cầu thang thêm một lúc.

Trên tầng hai, dọc hai bên phải trái của cầu thang có rất nhiều cánh cửa. Mako mở cánh cửa đầu tiên bên tay trái và bật đèn trong phòng lên. Phía gần cửa sổ có kê một chiếc giường và bàn đọc sách, ngay trước mặt họ là tủ đựng đồ và lối vào phòng tắm. Khi tiến lại gần kéo tấm rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, cô có thể thấy khoảng sân trước mình vừa đi qua lúc nãy, cùng với khu nhà nằm đối diện phòng khách của tòa nhà. Rèm cửa tầng một bên đó đã được kéo lên hết, từ những ô cửa sổ phát ra ánh sáng đỏ ấm áp.

“Bên đó là phòng ăn. Bữa tối hôm nay sẽ bắt đầu sớm một chút, từ năm giờ, nên cô tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi ạ”.

Nhìn xuống đồng hồ, cô nhận ra bây giờ đã là bốn giờ mười phút.

“Trong ngày hôm nay thư ký trưởng và hầu gái sẽ về Tokyo, nhưng tuyết rơi dày thế này thì có lẽ nên để họ về sớm một chút”.

“Tôi hiểu rồi. Vậy công việc để sau khi ăn xong nhé”.

Mako và người nhà có vẻ như vẫn muốn trì hoãn, nhưng Haruo thì muốn hoàn thành xong luận văn và rời đi càng sớm càng tốt.

“Dạ vâng, mong cô giúp đỡ ạ”, Mako cười nhẹ đáp.

Lúc cô chuẩn bị rời khỏi phòng và đóng cửa, Haruo đã ngăn lại, dường như có ý muốn hỏi gì đó.

“Vị bác sĩ Mazaki Kanehira mà chúng ta vừa gặp lúc nãy có quan hệ thế nào với Mako vậy?”

Thế nhưng cô đã từ bỏ ý định hỏi thẳng như thế. Vì cô vừa chợt nhớ lại, nét mặt Mako lúc nhìn theo anh ta rời đi rất phức tạp, vừa phiền não lại có vẻ gì đó như ghen tuông. Điều đó càng khiến cho cô thêm tò mò về anh chàng Kanehira này.

Cô ngồi xuống giường.

“Tuyết cứ rơi thế này thì có khi mình sẽ không thể rời khỏi đây mất”.

Thế nhưng, thứ giữ chân cô ở lại nơi này lại không phải là tuyết.

❀ 4 ❀

Vì chỉ mặc áo len và quần jean bên dưới lớp áo khoác dày nên Haruo thay đồ rất nhanh gọn. Cô mặc một chiếc váy liền bằng len màu xanh và đeo một đôi bông tai với vòng cổ giả đá quý cùng màu. Gương mặt Haruo hơi nam tính, cô có mái tóc ngắn xoăn tự nhiên không kiểu cách cầu kỳ nên đeo bông tai có thể sẽ đem lại cảm giác sang trọng hơn một chút.

Khi cô xuống đến tầng một, trong phòng ăn lấp lánh ánh sáng từ chùm đèn thủy tinh, bữa tối đã được dọn lên và ba, bốn người đàn ông đã có mặt ở đó. Ở tiền sảnh mà họ đi vào lúc nãy, phía tay trái là phòng khách còn bên tay phải chính là phòng ăn. Chiếc bàn hình chữ nhật dài trải khăn trắng có xếp chỗ cho chín người, đồ ăn đã được bày lên những cái đĩa lớn sang trọng. Trên đó có những món ăn đặc trưng trong dịp năm mới của Nhật, cũng có cả ốc sên kiểu Pháp, cá hồi, hàu sống khai vị và cá ốt me ướp sốt chắc hẳn là được câu từ hồ. Hai hầu gái bê chiếc nồi bạc lớn còn nghi ngút khói đặt lên cái kệ dài phía sau ghế ngồi. Hình như đó là súp hay món hầm, bên cạnh còn xếp cả đồ để họ có thể múc được nữa. Hai người đi đi lại lại khoảng hai ba lần, xếp đầy đồ ăn lên kệ. Dường như đó là khu vực tự phục vụ. Sau đó cô mới biết, vì tuyết rơi dày nên thư ký trưởng và những người giúp việc không thể ở lại chờ đến khi bọn họ dùng bữa xong mà đã xuống núi trước, vì vậy bữa tối được chuẩn bị thế này để giảm bớt gánh nặng cho những người phụ nữ phải hỗ trợ phục vụ bữa ăn.

Trong căn phòng được điều chỉnh nhiệt độ ấm áp vừa phải, hương thơm từ những món ăn ngon lành tỏa ra thực sự hấp dẫn.

“Xin lỗi...”

Thấy Haruo đứng im lìm trước cánh cửa xếp dẫn vào phòng ăn, một người đàn ông khoác áo choàng tiến lại gần và hỏi.

“Cô có phải là cô Haruo, gia sư riêng của Mako không?”

Đó là một người đàn ông trung niên có mái tóc điểm bạc đang nuôi dài được hất gọn về phía sau cùng với bộ râu cũng lấm chấm sợi bạc. Từ ánh mắt người đó ánh lên nụ cười hiền lành, đôi môi cũng khẽ nhếch lên.

“Dạ phải ạ”, Haruo cũng mỉm cười đáp. Bà Yoshie và Mako đều gọi cô là “cô Haruo”, và dường như cách gọi đó đã lan truyền đến tất cả mọi người.

“Ta là em trai út của Yohei, cũng là người cậu trẻ nhất của Mako. Tên ta là Watsuji Shige”.

“Cháu là Ichijou Haruo. Rất vui được gặp chú”, cô vừa giới thiệu bản thân vừa hơi cúi đầu.

“Chà, nói là trẻ nhất nhưng mấy anh em hiện cũng chỉ còn anh cả Yohei và ta thôi, hai người còn lại đều đã qua đời sớm rồi. Mới đầu năm, Mako nhờ vả làm khó cô quá”.

Shige tiến lại gần Mako thêm một bước khiến cô bất chợt ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp. Haruo tương đối cao đối với tiêu chuẩn bình thường của một phụ nữ, nhưng Shige còn hơn cô khoảng mười centimet nên có lẽ ông cao khoảng một mét bảy mươi lăm, dáng người hơi gầy. Nhìn ông khoảng trên dưới sáu mươi, ngoại hình khiến cô liên tưởng tới David Niven [9] , thuộc kiểu người tương đối sành sỏi. Có lẽ là bởi gương mặt với hàng ria mép khiến ông nhìn có vẻ buông thả và đôi mắt sáng cong như vầng trăng khuyết lại tạo cảm giác háo sắc.

“Dạ không có gì, chính cháu mới phải xin lỗi vì đã làm phiền gia đình...”

“Không sao, có thêm một cô gái trẻ trung, xinh đẹp như cháu, nhà ta ai nấy đều hoan nghênh cả... Gia đình cháu cũng đông người chứ?”

“Không ạ, chỉ có ba người cháu, mẹ và em trai thôi”.

“Thế còn bố cháu thì sao?”

“Bố cháu mất vì bệnh từ lúc cháu học Trung học rồi ạ”.

“Ôi, ta rất xin lỗi...”

Bố của Haruo từng làm việc tại một công ty in ấn nhỏ ở Tokyo. Sau khi ông mất, mẹ cô đã bán nhà rồi xây chung cư và sau đó cùng các con dọn vào sống ở một phòng trong đó. Tiền cho thuê nhà cũng đủ để bà trang trải chi phí sinh hoạt cùng với học phí của các con. Dẫu vậy, vì Haruo học trường nữ sinh tư thục nên trong thời gian học cũng bắt đầu tìm việc làm thêm.

Shige im lặng một lúc, có vẻ như ông đang cố tìm chủ đề để tiếp tục câu chuyện.

“Nhưng, dù không còn bố thì chắc cháu cũng có người chăm lo cho mình rồi chứ... Chắc cũng không cô đơn lắm đâu đúng không?”

“Người chăm lo cho mình... Ý chú là người yêu hay hôn phu ấy ạ?”

“Ừ, cháu có rồi chứ?”

Cảm thấy không cần thiết phải nói dối, Haruo thành thật đáp: “Dạ chưa ạ.” Nghe cô nói vậy, ông hơi nghiêng đầu.

“Nhưng… Mới gặp lần đầu mà nói điều này thì có vẻ hơi thất lễ, nhưng ở cháu ta thấy sự thông minh và từng trải. Người như cháu mà chưa có kinh nghiệm yêu đương thì thật khó tin”.

Lần này Haruo bối rối không biết nên phủ định hay thành thật trả lời. Cô im lặng một lúc rồi đảo mắt đi chỗ khác. Bên ngoài căn nhà trời đã tối, xa xa có ngọn đèn thấp thoáng ánh sáng xanh làm bóng tối càng thêm thăm thẳm.

Mùa xuân năm hai Đại học là lần duy nhất Haruo đem lòng yêu thương một người. Cô học khoa Sân khấu của trường nữ sinh, quen anh khi đó là sinh viên năm ba của một trường dành cho cả nam và nữ tại Ngày hội Sân khấu dành cho sinh viên các trường Đại học. Anh là một người lý tính, là trưởng nhóm nghiên cứu kịch nghệ và lúc nào cũng tràn trề nhiệt huyết khi nói về dự định tiếp tục con đường này sau khi tốt nghiệp. Đến mùa thu năm cuối Đại học, anh dự thi vào rất nhiều đoàn kịch nhưng đều thất bại. Tỷ lệ cạnh tranh thời điểm đó cũng rất cao. Thế nhưng Haruo vẫn luôn vững một niềm tin rằng dù có khó khăn thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ không bao giờ đánh mất những khát vọng thuở ban đầu. Ấy vậy mà đến khi tốt nghiệp vào mùa xuân, anh đã xuôi theo lời thuyết phục của cha mà quyết ý về quê ở Sendai. Nhà anh là một xưởng sản xuất rượu lâu đời ở địa phương và anh là trưởng nam, có lẽ sẽ sớm nối nghiệp cha.

Anh cầu hôn Haruo và nói rằng muốn cô bỏ học rồi cùng mình về quê, nhưng lúc đó cô không thể mạo hiểm như vậy được. Cũng không hẳn là bởi cô không thích cuộc sống ở quê. Chỉ đơn giản là, cô nghĩ mình có lẽ sẽ có cách sống khác, tuy hơi mơ hồ nhưng cô vẫn muốn tìm kiếm thêm một khả năng nào đó.

Nhưng sau khi chia tay anh, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy trống rỗng và dẫu có bao nhiêu thời gian trôi qua thì nỗi cô đơn đó vẫn còn dai dẳng.

Haruo nộp đơn xin nghỉ học một năm. Cô đã thuyết phục mẹ, trong điều kiện không được khá giả cho lắm đã chi tiền cho mình đến Mỹ. Vị chính trị gia ở văn phòng bầu cử nơi cô từng làm thêm đã giới thiệu cô cho một gia đình gốc Nhật ở Los Angeles và trong nửa năm đầu tiên cô đã làm giúp việc kiêm trông trẻ ở đó. Cô tiết kiệm khoản lương đó để nửa năm còn lại đi du lịch bụi từ phía Tây sang phía Đông nước Mỹ. Nghỉ lại những nhà trọ giá rẻ, làm nhiều công việc bán thời gian ngắn hạn khác nhau. Mặc dù mục tiêu chính khi đó là để quên đi nỗi đau thất tình, nhưng tận sâu trong lòng Haruo từ lâu vẫn luôn muốn một lần được cảm nhận nước Mỹ cuồng nhiệt qua ngòi bút của Arthur Miller hay Tennesse Williams bằng chính da thịt mình.

Công việc làm gia sư cho Mako là do cô được một đàn em khóa dưới của khoa Sân khấu giới thiệu trong một buổi họp mặt đồng niên của trường, nhưng giờ nghĩ lại nếu không có trải nghiệm trong vòng một năm đó thì có lẽ cô đã không thể nhận công việc này. Và cô cũng sẽ không có dịp đến biệt trang trên núi, cũng như gặp gỡ và nói chuyện với người đàn ông trung niên này đây...

Với những suy nghĩ hỗn độn đó, Haruo thành thực mỉm cười nhìn Shige và đáp.

“Thông minh từng trải gì đâu ạ, cháu thấy mình từng này tuổi đầu rồi mà vẫn còn kém lắm”.

Shige im lặng, chậm rãi lắc đầu hai, ba lần. Ánh mắt ông vẫn chăm chú quan sát Haruo. Có cảm giác như ông, sau bao nhiêu năm tiếp xúc với đủ các thể loại người, đã tôi luyện cho mình được khả năng nhìn thấu nội tâm người khác... Tất nhiên đây chỉ là tưởng tượng của Haruo thôi.

Bỗng Shige nở nụ cười kỳ lạ. Có cảm giác như ông đang muốn gạt đi tất cả những lời mình vừa nói lúc nãy vậy.

“Nói gì thì nói, có lẽ tốt hơn hết chúng ta không nên công khai việc cháu chưa có người yêu hay hôn phu”.

“Tại sao ạ?”

“Thực ra thì... Tất cả đám đàn ông của nhà Watsuji này đều đặc biệt hứng thú với những cô gái trẻ, nói trắng ra là háo sắc. Điều này đúng là một trong những điều bất hạnh của huyết thống dòng họ Watsuji nhà ta. Thế nên là lúc này cháu giống như một con cừu non giữa bầy sói đấy... À đúng lúc quá, lại thêm một con cừu non nữa này.”

Người đang được Shige nhắc đến hẳn chính là Mako đang tiến lại phòng ăn lúc này, nhưng ánh mắt của Haruo lại bị thu hút bởi một cặp đôi khác. Cô có cảm giác đó chính là vợ chồng Watsuji Yohei và Mine.

Người đàn ông mà cô cho là Watsuji Yohei có dáng người tương đối giống Shige. Ông có mái tóc bạc trắng và không để râu. Phu nhân Mine đứng phía đối diện với Mako thì nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy trang nhã màu tím nhạt, mái tóc bob uốn xoăn đã điểm bạc và gương mặt tròn khiến người ta liên tưởng đến búp bê kewpie.

Mako vẫy tay, khẽ cất tiếng gọi Haruo. Chắc cô định giới thiệu Haruo với vợ chồng Yohei. Haruo bước đến trước hai người.

“Đây là ông trẻ và bà trẻ của em.” Quả nhiên đúng là như vậy.

Tiếp đó, Mako quay sang Haruo nói: “Thưa ông, đây là cô Ichijou Haruo ạ.” Có lẽ đó là cách Mako gọi Yohei.

Watsuji Yohei cũng có đôi mắt cong cong tựa vầng trăng lưỡi liềm như Shige, và ông đang đánh giá Haruo từ đầu đến chân. Trong lúc đó, Haruo cũng ngầm quan sát ông. Cô nhớ mình từng nghe Mako nói rằng năm nay ông đã sáu mươi sáu tuổi, tuy nhiên nước da của ông nhìn vẫn rất khỏe mạnh. Điều duy nhất khiến ông trông đúng với độ tuổi của mình chính là mái tóc bạc trắng và dáng vẻ từng trải. Haruo nhận thấy ông là một người đàn ông có sức hút, với sống mũi thẳng và đôi môi đẹp. Ông và Shige có khuôn mặt tương đối giống nhau, quả đúng là anh em ruột. Tuy vậy, gương mặt của Yohei tạo cảm giác của một người đàn ông hiện tại vẫn đang làm việc.

“Ồ, cảm ơn cô đã cất công đến đây”.

Yohei cất giọng khàn khàn, ánh mắt quay về nhìn thẳng mặt cô. Bị nhìn chằm chằm như vậy khiến Haruo bất giác có cảm giác rùng mình sợ hãi. Cô lại phát hiện ra thêm một điểm khác với Shige ở ông. Không, cũng không hẳn là khác. Chỉ là... sâu trong đôi đồng tử của Yohei là sự lỳ lợm hơn hẳn Shige, cùng với vẻ háo sắc cũng sâu đậm hơn rất nhiều.

“Thực sự rất hoan nghênh cô đến đây hôm nay. Nào, cứ tự nhiên ngồi xuống đi”.

Khi được Haruo chào hỏi, phu nhân cũng mỉm cười và cất giọng lanh lảnh kỳ lạ.

Những người đàn ông đến phòng ăn từ trước cũng lần lượt ngồi vào chỗ của mình.

Yohei ngồi xuống vị trí trung tâm trên bàn ăn hình chữ nhật còn Mine và Mako lần lượt ngồi hai bên. Bên cạnh Mako là Shige. Tiếp đó, ở phía đối diện lần lượt Michihiko, Yoshie, Kanehira, Haruo và Takuo cũng ngồi vào vị trí.

Bữa tối hôm đó không quá câu nệ hình thức như Haruo mường tượng. Mako mặc một chiếc váy dài nhẹ nhàng màu kem, những người đàn ông thì mặc vest hay khoác áo len dài. Sau khi Yohei cầm đĩa của mình lên, những người còn lại cũng bắt đầu tự lấy những món mình thích vào đĩa. Hầu gái bắt đầu phục vụ súp, Yoshie và Mako cũng đứng dậy chuẩn bị món hầm cho mọi người. Sau khi đã phục vụ được một vòng, Mine quay sang những hầu gái và nói.

“Thế là được rồi, các cô về nghỉ đi”.

Khi những hầu gái rời khỏi phòng ăn, thư ký trưởng bước đến bên Yohei xin phép về trước, đồng thời cũng chào hỏi tất cả mọi người. Hình như ông đã dùng bữa từ trước.

Trên bàn ăn, tiếng dao dĩa vang lên không dứt, thi thoảng có người thấp giọng cười nói với người ngồi cạnh. Tất cả mọi người đều có vẻ thoải mái. Bởi sự lạnh lùng cố hữu trong những mối quan hệ gần gũi, hầu hết mọi người đều chuyên tâm vào bữa ăn của mình.

Trong nhà, bọn họ có thể nghe thấy tiếng động cơ khởi động, có lẽ thư ký trưởng và hai cô hầu gái đã lên xe. Sau đó thì tuyệt nhiên không còn thấy âm thanh gì bên ngoài căn nhà nữa.

Bóng đêm bao trùm không gian bên ngoài cửa sổ. Tuyết vẫn lặng lẽ rơi nặng hạt đọng lại trên nền đất.

Cứ thế, chín con người ở lại tòa biệt trang bên hồ này. Số mệnh đã sắp đặt, một trong số đó chuẩn bị biến mất vĩnh viễn...

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 19 tháng 11 năm 2024