KHÁCH KHÔNG MỜI

jeffrey archer

dịch giả: lưu văn hiến

(dịch từ twelve red herrings)

Diana đã hy vọng có thể ra về lúc 5 giờ để đến trang trại kịp giờ ăn tối. Cô tránh không để lộ cảm xúc của mình khi người phó của cô, Phil Haskins, trình cho cô một văn bản phức tạp dài mười hai trang cần chữ ký của giám đốc trước khi gửi cho khách hàng, lúc 4 giờ 37 phút. Haskins không ngần ngại nhắc cô rằng trong tuần lễ đó họ đã bị mất hai hợp đồng tương tự.

Ngày thứ sáu bao giờ cũng vậy. Điện thoại im ắng suốt buổi chiều, thế rồi, ngay khi cô nghĩ cô có thể thoát ra được thì một hồ sơ trình ký sẽ được đem vào. Chỉ cần liếc sơ qua văn bản là Diana đủ biết mình sẽ không về nổi trước sáu giờ.

Vừa làm mẹ vừa giữ chức giám đốc tại một công ty nhỏ nhưng phát đạt, cô chẳng có được mấy phút giây rảnh rỗi trong ngày để thư giãn, do đó cứ bốn tuần một lần như đã thỏa thuận, khi James và Caroline qua kỳ nghỉ cuối tuần với cha chúng, người chồng cũ của cô, Diana cố rời văn phòng sớm hơn thường lệ một chút để tránh bị kẹt vào luồng xe cộ đông đúc cuối tuần.

Cô chậm rãi đọc trang văn bản đầu tiên, sửa chữa vài chỗ, biết rằng nếu vội vàng vào chiều thứ sáu mà để sót một lỗi thì cô có thể phải ân hận. Khi ký vào trang cuối văn bản, cô liếc nhìn đồng hồ để bàn: 5 giờ 51 phút.

Diana cầm xách tay lên và quả quyết đi ra cửa, để hợp đồng lên bàn Phil mà không buồn chúc anh ta cuối tuần vui vẻ. Cô ngờ rằng hợp đồng đã ở trên bàn anh ta từ chín giờ sáng, nhưng việc giữ nó đến 4 giờ 7 phút chỉ là một cách trả thù vì giờ đây cô đã được đề bạt lên chức giam đốc. Khi đã vào thang máy an toàn cô bấm nút để xuống bãi đậu xe ở tầng hầm, ước lượng rằng việc chậm trễ sẽ làm cô mất thêm một giờ nữa cho chuyến đi.

Cô bước ra khỏi thang máy, lại chỗ chiếc xe Audi estate của mình, mở khoá cửa và vứt xách tay vào băng sau. Khi cô lái xe ra đường thì dòng xe cộ lúc hoàng hôn đã hòa nhịp với dòng khách bộ hành vội vã.

Cô mở radio để nghe bản tin lúc sáu giờ. Tiếng chuông đồng hồ Big Ben vang lên, trước khi phát ngôn nhân của ba đảng phái chính trị lần lượt phát biểu quan điểm của mình về các kết quả bầu cử ở châu Âu. John Major từ chối bình luận về tương lai của ông. Đảng Bảo thủ giải thích cho kết quả kém cỏi của mình rằng chỉ có ba mươi sáu phần trăm cử tri đi bỏ phiếu. Diana cảm thấy có lỗi - cô thuộc số sáu mươi bốn phần trăm không tham gia bầu cử.

Phát thanh viên tiếp tục đọc tin về tình trạng bế tắc tại Bosnia, và Liên hiệp quốc đe dọa những hậu quả nghiêm trọng nếu Radovan Karadzik và người Serb không đạt được thỏa thuận với nhau. Diana bắt đầu lơ đãng - Một đe dọa như thế không còn tính thời sự nữa. Cô cho rằng nếu một năm sau cô mở radio thì điều đó cũng sẽ được lặp lại đúng từng từ một.

Khi xe của cô bò về Quảng trường Russell, cô bắt đầu nghĩ về dịp cuối tuần trước mắt. Hơn một năm trước John bảo cô rằng anh ta đã gặp một phụ nữ khác và muốn ly dị cô. Đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao, sau bảy năm hôn nhân, cô đã không bị sốc nhiều hơn - hay ít ra thì cũng tức giận - về sự phản bội của anh ta. Từ khi được cử làm giám đốc, cô phải thừa nhận rằng họ ngày càng ít thời gian bên nhau. Và có lẽ cô đã được an ủi bởi một thực tế là một phần ba các cặp vợ chồng ở Anh đã ly dị hoặc ly thân. Bố mẹ cô không giấu sự thất vọng. Hai ông bà sống bên nhau đã được bốn mươi hai năm rồi còn gì.

Vụ ly dị đã diễn ra khá hòa nhã, vì John, người kiếm được ít tiền hơn cô - có lẽ đây là một trong những vấn đề của họ - đã đồng ý với hầu hết các yêu cầu của cô. Cô giữ lại căn hộ ở Putney, chiếc xe Audi estate và hai đứa con mà John được phép ở với chúng một kỳ nghỉ cuối tuần trong mỗi bốn tuần. Anh ta có thể đón chúng ở trường chiều hôm đó, và như thường lệ, sẽ đưa chúng về lại căn hộ ở Putney vào lúc bảy giờ tối chủ nhật.

Diana sẵn sàng làm bất cứ gì để tránh phải ở lại một mình tại Putney khi lũ trẻ vắng nhà, và mặc dù cô hay càu nhàu về việc phải một mình nuôi nấng hai con, mỗi khi chúng vắng nhà cô lại nhớ chúng khủng khiếp.

Cô vẫn không có người tình và cô không chung chạ lăng nhăng. Trong số cán bộ chủ chốt của công ty, chưa người nào đi xa hơn việc mời cô dùng cơm trưa. Có lẽ bởi vì chỉ ba người trong số họ chưa có gia đình. Người duy nhất cô có thể cân nhắc đặt quan hệ lại để lộ rất rõ ý định của anh ta là chỉ muốn qua đêm chứ không muốn chia sẻ cuộc sống ban ngày với cô.

Dù sao đi nữa, từ lâu Diana đã quyết định là nếu như cô được tôn trọng trong vai trò nữ giám đốc đầu tiên của công ty, thì một mối tình ở văn phòng, dù cho có tình cờ hay ngắn ngủi đến đâu, cũng chỉ có thể kết thúc trong nước mắt. Đàn ông thật thiếu tôn trọng, cô nghĩ thế. Một phụ nữ chỉ cần phạm một sai lầm là sẽ bị chụp ngay cái mũ lẳng lơ. Rồi mọi gã đàn ông ở đó sẽ hoặc là cười mỉa sau lưng bạn, hoặc là sẽ xem đùi bạn như phần nối dài tay ghế của anh ta.

Diana rên rỉ khi xe cô dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ nữa. Đã hai mươi phút mà cô chưa đi được hơn vài cây số. Cô mở ngăn đựng găng tay ở chỗ ngồi bên cạnh và mò tìm một cuộn băng cassette. Cô nhét nó vào khe máy, hy vọng đó là băng Pavarotti, nhưng chỉ nghe thấy giọng Gloria Gaynor the thé hát bài “Em sẽ sống còn”. Cô mỉm cười và nghĩ đến Daniel khi đèn chuyển sang xanh.

Cô và Daniel cùng học khoa kinh tế tại Đại học Bristol từ đầu thập niên 1980, là bạn chứ chưa bao giờ là người yêu. Rồi Daniel gặp Rachael, học sau họ một năm, và từ đó anh không bao giờ còn ngó ngàng đến người con gái nào khác. Họ lấy nhau ngày anh tốt nghiệp, và sau khi đi hưởng tuần trăng mật về Daniel tiếp nhận việc quản lý trang trại của ông bố tại Bedtorshire. Họ có ba đứa con liền nhau, và Diana đã tự hào được mời làm mẹ đỡ đầu cho Sophie, đứa lớn nhất. Daniel và Rachael lấy nhau đã được mười hai năm, và Diana tin rằng họ sẽ không nghĩ đến chuyện ly dị để làm phiền lòng bố mẹ họ. Dù họ tin rằng cô có một cuộc sống hào hứng và thành đạt, Diana thường ganh tị với sự hiện hữu dịu dàng và đơn giản của họ.

Họ thường xuyên mời cô cùng trải qua kỳ nghỉ cuối tuần ở vùng quê, nhưng trong hai hay ba lần được mời cô chỉ nhận lời một lần - không phải vì cô không thích gặp gỡ họ thường xuyên hơn, mà bởi vì kể từ khi ly dị cô không muốn lạm dụng lòng hiếu khách của họ.

Mặc dù cô thích làm việc, tuần vừa rồi thật là hắc ám. Hai hợp đồng đã vuột mất, James đã bị loại khỏi đội tuyển bóng đá của trường, và Caroline không ngừng khoe với cô rằng bố nó chẳng phiền gì việc nó xem tivi khi nó lẽ ra phải làm bài tập.

Lại một lần đèn đỏ nữa.

Diana mất gần một giờ mới đi được mười cây số ra khỏi thành phố, và khi cô đến con đường đôi đầu tiên, cô liếc nhìn bảng hiệu A1, theo thói quen hơn là tìm sự hướng dẫn, vì cô thuộc từng mét chặng đường từ văn phòng cô đến trang trại. Cô cố tăng tốc, nhưng điều đó không thể được, vì cả hai làn đường đều đặc những xe.

“Khốn kiếp thật”. Cô đã quên mua quà cho họ, ngay cả một chai claret khiêm nhường cũng không. “Khốn kiếp”, cô lặp lại: Daniel và Rachael luôn là người tặng quà. Cô nghĩ đến việc mua món gì đó trên đường đi, nhưng lại nhớ rằng từ đây tới trang trại chỉ có những cây xăng mà thôi. Cô không thể lại mang đến một hộp sô cô la mà họ sẽ không bao giờ đụng đến. Khi cô đến vòng xoay dẫn vào đường A1, lần đầu tiên cô đạt tới trên tám mươi cây số giờ. Cô bắt đầu thư giãn, cho phép đầu óc mình trôi theo tiếng nhạc.

Bỗng nhiên, không có dấu hiệu gì báo trước, một con vật nhỏ màu đen phóng vọt qua đường. Cô vội thắng gấp, nhưng đã quá muộn. Có một tiếng thịch vang lên ở cản trước xe, và chiếc xe rung nhẹ lên.

Dù cô đã phản xạ nhanh, nhưng cũng không kịp tránh tông phải con vật. Diana tấp xe vào lề và thắng gấp, tự hỏi con vật có thoát hiểm không. Cô lùi xe chầm chậm đến chỗ cô nghĩ là đã đụng phải nó, trong khi xe cộ gầm rú chạy qua.

Và cô nhìn thấy nó nằm trên lề cỏ - một con mèo chắc đã từng băng qua lộ hàng chục lần. Cô bước xuống xe, đi lại chỗ con vật nằm bất động. Bỗng nhiên Diana thấy muốn phát ốm. Cô cũng có hai con mèo, và cô biết sẽ không bao giờ có thể kể cho các con chuyện đã xảy ra. Cô nhặt con mèo chết lên và nhẹ nhàng đặt nó xuống rãnh bên vệ đường.

“Xin lỗi nghe,” cô nói, thấy mình hơi ngớ ngẩn. Cô nhìn nó lần chót rồi quay lại xe. Điều mỉa mai là cô đã chọn mua xe Audi vì những đặc điểm an toàn của nó.

Cô ngồi vào xe và khởi động máy, vẫn còn nghe tiếng Gloria Gaynor gào thét quan điểm của cô ta về đàn ông. Cô tắt nhạc, cố thôi nghĩ về con mèo trong khi chờ một khoảng trống trong dòng xe để nhập vào tuyến xe tốc độ chậm. Cuối cùng cô cũng thành công, nhưng vẫn không thể xóa hình ảnh con mèo ra khỏi đầu.

Diana tăng tốc dần lên tám mươi thì bỗng nhiên một cặp đèn pha rọi thẳng vào kính sau xe. Cô đưa tay lên và vẫy vào kính chiếu hậu, nhưng ánh đèn vẫn làm cô chói mắt. Cô chạy châm lại cho chiếc xe kia qua, nhưng người lái xe chẳng có vẻ gì muốn vượt. Diana bắt đầu thắc mắc không biết xe cô có bị trục trặc gì không. Có phải đèn xe không sáng? Có phải ống xả phun khói? Có phải...

Cô quyết định tăng tốc và kéo dài khoảng cách với chiếc xe sau, nhưng nó vẫn lẽo đẽo cách cản sáu xe vài mét. Cô ráng nhìn mặt người lái xe trong kính chiếu hậu, nhưng không thấy rõ trong ánh đèn chói chang. Khi mắt cô đã quen với ánh đèn, cô nhìn thấy bóng của một chiếc xe thùng màu đen bám sát xe cô, và một người trông như một thanh niên ngồi sau vô lăng. Hình như anh ta đang vẫy cô.

Diana lại giảm tốc độ khi đến gần vòng xoay kế tiếp, cho hắn mọi cơ hội để vượt qua ở làn xe ngoài, nhưng một lần nữa hắn lại không tận dụng cơ hội đó, mà vẫn đeo sát cản xe của cô, đèn trước xe hắn vẫn sáng chói. Cô chờ một chỗ trống trong luồng xe từ bên phải đến. Khi có chỗ trống, cô đạp mạnh cần ga, phóng qua vòng xoay và tăng tốc trên đường A1.

Cuối cùng cũng thoát được hắn. Cô vừa mới bắt đầu thư giãn và nghĩ đến Sophie lần nào cũng thức chờ cô đọc truyện cho nghe, thì đột nhiên những ánh đèn pha cực mạnh kia lại chiếu thẳng vào xe qua kính chắn gió phía sau và làm cô quáng mắt. Chỉ khác là lần này chúng gần cô hơn bao giờ hết.

Cô chạy chậm, hắn chạy chậm. Cô chạy nhanh, hắn chạy nhanh. Cô cố nghĩ xem phải làm gì, và bắt đầu vẫy tay loạn xạ về các lái xe khác đang vượt qua, nhưng họ vẫn thờ ơ trước số phận của cô. Cô cố nghĩ ra cách khác để báo động với ai đó, rồi đột ngột nhớ ra rằng khi cô mới tham gia vào ban giám đốc công ty, người ta đã đề nghị cô gắn điện thoại vào xe. Diana đã quyết định là việc đó có thể chờ đến khi xe cô đến hạn bảo trì kế tiếp, đáng lẽ đã phải làm trước đó hai tuần.

Cô quệt mồ hôi trên trán, suy nghĩ trong giây lát, rồi lái xe vào tuyến cao tốc. Chiếc xe thùng vọt theo cô, và bám sát cản sau xe cô đến nỗi cô sợ rằng nếu mình chạm nhẹ vào thắng cũng sẽ gây ra một loạt đụng xe dồn cục.

Diana tăng tốc lên đến một trăm tư, nhưng chiếc xe thùng vẫn không để bị bỏ rơi. Cô đạp ga sâu hơn và lên đến một trăm sáu, nhưng chiếc xe kia vẫn chỉ cách cô chưa đến một thân xe.

Cô bật đèn trước lên pha, bật đèn báo nạn lên và nhấn kèn xe đuổi bất cứ ai dám láng cháng trước mặt. Cô chỉ hy vọng rằng cảnh sát sẽ thấy cô, vẫy cô vào lề và phạt cô vì chạyquá tốc độ. Bị phạt dứt khoat vẫn hơn là bị đụng xe bởi một thằng nhãi lái ẩu, cô nghĩ thế, khi chiếc Audi estate vượt qua vận tốc một trăm tám lần đầu tiên trong đời nó. Nhưng chiếc xe thùng đen vẫn không để bị bỏ rơi.

Không báo trước, cô lách vào tuyến giữa và nhấc chân khỏi cần ga, khiến cho chiếc xe thùng vượt lên ngang xe cô, cho cô cơ hội lần đầu tiên nhìn thấy gã lái xe. Hắn mặc một chiếc áo khoác da đen và đang chỉ tay vào cô đầy vẻ dọa dẫm. Cô giơ nắm đấm về phía hắn và rồ ga vọt lên, nhưng hắn vẫn đuổi theo cô như một vận động viên chạy Olympic quyết không để đối thủ bỏ rơi.

Rồi cô bỗng nhớ lại, và cảm thấy muốn phát ốm lần thứ nhì đêm hôm ấy. “Ôi lạy Chúa”, cô hét lên hoảng sợ. Chi tiết của một vụ sát nhân trên cùng quãng đường này vài tháng trước ùa vào tâm trí cô. Một phụ nữ đã bị cưỡng hiếp trước khi bị cắt cổ bằng một con dao lưỡi răng cưa, rồi bị vứt xác xuống rãnh. Trong nhiều tuần sau đó trên đường A1 có cắm những bảng hiệu nhắc nhở mọi người qua lại gọi cho cảnh sát theo số điện thoại cho sẵn nếu họ có bất kỳ thông tin gì có thể giúp cảnh sát điều tra. Những bảng hiệu đã được gỡ đi, nhưng cảnh sát vẫn đang truy lùng thủ phạm. Diana bắt đầu run sợ khi nhớ lại lời cảnh báo với tất cả phụ nữ lái xe: “Đừng bao giờ ngừng xe trên xa lộ”.

Vài giây sau cô thấy một bảng hiệu giao thông mà cô đã thuộc lòng. Cô đã đến đó sớm hơn nhiều so với dự kiến. Chỉ năm cây số nữa là cô sẽ phải rời xa lộ để rẽ vào con đường nhánh dẫn dến trang trại. Cô cầu nguyện rằng nếu cô quẹo vào con đường quen thuộc, gã thanh niên áo đen sẽ tiếp tục chạy trên đường A1 và cô sẽ thoát được hắn.

Diana quyết định rằng đã đến lúc tống cổ gã đi. Cô lách vào tuyến cao tốc và đạp lút ga. Cô đạt tới một trăm sáu lần thứ nhì khi vượt qua cột mốc cây số thứ ba. Khắp người cô ướt đẫm mồ hôi, và đồng hồ tốc độ chỉ một trăm tám. Cô liếc nhìn vào kính chiếu hậu, nhưng hắn vẫn ở ngay sau xe cô. Cô sẽ phải chọn thật đúng thời điểm nếu như cô muốn thực hiện thành công kế hoạch của mình. Khi còn một cây số nữa, cô bắt đầu quan sát bên trái để chắc rằng việc tính toán thời gian của mình là chính xác. Cô không cần nhìn vào kính chiếu hậu cũng biết rằng hắn vẫn bám theo.

Cột mốc tiếp theo có kẻ ba đường chéo màu trắng, báo cho cô biết là phải ở làn xe bên trong nếu cô muốn rẽ khỏi xa lộ ở giao lộ tiếp theo. Cô vẫn để xe mình chạy ở làn xe ngoài với vận tốc một trăm sáu đến khi cô thấy một khoảng trống đủ rộng. Hai lằn sơn trắng hiện ra trên bảng hiệu bên lề đường: Diana biết cô chỉ có một cơ hội để thoát hiểm. Khi xe chạy qua bảng hiệu có kẻ một lằn sơn cô đột ngột phóng xe ngang đường với vận tốc một trăm tư, khiến cho xe ở tuyến giữa phải thắng gấp và nhấn kèn giận dữ. Nhưng Diana không quan tâm đến ý nghĩ của họ về mình, bởi vì cô đang chạy trên con đường rẽ dẫn đến sự an toàn, còn chiếc xe thùng đen đang tăng tốc trên đường A1.

Cô phá lên cười nhẹ nhõm, ở bên phải, cô có thể nhìn thấy dòng xe cộ đang chạy đều trên xa lộ. Nhưng tiếng cười của cô biến thành tiếng thét hãi hùng khi cô thấy chiếc xe thùng đen cắt ngang đường ngay trước đầu một xe tải, chồm lên lề cỏ và loạng choạng phóng về đường rẽ. Nó suýt nữa lao qua lề và đâm xuống rãnh, nhưng gượng lại được, để rồi lại bám sát cách xe cô vài mét, đèn xe sáng rực lại rọi thẳng vào kính sau xe.

Khi lên đến đỉnh dốc của đường nhánh, Diana rẽ trái chạy về phía trang trại, cuống quýt cố nghĩ ra phải làm gì. Thành phố gần nhất cũng còn cách đó mười tám cây số nếu đi đường chính, trong khi trang trại chỉ cách mười cây, nhưng bảy cây trong đó là đoạn đường quê ngoằn ngheo, không có đèn đường. Cô nhìn đồng hồ xăng. Nó đã sắp cạn, nhưng trong thùng xăng vẫn còn đủ để cô chạy đến một trong hai nơi đó. Còn không tới hai cây số nữa là đến ngã ba, vì vậy cô chỉ có một phút để quyết định.

Khi còn cách ngã ba một trăm mét thì cô chọn ngả trang trại. Mặc dù nó không có đèn đường, cô thuộc mọi chỗ quẹo và khúc quanh mà cô tin rằng kẻ đang đuổi theo cô không biết. Khi đến trang trại chắc chắn cô sẽ ra khỏi xe và vào nhà trước hắn nhiều. Trong bất kỳ trường hợp nào thì hắn cũng sẽ phải bỏ chạy khi thấy trang trại.

Thời gian đã hết. Diana nhấp thắng và chiếc xe trượt bánh rồi lao vào con đường đất nhòa nhạt ánh trăng.

Diana đập tay lên vô lăng. Có phải cô đã quyết định sai? Cô liếc nhìn kính chiếu hậu. Gã đã bỏ cuộc chưa? Tất nhiên là chưa. Đuôi một chiếc Land Rover hiện ra trước mắt cô. Diana giảm tốc, chờ đến khúc ngoặt mà cô thuộc làu, nơi đó đường hơi rộng ra một chút. Cô nín thở, sang số ba, và vượt qua. Liệu việc tông phải xe chạy ngược chiều có khá hơn là ở lại với một tên cắt cổ không? Cô ôm cua ở khúc quanh và thấy con đường phía trước vắng tanh. Cô lại nhấn ga, bỏ rơi kẻ đuổi theo mình đến bảy chục, thậm chí một trăm mét, nhưng điều này cũng chỉ cho cô vài giây để nghỉ. Chẳng bao lâu ánh đèn quen thuộc lại bao trùm lên xe cô.

Ở mỗi khúc ngoặt cô lại kéo dài khoảng cách được một chút do chiếc xe thùng vẫn chạy lảo đảo vì không quen đường, nhưng cô cũng chưa bao giờ bỏ xa hắn được quá vài giây. Cô nhìn đồng hồ chỉ cây số. Từ chỗ rẽ khỏi đường chính đến trang trại chỉ hơn bảy cây số, và đến bây giờ cô hẳn đã vượt qua được ba cây. Cô bắt đầu nhìn từng trăm mét hiện lên trên đồng hồ, tim thót lại với ý nghĩ chiếc xe thùng sẽ vượt lên và ép xe cô xuống rãnh. Cô cương quyết giữ xe ở ngay giữa đường.

Một cây số nữa qua đi, và hắn vẫn bám sát xe cô. Đột nhiên cô thấy một chiếc xe ngược chiều chạy đến. Cô bật đèn trước lên pha và nhấn kèn inh ỏi. Chiếc xe kia trả đũa bằng cách làm y hệt như cô, khiến cho cô phải chạy chậm lại và quẹt vào hàng cây dại lúp xúp ven đường khi chiếc xe kia lao vụt qua. Cô lại nhìn đồng hồ cây số. Chỉ còn hai cây nữa.

Diana chạy chậm lại mỗi khi vào một khúc quanh quen thuộc rồi lại tăng tốc, không cho chiếc xe thùng một cơ hội nào để vượt lên. Cô ráng tập trung vào việc sẽ phải làm khi nhìn thấy dãy nhà ở trang trại, cô áng chừng quãng đường dẫn vào nhà dài khoảng tám trăm mét. Quãng đường này mấp mô và đầy những chỗ lồi lõm mà Daniel giải thích là không đủ tiền để sửa. Nhưng rất may là nó chỉ đủ rộng cho một xe qua.

Cổng mở ra đường thường để ngỏ mỗi khi cô đến, mặc dù thỉnh thoảng Daniel cũng quên, khi đó cô phải ra khỏi xe và tự mở nó ra. Đêm nay thì cô không liều thế được. Nếu cổng bị đóng thì cô đành phải chạy đến thành phố tiếp theo và dừng xe ở ngoài quán Crimson Kipper luôn đông khách vào giờ này mỗi thứ sáu hàng tuần, hoặc cô có thể chạy đến đồn cảnh sát. Cô nhìn lại đồng hồ báo xăng. Nó sắp xuống đến vạch đỏ. “Ôi lạy Chúa”, cô thốt lên, nhận ra rằng mình có thể không đủ xăng để chạy đến đó.

Cô chỉ còn cách cầu nguyện rằng Daniel nhớ để ngỏ cổng.

Cô lao xe qua khúc ngoặt tiếp theo và tăng tốc, nhưng cũng như trước cô chỉ vượt lên được có vài mét, và biết rằng chỉ vài giây sau hắn sẽ bắt kịp. Đúng như vậy. Trong mấy trăm mét tiếp theo họ chỉ cách nhau có vài mét, và cô sợ rằng hắn sẽ ủi vào đuôi xe cô. Cô không dám đạp thắng một lần nào - nếu họ đụng nhau ỏ quãng này, cách xa mọi sự cứu giúp, thì cô sẽ vô phương thoát khỏi tay hắn.

Cô nhìn đồng hồ cây số. Chỉ còn một cây nữa thôi.

“Cổng phải đang mở. Nó phải đang mở”, cô cầu khấn. Khi cô ngoặt xe ở khúc quanh kế đó, cô nhìn thấy đường nét của dãy nhà từ xa. Cô suýt nữa hét lên nhẹ nhõm khi nhìn thấy các phòng tầng trệt sáng đèn.

Cô nói to “Cảm ơn chúa” rồi chợt nhớ đến cánh cổng, và đổi lời cầu nguyện thành “Lạy Chúa, xin hãy để ngỏ cổng”. Khi qua chỗ ngoặt cuối cùng cô sẽ biết phải làm gì. “Hãy để ngỏ cổng, chỉ lần này thôi”, cô van vỉ. “Con sẽ không xin bất cứ điều gì nữa, không bao giờ”. Cô ngoặt xe ở khúc quanh chót chỉ cách chiếc xe thùng có vài tấc. “Làm ơn, làm ơn, làm ơn đi”. Rồi cô thấy cánh cổng.

Nó đang mở.

Y phục cô giờ đây ướt sũng mồ hôi. Cô chậm lại, xuống số hai, lao xe qua chỗ trống và vào quãng đường mấp mô dẫn vào nhà, va phải cột cổng bên phải trước khi xe chồm lên lao về phía dãy nhà. Chiếc xe thùng không ngần ngại theo sau, và chỉ cách cô vài tấc khi xe cô chạy thẳng lại. Diana nhấn kèn luôn tay trong khi xe cô nảy tung lên vì lao qua các chỗ sống trâu.

Từng đàn quạ giật mình quàng quạc bay lên từ các rặng cây. Diana bắt đầu gào lên, “Daniel! Daniel!”. Cách cô hai trăm mét đèn trước nhà bật sáng.

Đèn xe cô bây giờ rọi thẳng vào mặt tiền nhà, và tay cô vẫn để nguyên trên nút kèn. Khi còn cách một trăm mét cô thấy Daniel ra khỏi cửa truớc, nhưng cô không chạy chậm lại, mà chiếc xe thùng đằng sau cô cũng vậy. Khi còn cách năm mươi mét cô bắt đầu nhá đèn vào Daniel. Lúc này cô có thể thấy vẻ bối rối lo âu trên mặt anh.

Khi còn cách ba mươi mét cô đạp mạnh thắng. Chiếc estate nặng nề trượt đi trên khoảng sân lát sỏi trước nhà, dừng phắt lại trong luống hoa ngay dưới cửa sổ nhà bếp. Cô nghe tiếng thắng rít lên phía sau. Gã thanh niên mặc áo da không quen địa thế, không kịp phản ứng, và khi bánh xe hắn chạm vào khoảng sân lát sỏi xe hắn bị trượt không kiểm soát nổi. Một giây sau đó chiếc xe thùng đâm sầm vào đuôi xe cô, khiến nó lao vào tường nhà và làm vỡ tan kính cửa sổ.

Diana nhảy khỏi xe, thét lên, “Daniel, lấy súng, lấy súng đi!”. Cô chỉ vào chiếc xe thùng. “Thằng khốn đó đã đuổi theo tôi suốt ba mươi cây số đường!”

Gã thanh niên nhảy khỏi xe và bắt đầu đi cà nhắc về phía họ. Diana chạy vội vào nhà. Daniel chạy theo và chộp lấy khẩu súng bắn đạn chài vẫn dùng để săn thỏ đang dựa vào tường. Anh chạy trở ra đối diện người khách không mời đã đứng lại đằng sau chiếc Audi của Diana.

Daniel nâng súng lên vai và nhắm thẳng vào gã. “Đứng yên nếu không tôi bắn”. Anh bình thản nói. Rồi anh chợt nhớ là súng chưa nạp đạn. Diana đi ra nhưng cô dừng lại sau lưng anh vài mét.

“Không phải tôi! Không phải tôi!” gã thanh niên mặc áo da đen la lên khi Rachael xuất hiện ở cửa nhà.

“Có chuyện gì vậy?” cô lo lắng hỏi.

“Hãy gọi cảnh sát”, Daniel chỉ nói có vậy, và vợ anh biến vào nhà.

Daniel bước tới chỗ gã thanh niên đang hoảng sợ, nòng súng chĩa thẳng vào ngực hắn.

“Không phải tôi! Không phải tôi!” gã lại la lên, chỉ tay vào chiếc Audi. “Hắn ở trong xe!”. Gã quay phắt lại đối diện Diana. “Tôi thấy hắn lẻn vào xe khi chị đậu lại ở vệ đường. Tôi đâu biết phải làm gì hơn! Chị có chịu dừng lại đâu!”

Daniel cảnh giác tiến về cửa sau xe và ra lệnh cho gã thanh niên mở cửa chầm chậm, trong khi anh vẫn chĩa súng vào hắn.

Gã thanh niên mở cửa xe, và nhanh chóng bước lùi lại. Cả ba trân trối nhìn vào một gã đàn ông đang nằm bò trên sàn xe. Tay phải gã cầm một con dao dài lưỡi có răng cưa. Daniel vung nòng súng chĩa vào gã, nhưng không nói gì.

Từ xa đã nghe thấy tiếng còi hụ xe cảnh sát.

(Dịch từ Twelve Red Herrings)

HẾT

Đánh máy: hoi_ls
Nguồn: Tạp chí Kiến thức Ngày nay -
Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 17 tháng 10 năm 2023