Bắt đầu từ đâu chàng đã không còn cho nàng cái cảm giác chờ đợi, cảm giác nôn nao của trái tim òa vỡ mỗi khi nhìn thấy tên của chàng hiện ra trên một không gian sinh hoạt chung của hai người.Chàng vẫn còn đây và nàng vẫn còn đây, sao lại lạ xa như hai vì sao đã đôi bờ cách trở. Mỗi ngày trái tim lại phủ lên một lớp sương mong manh, cả hai đang từ từ lạnh dần và đã mất đi những sự rung động của một tình cảm rất mơ hồ tìm thấy ở nơi tâm hồn. Bởi khi người ta thầm để ý tới nhau thì mỗi ngày sự nhớ nhung cũng chưa đủ, mỗi đêm còn làm cho người ta bị trằn trọc khó dỗ được giấc ngủ sao cho khỏi mộng mị thầm nhớ về nhau. Vậy là chàng phải bật dậy, ngồi trước màn hình trắng và từ những ngón tay gõ lên trên bàn phím, những dòng chữ rơi xuống theo những ý tưởng miên man không ngừng.
Tình yêu đã chiếm ngự hết cả thời gian chàng đang làm việc, khiến cho những ánh mắt bàng quang của người bên cạnh cũng phải nhìn ra chàng đắm chìm trong tình yêu. Họ đưa mắt nhìn thông cảm, rồi họ quay mặt đi che giấu nụ cười hóm hỉnh, mỗi khi thấy chàng vội vả bỏ cả giờ ăn trưa, bỏ cả những giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi để gọi phôn cho nàng. Chàng bỗng thấy đời sống đẹp hơn thêm, chỉ cần nhớ tới nàng thì tâm hồn cằn cỗi của chàng bấy lâu nay như nẩy lên một thứ mầm xanh đầy hy vọng, hứa hẹn cho sự sinh sôi vững chắc của cây trái tình yêu.
Mỗi lần họ trò chuyện với nhau, tiếng nói dịu dàng của con gái miền Trung luôn cho chàng quay trở về với thành phố Huế cùng khoảng trời thơ mộng khi chàng là một sinh viên với khuôn viên đầy bóng cây xanh. Những đêm trăng sáng soi, chàng sinh viên ôm đàn guitar ngồi ở trước hiên nhà để gảy lên những khúc tình ca lãng mạn, giọng ca tuy không hay nhưng nghe ra mượt mà tình tự hát lên bởi từ giọng nói quê hương chân chất thật thà.Gương mặt của chàng sinh viên hiền lành, giống gương mặt thánh thiện của một vị linh mục chưa mặc áo nhà dòng, nhưng trái lại ánh mắt đa sầu đa cảm trên gương mặt đó, đã như một dấu ấn tâm hồn nơi một người dễ bị rung động với tình cảm, dễ bị lôi cuốn đam mê. Và rồi cuối cùng những tình cảm chóng vánh qua thế giới ảo thì cũng dễ dàng nhạt nhòa...
Ngày tháng đất nước tang thương, vận mệnh con người nỗi trôi theo dòng lịch sử. Tất cả cuộc đời của người dân miền Nam đã bị cuốn phăng theo với cơn lũ hung bạo, với gió xoáy mưa sa. Những mảnh đời trôi dạt ra đi muôn phương. Giữa những cơn khủng hoảng đổ ấp xuống số mệnh ít khi ai có thể đươc làm chủ với chính mình, rồi khi mọi sự như được an bày, ngày tháng còn lại sẽ mang đến thật nhiều nuối tiếc khôn nguôi. Những lúc chuyện trò nàng được biết về số mệnh của một con người qua câu chuyện được chàng kể lại.Chàng ra đi đến một đất nước khác màu da chũng tộc, chàng có một đời riêng với người vợ không cùng ngôn ngữ, ở họ có hai quê hương hoàn toàn khác biệt và cho dầu cố gắng cách mấy cũng không thể đến gần nhau.Còn nàng lúc đó vẫn làm người ở lại trên mảnh đất gió chướng khô cằn của một quê hương nghèo khó.
Và rồi sự tình cờ của một định mệnh họ làm quen nhau, chàng biết về nàng. Người đàn bà đáng yêu qua một lần dang dở, một mình vượt biển đi tìm tự do. Rồi từ kinh nghiệm của bản thân giúp cho nàng trở nên người có một sự hiểu biết sâu sắc về cuộc đời.Khi được nhìn thấy tấm hình chân dung của nàng trái tim của chàng đã bị rơi vào thật êm đềm trong ánh mắt nhìn thu hút đó.
Tình yêu là một thứ ánh sáng màu sắc vô cùng đẹp đẽ. Ai sinh ra trên cõi đời này cũng đều bị đam mê lao vào vùng ánh sáng đó như một loài thiêu thân. Mỗi người trong chúng ta ai cũng có một tình yêu theo cách yêu riêng của chính mình. Tình yêu đến có khi như một tiếng sét hay tình yêu đến thầm lặng như một mặt hồ thu không gợn sóng. Nhưng dầu đến bằng những hình dạng nào thì khi chấm dứt ra đi vẫn thường kéo theo sau những trận mưa rào bằng nước mắt.
Khoảng cách của họ quá mênh mông, nên tình yêu cho quá lớn cũng chưa đủ kéo lại gần cái khoảng cách cay nghiệt đó. Yêu thương, ghen tuông rồi nghi ngờ. Tất cả những tâm trạng đó cứ chia nhau xáo trộn trong cuộc sống hàng ngày để tới một lúc trái tim và khối óc nhỏ nhoi đã quá mệt nhoài không còn dung chứa nỗi. Vô tình cả hai tự nguyện chui đầu vô một cái lưới chứa đầy sự ghen ghét và ganh tị của lòng dạ những con đồn thổi, người chỉ muốn xé đi bức tranh tình yêu mà chàng và nàng nâng niu từng nét chấm phá tuyệt đẹp.
Và rồi bức tranh tình yêu màu sắc từ từ bị nhạt phai đến ngỡ ngàng. Lỗi lầm từ nơi đâu? phải chăng từ nơi niềm tin về tình yêu quá mong manh? Vâng thực sự yêu xa, khoảng cách không gian thật khó níu giữ được trong đôi tay, tệ hại trong khối óc lại mang tự ái quá cao vào đó nữa, tự ái giống như một ngọn dao sẽ cắt đứt mọi sự rung cảm của trái tim một cách không hề thương tiếc.
Họ trở về với cuộc sống của họ trước đây với một vết thương lòng còn hằn dấu? hay họ đã quên nhau với hành trình thời gian luân chuyển đến nhàm chán của "Sáng đến, chiều đi, đêm tới ".
Chẳng ai có thể hiểu được sau khi mất mát một tình yêu thì giữa tâm hồn còn lại gì? Một nỗi trống vắng? hay được khỏa lấp bằng một hình bóng khác?. Có phải trái tim là một tế bào vô tư hồn nhiên cứ thế mà nhảy đập không ngừng và dễ dàng tiếp nhận những đổi mới thay phiên?.
Ngô Ái Loan ( Mầu Hoa Khế )
Mar 2013
Nguồn: Tác giả Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 25 tháng 3 năm 2025