Buồn Vui Lòng Mẹ

như hoa ấu tím

Đã bốn tuần trôi qua - Khoảng không gian thiếu đi tiếng nói, thiếu đi tiếng cười, thiếu cả tiếng cằn nhằn dùng hai ngôn ngữ Việt-Mỹ của con bé, đã quen.

Quen với buổi sáng thức dậy không nghe con hỏi - ăn sáng với gì, buổi trưa về nhà không đi một vòng xem con đang ở phòng nào, đang làm gì, để nhờ con chuẩn bị vài thứ cho buổi ăn tối. Quen cả với ban đêm không còn biết xem ti-vi đài nào, hay bị con tranh giành với chiếc máy điện toán.

Giống như đã quen, cất đi tình yêu dành cho con - con bé chim xanh bé bỏng ngày nào, lần đầu cưu mang mời gọi, con bước vào đời, cho vui cùng má.

Nhớ ngày mang bụng con. Thuở hoang mang gió bụi. Trời không bão nổi, đất chẳng sóng cồn, mà lòng dạ bời bời bao nỗi. Cái nỗi lo sợ sinh tồn đói no không đáng kể bằng nỗi lo sợ tương lai con mù mịt. Ngày đó, mái tóc còn thả dài, ra đường còn bị người theo về tận nhà nội, dù chiếc áo bầu má mặc đã không còn rộng như tháng đầu tiên. Ngày con góp tiếng khóc cùng má, má nhớ hoài như in trong trí, căn phòng tối, tiếng muỗi vo ve, ánh sáng lọt qua khe cửa sổ. Con được quấn trong tấm khăn của nhà thương, má mặc áo quần bệnh viện. Những chiếc áo xinh xắn má may thêu cho con, những chiếc tã má đi xin từ nhà bà, nhà cô để lấy hên cho con hay ăn chóng lớn, cùng vớ nón đầy đủ má cẩn thận sắp xếp vào chiếc giỏ, chuẩn bị ngày chào đón con, đã không được vào bệnh viện cùng ba, sau khi ba ra ngoài tìm mua cho má sữa để uống, trong thời gian má chuyển bụng.

Nhà thương Nguyễn Văn Học là nơi con chào đời. Cái cổng sắt lạnh lùng của nó, lạnh lùng vì những người gác cổng, vì những chính sách luật lệ, giáo điều ngăn cản chồng bên vợ, cha bên con trong phút giây huyền diệu ấy.

Khi con thôi thúc đòi góp mặt với đời, má nghiến răng gọi Mẹ ơi- Mẹ ơi con đau quá. Má ao ước Mẹ - bà ngoại của con - bên cạnh. Bà ngoại mất khi má mười bẩy tuổi, mỗi khi nghe tiếng Mẹ là má khóc, ngay cả các dì cũng vậy, và đó là lý do tại sao má tập cho các con gọi Má thay bằng tiếng “Mẹ” má để dành riêng trong lòng khi cần thì thầm nói chuyện với Mẹ.

Má không biết có phải vì yêu con, con chim xanh bé bỏng của má không, mà khi nghe tiếng con khóc oa oa bao sự đau đớn ban đầu biến đi đâu mất cả. Chỉ còn lại nỗi sung sướng ngập lòng. Đỡ con là anh sinh viên năm thứ tư đại học y khoa, đang được thực tập tại nhà thương. Vừa giúp má lâm bồn anh vừa than, không biết có được ra trường không, hay lại vì lý lịch mà lang thang về kinh tế mới.

Tắm cho con lần đầu, là bà lao công, dọn dẹp vệ sinh bệnh viện, bên cạnh má, khi má chuyển bụng sanh con. Bà như bà tiên ghé đến khi má cần, bà vuốt tóc má rồi nói nhỏ:"thiệt tội, đi sanh mà có một mình vầy nè" rồi bà bỏ giờ nghỉ trưa ở lại săn sóc má khi bà biết ba bị kẹt ngoài cổng bệnh viện. Bà la:"thiệt là thứ không có tim mà". Má biết bà nói đến các ông bảo vệ cổng.

Bà nâng đầu cho má uống nước, khi cơn đau dịu xuống, để má nắm tay khi cơn đau dội lên. Bà chạy đi kêu sinh viên trực khi má nói má không còn chịu nổi nữa. Bà nói với má:"sinh viên nhưng là người mình, ông thầy này hay hơn mấy ông bà bác sĩ trong rừng, móng tay bác sĩ gì mà dính đất dơ dáy".

Rồi cũng bà, đẩy hai má con mình vào căn phòng hồi sức, bà bảo: “nằm đây một mình nhưng không ồn ào nha con, lâu lâu bác ghé qua”.

Má ngắm con qua ánh sáng hắt hiu đó, đếm từng ngón tay ngón chân, ngắm đôi môi con chu ra, ngắm cái đầu dài thon sau vài lần má cố giúp con ra góp mặt với đời. Lúc ấy con chưa có lông mày, lông mi, làn da con còn đỏ hỏn. Nước mắt má lại lăn dài nhớ Mẹ.

Ngày con ra đời buồn thiu buồn thỉu. Khoảng thời gian con là em bé, cũng buồn thỉu buồn thiu, không bao giờ con có cùng lúc ba và má. Thế mà nụ cười con lúc nào cũng tươi nở, tấm lòng con khi nao cũng tràn trề.

Ngày con lấy chồng, má đã nhủ lòng không khóc mà rồi má cũng khóc, khóc vì thương con gái má, khóc vì sung sướng khi thấy con thành nhân. Con bé đỏ hỏn không lông mày lông mi của má ngày đội khăn vành, mặc áo choàng hoàng hậu làm cô dâu, đẹp dịu dàng đằm thắm. Mắt con to như mắt chim câu, miệng con cười như hoa hàm tiếu. Má ôm lấy con lưu luyến trước khi con bước sang ranh giới để thành thiếu phụ. Con già dặn hơn má ngày lấy chồng. Con chọn lựa người con yêu quý. Con chuẩn bị mọi thứ ngày con vu quy. Ba Má chỉ bên cạnh chung vui cùng con. Nỗi lo sợ tương lai con mù mịt không xảy ra khi gia đình mình thay nơi đổi chỗ. Má không tin vào tử vi bói toán, nhưng nếu một lá số đời người, có sao xấu tốt, thì lúc đớn đau thời sung sướng cũng phải trộn lẫn vào nhau.

Con ơi! Má lại khóc òa cùng con, khi ngày con về thăm tíu tít khoe với má con sắp có em bé, để ba chọc: "bà ngoại hết được xí xọn nữa nha". Rồi ngày sau, má và chồng con phải đưa con vào cấp cứu khi mầm sống bé bỏng ấy chưa thật sự tượng hình.

Trong nhà thương, con ngả đầu trên vai má, con chim xanh bé bỏng của má, nước mắt con tuôn dài, nước mắt má cũng tuôn, chỉ tuôn thế thôi. Nhưng má biết tim của con, tim của má đập cùng một nhịp. Nhịp yêu thương tí tách. Má luôn bên con khi con cần, má sẽ bên con khi con kêu.

Mọi chuyện dập dồn cùng đến một lần, những nhớ nhung buồn bã, những lưu luyến lo âu, gian nhà trống, vợ chồng nhìn nhau.

Người bạn biết tướng số cứ dọ hỏi, tuổi anh chị là phải gút mắc nhiều lắm, sao hai người sóng đôi thanh thản - mỉm cười trả lời, quên đi nỗi khổ đã qua, chấp nhận điều bất như ý xảy đến, cùng chia xẻ vui buồn để thắng số vậy thôi.

Đầu ngày thanh thản trong nỗi nhớ thương, buổi sáng chim đã hót. Đợi hai con gọi về. Má biết thế nào hai con cũng gọi.

Ấu Tím


Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 7 tháng 4 năm 2022