Tuổi mười sáu tôi có mái tóc mây thật dài, có đôi mắt thật to, mà kỳ ghê nơi tuổi càng lớn thì mắt như càng nhỏ lại. Người ta ví đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, không lẽ cái cửa sổ tâm hồn khi quá già nua mệt mõi nên thu nhỏ rồi khép hờ nhìn cuộc đời vậy thôi sao. Nhưng nụ cười ngày đó, nụ cười tươi chưa lấm bụi trần thì vẫn còn trên môi không hề thay đổi.
Tôi còn nhớ mãi đêm lễ Giáng Sinh ngày xa xưa đó, tôi theo một người bạn đi dự tiệc mừng đón Chúa sinh ra đời.Nơi đến là một căn biệt thự thật đẹp và chủ nhân đón chào với nụ cười vui vẻ nồng hậu với một không gian ấm cúng. Thì sáng hôm sau có người tới gõ cửa mang theo trên tay một bó hoa hồng cùng hộp bánh ngọt. Cửa nhà hé mở chị cả tôi ngạc nhiên khi thấy trước mắt một chàng đẹp trai cao ráo trông chững chạc sao lại hỏi tìm con nhóc tì trong nhà mình, con nhóc vẫn xoạc chân trước sân nhà ngồi chơi banh đủa ăn thua với mấy bạn nhỏ hàng xóm rứa hè. Chị vội mời khách vào nhà, rồi đi đánh thức tôi dậy, con bé đang mê ngủ ngơ ngác nhìn chị đứng cười với nụ cừơi bí hiểm như bức danh hoạ nàng Mona lisa.
Cô bé vừa ngủ dậy trong bộ đồ mặc ở nhà, mặt mày để tự nhiên không làm điệu trước khi đi đâu đó như vẽ một đường bút chì mỏng hay chải phớt mascara trên mi mắt để làm cho đôi mắt sâu hút thêm mà đâu biết có người bị ngã chúi vào rồi điệu thêm chút xíu son môi màu hồng nhạt theo thời trang, làm cho hình ảnh thiếu nữ trưởng thành hơn trước đôi mắt người đối diện.
Và buổi sáng hôm ấy anh đến quá bất ngờ cho nên cô bé hiện thân như một đóa hoa tinh khôi trong màn sương mai với gương mặt tự nhiên không son phấn với cái miệng cười hồn nhiên còn thơm mùi kẹo trái cây ngọt ngào. Anh cứ thế đứng nhìn sững sờ trố mắt rồi hỏi:
_ Em là em gái của chị AL phải không?
Miệng anh hỏi nhưng rồi anh cũng vừa kịp nhận ra nơi tôi nụ cười mà anh cho là không có nụ cười nào dễ thương hơn thế nữa.
Cô bé vô tư hồn nhiên đâu biết sau đêm đến dự tiệc tại nhà của anh tổ chức thì gia đình của anh đã chọn trúng "vợ" cho anh. Thật bất ngờ khi tuổi của anh đã trên 30, tuổi cần phải lập gia đình mà lại bị rung động trước con nhóc tì chỉ mới 16 tuổi.
Ngày đó con gái lớn lên trong vòng tay gia đình với đời sống sung túc thì chẳng khác nào tiểu thư công chúa. Tâm hồn như trang giấy trắng học trò chưa biết tình yêu là gì thì làm sao có thể già dặn để đón nhận vai trò làm vợ như cha mẹ của anh mong muốn, nói không chừng anh còn phải tốn gạo để nuôi hoặc mua cả trăm cây đu đủ lấy cành làm ống rồi thổi mòn cả hơi mới mong cô bé mau lớn để làm vợ của anh.Nhưng với những sự ái ngại trên cũng không làm anh bỏ cuộc mà trái lại còn tự nguyện chờ bé thêm vài năm nữa sẽ nói tới chuyện hôn nhân... vì hồn anh rơi vô đôi mắt cô bé và chìm sâu trong đó mất rồi.
Anh là dược sĩ, sinh trong một gia thế rất giàu có nên khi quen anh cô bé được nuông chìu đủ thứ, anh sẵn lòng để cô bé " sai bảo " đì cho anh sói trán luôn. Cứ thế anh âm thầm yêu và theo cô bé quên mất cả tháng ngày trôi qua thật êm đềm. Nhưng rồi những gì đẹp trên đời thì thường hay mong manh dễ vỡ khi mẹ anh vội đánh thức anh tỉnh dậy giữa cơn mơ tràn đầy thơ mộng. Mẹ anh thấy không thể để thời gian anh phải chờ đợi quá lâu khi tuổi đời của anh đã không còn trẻ nữa, mặc dầu cô bé đựơc gia đình anh rất yêu thương. Mẹ anh rất thèm có cháu để ẩm bồng nên muốn anh lập gia đình ngay. Trong khi nhìn lại cô bé thì vẫn chưa thấy lớn thêm chút nào, vẫn còn tung tăng với áo dài trắng với bạn bè cùng nhau đi nhặt những chùm hoa phượng đỏ bỏ đầy trên những chiếc giỏ xe đạp con con.
.
Suốt cả thời gian bên cô bé, anh chưa một lần tỏ tình yêu chỉ sợ đánh mất đi cái tuổi ngây thơ đẹp tựa thần tiên khi anh thấy quá sớm để cho cô bé vào vai trò làm vợ. Anh yêu tuổi mười sáu, anh yêu cái vẻ ngu ngơ yêu nụ cười tươi và yêu ánh mắt thu hút như ẩn chứa một nỗi niềm nào đó. Cho nên có đôi khi những ý nghĩ vẫn đục vừa dấy lên thì tự dưng anh cảm thấy như mình mang phải tội, bởi trước mắt anh cô bé hiện thân giống như một thiên thần.
Rồi sự hối thúc của gia đình, anh đành chia tay với một tình yêu yêu vô cùng trong sáng, ngày anh cưới vợ cô bé vẫn cười nói vô tư chúc phúc cho anh vì từ lúc quen anh thực sự trong lòng cô bé hoàn toàn không có tình yêu của đôi lứa mà chỉ coi anh như người anh trai để tha hồ nhõng nhẽo vậy mà thôi. Chỉ có anh âm thầm yêu đơn phương, anh kín đáo tới mức không ai hay biết ngay cả với những người bạn thân thường đi chơi chung trong cùng một nhóm với nhau.
Một chuyện tình đơn phương được kết thúc không có nước mắt, không có đớn đau. Người không biết như cô bé không thể nào mang tội làm cho ai đó buồn.Nghĩ lại cô bé ngày xưa đó thật khờ khạo với tuổi đời non dại quá phải không?.
Thời gian có thể xoáy mòn đi mọi thứ trên đời, nhưng thời gian không thể nào có thể làm phôi pha đi một thứ tình cảm chân thành của một người trao trọn cho một người.
Trong cuộc sống, cô bé ngày xưa đã trải qua biết bao cuộc bể dâu, giữa cả một thế giới biết bao con người, nhưng vẫn không sao tìm ra được một người như anh.Bởi cô bé nhìn thấy trong lồng ngực của anh đang cất giữ một trái tim vô cùng hiếm quí. Anh là một người đàn ông dễ thương thật tốt trên mọi phương diện mà cô bé là người hân hạnh đã được anh yêu dấu một thời...
Ngô Ái Loan (Mầu Hoa Khế)
SanJose 2006
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 9 tháng 1 năm 2023