Khi tất cả các anh và chị của mình đã đến trường thì nông trại của chúng tôi trở thành một nơi quá quạnh quẽ đối với Becky, đứa con gái nhỏ 3 tuổi của chúng tôi. Cô bé đã ao ước có bạn cùng chơi. Gia súc và ngựa thì quá lớn để nó ôm ấp và các máy móc trong trang trại thì quá nguy hiểm cho một cô bé như nó. Chúng tôi đã hứa sẽ mua cho bé một con chó con nhưng vẫn chưa thực hiện được, những con chó con “dự định” cứ được bé gặng hỏi gần như mỗi ngày.
Khi tôi vừa dọn rửa xong bát đĩa của buổi ăn trưa thì mành cửa bỗng rập mạnh và Becky lao vào, hai má đỏ bừng, đầy kích động. “Mẹ ơi!”, nó khóc. “Hãy đến xem con chó con của con đi! Con đã cho nó uống nước hai lần rồi. Nó khát quá chừng!”
Tôi thở dài. Lại một con chó tưởng tượng khác nữa của Becky.
“Làm ơn đến xem, mẹ”. Con bé lôi ống quần jean của tôi, đôi mắt nâu van nài, “Nó đang khóc - và nó không thể đi được!”.
“Không thể đi được?” Hừm, bây giờ đã có sự thay đổi. Tất cả những con chó tưởng tượng trước đây của nó đều có thể làm được những việc phi thường. Một con có thể giữ thăng bằng một quả bóng trên đầu mũi. Một con khác đào một cái lỗ xuyên xuống lòng quả đất và rơi ra ngoài lên một vì sao ở phía bên kia. Rồi có một con khác biết khiêu vũ trên một sợi dây đu làm xiếc. Tại sao bất thình lình lại có một con chó không thể đi được?
“Được rồi, bé cưng”, tôi nói. Trong lúc tôi cố gắng theo sau nó, Becky chợt biến mất vào một lùm cây.
“Con đâu rồi bé?” Tôi gọi.
“Ở đằng này, cạnh gốc cây sồi. Nhanh lên mẹ ơi!”
Tôi rẽ những nhánh cây đầy gai và đưa tay che ánh nắng chói chang của mặt trời vùng Arizona. Một cơn ớn lạnh tê người kẹp chặt lấy tôi. Con bé kia rồi, nó đang ngồi trên gót chân, những ngón chân bấm sâu xuống cát, và bế trong vạt váy nó một cái đầu không thể nhầm lẫn được của một con sói! Phía dưới đầu nó nổi lên một phần vai màu đen đồ sộ. Phần còn lại của thân mình nó nằm khuất hoàn toàn bên trong gốc cây rỗng của cây sồi đã đổ.
“Becky”, miệng tôi khô khốc. “Đừng cử động”. Tôi bước tới gần hơn. Đôi mắt màu vàng xám thu hẹp lại. Hai cái mõm màu đen nhe ra, để lộ hai hàng răng nanh. Bất thình lình, con sói rung lên. Răng của nó kêu lập cập và một tiếng rên rỉ thảm thương phát ra từ cổ họng nó.
“Sẽ ổn thôi, cậu bé”, Becky thì thầm. “Đừng sợ. Đó là mẹ, và mẹ cũng yêu cưng nữa”.
Rồi một điều không thể tin được xảy ra. Khi hai bàn tay bé xíu của cô bé vuốt ve cái đầu to bờm xờm đó, tôi nghe tiếng đập đập nhẹ của đuôi con sói từ trong gốc cây. Có chuyện gì với con thú này vậy? Tôi tự hỏi. Tại sao nó không đứng dậy? Tôi không thể nói được. Cũng không dám bước đến gần hơn. Tôi liếc nhìn cái chén nước trống không. Trí nhớ của tôi loé lên hình ảnh của năm con chồn hôi tuần rồi đã xé rách lớp vải bao ống dẫn nước bị rò rỉ trong sự cố gắng điên cuồng để đến gần nước trong suốt cơn hấp hối cuối cùng của bệnh dại. Phải rồi! Bệnh dại! Các bảng cảnh cáo đã được dán khắp nơi trong hạt, và chẳng phải Becky đã nói “Nó khát quá chùng?” Tôi phải mang Becky đi khỏi đây thôi.
“Cưng ơi”. Cổ họng tôi khô khốc. “Hãy để đầu nó xuống và đến với mẹ nào. Chúng ta sẽ đi tìm sự giúp đỡ”.
Một cách miễn cưỡng, Becky đứng dậy và hôn lên mũi con sói trước khi đi chậm chạp về vòng tay đang mở rộng của tôi. Đôi mắt vàng buồn bã dõi theo cô bé. Rồi cái đầu con sói gục xuống mặt đất. Khi Becky an toàn trong cánh tay tôi, tôi chạy vào chuồng ngựa, nơi Brian, một người chăn bò của chúng tôi đang thắng yên ngựa để đi kiểm tra những con bê con ở đồng cỏ phía Bắc. “Brian! Nhanh lên. Becky tìm thấy một con sói trong gốc sồi! Tôi nghĩ nó bị dại!”
“Tôi sẽ đến ngay”, anh ta nói. Tôi vội vã quay vào nhà, hối hả dỗ Becky ngủ trưa. Tôi không muốn nó nhìn thấy Brian đi ra khỏi nhà kho. Tôi biết rằng anh ta có một khẩu súng.
“Nhưng con muốn đem nước cho con chó con của con”, con bé khóc. Tôi hôn nó và cho nó vài con thú nhồi rơm để chơi.
“Này cưng, hãy để mẹ và chú Brian chăm sóc cho nó ngay bây giờ nhé”, tôi nói. Một lát sau, tôi đến gần gốc sồi.
Brian đứng nhìn con vật. “Nó là một con lobo Mexico”, anh ta nói, “Và là một con to đấy!”
Con sói rên rỉ. Rồi cả hai chúng tôi cùng nghe mùi thối rữa bốc lên. “Chà! Nó không bị bệnh dại”, Brian nói. “Nhưng nó chắc là bị thương rất nặng. Bà có lẽ nên giúp nó thoát khỏi sự đau đớn không?”
Từ “vâng” còn trên môi tôi thì Becky hiện ra từ trong bụi cây. “Chú Brian sẽ làm cho nó khỏe chứ, mẹ?” Nó kéo đầu con vật lên vạt váy nó một lần nữa, và úp mặt nó vào bộ lông thô và sẫm. Lúc này không chỉ tôi là người duy nhất nghe tiếng đập của đuôi con sói. Buổi chiều đó, chồng tôi, Bill và bác sĩ thú y đến xem con sói. Quan sát sự tin cậy của con sói vào con gái nhỏ của chúng tôi, bác sĩ nói với tôi: “Bà nên để Becky cùng tôi chăm sóc con vật này”. Vài phút sau, như cô bé và vị bác sĩ thú y đã đoán chắc, mũi tiêm có tác dụng. Đôi mắt vàng nhắm lại.
“Bây giờ nó ngủ rồi”, ông bác sĩ nói. “Giúp tôi một tay nào Bill”. Họ lôi mạnh thân mình đồ sộ ra khỏi gốc cây. Con thú phải dài trên 152,4 cm và nặng trên 45,4 kg. Hông và chân nó bị cắt ngang bởi đạn. Ông bác sĩ đã làm tất cả những gì ông phải làm để lau sạch vết thương và sau đó cho bệnh nhân một liều penicillin. Ngày hôm sau ông trở lại và chèn một thanh kim loại vào thay thế cho chỗ xương đã mất.
“Xem nào, có vẻ như ông bà đã có một con lobo Mexico cho riêng mình rồi đó”, ông bác sĩ nói. “Nó trông khoảng ba tuổi, và gần như là một con chó con. Không thể thuần hóa nó một cách dễ dàng. Tôi kinh ngạc về cái cách mà con vật to lớn này đến gần cô gái nhỏ của ông bà. Nhưng thường thì có một điều gì đó giữa trẻ em và loài vật mà người lớn chúng ta không thể nào hiểu nổi”.
Becky đặt tên con sói là Ralph và mang thức ăn và nước đến gốc cây cho nó mỗi ngày. Sự hồi phục của Ralph không dễ dàng chút nào. Trong ba tháng dài, nó kéo lê phần sau thân nó bằng cách quào hai chân trước xuống mặt đất. Qua cái cách mà nó hạ mí mắt khi chúng tôi xoa bóp cho phần thân bị teo của nó, chúng tôi biết rằng nó đã chịu đựng sự đau đớn hành hạ, nhưng chưa một lần nào nó cắn tay của ai chăm sóc cho nó.
Bốn tháng trôi qua kể từ ngày đó, Ralph cuối cùng đã có thể đứng được mà không cần sự giúp đỡ. Thân hình to lớn của nó run rẩy do các bắp thịt không vận động một thời gian dài. Bill và tôi đã vỗ về và khen ngợi nó. Nhưng Becky là người mà nó xoay quanh vì một từ âu yếm, một cái hôn và một nụ cười. Nó đáp trả lại những hành động của tình yêu đó bằng cách lúc lắc đuôi như một con lắc. Khi sức khoẻ của nó tăng lên, Ralph theo sau Becky đi khắp trang trại. Chúng cùng với nhau đi lang thang trên những đồng cỏ vắng vẻ. Đứa bé tóc vàng thường cúi rạp xuống, chia sẻ với con sói to khập khiễng bằng cách thì thầm về những điều kỳ diệu của thiên nhiên. Khi tối đến, như một bóng đen câm lặng, nó quay trở lại gốc cây rỗng của mình, nơi chắc chắn đã trở thành một chốn đặc biệt của nó.
Thời gian qua đi, nó sống chủ yếu trong bụi rậm. Thói quen của kẻ nhút nhát này đã làm cho chúng tôi ngày càng quý mến nó hơn. Phản ứng của nó đối với những người không phải trong gia đình chúng tôi lại là một câu chuyện khác. Những người lạ khiếp sợ nó, tuy vậy tình cảm và sự che chở của nó đối vói Becky làm cho nó không đến gần những sa mạc và những vùng trong tầm nhìn của các xe tải và xe hơi lạ. Thỉnh thoảng nó cũng đến gần, nhe mõm, phô ra một nụ cười căng thẳng đầy răng nanh. Nhưng thường hơn, nó chỉ đơn giản bước đi và cuối cùng lỉnh vào gốc cây của mình, có thể để nằm suy nghĩ một mình.
Ngày đầu tiên đến trường của Becky đối với Ralph thật là buồn. Sau khi xe bus đi rồi, nó từ chối quay về sân nhà. Nó nằm xuống cạnh lề đường và chờ đợi. Khi Becky trở về, nó đi khập khiễng và lảo đảo trong những vòng tròn cuồng nhiệt và vui sướng xung quanh cô bé. Nghi lễ chào đón này dai dẳng lặp lại suốt những năm học của cô bé. Mặc dù Ralph dường như hạnh phúc trong trang trại của chúng tôi, song thỉnh thoảng nó biến mất vào sa mạc và những dãy núi xung quanh trong vài tuần của mùa xuân, để mặc chúng tôi lo lắng về sự an toàn của nó. Đây là mùa sinh nở, và các chủ trang trại canh phòng chó sói đồng cỏ, báo, sư tử, chó hoang và tất nhiên cả những con sói cô độc. Nhưng Ralph rất may mắn.
Suốt mười hai năm Ralph sống với chúng tôi ở trang trại, những thói quen của nó không hề thay đổi. Luôn luôn giữ khoảng cách của mình, nó khoan thứ cho các con vật nuôi của chúng tôi và chịu đựng mọi hoạt động của gia đình bận rộn của chúng tôi và tình yêu của nó đối với Becky chưa bao giờ thay đổi. Rồi mùa xuân đến, người láng giềng của chúng tôi nói với chúng tôi rằng ông đã bắn và giết chết một con sói cái và bắn sượt qua người bạn đời của nó đang chạy cùng với nó. Không nghi ngờ gì nữa, Ralph đã trở về nhà với một vết thương do đạn. Becky, bây giờ đã gần mười lăm tuổi, ngồi ôm đầu Ralph trong vạt váy của nó. Và nó, bây giờ chắc cũng phải khoảng mười lăm tuổi và xám đi vì tuổi tác. Khi Bill gắp viên đạn ra, ký ức của tôi dường như trở lại. Một lần nữa tôi nhìn thấy một bé gái ba tuổi mũm mĩm đang vuốt ve con sói to lớn màu đen và nghe tiếng thì thầm khe khẽ, “Sẽ ổn thôi, cậu bé. Đừng sợ. Đó là mẹ, và mẹ cũng yêu cưng nữa”.
Mặc dù vết thương không trầm trọng lắm, nhưng lần này Ralph đã không khoẻ lại. Thân thể của nó héo mòn đi. Bộ lông mướt mịn trở nên xám xịt và khô. Và những cuộc dạo chơi trong sân tìm kiếm tình bạn với Becky đã chấm dứt. Cả ngày dài nó nằm yên lặng. Nhưng khi đêm đên, với vẻ già nua và khó khăn của mình, nó biến mất vào sa mạc và những dãy đồi xung quanh. Đến khi bình minh đến, thức ăn của nó cũng biến mất. Một buổi sáng sớm, chúng tôi tìm thấy Ralph đã chết. Đôi mắt vàng khép lại. Nằm duỗi dài truớc gốc sồi, nó chỉ còn là cái bóng của con vật kiêu hãnh xưa kia. Cổ họng tôi như nghẹn lại khi tôi thấy Becky vuốt ve cái cổ bờm xờm của nó, nước mắt tuôn tràn. “Con sẽ rất nhớ nó”, cô bé khóc.
Khi tôi phủ nó bằng một cái chăn, chúng tôi giật mình bởi tiếng sột soạt lạ từ bên trong gốc cây. Becky nhìn vào trong. Hai con mắt bé xíu màu vàng ngó ra và những chiếc răng nanh chó con loé sáng trong ánh sáng chạng vạng của bình minh. Chú chó con của Ralph. Bản năng lúc sắp chết đã mách bảo nó rằng đứa con mồ côi mẹ của nó sẽ được an toàn ở đây, như nó đã từng được như vậy, với những người yêu nó. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bộ lông của con chó con khi Becky ôm cái gói nhỏ đang run rẩy trong cánh tay cô bé.
“Sẽ ổn thôi, Ralphie... nhỏ”, cô bé thì thầm. “Đừng sợ. Đó là mẹ, và mẹ cũng yêu cưng nữa”. ★
Đánh máy: hoi_ls
Nguồn: hoi_ls - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 4 tháng 9 năm 2020