Nguyễn Trung

quê hương giả định


từ tháng tư một chín bẩy năm
người Việt đều cùng bị mất hết
miền của tôi không còn quốc gia
miền của bạn tiêu tan lý tưởng
 
người đã bỏ tổ quốc ra đi
kẻ trốn quốc gia bằng mọi cách
phần đất mang địa danh Việt Nam
chỉ còn là tên của địa đồ
 
những con thuyền bé tí cỏn con
chất đầy người cùng nhau chạy trốn
bao nhiêu phần trăm đến được đích
tỉ số nhỏ, đau xót làm sao
 
vượt thoát được khỏi “ thiên đường “ mù
bằng con đường xuất khẩu lao động
bố mẹ cấm nhà bán đất tổ tiên
cho con du học, dặn đừng về
 
con người khi chẩy khô hết máu
khi đất nước kiệt kệ tài nguyên
làm sao tồn tại hoặc sống còn
dù có mấy ngàn năm lịch sử
 
đất nước tôi hình như chữ S
thời ông cha nghĩ là chữ Sướng
để cháu con được hưởng đời đời
nhưng đến nay biến thành chốn Sợ
 
tản mát đến bốn châu năm bể
tá túc trong lòng xứ của người
vẫn mang trong tim một quê hương
để giòng máu Việt vẫn mãi chẩy
 
chuyện buồn của những người xa xứ
còn quê hương mà chẳng trở về
có tiếng mình mà dùng ngoại ngữ
chỉ còn “quê hương giả định” thôi!  (putative country)

Nguyễn Trung

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 20 tháng 5 năm 2024

Bình luận về Bài thơ "quê hương giả định"