Trần Thị Ngọc Xuân
ĐÊM CÙNG PHỐ NÚI
Phố núi nghe ngàn gió lả lơi
Và trăng tình tự biết bao lời
Ta nhìn đỉnh dốc như hờn dỗi
Chắc tủi thân mình quá cút côi
Đóm lập lòe soi một góc rừng
Mơ làn gió nhẹ thoảng qua lưng
Sương vờn giữa lối triền non bám
Khiến cả màu mơ mộng phải dừng
Khắc khoải canh trường phố núi ơi
Về đây ước vọng giải khuây đời
Sao lòng vẫn bão dâng ngàn lối
Phủ xuống muôn lần, quyện chẳng ngơi
Ngắm nguyệt riêng mình... lắng nghe ta
Đau trời hạnh phúc đã phai nhòa
Đêm nay tỉnh thức cùng trăng núi
Buốt lạnh mùa đông lạnh gót ngà
Trần Thị Ngọc Xuân
Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 5 tháng 3 năm 2017