- Chương 1-1
- Chương 1-2
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
Tống Dật yên lặng ngồi trên xà ngang, nhớ lại tất cả công lao vĩ đại của Tư Lệ Giáo Úy. Nàng là họa sư cao cấp trong Sấu Ngọc Trai, cho nên nghĩa vụ của Tống Dật là vẽ chân dung của Lưu Dục, hơn nữa còn có trách nhiệm tra xét nhân phẩm của các nhân vật trong bảng Phong Vân, nàng trốn trong Dự vương phủ mấy ngày nay, đã tìm hiểu được tính tình của Dự vương, chỉ thiếu mỗi bức họa.
Hôm nay, rốt cuộc cũng nghe nói Dự vương quay về phủ, vì thế liền ngồi trên xà ngang ôm cây đợi thỏ.
Xa xa truyền đến tiếng gõ canh hai, lúc này cánh cửa chậm rãi mở ra, một ngọn lửa châm vào cây nến trong phòng, dưới ánh đèn, một nam tử mặc cẩm bào, chiều cao và dáng người giống y hệt Dự vương trong truyền thuyết.
Tống Dật lập tức kích động, đôi mắt phát ra ánh sáng.
Cả người Tào Mạt sợ hãi, nói đúng hơn thì, từ lúc hắn bước vào căn phòng này, toàn thân hắn cảm thấy không được tự nhiên, cảm giác như có đôi mắt đang lén nhìn hắn từ trong bóng tối, thèm thuồng sắc đẹp của hắn. Ở trong Tư Lệ đài (*có thể hiểu là tên đội quân) bởi vì thân hình của hắn giống Dự vương nhất, không còn cách nào khác, vì vậy một thư sinh như hắn phải đi ra làm mồi nhử.
Hai tháng nay, luôn luôn có vương công đại thần tới Tư Lệ đài bẩm báo ban đêm có hái hoa tặc lén trốn vào phòng nam tử, hầu như đều là người tài mạo song toàn, người nhỏ tuổi nhất chừng mười một mười hai, đủ để thấy tên này thật điên rồ.
Điên hơn nữa là, tên hái hoa tặc này có một thói quen, sau khi khiến người ta mê mang sẽ thay y phục người đó, rõ ràng hắn ta rất tài giỏi lại không hề sợ hãi gì cả cho nên mới đi thay y phục rồi lau chùi dấu vết, như thế càng khiến người thần phẫn nộ.
Nhưng kì lạ là đến tận hôm nay không ai biết mục đích thực sự của hái hoa tặc là gì, bởi vì mọi người đều không bị thương, dường như chỉ bị trêu đùa một phen.
Mấy vụ án thế này chỉ có Kinh Triệu Doãn (*chức quan) nhận được, Tào Mạt không hề hay biết, Tư Lệ đài lại không thích yên tĩnh. Vì vậy, bày mưu tính kế rất lâu, Dự vương quyết định tự mình dụ địch. Bàn về tài lẫn mạo, tất cả người trong Thái Khang thành không ai dám xưng đứng trước Dự vương.
Tào Mạt giả vờ không quan tâm nhìn xung quanh một vòng, tuy rằng không nhìn thấy ai, nhưng hắn vẫn lo lắng như cũ. Theo như kế hoạch, hắn phải đi tắm, sắc. Dụ dỗ tới cùng, nhưng hắn đường đường là nam nhi, sao có thể lấy nhan sắc của mình ra bán. Vì vậy, hắn lập tức thổi tắt đèn, cởi áo leo lên giường.
Tống Dật nắm cán bút, mặc dù người đang ở trước mắt nhưng nàng không nhìn được khuôn mặt của hắn, thở dài trong lòng, lấy ra một viên thuốc, ném vào lò sưởi mà nàng mang theo, một mùi hương kì quái xông ra. Hương vị nhạt nhẽo, nhưng mũi chó Tào Mạt lại ngửi được, lập tức giật mình, không dám nhúc nhích, sợ bức dây động rừng sẽ lãng phí thời cơ tốt này. Thậm chí để giả vờ cho giống, hô hấp của hắn liền trở nê nặng nề, chậm một chút, quả nhiên, không lâu sau, trên cột nhà có tiếng động, tuy rằng rất nhẹ, nhưng không được khinh thường.
Chương 1-1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 3 tháng 2 năm 2025