Duyên Nam

Đà-nẵng dừng chân...




Đà-nẵng đó…có nhiều điều muốn nói
Ngũ-hành-sơn vẫn cứng cỏi một miền
Năm anh-em sừng-sững với thiên nhiên
Hang với động dính liền cùng cây cỏ.
 
Trên đỉnh cao, phố Đà-thành nho nhỏ
Nàng Mỹ-khê mới đó đã bạc đầu
Thuyền cất buồm, dổ giấc ngủ từ lâu
Lưới gói gọn, vì biển sầu nỗi giận.
 
Đảo của khỉ ẩn mình xa thị trấn
Nằm cô đơn chịu trận mưa phùn về
Đoàn lữ hành trầm trồ tiếng khen chê
Mưa mặc kệ lời nặng nề ai đó.
 
Cầu rồng vàng, xe ngược xuôi không nhỏ
Khó làm sao bấm rỏ một tấm hình
Dòng sông Đà vẫn lẵng lặng làm thinh
Mặc lữ khách trách mình không đúng lúc.
 
Ghé Chàm viện. Thời Chiêm-thành vinh nhục
Vật cũ xưa? Uẩn khúc của một thời?
Được gom về. Bày chưng tại một nơi
Viện bảo tàng, để người đời đến viếng.
 
Núi Bà-nà. “Cầu bàn tay”, nỗi tiếng
Trên đồi cao. Tàu cáp điện xuống lên
Rừng nguyên sinh, Trường-sơn mẹ vững bền
Mõm hốc núi, rỉ-rên cùng sương gió.

Một công trình từ tay người nho nhỏ
Khám phá rừng, tìm ngỏ, quá gian nan
Rừng già xưa đâu khuất phục dễ dàng
Cây chen chúc, ngút ngàn, tranh ánh nắng
 
Thịt da nào qua đây được lành lặn?
Ngày mở đường cố gắng thắng rừng già
Những cột trụ…từ từ lớn…vươn xa
Nước róc rách, chiều tà, nghe vượn hú.
 
Chúa đã tạo…con người…để làm chủ
Mọi thiên nhiên, mọi muôn thú, cây ngàn
Bàn tay nhỏ, nhưng trí tuệ giàu sang
Bà-nà khó. Qua thời gian. Khuất phục!
 
Duyên Nam
13-03-2023

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 13 tháng 3 năm 2023

Bình luận về Bài thơ "Đà-nẵng dừng chân..."