- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10.
- Chương 11.
- Chương 12.
- Chương 13.
- Chương 14.
- Chương 15.
- Chương 16.
- Chương 17.
- Chương 18.
- Chương 19.
- Chương 20.
- Chương 21.
- Chương 22.
- Chương 23.
- Chương 24.
- Chương 25.
- Chương 26.
- Chương 27.
- Chương 28.
- Chương 29.
- Chương 30.
- Chương 31.
- Chương 32.
- Chương 33.
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
Mới sáng sớm khoảng chừng 6 giờ, Mộng Ninh đã thức giấc. Cô thức dậy rất đúng giờ và ngày nào cũng như thế. Hiện tại, cô đang là thư ký của một tập đoàn lớn, cho nên mọi thứ cần phải cẩn trọng, chu đáo và đặc biệt là phải đúng giờ. Ở thành phố A này, cô chỉ sống một mình, còn ba mẹ thì ở dưới quê làm nông. Cuộc sống khá vất vả, cho nên cô chỉ dám thuê trọ thay vì ở trung cư cho tiện nghi.
Mọi người trong công ty đa số ai cũng ở nhà riêng, trung cư, nhưng riêng cô thì ngoại lệ. Gia đình cô có chút khó khăn, cho nên phải sống tiết kiệm một chút...
Mộng Ninh năm nay đã 25 tuổi và cô cũng đã làm thư ký được 2 năm rồi. Hàng ngày phải đối mặt với sự lạnh lùng của sếp tổng cũng khiến cho cô phải lo sợ và dường như cũng đã già hơn mấy tuổi.
Sau khi ăn sáng và thay quần áo xong, thì cô cũng đi đầu ngõ đợi xe buýt. Chắc có lẽ là đi quen rồi, cho nên cô đã thuộc được giờ giấc của mọi chuyến xe.
Khi đến tập đoàn, việc đầu tiên của cô là pha cà phê cho sếp và sắp xếp văn kiện. Ngày nào cô cũng đến sớm, nhưng không ngờ hôm nay Hoắc Tống Dực lại đến sớm hơn, khiến cho cô có chút bất ngờ.
"Sếp, cà phê của sếp đây."
"Ừm, để đó đi." Lúc này, thủ anh mới ngẩng mặt lên nhìn Mộng Ninh.
"Thư ký Kiều, coi vừa chạy bộ về à? Sao trán đổ đầy mồ hôi thế?"
Mộng Ninh nghe sếp nói vậy thì cũng có chút ái ngại, vậy là anh ấy đang chê mình hay sao.
"Dạ, tôi không có chạy bộ, chắc lúc ở trên xe buýt hơi nóng cho nên mới đổ mồ hôi."
Một tay thì cầm ly cà phê lên uống còn tay còn lại thì gõ trên bàn phát ra âm thanh " cộc..cộc "
"Cô là thư ký, tiền lương không hề ít vậy mà vẫn đi xe buýt?"
Hóa ra, cô thư ký này đã đi làm bằng xe buýt hơn 2 năm qua. Anh đã từng xem qua hồ sơ lý lịch của cô gái này, địa chỉ nhà rất xa, đã vậy còn phải đi cái phương tiện khó khăn đó nữa chứ. Không hiểu sao bây giờ anh lại có chút hứng thú với cô gái nhỏ này.
"Dạ, đây là vấn đề cá nhân nên tôi không tiện chia sẻ, mong sếp thông cảm."
"Được, không sao. Cô mau đi làm việc đi."
"Vâng, cảm ơn sếp."
Mộng Ninh cúi đầu rồi đi lại bàn làm việc của mình, nơi làm việc của cô cũng nằm trong văn phòng của anh, nhưng nó chỉ là một góc nhỏ mà thôi.
Lúc nãy nghe thấy anh hỏi như vậy thì cô có chút chạnh lòng, giống như là anh đang chê cô vậy. Nhưng biết làm sao được, dù có nói như thế nào thì cuộc sống của cô vẫn như vậy mà thôi.
Ngày hôm nay là đầu tuần, cho nên có khá là nhiều công việc, cô vừa mở máy tính lên thì có khá là nhiều email gửi đến nào là phòng tài chính, tài vụ, phòng kế hoạch...
Mộng Ninh chăm chú làm việc, bàn tay thì gõ bàn phím liên tục không ngừng nghỉ. Cô là người làm việc rất chăm chỉ, siêng năng. Trước khi cô vào làm thì đã có 3 tháng thử việc, cho nên Tống Dực và ai nấy cũng đều thấy được năng lực của Mộng Ninh.
Một lát sau Mộng Ninh nhận được điện thoại của phòng tài vụ thì cô cũng nhanh chân đi ra ngoài. Hôm nay cô mặc áo sơ mi phối cùng chân váy đen xoè, chân thì mang giày cao gót.Nhan sắc của cô không quá nổi bật, nhưng cũng khiến cho ai cũng phải ngước nhìn vì sự hồn nhiên và trong sáng của cô gái tuổi 25.
Từ trước giờ Mộng Ninh chưa từng quen bạn trai cho nên mỗi khi có nam nhân nhìn cô bằng ánh mắt khác thường thì cô lại ngại ngùng, rồi đi ra chỗ khác.Nhân viên trong công ty thích cô cũng khá là nhiều nhưng bản thân cô cũng không để tâm mà chỉ chú ý đến công việc mà thôi.
"Thư ký Kiều cô đến rồi,ở đây có mấy hồ sơ cô đưa cho sếp giúp tôi"
"Vâng,em biết rồi trưởng phòng"
Lý Tình thấy Mộng Ninh đã rời đi rồi nhưng đám nhân viên nam ở đây ai cũng nhìn theo cả làm cho cô cũng phải ganh tị,cô ước gì chỉ có một người thích cô thôi cũng được. Người cần thì không có người không cần thì lại có một đống,đúng thật là bất công mà...
"Thôi, mọi người làm việc đi đừng có nhìn nữa "
"Người đẹp thì phải cho nhìn chứ "
"Oh, vậy hôm nay cậu muốn tăng ca đúng không"
"Thôi mà trưởng phòng tôi sẽ làm việc đây "
Văn Đinh thấy trưởng phòng đe doạ như vậy thì cũng thở dài rồi tiếp tục làm việc, ở đây đã có rất nhiều công việc rồi, anh đây không muốn tăng ca nữa đâu, buổi tối còn phải đi chơi nữa mà.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 12 tháng 8 năm 2024