Tội Phạm IQ Thấp

tử kim trần

người dịch: vũ thị hà

CHƯƠNG 1

“Ông thấy không, Trung Quốc bây giờ đấy, cả xã hội đa phần là xốc nổi, người người muốn kiếm tiền nhanh, cạm bẫy, lừa đảo đầy rẫy khắp mọi nơi, ví dụ như điện thoại di động, mười cú gọi đến thì có tới chín cú là tiếp thị lừa đảo, ông nhìn xuống phía dưới tòa nhà mà xem…” Phương Siêu một tay cầm súng, đứng cạnh cửa sổ phòng khách sạn, kéo rèm cửa sổ ra hai bên, chỉ tay về phía những cửa hàng cửa hiệu dọc dãy phố, “Thấy không, nào là môi giới, chữa tuyến tiền liệt, du lịch miễn phí, làm đẹp, phẫu thuật thẩm mỹ, lại còn các loại cho vay vốn, quản lý tài chính, bán hàng đa cấp, bây giờ các thể loại kinh doanh toàn những cửa hàng kiểu này. Tiền thuê nhà quá đắt, những người làm ăn thật thà đóng cửa, phá sản hết, những kẻ sống sót được đều là nhờ vào các thủ đoạn lừa đảo! Nhưng bực mình nhất vẫn là cái tiệm massage chân ở chỗ rẽ kia!”

Lưu Trực ở bên cạnh đang cúi đầu sắp đồ trong ba lô, dừng tay tò mò hỏi: “Cái bọn rửa chân đó lại làm sao à?”

“Hôm qua tôi đến cái tiệm massage chân đó, bọn nó đúng là rửa chân cho tôi!”

“Không thế thì sao?”

Phương Siêu quay lại, bước đến trước tấm gương thay đồ, cẩn thận kiểm tra râu và tóc giả trên mặt, thủng thẳng nói: “Massage chân chuẩn chỉnh, không phải là rửa chân.” Hắn quay đầu nhìn Lưu Trực đang nghệt mặt ra, mỉm cười vỗ vào vai hắn, “Đi thôi, đợi làm xong vụ này, tôi sẽ đưa ông đi massage chân đúng kiểu của nó!”

Phương Siêu khóa chốt an toàn của khẩu súng, giắt vào thắt lưng, Lưu Trực khoác ba lô lên vai. Sau khi đã ngụy trang kín từ đầu tới chân, đến mức bố mẹ chúng cũng không thể nhận được ra, hai tên mới ung dung rời khỏi khách sạn, gọi một chiếc taxi, thẳng tiến đến một ngã rẽ ở ngoại ô, đi vào một con ngõ nhỏ, đi một hồi xuyên qua con ngõ, ra đến con đường phía ngoài, rồi lại đi vòng một quãng rất dài, cuối cùng đến một ngã ba.

Chỗ ngoặt phía đối diện có một tiệm vàng tư nhân quy mô trung bình, đây chính là mục tiêu mà bọn chúng quyết định ra tay sau khi đã thăm dò nhiều ngày.

Phương Siêu quan sát xung quanh một lúc, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là bốn rưỡi chiều, sắp đến giờ cao điểm tầm chiều của thành phố, thời gian hệt như kế hoạch của hắn, hắn lấy điện thoại di động trong túi ra, nhấn nút gọi.

Mấy giây sau, ở khu vực thành phố cách chỗ bọn chúng hơn năm ki-lô-mét, bồn hoa ở cổng một ngân hàng đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn, một cây vạn niên thanh có thân to bằng nắm đấm tay đã bị gãy ngang thân, hai chiếc xe điện dựng ở bên cạnh cũng bị bật ra xa mấy mét, khói lập tức cuồn cuộn bốc lên ở hiện trường, kèm theo là những tiếng hét kinh sợ thất thanh của người qua lại, một phụ nữ đang lái ô tô cách hiện trường hơn một trăm mét hoảng sợ mất lái, khiến nhiều ô tô húc đuôi liên hoàn.

Ngay sau đó, trên hai con phố sầm uất khác trong khu vực thành phố cũng liên tiếp xảy ra vụ nổ với quy mô nhỏ tương tự như vậy.

Mấy phút sau, điện thoại báo án dồn dập gọi đến đồn công an. Tin báo khủng bố khẩn cấp luôn là việc quan trọng hàng đầu của cảnh sát, ngay lập tức lực lượng cảnh sát toàn thành phố cùng nhanh chóng dồn về ba khu vực hiện trường.

Mười phút sau, Phương Siêu mở một phần mềm chỉ đường trong điện thoại di động thì thấy toàn bộ những con đường chủ yếu trong khu vực thành phố đều biến thành một màu đỏ rực, có nghĩa là cả thành phố đã tắc cứng. Hắn khẽ cười một tiếng, gật đầu với Lưu Trực, thấp giọng ra lệnh: “Ra tay!”

Hai tên đeo găng tay cao su vào, sải bước về phía tiệm vàng, trước khi sắp đến khu vực camera giám sát trước cửa tiệm, chúng nhanh chóng rút ra chiếc mặt nạ bằng nhựa đeo lên mặt, Lưu Trực lấy ra hai tờ giấy dán có in dòng chữ “Dừng phục vụ để tu sửa”, vô vào mặt cửa kính phía trước tiệm, hai tên nhanh như chớp luồn vào trong tiệm, đóng cửa lại, Phương Siêu rút súng ngắn, Lưu Trực giơ dao găm ra, cả hai cùng xông đến trước mặt mấy cô nhân viên bán hàng còn đang ngơ ngác không kịp trở tay, quát to uy hiếp: “Tất cả đứng yên, cướp đây, ngoan ngoãn nghe lệnh, động đậy là bắn!”

Phương Siêu cầm súng khống chế toàn bộ, Lưu Trực một tay cầm dao găm, một tay túm lấy một cô nhân viên bán hàng, đẩy ba người còn lại vào một góc bên cạnh quầy phục vụ, ra lệnh cho họ ngồi thấp xuống, đưa hai tay ra sau gáy.

Trong chớp mắt, tiệm vàng đã nằm trong tầm kiểm soát của của bọn chúng, Phương Siêu điềm tĩnh bước lên phía trước, đưa nòng súng gí qua gí lại vào đầu ba cô nhân viên bán hàng, ung dung nói: “Đừng sợ, mọi người hợp tác một chút, giao chìa khóa tủ ra đây, chúng tôi lấy đồ xong là đi luôn, không làm gì các cô.”

Ba người phụ nữ co rúm lại dựa vào nhau, người run lên bần bật vì sợ hãi, không cả dám ngẩng đầu lên.

Thấy họ không hề có phản ứng gì, Lưu Trực lập tức mất kiên nhẫn, vừa khua con dao găm vừa gầm lên: “Nghe thấy chưa hả, mẹ kiếp, mau giao chìa khóa ra đây! Ông đếm đến ba, không giao là giết luôn!”

“Bình tĩnh, bạo lực không giải quyết được vấn đề.” Phương Siêu ngắt lời, tác phong của hắn và Lưu Trực hoàn toàn khác nhau, hắn luôn cho rằng cướp giật cũng phải dùng não, bạo lực chỉ là thủ đoạn hỗ trợ, hắn liền thể hiện tác phong điềm tĩnh vốn có của mình, từ tốn phân tích lý lẽ với họ, “Tôi tin rằng đây nhất định là lần đầu tiên các cô gặp phải sự việc như thế này, chắc chắn các cô rất sợ hãi, các cô đang suy nghĩ xem có nên đưa chìa khóa ra không. Thực ra sự việc rất đơn giản, các cô đi làm kiếm được bao nhiêu, có cần thiết phải từ bỏ cả tính mạng của mình vì chút tiền lương đó không? Hãy nhớ lấy một câu, tính mạng là của mình, tiền là của ông chủ!”

Một người phụ nữ sợ sệt ngẩng đầu lên: “Tôi là chủ tiệm.”

Phương Siêu nuốt nước bọt, giơ tay nổ súng luôn, đoàng một tiếng, chiếc tủ kính bày hàng bên cạnh lập tức vỡ tan tành, ba người phụ nữ khiếp sợ, chân nhũn ra ngã khuỵu xuống đất, bà chủ tiệm run rẩy lấy chìa khóa ra, giơ cao lên quá đỉnh đầu, Lưu Trực túm luôn lấy, miệng lẩm bẩm một câu: “Mẹ kiếp, bắn luôn từ đầu có phải là xong rồi không.”

Theo kế hoạch, Phương Siêu cầm súng canh ba cô nhân viên bán hàng, Lưu Trực chịu trách nhiệm vơ vét tiền của, cả quá trình không được quá ba phút. Được ba phút, Phương Siêu thấy ba lô của Lưu Trực đã nặng trĩu, nhiều thêm nữa sẽ quá nặng, bất lợi cho quá trình tháo chạy, đành tiếc nuối từ bỏ những món đồ trang sức bằng vàng khác trong tủ trưng bày. Hắn khoát tay, Lưu Trực kéo khóa ba lô lại, lôi ra sợi dây thừng trói chặt ba người phụ nữ ở dưới đất, lấy băng dính dính chặt mồm họ lại.

Hai tên hít thở sâu một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh, thẳng người, rảo bước rời khỏi tiệm vàng.

Nửa tiếng sau, một người bạn ở cửa hàng bên cạnh sang chơi, giải cứu ba người bị trói trong tiệm, mọi người lập tức báo cảnh sát. Lúc này, toàn bộ cảnh sát đều tập trung tại hiện trường khủng bố ở trong thành phố, giao thông ở khu vực xung quanh đang trong tình trạng tê liệt, hơn một tiếng đồng hồ sau, cảnh sát mới đến nơi.

Tối hôm đó, các chương trình thời sự, các nhóm WeChat và cả nội bộ ngành Công an đều xôn xao bàn tán về vụ nổ xảy ra vào buổi chiều, vụ cướp giật ở tiệm vàng nhỏ đó và những vụ án khác trong thành phố đều không còn quan trọng nữa.

•••

Phương Siêu và Lưu Trực ngồi trong phòng khách sạn, đờ đẫn nhìn pho tượng thần tài bạch ngọc mạ vàng, bên cạnh còn có một đống đồ trang sức bằng vàng.

Một lúc lâu sau, Phương Siêu châm một điếu thuốc, rít một hơi sâu, thở dài nói: “Tôi thật sự không hiểu, hai lần trước cướp tiệm vàng, đúng là chúng ta chưa đủ kinh nghiệm, không ngờ là những món đồ bằng ngọc gắn giá mấy chục nghìn tệ, mấy trăm nghìn tệ hoàn toàn không có giá trị gì, cuối cùng đành phải bán theo cân lạng với mức giá bán rau cải thảo. Lần này đã có kinh nghiệm, phải lấy vàng, loại tiền tệ thông dụng đáng tin cậy. Kết quả, chuẩn bị suốt bấy nhiêu ngày, xác định xong mục tiêu, thực hiện vụ cướp thành công rồi, ai ngờ ông lại làm thế này, không lấy nhiều vàng một tí, nhét một pho tượng thần tài nặng hơn chục cân vào ba lô là sao?”

Lưu Trực ậm ờ biện minh: “Tôi… tôi thấy cái này bày ở chính giữa, tưởng là rất giá trị, sờ vào thấy giống ngọc Hòa Điền [1] .”

“Hòa cái con mẹ ông! Ngọc Hòa Điền mười mấy cân? Tiệm vàng bằng cái móng tay, ông tưởng là Cố Cung hả!”

“Tôi…”

Phương Siêu lắc đầu, nhìn Lưu Trực kiểu vô phương cứu chữa: “Cướp tiệm vàng, mà cuối cùng vác tượng thần tài đi, cả Trung Quốc này chắc chỉ có một mình ông.”

Lưu Trực im lặng giây lát, bực bội nói: “Cùng lắm thì lần sau làm lại, cũng chỉ là đi cướp thôi mà, sợ mẹ gì!”

“Không còn lần sau nữa đâu.” Phương Siêu cau mày, “Liên tục gây nổ ba lần bằng thuốc nổ nhằm phân tán lực lượng cảnh sát để cướp của, các cụ đã nói quá tam ba bận, làm thêm vụ nữa, cảnh sát chắc chắn sẽ phát hiện ra mối liên hệ giữa các sự việc.”

“Thế phải làm sao, không đi cướp thì làm gì?”

“Cướp ở những cửa hàng trên đường, suy cho cùng cũng chẳng khác nào đổi mạng lấy tiền, bất cẩn một chút là chúng ta phải vào tù ngay, đây không phải là kế sách lâu dài. Hai chúng ta lại đều không có nghề sở trường gì, không thể tìm được một công việc tử tế, cũng không có khả năng buôn bán làm ăn. Xem ra, chúng ta phải tư duy theo một hướng khác, buôn bán gì đấy nhẹ nhàng mà không cần vốn!”

“Làm trai bao hả?” Lưu Trực nhìn Phương Siêu, rồi lại nghĩ về mình, có tí rung rinh, “Cái này… cái này tôi chưa thử bao giờ, cũng không biết có làm được không.”

“Được cái con mẹ ông!” Phương Siêu đập cả bàn tay lên đầu Lưu Trực, “Tôi bảo là cướp cửa hàng không ổn, chúng ta tư duy theo hướng khác, cướp người!”

Dưới ánh mắt tò mò của Lưu Trực, Phương Siêu lấy ra một tờ báo, trải phẳng ra rồi chỉ vào tiêu đề một mẩu tin trên tờ báo, “Nhà quan tham bị trộm cả chục triệu nhân dân tệ không dám báo công an”, cười nhạt: “Chục triệu tệ đấy, ông tính xem, phải cướp bao nhiêu cửa hàng mới kiếm được một chục triệu tệ. Vặt được một thằng quan tham, thì có hết! Nhanh chóng thu xếp, mai chúng ta lên đường đến Tam Giang Khẩu, kiếm một thằng quan tham để phát tài.”

“Tại sao phải đi Tam Giang Khẩu?” Tam Giang Khẩu là một thành phố cấp huyện ven biển của Chiết Giang, mặc dù kinh tế cũng được coi là phát triển, nhưng dù sao cũng không thể so sánh được với thủ phủ của tỉnh là Hàng Châu, cho nên quan tham cũng không thể nhiều tiền như ở Hàng Châu.

“Vì Tam Giang Khẩu là an toàn nhất.” Phương Siêu lật sang mặt kia của tờ báo, chỉ vào một góc tin bằng lòng bàn tay nhỏ nhoi ở phía dưới, “Phó trưởng Công an thành phố Tam Giang Khẩu đã mất tích nửa năm, không tìm thấy tung tích, phải đăng thông báo tìm người. Ông nghĩ mà xem, cảnh sát ở Tam Giang Khẩu làm mất cả đại ca của bọn nó còn chẳng tìm về được, thì làm sao mà tóm được chúng ta? Đùa à!”

CHƯƠNG 1

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 2 tháng 11 năm 2024