- Q1 Chương 1: Gặp mặt đầu tiên chốn sơn cốc.
- Q1 Chương 2: Lần đầu ra quân thất bại.
- Q1 Chương 3: Ngược lại còn rơi vào tay địch.
- Q1 Chương 4: Gặp phải biến cố bất ngờ.
- Q1 Chương 5: Xin người giúp đỡ.
- Q1 Chương 6: Nghĩa phụ Triển Việt.
- Q1 Chương 7: Nghe được tin dữ ở dịch trạm.
- Q1 Chương 8: Họ Tiết ở Ký Châu.
- Q1 Chương 9: Tại sao lại giết người?.
- Q1 Chương 10: Tiến thẳng đến Thanh Châu.
- Q1 Chương 11: Cách ra khỏi cửa khẩu.
- Q1 Chương 12: Xông thẳng ra khỏi cửa khẩu.
- Q1 Chương 13: Kẻ ngoại đạo không hiểu được đâu.
- Q1 Chương 14: Hành hiệp trượng nghĩa.
- Q1 Chương 15: Con người Dương Quý.
- Q1- Chương 16: Đột nhập vào nhà vợ bé.
- Q1 Chương 17: Oan gia ngõ hẹp.
- Q1 Chương 18: Bị địch khống chế.
- Q1 Chương 19: Tạm thời chấp nhận xui xẻo.
- Q1 Chương 20: Tạm thời ở phủ kẻ khác.
- Q1 Chương 21: Có ý đồ khác.
- Q1 Chương 22: Sinh tử nhất niệm.
- Q1 Chương 23: Lời dặn của nghĩa phụ.
- Q1 Chương 24: Ở dưới mái hiên nhà người ta.
- Q1 Chương 25: Lý do Tiểu Thất tới đây.
- Q1 Chương 26: Ký Châu tấn công.
- Q1 Chương 27: Rời khỏi Thanh Châu.
- Q1 Chương 28: Nửa đường bị tập kích.
- Q1 Chương 29: Cùng nhau chạy trốn.
- Q1 Chương 30: Tìm con đường sống trong chỗ chết.
- Q1 Chương 31: Đồ vô sỉ.
- Q1 Chương 32: Cùng hội cùng thuyền.
- Q1 Chương 33: Đồng hành trong núi.
- Q1 Chương 34: Các loại nhân vật.
- Q1 Chương 35: Tiểu viện trong trại.
- Q1 Chương 36: Bị người khác ám toán.
- Q1 Chương 37: Tính mạng như chỉ mành treo chuông.
- Q1 Chương 38: Lần đầu rung động.
- Q1 Chương 39: Thăm dò lẫn nhau.
- Q1 Chương 40: Tạm thời ở lại trong sơn trại.
- Q1 Chương 41: Ở chung một phòng.
- Q1 Chương 42: Rửa tay nấu canh*.
- Q1 Chương 43: Rời trại tránh nạn.
- Q1 Chương 44: Cưỡi chung một ngựa.
- Q1 Chương 45: Trên điện tử lương.
- Q1 Chương 46: Trong ta có nàng, trong nàng có ta*.
- Q1 Chương 47: Tin dữ kinh thiên.
- Q1 Chương 48: Tàn bạo, hiểm độc.
- Q1 Chương 49: Nàng không thể đi.
- Q1 Chương 50: Thiếu niên dị tộc.
- Q1 Chương 51: Cách để cứu người.
- Q1 Chương 52: Dời hoa nối cây*.
- Q1 Chương 53: Tùy cơ hành sự.
- Q1 Chương 54: Bắt ép uy hiếp.
- Q1 Chương 55: Ở nhất tuyến thiên.
- Q1 Chương 56: Liên tục xảy ra biến cố.
- Q1- Chương 57: Cách để trốn thoát.
- Q1 Chương 58: Phi ngựa đến cứu.
- Q1 Chương 59: Đổi trắng thay đen.
- Q1 Chương 60: Mất rồi lại có được.
- Q1 Chương 61: Quyến rũ trong xe.
- Q1 Chương 62: Trả ơn thế đấy.
- Q1 Chương 63: Đúng mà lại như không đúng.
- Q1 Chương 64: Thế cục toàn thiên hạ.
- Q1 Chương 65: Người trong trại tới.
- Q1 Chương 66: Nản lòng thoái chí.
- Q1 Chương 67: Ở cùng với ta.
- Q1 Chương 68: Gặp lại bạn cũ.
- Q1 Chương 69: Ngủ chung một phòng.
- Q1 Chương 70: Đóa hải đường chớm nở.
- Q1 Chương 71: Đàn gảy tai trâu.
- Q1 Chương 72: Mỗi người một tâm tư.
- Q1 Chương 73: Tình cảm khó kiềm chế (16+).
- Q1 Chương 74: Triền miên không dứt.
- Q1 Chương 75: Hạ Trạch của Thái Hưng.
- Q1 Chương 76: Chuyện tình cảm.
- Q1 Chương 77: Gặp dịp thì chơi.
- Q1 Chương 78: Tình thế xoay chuyển.
- Q1 Chương 79: Quãng thời gian niên thiếu.
- Q1 Chương 80: Biểu muội Vân Sinh.
- Q1 Chương 81: Thần y như thế đấy.
- Q1 Chương 82: Bệnh không chữa được.
- Q1 Chương 83: Bóng ma chết chóc.
- Q1 Chương 84: Phân tranh nổi lên.
- Q1 Chương 85: Đấu võ mồm.
- Q1 Chương 86: Có ẩn tình khác.
- Q1 Chương 87: Lằng nhằng rắc rối.
- Q1 Chương 88: Nắm chắc năm phần.
- Q1 Chương 89: Lấy mạng đổi mạng.
- Q1 Chương 90: Đồng sinh cộng tử.
- Q1 Chương 91: Bức độc thế đấy.
- Q1 Chương 92: Ngoại truyện về Trang Thiếu Khâm.
- Q.1 Chương 93
- Q.1 Chương 94
- Q.1 Chương 95
- Q.1 Chương 96
- Q.1 Chương 97
- Q.1 Chương 98
- Q.1 Chương 99
- Q.1 Chương 100
- Q.1 Chương 101
- Q.1 Chương 102
- Q.1 Chương 103
- Q.1 Chương 104
- Q.1 Chương 105
- Q.1 Chương 106
- Q.1 Chương 107
- Q.1 Chương 108
- Q.1 Chương 109
- Q.1 Chương 110
- Q.1 Chương 111
- Q.1 Chương 112
- Q.2 Chương 113
- Q.2 Chương 114
- Q.2 Chương 115
- Q.2 Chương 116
- Q.2 Chương 117
- Q.2 Chương 118
- Q.2 Chương 119
- Q.2 Chương 120
- Q.2 Chương 121
- Q.2 Chương 122
- Q.2 Chương 123
- Q.2 Chương 124
- Q.2 Chương 125
- Q.2 Chương 126
- Q.2 Chương 127
- Q.2 Chương 128
- Q.2 Chương 129
- Q.2 Chương 130
- Q.2 Chương 131
- Q.2 Chương 132
- Q.2 Chương 133
- Q.2 Chương 134
- Q.2 Chương 135
- Q.2 Chương 136
- Q.2 Chương 137
- Q.2 Chương 138
- Q.2 Chương 139
- Q.2 Chương 140
- Q.2 Chương 141
- Q.2 Chương 142
- Q.2 Chương 143
- Q.2 Chương 144
- Q.2 Chương 145
- Q.2 Chương 146
- Q.3 Chương 147
- Q.3 Chương 148
- Q.3 Chương 149
- Q.3 Chương 150
- Q.3 Chương 151
- Q.3 Chương 152
- Q.3 Chương 153
- Q.3 Chương 154
- Q.3 Chương 155
- Q.3 Chương 156
- Q.3 Chương 157
- Q.3 Chương 158
- Q.3 Chương 159
- Q.3 Chương 160
- Q.3 Chương 161
- Q.3 Chương 162
- Q.3 Chương 163
- Q.3 Chương 164
- Q.3 Chương 165
- Q.3 Chương 166
- Q.3 Chương 167
- Q.3 Chương 168
- Q.3 Chương 169
- Q.3 Chương 170
- Q.3 Chương 171
- Q.3 Chương 172
- Q.3 Chương 173
- Q.3 Chương 174
- Q.3 Chương 175
- Q.3 Chương 176
- Q.3 Chương 177
- Q.3 Chương 178
- Q.3 Chương 179
- Q.3 Chương 180
- Q.3 Chương 181
- Q.3 Chương 182
- Q.3 Chương 183
- Q.3 Chương 184
- Q.3 Chương 185
- Q.3 Chương 186
- Q.3 Chương 187
- Q.3 Chương 188
- Q.3 Chương 189
- Q.3 Chương 190
- Q.3 Chương 191
- Q.3 Chương 192
- Q.3 Chương 193
- Q.3 Chương 194
- Q.3 Chương 195
- Q.3 Chương 196
- Q.3 Chương 197
- Q.3 Chương 198
- Q.3 Chương 199
- Q.3 Chương 200
- Q.3 Chương 201
- Q.3 Chương 202
- Q.3 Chương 203
- Q.3 Chương 204
- Q.3 Chương 205
- Q.3 Chương 206
- Q.3 Chương 207
- Q.3 Chương 208
- Q.3 Chương 209
- Q.3 Chương 210
- Q.3 Chương 211
- Q.3 Chương 212
- Q.3 Chương 213
- Q.3 Chương 214
- Q.3 Chương 215
- Q.3 Chương 216
- Q.3 Chương 217
- Q.3 Chương 218
- Q.3 Chương 219
- Q.3 Chương 220
- Q.3 Chương 221
- Q.3 Chương 222
- Q.3 Chương 223
- Q.3 Chương 224
- Q.3 Chương 225
- Q.3 Chương 226
- Q.3 Chương 227
- Q.3 Chương 228
- Q.3 Chương 229
- Q.3 Chương 230
- Q.3 Chương 231
- Q.3 Chương 232
Mùa xuân ở Giang Bắc đến muộn hơn nhiều so với ở Giang Nam, mãi cho đến tận đầu tháng Ba, những khe suốt lớn nhỏ trong núi Thái Hành mới dồi dào dần lên. Bắt đầu chỉ là một thoáng xanh non mơn mởn từ hốc đá trong khe núi lộ ra, rồi âm thầm, lặng lẽ uốn lượn hướng sang hai bên sườn núi, rồi chẳng bao lâu sau, đã phủ khắp cả sơn cốc. Phóng tầm mắt ra xa, là cả một dải màu xanh lúc đậm lúc nhạt trải dài ngút tầm mắt.
Diệp Tiểu Thất dựa vào sau một tảng núi đá rất lớn, vô cùng chán nản nhẹ nhàng chọc đầu nhọn của con dao xuống chỗ đất đang có vài mầm cỏ xanh non vừa mới mọc, nhỏ giọng hỏi Thần Niên đang đứng bên cạnh: “Tiểu Tứ gia, tin tức thăm dò được có chuẩn không? Nhất định bọn họ sẽ đi con đường đó chứ?”.
Trong miệng Thần Niên đang ngậm một ngọn cỏ, không trả lời, chỉ nhìn đăm đăm vào cốc khẩu (Con đường dẫn vào khe núi) ở đằng xa, chậm rãi gật đầu.
Diệp Tiểu Thất vốn không ngồi yên được một chỗ, khó khăn lắm mới kiềm chế được một lát, lại không nhịn được nhỏ giọng thì thào: “Tiểu Tứ gia, không phải tôi nói gì cô đâu, nhưng tôi thấy cô thật sự không nên ôm đồm vụ “mua bán” này vào người. Tôi nghe nói bên trong sẽ có quan binh âm thầm bảo hộ, xem ra khí thế không nhỏ đâu. Có vớ bẫm được hay không còn chưa biết, chỉ thấy độ khó nhằn thì rõ mồn một, Tứ gia giờ lại không có ở đây, chỉ có vài người chúng ta, đừng để rồi cả hàm răng cũng đi tong luôn.”
(Mua bán: tiếng lóng chỉ việc cướp bóc của thổ phi)
Trong lòng Thần Niên vốn đã rất rối rắm, giờ nghe hắn nói thế lại càng sốt ruột, bực mình liếc nhìn hắn, hỏi: “Cái miệng của cậu có thể nghỉ một lát được không?”
Lúc ấy Diệp Tiểu Thất mới lủng bủng ngậm miệng vào, trong thoáng chốc lại nhìn thấy bóng Hà Nhị đang dè dặt thận trọng thăm dò núp ở một chỗ không xa, vươn dài cổ ra nhìn. Trong lòng hắn đang bực bội muốn tìm nơi xả bớt, bèn nâng cánh tay đang cầm con dao lên chỉ thằng vào Hà Nhị, đè thấp giọng mắng: “Nhìn cái mẹ nhà ngươi ấy mà nhìn? Lát nữa để người khác nhìn ra sơ hở, thì lão tử sẽ làm thịt ngươi.”
Hà Nhị vốn là người nhút nhát, bị Diệp Tiểu Thất mắng cho một trận, sợ hãi co người lại, rồi biến mất sau tảng núi đá.
Diệp Tiểu Thất ở bên này vẫn chưa chịu bỏ qua, trong miệng vẫn lầm bầm mắng mỏ, thì Thần Niên ở bên kia lại đột nhiên thấp giọng quát: “Đừng lên tiếng, tới rồi!”.
Diệp Tiểu Thất vội vàng ngậm miệng lại, quay đầu nhìn về hướng sơn cốc. Chỉ thấy có hai khinh kị đang tiến vào từ cốc khẩu, thúc ngựa rảo quanh trong cốc một vòng, sau đó một kị binh dừng lại ở một bên lối ra, kị binh kia lại men theo con đường cũ quay ngược lại.
(Là những kị binh được trang bị gọn gàng tiện lợi, tốc độ hành động lại rất nhau lẹ, còn gọi là kị binh hạng nhẹ)
Một lát sau, tuy rằng vẫn chưa nhìn thấy bóng người, nhưng đã có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng lộc cộc của bánh xe, hòa lẫn với tiếng vó ngựa tốc tốc, từ xa vọng lại gần. Âm thanh ấy vang vọng khắp sơn cốc, dần dần trở nên to hơn, càng lúc càng rõ ràng lên. Lại qua thêm một lúc nữa, thì đã có thể nhìn thấy một toán người ngựa đi theo bảo vệ mấy chiếc xe ngựa, không rối không vội tiến vào trong cốc.
Đi vượt hẳn lên đầu là một nam tử trẻ tuổi cưỡi trên con ngựa màu đỏ, có một vài kị sĩ thân hình tráng kiện túm tụm lại với nhau, chậm rãi đi men về phía sơn đạo có khe nước chảy quanh co. Mấy chiếc xe ngựa đều được kẹp đi ở giữa đội ngũ, cuối cùng mới là một chiếc xe lớn chở đầy hàng hóa.
Cặp mắt của Diệp Tiểu Thất rất tinh, cẩn thận xem xét một hồi, rồi lặng lẽ sán lại gần bên cạnh Thần Niên, hạ giọng nói: “Cô xem toán kị mã kia đi, trang phục mặc tuy rằng không giống nhau, nhưng mấy thứ như yên ngựa, bàn đạp đều cùng một loại, rõ ràng là đồ được chế tạo riêng trong quân đội. Nhìn tình hình thế này, quả thật là có quan binh hộ tống rồi. Tiểu Tứ gia, chúng ta có xuống tay không?”.
Hắn đang nhỏ giọng thì thầm bên tai của Thần Niên, thì chàng trai trẻ đang ở dưới đáy cốc đột nhiên ghìm cương ngựa, ngẩng đầu lên nhìn đến chỗ Thần Niên đang ẩn mình.
Thần Niên hoảng hốt, vội theo bản năng kéo người Diệp Tiểu Thất cúi thấp xuống, trong lòng cũng thầm kinh ngạc, con người này sao lại cảnh giác thế chứ? Cách một quãng xa như vậy, lẽ nào nào hắn có thể nghe được âm vang của mình ở chỗ này sao? Nàng thoáng suy nghĩ trong giây lát, rồi bí mật ra ám hiệu về phía sau lưng, có ý bảo đám người phía sau cứ án binh bất động trước đã.
Diệp Tiểu Thất mở miệng muốn nói vài câu, nhưng bị Thần Niên liếc xéo một cái, hoảng sợ vội vàng dùng tay bịt chặt miệng mình lại.
Thần Niên từ trong khoang mũi khẽ hừ lạnh một tiếng, mượn mấy tảng đá để che giấu thân mình, yên lặng không một tiếng động lần mò một chỗ ẩn náu khác cách đó năm sáu trượng. Cỏ dại chỗ này rậm rạp tươi tốt, che kín hoàn toàn thân hình vốn đã thuộc dạng mảnh mai của Thần Niên. Nàng vạt một đám cỏ dại xanh mướt đang chắn trước mặt ra, lại chăm chú quan sát động tĩnh dưới cốc, nhìn thấy chàng trai ấy tuy rằng vẫn ngẩng đầu đánh giá xung quanh, nhưng ánh mắt đã không còn rơi xuống chỗ nàng đang ẩn thân nữa.
Thần Niên không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Trên con đường dưới đáy cốc, có một thị vệ thúc ngựa tiến gần đến bên chàng trai, cung kính hỏi: “Thế tử gia, có điều gì không ổn sao?”.
Chàng trai trẻ tuổi nghe xong chỉ cười lãnh đạm, ánh mắt vẫn đặt ở hai bên vách đá của sơn cốc, nhưng hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Phong cảnh của núi Thái Hành quả nhiên hoàn toàn không giống với Giang Nam, núi không mềm nước không mị, nhưng lại mang vẻ phóng khoáng tiêu sái rất riêng.”
Đang nói, thì có một người từ phía sau phi ngưa đến gần, chuyển lời: “Thế tử gia, biểu tiểu thư hỏi tại sao lại dừng xe, có phải xảy đã ra chuyện gì không?”.
Chàng trai quay người lại xem, quả nhiên có một tiểu a hoàn đang thò người ra trên chiếc xe ngựa đứng giữa đội ngũ, còn hướng ánh mắt nhìn về phía này. Hắn khẽ cười, thúc ngựa quay đầu lại, đi đến chỗ xe ngựa.
Tiểu a hoàn đang vén rèm xe ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt, lại thấy chàng trai ấy đang thúc ngựa đến gần, miệng khẽ kêu lên “Ai da” một tiếng, liền vội vàng rụt cổ vào trong xe, cuống quýt kêu lên: “Tiểu thư! Tiểu thư! Thế tử gia đến bên này rồi!”.
Đúng lúc đang thông báo, thì chàng trai đã đứng ở trước xe, giả vờ như không phát hiện ra động tĩnh ở bên trong, chỉ cười hỏi: “Lại ngồi không yên nữa sao?”.
Lời vừa dứt, lớp màn ngăn cách với bên ngoài bị người bên trong vén lên, lộ ra một thiếu nữ có hàng mày xanh và đôi mắt sáng, cả khuôn mặt mang theo vẻ lấy lòng nhìn về phía chàng trai trẻ tuổi: “Biểu ca tốt bụng, huynh để muội ra ngoài hít thở không khí thêm lần nữa đi mà, ngồi trong xe hơn nửa ngày trời, muội sẽ chết vì ngột ngạt mất.”
Chàng trai không hề bị thuyết phục, chỉ khẽ cười lắc lắc đầu, từ chối: “Nơi này địa hình hiểm yếu, lại là nơi bọn thổ phỉ lúc ẩn lúc hiện, phải sớm ra khỏi chỗ này mới yên tâm được. Đợi đến khi ra được sơn cốc rồi, muội hãy ra ngoài.”
Thiếu nữ nghe vậy lập tức xị mặt xuống, bất mãn lẩm bẩm: “Biểu ca toàn nói dối muội thôi, từ lúc đặt chân lên đèo Phi Long, cứ hết sơn cốc này lại đến sơn cốc khác, không phải vào sơn cốc thì là ra sơn cốc! Người ta nói quảng cảnh ở đèo Phi Long rất hùng vĩ, đáng thương cho muội mất công đi một chuyến, cuối cùng lại phải ngồi trong xe!”.
Thiếu nữ vừa nói vừa nhìn trộm vẻ mặt chàng trai, thấy trên mặt chàng vẫn nở nụ cười, giống như đang rất chăm chú lắng nghe lời mình, bèn đổi giọng, nũng nịu nói: “Biểu ca, huynh để muội ra ngoài cưỡi ngựa một lúc thôi. Để khi đến Ký Châu đỡ bị Nhàn Nhi chê cười, khi muội ấy đến Thái Hưng lúc nào cũng kể với muội phong cảnh đèo Phi Long đẹp vô cùng, muội ấy còn nói lần ấy còn được cưỡi ngựa đi qua đèo Phi Long nữa kìa.”
Khóe miệng chàng trai nhếch lên cười khẽ, nhẹ nhàng bình tĩnh nói: “Lần đó Tiết tướng quân mang theo một ngàn binh sĩ, tình hình lúc ấy đương nhiên không giống với chúng ta bây giờ.”
Thiếu nữ nghe vậy không nói thêm lời nào nữa, giận dỗi buông rèm xe xuống. Chàng trai thấy nàng như vậy, nở nụ cười bất lực, thúc ngựa đi về vị trí dẫn đầu hàng ngũ.
Phía trên sườn dốc, Thần Niên chờ đợi sớm đã mất sạch kiên nhẫn, lại thêm Diệp Tiểu Thất cứ luôn truy hỏi nàng nên làm thế nào. Thần Niên nhìn một lượt đám hộ vệ đang ngồi trên lưng ngựa, lại nhìn đến mấy chiếc xe chở đầy hàng hóa ở phía sau, sau một thoáng do dự, lòng tham rốt cuộc cũng đánh bại được chút sợ hãi trong người.
-------oOo-------
Q1 Chương 1: Gặp mặt đầu tiên chốn sơn cốc.
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 4 tháng 4 năm 2024