- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
Đầu mùa thu, nhưng thời tiết đã rất lạnh. Tại quân doanh, Từ Tấn kiểm tra một vòng rồi chạy về Túc Vương phủ đã là hoàng hôn.
“Đến viện Phù Dung dùng bữa”. Lạnh lùng bỏ lại câu này, Từ Tấn vội vàng đến thư phòng thương nghị chiến sự cùng các phụ tá.
Người Hồ xâm phạm biên giới, Gia Hòa Đế phái Từ Tấn cùng em trai Từ Hạo lãnh binh tiếp ứng, người trước đã có chiến công, người sau là vì lịch lãm.
Trong viện Phù Dung, Phó Dung dùng cơm chiều được một nửa, nghe nha hoàn nói Vương Gia muốn qua bên này dùng bữa thì rất kinh ngạc, vội vàng phân phó phòng bếp chuẩn bị bàn đồ ăn mới. Nàng cũng nhanh chóng ngồi trước bàn trang điểm, để bọn nha hoàn trang điểm cho mình, còn bàn thân thì bắt đầu trầm tư.
Trước đây, Từ Tấn qua đêm tại viện Phù Dung đều không dùng bữa ở đây. Hôm nay mặt tời mọc ờ đằng tây sao? Người này đúng thật là kỳ quái.
Từ Tấn ko có vương phi, trong vương phủ rộng lớn này chỉ duy nhất mình nàng là di nương. Người ta thường nói vật quý vì hiếm, nên bên ngoài đều đồn Từ Tấn sủng nàng như thế nào, nhưng chỉ có phó Dung trong lòng rất rõ ràng, Từ Tấn căn bản không xem trọng nàng, ngẫu nhiên có tới đây đều không liếc nhìn nàng, chỉ lo tắt đèn đi ngủ. tính ngày, nàng đến vương phủ đã hơn 1 năm. Những lời nói của Từ Tấn nói với nàng trong thời gian qua cũng ko quá 20 câu.
Tuy nghi hoặc, nhưng nàng vẫn phải nghênh đón hắn.
Đến canh một, Từ Tấn mới tới đây. Trên người mặc trường bào màu đen, phác quan bằng bạch ngọc, màu sắc đối lập càng làm cho ngũ quan của hắn thêm tuấn mỹ, chỉ tiếc nhìn hắn lúc nào cũng lạnh lùng, giữa mi mày lúc nào cũng nhăn lại. Phó Dung lá gan không nhỏ, nhưng lúc đối mặt với vương gia lạnh lùng, quyền cao chức trọng trong mắt lại ko có nàng, nàng cũng ko dám nhìn lâu.
“Ngươi cũng ngồi đi”. Thấy nàng tính đứng một bên hầu hạ,Từ Tấn trầm giọng nói,
Nam nhân có người thích nói uyển chuyển, có người thì thích đơn giản lưu loát. Từ Tấn này chính là loại người thứ 2. Phó Dung ko dám nói lời khách sáo nào chọc hắn thêm phiền. nàng quy củ cúi đầu nói cám ơn với Từ Tấn rồi ngồi xuống, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm cái chén nhỏ phía trước người.
“ dùng cơm đi”
2 người là lần đầu tiên ngồi chung bàn dùng cơm, Từ Tấn trong lòng có việc, chỉ động đũa vài cái, Phó Dung đã ăn rồi, nên 2 người cũng ko dùng nhiều lắm. trong khi nha hoàn thu dọn bàn, thì Phó Dung đi theo Từ Tấn vào phòng trong.
Từ Tấn ko thích nha hoàn hầu hạ, nên nàng phải tự cởi áo tháo thắt lưng cho hắn.
Lúc đang cởi ra, Phó Dung lại suy nghĩ chuyện khác.
Từ Tấn lớn hơn nàng 5 tuổi, lại là hoàng tử, năm nay đã 24 tuổi, chưa đại hôn, trước nàng bên người hắn ko có di nương hay thông phòng. Trong kinh thành có lời đồn rằng hắn ko được, có người nói hắn là đoạn tu. “đoạn tu”, Phó Dung nghe được mùi ngon, còn cho là chuyện vui. Sau nay, âm kém dương sai, nàng cùng Từ Tấn đụng nhau, Phó Dung nghĩ đời này nàng xong rồi. Nhưng nàng lầm rồi, khi ban đêm nàng bị nâng vào phòng hắn, tuy Từ Tấn là lần đầu tiên nhưng hắn lĩnh ngộ nhanh, Từ Tấn sinh long hoạt hổ, rất nhanh làm nàng hồn phi phách lạc.
Nếu thân thể ko có việc gì, tại sao hắn ko chịu thành thân.
Từ Tấn đối với nàng tốt, Phó Dung sẽ ko ngu xuẩn cho rằng Từ Tấn mê luyến dung mạo của nàng, nhược thủy 3000 ngàn chỉ lấy mình nàng. Bởi vì Từ Tấn rõ ràng ko coi nàng ra gì, muốn tới thì tới, tới thì trực tiếp ngủ, cho dù tới thời điểm tiếp đón cũng ko thông báo, cũng ko cho nàng phái nha hoàn tìm hiểu hành tung của hắn. chớ nói chi hắn tặng đồ dỗ dành nàng. Nàng chính là 1 cái di nương, chỉ là di nương lương tháng.
“ vương gia nghỉ ngơi trước, thiếp đi tháo trang sức”. Đem ngoại bào nam nhân khoát lên bình phong, Phó Dung nhẹ giọng nói.
“Đem hoa điền xóa đi”. Từ Tấn đột ngột nhắc nhở.
Phó Dung xoay người, cắn cắn môi, trầm thấp đáp ứng.
Trong phòng dùng kính tây dương,chiếu lên đặc biệt rõ ràng,trên mặt lông tơ nhỏ đều có thể nhìn thấy. Phó Dung ngồi trước gương đem trên đầu trâm cài tóc một cái một cái tháo xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt mình trong gương. Chồng trước Từ Yến từng khen dung nhan nàng đẹp nhất, Phó Dung biết đó là vì tình. Nói chung, nàng ko có tự tin về dung nhan đẹp nhất, đáng tiếc...
Ngón trỏ tại hoa điền giữa trán lướt qua lướt lại, Phó Dung bất đắc dĩ thở dài.
Bạch ngọc vi hà
Năm 13 tuổi nàng bị phát bệnh đậu mùa, phải đến thôn trang tĩnh dưỡng, nhũ mẫu nhiều lần dặn nàng ko được lấy tay gãi, dù ngứa quá cũng ko thể gãi. Phó Dung nhịn được, trên trán cuối cùng chỉ còn 1 nốt đặc biệt chậm ko biến mất, đen kịt lại thành nốt nhỏ ở chính giữa cực kỳ khó coi. Phó Dung càng coi càng khó chịu, duỗi tay đem nốt đen cho bung ra, kết quả chỗ đó để lại 1 vết sẹo mờ nhạt, cũng được gọi là mặt rỗ, có dùng loại cao trị sẹo tốt cũng ko biến mất.
Phó Dung yêu đẹp, làm sao chịu ra ngoài gặp người khi có sẹo trên mặt, để người chỉ trỏ! May mắn thay vị trí này thật khéo, nàng nhanh trí nghĩ ra, mỗi ngày đều vẽ lên đó hoa điền lớn nhỏ hoặc giọt nước đổi mới đa dạng, càng làm mỹ mạo nàng như dệt hoa trên gấm. Phó Dung đặc biệt thích ngay cả buổi tối đi ngủ cũng ko xóa đi, nàng lại ko thể làm nũng như Từ Yến mà đối đãi với Từ Tấn.
Làm nũng cũng phải xem người, Từ Yến yêu mến nàng, Từ Tấn….
Ai, có được tất có mất.
Rửa mặt, chải đầu, Phó Dung hướng bên giường đi đến.
Từ Tấn ngồi tại bên giường, nhìn nàng càng đi càng gần, lúc Phó Dung trèo lên giường thì hắn mở miệng nói: “ Người Hồ xâm phạm, ngày mai ta phải xuất chinh rồi, đại khái đầu mùa hạ năm sau sẽ về.
Phó Dung dừng lại động tác, nháy mắt trong đầu chợt lóe loại ý niệm. trên chiến trường đao quang kiếm ảnh, vạn nhất Từ Tấn ko cẩn thận chết đi, nàng phải làm sao đây?
Di nương của gia đình khác, sau khi trượng phu chết đi, vận khí tốt còn có thể tái giá. Nàng, di nương của hoàng tử có thể chạy sao?
Ko đúng, hiện tại nàng phải ứng phó người đàn ông này trước.
Phó Dung tự nhiên nhíu mày, bày ra bộ dạng lo lắng “ vương gia…”
Từ Tấn nhìn chằm chằm vào ánh mắt xinh đẹp của nàng, muốn nhìn rõ đáy lòng nàng, ngay khi nàng mở miệng thì nằm đè lên nàng.
Hắn ko muốn nghe những lời dối trá. Nữ nhân này, thủy chung đều cùng hắn diễn trò.
Thanh danh bên ngoài của hắn ko gần nữ sắc, năm trước nàng hạ dược kia khẳng định ko vì câu dẫn hắn. Đáng tiếc An Vương giảo hoạt, đem nàng chật vật đẩy đến bên người hắn. Từ nhỏ, Từ Tấn mắc chứng bệnh lạ, sau khi bệnh khỏi liền ko thể gần nữ nhân, dù cho đối phương có tắm rửa sạch sẽ, khi bước vào trong phòng hắn đều ngửi được mùi hương, cái gọi hương nữ nhi, hắn liền ghê tởm khó chịu. Việc này chỉ có ít người biết được, vì ko để cho An Vương sớm hoài nghi, Từ Tấn ko đẩy nàng ra, mà hắn kinh ngạc phát hiện, ôm nàng hắn ko có cảm giác ghê tởm.
Ai cũng ko phát hiện hắn ngay khi đó rất kinh hỉ.
Hắn là vương gia, cần con thừa tự. Hắn là nam nhân, cần giải quyết.càng chứng minh cho mọi người xem, hắn thật bình thường.
Bởi vậy biết rõ trong lời nàng ko có ý, nhưng khi nàng tùy cơ ứng biến tràn ngập cảm kích, vừa xấu hổ nhìn hắn thì Từ Tấn cũng thuận thế đem nàng vào phủ. Nữ nhân có tâm cơ, dung mạo lại xinh đẹp, hắn vẫn tương đối hài lòng. Trên đường biết được nàng là đích nữ nhị phòng của phủ Cảnh Dương Hầu, từng gả cho thế tử Từ Yến ở Ký Châu làm vợ, sau 3 năm kết hôn thì hòa ly.
Nàng làm di nương cho hắn cũng ko xứng đáng, nhưng xem phụ thân, huynh trưởng của nàng, hắn thưởng nàng 1 phần thể diện.
Ko trong sạch thì thế nào, hắn dùng nàng chỉ để phát tiết. Nếu trị được 1 thân bệnh lạ, tự nhiên ko cần để ý tới nàng nữa, ko trị được, chỉ cố gắng làm nàng sinh con cho hắn.
“ vương gia, nhẹ chút …”
Trong bong đêm, ánh mắt nam nhân sát khí sôi trào. Phó Dung nhìn ko thấy, chỉ có thể vịn vào bả vai rộng lớn của đối phương, nũng nịu cầu xin.
Từ Yến văn nhược thư sinh, 1 khắc đồng hồ là xong. Đến phiên Từ Tấn, Phó Dung lần đầu biết nguyên lai nữ nhân cũng có thể khoái hoạt như vậy. Từ Tấn thân thể khỏe mạnh ép buộc được lâu, mới đầu nàng còn mất tự nhiên chịu đựng, sau này chịu đựng ko được nữa, đơn giản ko cố kị gì, dù sao thanh danh nàng cũng như vậy rồi ko bằng cứ thoải mái thì hơn. Từ Tấn lạnh lùng nhưng lúc này vẫn dễ nói chuyện, thật sự ko làm đau nàng.
Nhất thời cảnh xuân đầy phòng.
Hoặc là bởi vì lập tức liền biệt ly,Từ Tấn giằng co hồi lâu, cuối cùng khi Phó Dung khóc kêu khan giọng, mềm nhũn ko còn khí lực, Từ Tấn ôm nàng mê man đến một bên. Nha hoàn thắp đèn tiến vào thay nệm chăn sạch sẽ, thay xong hắn liền thả nàng xuống.
Hắn ko tắt đèn, cứ như vậy lẳng lặng nhìn chăm chú dung nhan nàng ngủ say.
Nàng quả thật rất đẹp, so với dung nhan Lệ Quý Phi được sủng trong cung còn đẹp hơn, nhưng hắn thích nhất nhìn vết sẹo trên trán nàng, thích xem chính nàng ghét bỏ bộ dáng ảo não của mình. Chỉ sợ khi nàng ở trên giường cũng ko lộ ra bản tính thật của mình.
Quỷ thần xui khiến, Từ Tấn cúi đầu xuống hôn lên vết sẹo đó.
Nằm xuống ko bao lâu, nữ nhân bên cạnh lui lại trong lòng hắn cọ cọ, ỷ lại ôm hắn.
Từ Tấn liếc nàng 1 cái, xoay người, đem áo ngủ bằng gấm kéo xuống, thuận thế hướng lưng trơn bóng của nàng xoa vuốt.
Lần xuất chinh này, sau khi trở về hắn biết trước sẽ được phụ hoàng khen thưởng, nhưng thái tử hơn phân nửa sẽ ko cao hứng.
Thái tử…
Thái tử háo sắc, săn bắn ngày đó Thái Tử cũng đi, nàng muốn trèo cao sao ko chọn Thái Tử ôn nhu tuấn lãng. Mà chọn thất hoàng thúc An Vương, người vô tâm với chính sự? Bởi vì An Vương ko co vương phi.
Từ Tấn cười lạnh, đừng nói An Vương ko coi trọng nàng, dù có coi trọng, hắn cũng sẽ ko cưới thứ nữ đã hòa ly.
Nữ nhân trong ngực đột nhiên phát ra tiếng lầm bầm bất mãn, Từ Tấn ý thức tay hắn phát lực lớn.
Hắn chậm rãi buông tay.
Nhìn mới nhớ, nữ nhân này coi như thông minh, rõ ràng đời này chỉ có thể dựa vào hắn, liền an phận lưu lại bên người hắn, ko được voi đòi tiên. Chỉ là ko biết vạn nhất, vạn nhất hắn ở trên chiến trường xảy ra chuyện, nàng có hay ko lưa chọn kẻ khác.
Ý niệm lóe lên, Từ Tấn tự giễu cười, sao giống như nữ nhân suy nghĩ lung tung?
Hôm sau trời chưa sang, Từ Tấn liền xuất phát.
Phó Dung vựng dậy tinh thần rời giường hầu hạ hắn, mí mắt thỉnh thoảng còn nhắm lại, trông biếng nhác lại quyến rũ.
Từ Tấn yên lặng nhìn, suy nghĩ xuất chinh lâu ko ở kinh thành, liền dặn dò một câu: “ trong phủ gặp chuyện ko may, thì viết thư cho ta”
Phó Dung thụ sủng nhược kinh, vội nói: “ Biết, vương gia cũng phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng bị thương”.
Từ Tấn “ân” một tiếng rồi xoay người rời đi.
Phó Dung đưa đến cửa viện Phù Dung, nhìn ánh đèn bên người Từ Tấn trong bóng tối càng chạy càng xa.
Kỳ thật, Từ Tấn đối vời nàng ko tệ, trong phủ chỉ có nàng lả nữ nhân, cho dù là di nương, ko có chủ mẫu gây khó khăn, cũng ko có nữ nhân khác tranh dành tình cảm, tính kế. Hằng ngày ko lo việc ăn uống, tuy ko biết kéo dài được bao lâu. Nhưng Phó Dung ko có tinh tình buồn lo vô cớ, nàng thích hưởng thụ trước mắt,chủ yếu là dù nàng ko hưởng thụ cũng ko cách nào thay đổi.
Cho nên nàng thật sự ko hi vọng Từ Tấn gặp chuyện ko may, khi hắn trở về nàng sinh cho hắn nhất nam nhất nữ, dựa vào hắn là vương gia tôn quý, nàng đời này vinh hoa phú quý là ko thể thiếu. Nếu vận khí tốt, Từ Tấn ko tìm được nữ nhân khác, nàng cùng đương gia chủ mẫu có gì khác nhau?
Đáng tiếc đời này Phó Dung vận khí ko tốt như vậy.
Năm Chính Đức 25, biên quan đại thắng, nhưng chỉ có Túc Vương và Hoài Vương trước khi khải hoàn đều mất mạng, nguyên nhân tử vong bất thường ko ai biết.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 3 tháng 4 năm 2024