- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 115-2
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
Truyện dành cho lứa tuổi 22+.
..........
Trong một quán ăn tồi tàn ở trên đồi cao thuộc vùng Tây Bắc, có người đàn ông sửng sốt nhìn biểu hiện của người con gái trước mặt. Đây là buổi hẹn hò thứ một trăm lẻ một của họ, khác với những lần du hí ngốn bạc tỉ ở trời Âu hay những nhà hàng sang chảnh dưới thủ đô Hà Nội, lần này thiếu gia phố núi giở chiêu bài hết tiền, quyết định chọn một quán bình dân nhất để đưa người yêu đến thưởng thức món mì tôm xào. Quán ở nơi hẻo lánh, bên trên mái lá mạng nhện chăng tứ tung, mấy chiếc bàn gỗ dường như đã mục nát, thế nhưng bé nấm lùn lại không hề phàn nàn gì cả. Đợi phục vụ bê mì ra, nó dùng khăn giấy lau đũa cho cậu, lễ phép mở lời:
- Em mời cậu dùng bữa ạ.
Sở dĩ gọi nó là nấm lùn bởi vì nó chỉ cao một mét sáu hai, chiều cao quá khiêm tốn so với những cô nàng cậu từng quen. Cậu phải hẹn hò với một con bé có thân hình mây mẩy chứ không hề thon gọn như siêu mẫu là do sự ép buộc của ông già. Ông già cậu cực kỳ ưng ý với mối lương duyên mà ông luôn cho là môn đăng hậu đối này. Hồi xưa ông già từng đi buôn kim cương với bác ruột của nấm lùn, hai người rất thân nhau nên tất nhiên ông có cảm tình với nó. Chưa kể trước đây ba nấm lùn còn là Tổng Giám đốc công ty game, mẹ là giáo viên, tuy giờ hai người đã về hưu nhưng nấm lùn vẫn được tính là con gái của gia đình quyền quý. Nấm lùn nhỏ hơn cậu ba tuổi nhưng giấy khen treo đầy nhà, khác với cậu từ bé tới lớn chỉ thích chơi bời lêu lổng và đốt tiền của ông già. Cậu và nấm lùn căn bản không thuộc cùng một loại người, chẳng hiểu nấm lùn mê cậu ở điểm gì nữa? Là vẻ đẹp trai lồng lộn hay là chiều cao lý tưởng? Say đắm cậu đến nỗi thấy cậu vừa dùng xong đĩa mì đã lấy khăn giấy cho cậu lau miệng, rót nước mời cậu uống, hầu cậu như ông hoàng. Là con trai thứ hai của đại gia, cậu chưa bao giờ thiếu người hầu, nhưng người tỉ mỉ như em nấm lùn đây thì cậu mới gặp lần đầu tiên. Chỉ là, người lùn dáng xấu như em chẳng thể nào lọt vào mắt xanh của thiếu gia được, cậu hắng giọng bảo nó:
- Cậu có việc bận phải đi trước, mày tự bắt xe về Hà Nội được không?
- Vâng, giờ em cũng phải tới nhà khám bệnh cho mấy đứa nhỏ ở gần đây, xong việc em sẽ tự bắt xe về Hà Nội sau, cậu đừng lo cho em, cậu đi cẩn thận ạ.
- Ngoan lắm!
Thiếu gia phố núi vui vẻ đi bộ xuống đồi, sau đó phóng siêu xe như bay về với người cậu thương. Cục cưng của cậu tên Mai Oanh, cao mét bảy tư, các năm trước tầm này nàng thường xuống thành phố quay phim, nhưng năm nay chửa rồi nên ở nhà nghỉ dưỡng. Ngôi nhà ba tầng đầy đủ tiện nghi nằm giữa trung tâm thị xã là cậu mua cho Oanh, hai em giúp việc lanh lẹ tháo vát của Oanh cũng là người hầu cậu đem từ nhà mình lên. Thấy cậu về, hai em tung tăng nhảy chân sáo ra đón cậu chủ, Oanh thì không được vui như tụi nó, em đứng trên hiên nhà, giọng buồn buồn:
- Thế nào? Đi hẹn hò có thích lắm không?
- Thích bình thường. Bữa nay cậu dắt nó tới quán ăn tồi tàn dã man, tưởng nó chửi cậu sấp mặt ai ngờ vẫn ăn ngon nghẻ. Con này say cậu như điếu đổ rồi Oanh ạ. Khổ ghê! Đẹp trai quá cũng là cái tội mà.
Chị Oanh cười buồn, thiếu gia phố núi vừa hào hoa phong độ lại con nhà có điều kiện, ai mà không say? Chị nhớ hai năm trước được ông già cậu mời về nhà chơi, đó là một biệt phủ nguy nga, tráng lệ cách chỗ chị hơn chục cây số. Khuôn viên của biệt phủ rộng gấp trăm lần ngôi nhà chị đang ở, từ chiếc cổng chính vào tới dinh thự nơi ông bà già cậu ở là một quãng đường khá xa, hoa thơm và cây trái sai trĩu trịt trồng hai bên đường khiến chị Oanh như bị rơi vào tiên cảnh. Chị mơ màng nhìn ngắm cảnh vật tuyệt mỹ qua lăng kính ô tô, trong lòng chợt dâng lên niềm hạnh phúc khó tả. Chiếc xe vẫn di chuyển với tốc độ vừa phải và dừng lại ở sân lớn được lát gạch vân đá cao cấp, lái xe đi xuống mở cửa cho chị, kính cẩn cúi đầu báo cáo:
- Thưa cô, ông đang đợi cô ở hồ cá.
Chị từng nghe cậu kể ông già mê cá cảnh ghê lắm, hồ nuôi cá của ông rộng bằng cả sào ruộng, vừa nuôi cá vừa kết hợp trồng sen. Sen ông trồng bông trắng bông hồng rực rỡ sắc màu, nở đẹp nhất vào mùa hè, các mùa còn lại thì heo hút hơn, chủ yếu là mấy bông sen cảnh nho nhỏ. Ông đang ngồi cho cá ăn trên chiếc chòi hình lục giác bằng gỗ lim, Oanh đã cố gắng đi những bước đi nhẹ nhàng toát lên khí chất thanh cao để lấy lòng ông, nhưng rất tiếc, vừa gặp chị, ông đã nhàn nhạt bảo:
- Con gái có thì, dại gì đem hoang phí tuổi xuân cho một người đàn ông mà biết chắc người đó sẽ không bao giờ trở thành chồng của mình?
Hiểu được thâm ý sâu xa trong câu nói của ông già, chị Oanh từ tốn hỏi lại:
- Ý bác là không bao giờ chấp nhận việc con trở thành vợ cậu, phải không ạ?
- Xem ra chị cũng khá thông minh.
- Tại sao một người làm cha lại muốn chia cắt con trai mình và người nó yêu khắc cốt ghi tâm hả bác?
- Khắc cốt ghi tâm? Nực cười! Cụm từ chị dùng có vẻ hơi xa xỉ đối với thứ động vật ăn tạp như cậu Hoan. Chị có biết năm cậu hai mươi tuổi, cậu đã biến bao nhiêu đứa người làm trong nhà thành đàn bà rồi không?
Ông già nhàn nhạt hỏi, việc khiến ông điên nhất là cậu khiến tụi nó cam tâm tình nguyện chơi bời cùng cậu. Chỉ cần một đứa tố cáo thì ông sẽ có cớ đánh cậu tuốt xác, nhưng không, tụi nó coi việc được cậu để mắt tới như là một niềm tự hào, thậm chí có vài đứa bây giờ đã lấy chồng nhưng vẫn không quên những giây phút ngọt ngào bên cậu, thi thoảng gặp cậu vẫn trơ trẽn thả thính một đêm nào đó em và cậu sẽ ôn lại kỷ niệm xưa. Cậu tất nhiên đâu biết từ liêm sỉ được viết như nào? Cậu gật đầu ngay tức khắc. Nhưng cậu chơi bời lêu lổng cũng không khiến ông điên bằng việc cậu bắt đầu nghiêm túc với một con đàn bà hơn mình năm tuổi, đã có một đứa con riêng và quan trọng nhất là dám ở trước mặt ông đôi co:
- Vậy chắc bác thừa biết từ khi gặp con, cậu đã thay đổi hoàn toàn. Có lẽ bác cũng biết ở quê mình người ta thường ví von vợ chồng như cây kim sợi chỉ, dẫu người chồng có tốt như sợi chỉ vàng nhưng lấy phải con vợ như cây kim cùn thì cũng vứt đi.
Ông Tài hiểu chị Oanh đang ngầm ám chỉ chị giống như cây kim tốt, nhưng đối với ông, chị chỉ đơn giản là một cây kim cũ kỹ, đã hoen gỉ và không thể sử dụng để thêu những bức hoạ đẹp. Ông nhếch mép bảo:
- Cậu Hoan bây giờ giống như một sợi chỉ đã ố màu, nghĩa vụ của người làm cha như tôi là tìm cho cậu một cây kim sáng bóng và sắc nhọn.
- Còn nghĩa vụ của một người yêu cậu hơn cả mạng sống như con là không bao giờ buông bỏ cậu.
Chị Oanh quả quyết, một người mẹ đơn thân như chị tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời mình đâu dễ dàng gì? Sao chị có thể nhụt chí chỉ vì bị phụ huynh cấm cản? Chị van xin ông già hiểu cho mình, thế nhưng ông chỉ cười khẩy rồi độc ác nói:
- Nếu chị đã quả quyết như vậy thì cả đời này chị cứ sống với cậu trên tư cách người tình đi!
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 19 tháng 10 năm 2024