NGƯỜI ĐIỀU KHIỂN MÊ CUNG

donato carrisi

hoàng anh (dịch)

Chương 1

Tặng Antonio,

Con trai tôi,

câu chuyện đẹp nhất của tôi

***

Đối với phần còn lại của nhân loại, buổi sáng ngày 23 tháng Hai này cũng giống như bao buổi sáng khác. Nhưng với Samantha Andretti, sáng nay có lẽ là khởi đầu của ngày quan trọng nhất trong cuộc đời nó.

Tony Baretta muốn nói chuyện với nó.

Trằn trọc trên giường cả đêm như một đứa sợ ma bị ám ảnh bởi bộ phim kinh dị, con bé đặt ra đủ thứ giả định về lí do đưa đẩy một trong những anh chàng đẹp trai nhất trường – và nhất cả vũ trụ – đi đến chỗ muốn nói chuyện với nó. Với nó.

Mọi chuyện đã bắt đầu trước đó một ngày. Ban đầu, lời nhắn không được gửi trực tiếp đến Sam. Đời sống của các thiếu niên bị chi phối bởi những quy luật rất cụ thể. Người quan tâm phải mở lời trước, tất nhiên rồi. Nhưng sau đó là cả một quy trình cần phải tuân thủ. Tony đã chuyển lời thông qua Mike, một cậu bạn chơi chung nhóm, Mike rỉ tai Tina, bạn cùng lớp của Sam, và Tina là người đã nói với nó. Một câu nói đơn giản, không lòng vòng, nhưng chất chứa nhiều hàm ý trong cái thế giới học đường nhỏ bé bất khả xâm phạm này.

‘Tony Baretta muốn nói chuyện với cậu,’ Tina với ánh mắt long lanh và giọng nói vui vẻ đã thì thầm vào tai Sam như thế trong giờ thể dục, bởi vì một cô bạn đích thực thì phải vui khi những điều tốt đẹp đến với người khác, như thể mình cũng có liên quan trực tiếp.

‘Ai nói với cậu như thế?’ Sam hỏi ngay.

‘Mike Levin, cậu ấy đã chặn mình lại lúc mình từ nhà vệ sinh bước ra.’

Nếu Mike đã nói với Tina tức là chủ đề có tính chất bí mật và phải được giữ kín.

‘Nhưng chính xác thì cậu ta đã nói gì?’ Sam hỏi lại để bảo đảm là Tina hiểu đúng. Ở trường, không ai có thể quên được câu chuyện của Gina D’Abbraccio, bị chết danh ‘bà góa’ chỉ vì, khi được một thằng con trai ướm hỏi xem nó có được ai mời đi dự buổi dạ vũ cuối năm hay chưa, con bé đã tưởng đó là một lời mời và diện chiếc đầm ren màu đào, chờ đợi một bóng ma trong nước mắt.

‘Mike đã nói với mình nguyên văn thế này: “Nhắn với Samantha rằng Tony muốn nói chuyện với cậu ấy.” ’

Dĩ nhiên Samantha đã bắt Tina lặp lại nhiều lần, khi hai đứa bàn luận về chuyện đó. Để chắc ăn rằng Tina đã không bóp méo sự thật. Và để loại trừ khả năng một sinh vật ngoài Trái đất đã nhân bản cô bạn của Sam để chơi xỏ nó.

Chẳng ai biết cuộc hẹn với Tony sẽ diễn ra ‘khi nào’ và ‘ở đâu’, điều đó khiến Sam vô cùng bực bội. Con bé hình dung chuyện ấy sẽ diễn ra trong phòng thực hành thí nghiệm, hoặc ở thư viện. Hoặc là phía sau khu vực sân tập thể thao, nơi Tony tập luyện với đội bóng rổ, còn Samantha với đội bóng chuyền. Nói chuyện trước cổng trường, trong nhà ăn hoặc trên hành lang là những khả năng bị loại trừ do có quá nhiều cặp mắt và đôi tai tọc mạch. Nhưng càng nghĩ, con bé càng thấy việc không biết gì chỉ làm cuộc hẹn thêm phần phấn khích. Sam không có từ nào hay hơn để miêu tả tâm trạng trồi sụt liên tục của mình sau câu nói đơn giản kia, bởi lẽ chủ đề của cuộc hẹn có thể là một sự bất ngờ, cũng có thể là một nỗi thất vọng, nhưng dù sao thì Samantha cũng rất biết ơn – đúng vậy, biết ơn – câu chuyện này.

Chuyện xảy đến với chính nó, Samantha Andretti, chứ không phải với bất kỳ ai khác!

Mẹ của Sam đã sai khi nói rằng một số điều xảy đến với người ta ở tuổi mười ba sẽ được đón nhận tốt hơn sau này, khi ta hồi tưởng lại trên cương vị một người trưởng thành. Ngay lúc này, Sam cảm thấy vui sướng vì một niềm hạnh phúc của riêng mình, thứ mà không ai trên đời này có thể hiểu hay cảm nhận được. Và điều đó làm con bé thấy mình đặc biệt… Hoặc là nó chỉ đang nuôi ảo tưởng và sắp phải đối diện với sự thật đáng buồn, vì Tony Baretta nổi tiếng là thích trêu ghẹo bọn con gái.

Thật ra Sam chưa từng để ý tới Tony. Ít nhất không phải theo nghĩa này. Mẹ thiên nhiên đã bắt đầu làm điều gì đó bí hiểm trên cơ thể của nó, và Sam đã quen với nỗi khó chịu nho nhỏ hằng tháng, khi nó phải trả giá cho phần đời tội lỗi của mình, dù vẫn chưa ghi nhận được tác dụng tích cực nào của ‘sự biến đổi’. Sam chưa bao giờ thấy mình xinh – hoặc cũng có thể nó biết, nhưng chẳng bận tâm lắm. Việc bọn con trai chú ý tới vóc dáng mới mẻ của nó cũng là một phát hiện đối với Sam.

Có phải Tony đã để ý nó? Có phải đây là mục đích của cậu ta? Luồn tay vào trong áo nó, hoặc thậm chí lần mò – Xin Chúa hãy tha tội và rủ lòng thương xót con – sâu xuống dưới?

Chính vì thế, vào buổi sáng ngày 23 tháng Hai, ngày trọng đại ấy, trong tình trạng lờ đờ vì mất ngủ, Samantha nhìn ánh bình minh tràn vào phòng mình, và tự nhủ rằng câu nói của Tony Baretta không phải sự thật mà chỉ là kết quả của trí tưởng tượng. Có lẽ nó đã suy nghĩ quá nhiều và với những thứ linh tinh đặc trưng cho trí tưởng tượng cuồng nhiệt của tuổi thiếu niên, câu chuyện đã mất hết tính đáng tin. Chỉ có một cách duy nhất để biết liệu nó có đang nhầm lẫn hay không. Nhưng để làm điều đó, con bé phải nhấc tấm thân mệt rã rời ra khỏi chiếc giường ướt đẫm mồ hôi, chuẩn bị, rồi đi tới trường.

Thế là, sau khi phớt lờ những lời cằn nhằn của mẹ về việc nó chưa ăn sáng đủ – thở còn không nổi, thì ăn làm sao… –, Sam khoác ba-lô ra khỏi nhà để đối diện với số phận của mình, không sợ hãi nhưng cũng có một chút cam chịu.

Mới 7 giờ 55 phút sáng, các con phố quanh ngôi nhà của gia đình Andretti hoàn toàn vắng vẻ. Những người đi làm đã lên đường từ lâu, còn dân thất nghiệp vẫn nằm trên giường, chưa tỉnh sau cuộc nhậu đêm qua. Người già chờ một thời điểm ấm áp hơn để ló mặt ra đường, trong khi bọn học trò chỉ đi học vào phút chót. Quả thực, việc đi ra đường vào giờ này với Sam đúng là khác thường. Con bé muốn tạt qua chỗ Tina như thường lệ, nhưng rồi tự nhủ giờ này có lẽ cô bạn chưa chuẩn bị xong, mà nó thì không đủ kiên nhẫn để đợi.

Một ngày như hôm nay thì không.

Trong lúc bước đi trên vỉa hè xám xịt, Sam chỉ gặp một người giao hàng đang tìm nhà. Nó không để ý tới ông ta, mà ông ta cũng chỉ hờ hững nhìn đứa con gái trầm lặng – nhìn bề ngoài thì người ta sẽ không thể đoán được sự rạo rực đang khuấy đảo trong lòng nó. Sam đi ngang qua căn nhà màu xanh của gia đình Macinsky, nơi có con chó đen dữ tợn nằm ngủ bên trong hàng rào, con chó lần nào cũng làm nó khiếp đảm. Tiếp đó, con bé đi qua căn biệt thự từng thuộc về bà Robinson, giờ xuống cấp vì người trong nhà chưa thống nhất được việc thừa kế. Sam đi men theo sân bóng đá phía sau nhà thờ Santissima Misericordia. Khuôn viên nhà thờ còn có một sân chơi với mấy cái bập bênh và một cầu tuột nằm cạnh cây đoạn lớn, nơi cha Edward dán những tờ rơi giới thiệu các hoạt động của giáo xứ. Mọi thứ chìm trong yên lặng. Cuối con phố là một đại lộ với những chiếc xe hơi đang vội vã tiến về khu trung tâm.

Nhưng Sam không để ý tới bất kỳ cái gì trong những cái đó.

Trong mắt con bé dường như chỉ có một màn hình đang chiếu khuôn mặt tươi cười của Tony Baretta. Nó bước đi theo trí nhớ vô thức của đôi bàn chân.

Dẫu vậy, khi đi được nửa đoạn đường đến trường, Sam bỗng tự hỏi liệu bộ trang phục mình chọn có phù hợp với cuộc hẹn này không. Con bé đã xỏ chân vào chiếc quần jean yêu thích có đính những viên đá giả ngọc nơi túi sau và rách nhẹ ở đầu gối. Cùng với chiếc áo khoác đen lớn hơn vóc người hai cỡ, nó mặc một cái áo thun giữ ấm màu trắng được bố tặng sau chuyến công tác mới đây. Vấn đề lớn nhất là hai quầng thâm do mất ngủ. Sam đã cố che chúng đi bằng kem nền của mẹ, nhưng con bé không chắc mình thành công – do bị cấm dùng mỹ phẩm nên nó trang điểm chưa quen tay.

Sam bước chậm lại và quan sát những chiếc xe hơi đang đậu. Chiếc Dodge xám ánh thép và chiếc Volvo màu be thì quá bẩn. Thế rồi con bé tìm thấy thứ mình cần: phía bên kia đường, có một chiếc xe hơi màu trắng lắp kính đen tráng gương. Sam băng qua đường, tiến về phía chiếc xe và dùng kính cửa sổ làm gương soi. Sau khi chắc chắn lớp kem nền che được hai quầng thâm dưới mắt, con bé nấn ná một chút để chiêm ngưỡng khuôn mặt được bao quanh bằng mái tóc dài màu nâu dẻ của mình, mái tóc mà nó rất yêu quý. Nó tự hỏi liệu mình có đủ dễ thương trong mắt Tony, và liệu nó có đủ can đảm nhìn vào mắt cậu ấy. Tony sẽ đánh giá mình thế nào? Trong lúc ngẫm nghĩ, mắt nó bỗng bắt gặp một thứ ở phía bên kia lớp kính.

Không thể nào, Sam nhủ thầm, rồi quan sát kỹ hơn.

Ở bên kia lớp kính, trong bóng tối, có một con thỏ khổng lồ. Nó đang nhìn con bé.

Đáng lẽ Sam nên bỏ chạy – bản năng thúc giục nó như thế –, nhưng nó không nhúc nhích. Nó ngẩn ra nhìn, như thể bị thôi miên bởi ánh mắt như phát ra từ vực sâu tăm tối ấy. Chuyện này không có thật, Sam tự nhủ. Không thể nào mình gặp chuyện này được, không thể nào, con bé lặp lại trong sự bàng hoàng điển hình của các nạn nhân không chịu trốn chạy số phận vì bị hấp dẫn kỳ lạ bởi sự việc đang xảy ra với mình.

Bé gái và con thỏ nhìn nhau không dứt, như thể bị thúc đẩy bởi một sự hiếu kỳ bệnh hoạn dành cho nhau.

Bỗng cánh cửa chiếc xe mở ra, xóa đi hình ảnh phản chiếu của con bé. Ngay trước khi khuôn mặt non tơ của nó biến mất, Samantha không thấy bất kỳ nỗi sợ hãi nào trong đôi mắt mình, mà chỉ thấy sự kinh ngạc.

Khi con thỏ lôi Sam vào lãnh địa của mình, Sam đâu có ngờ đây là lần cuối cùng nó nhìn thấy hình ảnh bản thân trong một quãng thời gian rất, rất dài.

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 22 tháng 12 năm 2024