Chiếc Lá Phong Màu Đỏ

lê yên

Chưa quen với việc ra khỏi nhà coi dự báo thời tiết… Cô ra khỏi nhà cùng con với trang phục chạy bộ. Thiên nhiên trong suốt, cảm giác không có một hạt bụi trong không khí, hít một hơi thật sâu khí trời lành lạnh làm cô nhớ Đà Lạt, khác một điều, ở đây có nhiều chú Sóc nhỏ vô tư chạy ngang đường, rồi thoáng chốc đã biến mất trên vòm cây. Từng cơn gió lạnh, trời đã sang Thu, lá chuyển màu mỗi ngày, nhè nhẹ đan xen, bức tranh thiên nhiên thật đẹp khiến cô không thể đi nhanh, cô cười thầm, đây là đi ngắm cảnh hay đi bộ thể dục?

Con đường ra park gần nhà, thảm cỏ xanh cho cô cảm giác yên bình. Thỉnh thoảng chạm mặt người đi hướng ngược lại, họ nở nụ cười tươi và thốt lên “good moning” thật thân thiện. Đủ sắc tộc trong khu dân cư, thái độ khiêm tốn, lịch sự. Đến đất nước xa lạ, con làm hướng dẫn viên cho mẹ trong tất cả mọi tình huống. Gió lùa mây về một phía, đám mây lớn xuống thấp, con trai nói: “Phía đó sắp mưa, bên mình sáng chắc không sao”, cô đi chậm với sự thích thú, hoa cỏ dại hai bên đường. Nào là Táo, sim, hoa tím, hoa vàng, một triền dốc lưa thưa cây rừng, bên dưới những cây to mút tầm cao, cây dại và một vài loại dây leo chằng chịt.

Cuối triền dốc, con suối nhỏ róc rách hiền hòa, một đường mòn bên cạnh in nhiều dấu chân trên mặt đất ẩm ướt, kích thích sự tò mò. Cô muốn men theo con đường mòn ven suối để thưởng ngoạn phong cảnh. Thấy con đã đi cách đoạn quay lại chờ, cô đành bỏ ý định, đi

vội cho kịp. Con đường đi bộ dẫn ra tới khu dân cư, vừa lúc trời rớt hột mưa, thật bất ngờ, lúc đầu cô còn thích thú, mưa đến nhanh hơn cảm xúc phấn khích trong cô, cây Phong tím trước ngôi nhà cổ đầy bí ẩn không còn lãng mạn nữa, mưa mỗi lúc một lớn hơn, gió đổi chiều liên tục, mẹ con cô trú mưa dưới gốc cây bên đường, từng tầng lớp lá chồng lên nhau bị gió lùa xao động, và mưa cứ thế mà rớt rơi. Cô nghĩ thầm, đứng đây thêm lát nữa sẽ ướt hết, bèn hỏi con “mình trú dưới hiên nhà người ta được không con”, câu trả lời của con thật bất ngờ “không được đâu mẹ, họ gọi cảnh sát đó”. Ngỡ ngàng, cô nghĩ quê mình còn dễ hơn trong tình huống trên, trời mưa có thể tấp vào mái hiên nhà ai đó để tránh, có thể yên tâm ngắm mưa thả hồn đi rong với câu thơ viết vội lên điện thoại, không lo phạm luật. “Mình dầm mưa về thôi con, đứng đây mười phút nữa sẽ ướt hết, dầm mưa ướt mười phút mình về tới nhà”, rời khỏi bóng cây, vừa đi, vừa chạy, giọt mưa chạm vào mặt lạnh buốt, vậy mà những bông hoa trước nhà hai bên đường tươi thắm, màu rất đẹp, qua màn mưa cô nói với con “cố lên, còn sáu mươi số nữa là đến. Địa chỉ được gắn trước nhà xe của mỗi ngôi nhà

rất dễ nhận biết, bên cạnh là lối đi lên nhà chính, một lối đi xinh xắn theo phong cách đơn giản không cầu kỳ. Vách tường gạch đỏ không tô hay tường đá, những viên gạch đá tông lạnh. Trước sân ngoài chỗ đậu xe là thảm cỏ xanh, một vài cây cảnh, hoa lá, đa phần cây Thông Noel và cây Phong, hàng rào được làm bằng gỗ nhẹ nhàng, tất cả yên bình, không ồn ào, xô bồ, từ hạt bụi nhỏ nhất cũng biết chỗ của mình để khỏi làm phiền người khác.

Xe hơi đậu trước nhà hoặc nối đuôi nhau dọc suốt con đường. Mùa này ngày dài hơn, hai mươi giờ mặt trời mới xuống chân mây, đi ra ngoài cảm giác như năm giờ chiều Sài Gòn, có thêm mấy tiếng để làm việc. Lúc đầu cô lạ lẫm và thích thú, nhưng ở nhà ngóng con đi làm về thời gian cứ thăm thẳm, sự chờ đợi để thấm thía nỗi vất vả của con khi phải bươn chải với cuộc sống trong môi trường áp lực, nghiêm túc công việc. Một tách cà phê nóng, một chiếc bánh gato, bữa ăn sáng của con đơn giản vội vàng. Ở đâu có cách sống ở đó… phải hòa nhập mới tồn tại.

Cô nhặt chiếc lá Phong màu đỏ bên đường nổi bật giữa những chiếc lá xanh đang dần đổi màu. Có lẽ chiếc lá Phong này dành cho mùa Thu thật nhiều yêu thương, sự nhung nhớ nhuốm đỏ màu lá, vội vàng khoác áo thu sang. Dưới trời Thu bảng lảng, nắng se sợi thật mỏng sau cơn mưa vội vàng dỗi hờn. Cô đang ở cạnh con mình với đủ đầy yêu thương, sao nỗi nhớ và sự quạnh hiu cứ như đám mây xám xa xa ám ảnh trước tầm mắt. Làm sao để có một vòng tròn viên mãn, chỉ có đón nhận, đến- đi thật nhẹ nhàng mới tìm thấy sự viên mãn trong tâm. Cô nhớ Sài Gòn chỉ hai mùa mưa nắng, tháng chín mưa mùa lướt thướt, nhịp sống hối hả… xe hơi, xe máy, xe đạp nối đuôi nhau trên những tuyến đường thành phố, giờ cao điểm kẹt xe khiến người người sốt ruột, ước gì có thêm đôi cánh. Và những mảnh đời khó khăn càng thêm khó khăn, vẫn phải bươn chải với mưa dầm, để trang trải cuộc sống qua ngày trong khu nhà trọ, mang theo ước mơ nuôi con vào đại học, ước mơ đôi cánh để họ đủ nghị lực không ngại khó mà vươn lên, theo cho kịp Sài Gòn ngày một đổi mới và phát triển. Mưa cứ thế nặng trĩu như nỗi niềm riêng của mỗi người, niềm riêng đó không chỉ vì mưu sinh, nỗi nhớ, niềm thương, những tiếc nuối, nghĩa tình còn mắc nợ. Cô chợt nhớ mấy câu thơ đã đọc ở đâu đó…

“Em tặng tôi nụ cười duyên

Để tôi nợ cả con thuyền nhân gian

Bây giờ lúc nhớ lúc quên

Vậy mà tôi nhớ nụ cười duyên năm nào”.

Khẽ cười cô bước vội…

Cái lạnh bên ngoài khiến bước chân chậm lại, với nỗi buồn xâm chiếm như cơn gió xoay chiều bất chợt. Nghĩ đến lúc phải chia tay con trở về, sao mà buồn thế! Chưa xa đã thấy lo lắng, bồn chồn, nỗi nhớ như sợi dây nắm níu hy vọng, hy vọng vào ngày con trưởng thành với kết quả học tập tốt, với con đường phía trước như ý nguyện. Một sự mong cầu, chờ đợi… Như thế có nên không hay cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên như chiếc lá Phong màu đỏ yêu tha thiết mùa thu rùng mình thay áo. “Mẹ nghĩ gì mà như mất hồn vậy?” Tiếng con trai kéo cô về thực tại.

Hẹn mùa Thu năm sau, khi chiếc lá Phong biểu tượng của Canada nhuốm đỏ mình sẽ trở lại. Tự ru mình bằng sự hứa hẹn… giấu tiếng thở dài.

Kia rồi! Chân trời đã sáng lên, mưa chỉ còn những giọt long lanh trên lá, vội hơn cho kịp bước chân trai trẻ của con, nỗi buồn thoảng qua như mây tan, như mưa mau, người mẹ đếm tháng ngày với nỗi nhớ, lo nhiều hơn cái phải lo… yêu thương dành cho con.

Lê Yên

CND 15/9/24


Nguồn: Tác giả Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 19 tháng 11 năm 2024