mưa! mưa! mưa em, trời mưa...

Có phải nhờ mưa mà mình gặp nhau? Gặp giữa đời thường, gặp trong thơ. Với đời thường, hay trong thơ, mưa dễ thương khi mưa vừa đúng lúc, mưa vừa niềm mong. Lãng mạn, nhẹ nhàng và thích thú, như hồi biết tựa đầu vào nhau dưới cái tán dù nhỏ xíu, thèm nhìn giọt nước lăn theo sợi tóc em chảy xuống vai trần.

mưa! mưa! mưa em, trời mưa

Câu thơ giản dị mà dễ thương quá chừng, dễ thương như em chưa tùng trau chuốt để đỡ vướng bụi đời, khỏi nhìn vào gương thấy mình lạ hoắc. Bởi dễ thương vậy, nên anh sợ em sũng ướt trong mưa khi anh ngoái nhìn em vừa ra khỏi cửa, ra với thiên nhiên với trời rây nắng. Vậy mà gió đã lay mưa, cho anh có cớ làm vừa lòng em.

mưa! mưa! mưa rộn đường thơ

Trong thơ anh, có những cơn mưa buồn nặng trĩu. Viết rồi, chẳng lẽ xóa đi. Dẫu gì, những giọt mưa Ngâu vẫn còn tồn tại, cho thơ có cớ nắm lại bàn tay vuột qua một thời, vuột qua một đời! Mà không quên, để lòng tự nhủ: âu đó cũng là một kỷ niệm đẹp. Một chuyện tình đẹp tựa vào lưng huyền thoại.

tặng em những sợi mưa Ngâu

anh vừa hái được trong màu thời gian

Thật tình, anh muốn viết về những điều nhẹ hẫng như mơ. Nhẹ hẫng như nụ cười em, như tiếng chim hát trong vườn thơ:

có tiếng chim hát vui buổi sáng

trong khu vườn anh đang gieo thơ

Mỗi cơn mưa, báo một vụ mùa, báo một khoảng thời gian vừa vụt qua, mất hút. Để thấy tiếc hay là thấy sợ những mắc xích thời gian siết lại, cuốn mình quăng vào cái trũng hư vô!

Vậy mà anh sợ không gian hơn là thời gian, vì trong không gian luôn có những nghi hoặc kể cả sự nghi hoặc niềm tin:

chữ em là thánh thể

người nói đó bụi trần

lời anh là sông bể

kẻ nghĩ đó vực thâm

ta với ta là bạn

anh với em là tâm

đời nghìn năm phỉ báng

trên năm tháng hương trầm

Thời gian ươm mầm, thời gian kết nụ trỗ hoa. Không phải là vui hơn sao, và nắng, và mưa dự phần vào sự tái tạo niềm tin trên những úa tàn. Hãy nhận sự vươn lên, đừng nghĩ về sự hủy diệt dưới sức hút khắc nghiệt của đời.

Em có thấy một dòng sông mới

dâng phù sa vào gốc mạ thơm

trên cánh đồng anh vừa nghĩ tới

không hề lưu dấu vết căm hờn

Time goes, you say? Ah no!

Alas, Times stays, we go.

Thời gian qua? Nàng ơi...

Không phải,

Chúng ta qua, Thời gian ở lại.

Lời trong bài "The Paradox of Time" của Henry Austin Dobson hay tuyệt vời phải không em!

Dưng không, chiều nay sao thấy buồn chi lạ, khi ngoài trời mưa Xuân lay bay. Lại phảng phất những dòng chữ qua mưa tạt vào mái hiên xưa.

mưa! mưa! mưa rộn đường thơ

về mai em nhé, ngõ chờ nắng hong!

Tháng Năm, không phải là năm tháng

chỉ là Tháng Năm còn những cơn mưa

để anh có cớ làm vừa lòng em

mưa! mưa! mưa em, trời mưa

nép gần lại chút cho vừa ấm nhau!

Cao Nguyên



Tiến >>


Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thưv viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 13 tháng 5 năm 2017