Bá Hán 02 - Ma Môn kỳ bí

long nhân

Giới Thiệu

Ngọn lửa chiến tranh lan rộng, dân chúng lầm than, nghịch tặc Vương Mãng cướp ngôi nhà Hán. Gian nịnh nắm triều chính, dân không chịu nổi cảnh cơ cực, binh sỹ không chịu nổi lao dịch, tụ lại ở nơi núi đầm hoang dã, tạo nên toàn cảnh bức tranh thời loạn. Hậu duệ của nhà Hán là Lưu Chính bảy lần tiên tiếp đánh phá Hoàng thành, ỷ vào vũ lực không gì địch nổi hòng giết sạch các thế lực của Vương Mãng. Nhưng rốt cuộc Lưu Chính vẫn không phải là đối thủ của số mệnh. Ông nản lòng thoái chí, đành chấp nhận ý nghĩ đại nghiệp phục quốc vốn do ông Trời định sẵn.

Một thiếu niên vô lại có xuất thân thần bí, nhưng tục khí ô uế chốn hồng trần không giấu được sự sinh trưởng mạnh mẽ của long mạch trong con người y. Giữa thời loạn thế, trí tuệ và tài đảm lược siêu phàm của y có cơ hội bộc lộ trọn vẹn. Sau tất cả những kiếp nạn, thù hận khiến y quyết tâm nổi dậy, tập hợp binh lính của một thành nhỏ, khéo léo dùng thế lực đó quật khởi ở phương Bắc với tốc độ của một kỳ tích, từ đó đối đầu cùng thiên hạ.

Bằng sự dũng mãnh muôn người khó địch cùng tài năng quân sự thiên phú đánh đâu thắng đó, y lãnh đạo đội ngũ những thuộc hạ tuyệt đối trung thành chinh chiến khắp thiên hạ, khuất phục quần hùng. Sau khi trải qua hàng ngàn trận đánh, y chiếm trọn giang sơn đại Hán, dựng nên một triều đại Hoàng đế vô địch.

TÓM TẮT CÁC CHƯƠNG

Chương 1

“Gần đây nhất, việc vận chuyển đường thủy của chúng ta bị một đám người thần bí phá hỏng, thuyền chở muối ở biển về cũng bị đánh cướp, tổn thất hơn một trăm huynh đệ, rất nhiều mối làm ăn ở phía đông bị thế lực thần bí này đoạt mất. Tính sơ sơ Hồ Dương thế gia chúng ta đã tổn thất gần hai trăm vạn lượng bạc!”

Chương 2

“Sở dĩ có điều này là do con người và cỏ cây hoa lá có cuộc sống khác nhau, chúng ta có thể suy nghĩ về luân hồi nhưng chúng thì không. Chúng chỉ biết luân hồi thuận theo quy luật tự nhiên mà không hoài nghi hay suy đoán ý nghĩa của luân hồi, nhưng chúng ta lại có. Cho nên, chúng ta vĩnh viễn không thể luân hồi tự nhiên thực sự như chúng được!” Tô Khí bình thản nói.

Chương 3

Đao đánh ra, trời đêm như muốn nát ra, lập tức phát sinh thảm cảnh thiên quân vạn mã chém giết, đều do Long Đằng đao ra tay! Gia tướng Bạch phủ chỉ cảm thấy đao phong rát mặt, sát khí tựa như hút sạch không khí, làm người ta có cảm giác khó thở, tuyệt vọng. Đây là đao gì? Đây là đao pháp gì?

Chương 4

Lâm Miểu cười cười, nhìn Tô Khí và Kim Điền Nghĩa, thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi, các vị lại không tin, có một số việc thà không biết vẫn tốt hơn là biết, ít ra tâm lý của mình cũng đỡ phải chịu áp lực hơn. Kẻ ngốc sống không âu lo là vì bọn họ chẳng biết gì cả! Tuy bọn tôi không thể không âu lo, nhưng vì sao không cầu mong được nhẹ nhõm, thoải mái chứ?”

Chương 5

“Tới đây, chúng ta cùng chết!” Lâm Miểu không để ý đến lưỡi kiếm, hai tay nắm chặt đao, với khí thế một đi không trở lại, điên cuồng lao tới chém tên đầu lĩnh sát thủ. Y không để tâm đến chiêu thức gì, chỉ cầu cùng chết với địch thôi. Y biết, dù có thoái lui cũng chỉ còn đường chết, chi bằng đặt mình vào chỗ chết để cầu đường sống, vì thế cứ đánh liều một phen xem sao.

Chương 6

Hai tay Lâm Miểu nắm chặt sợi dây thừng, khi con cá sấu lại sắp ngẩng đầu lên, y liền dồn sức xuống chân, đè mạnh, khiến đầu đuôi nó không phối hợp được nữa. vả lại, cái mỏ neo lớn trong miệng cũng làm cho nó không thể ngẩng đầu lên, chỉ cần dùng lực quá mạnh, miệng sẽ bị đâm đau, vết thương ở cả hàm trên lẫn dưới càng sâu thêm. Vì thế con cá sấu khổng lồ này đành chịu thua Lâm Miểu thôi.

Chương 7

“Ầm...” Hai chân to lớn ở trước ngực con thú khổng lồ chộp lấy một cây cổ thụ lớn, làm cây đại thụ bật rễ đổ dạt xuống. Dường như đã phát hiện ra bọn Lâm Miểu đang chạy như bay, quái thú liền tức giận điên cuồng đuổi theo. Mũi tên của Tô Khí đã kích động thú tính hung tàn của con quái thú thế nên nó chẳng muốn bỏ qua cho mấy địch nhân này.

Chương 8

Lâm Miểu cảm thấy luồng nhiệt trong thân thể mình bành trướng liên tục, bất tri bất giác đề kháng cái lạnh không gì sánh nổi ở bên ngoài. Dường như Miểu không thật sự cảm thấy ý nghĩa của cái lạnh thấu xương ấy, tất cả giống như không hề có quan hệ tới thể xác y, mà đó chỉ là sự đọ sức giữa luồng sinh cơ trong thân thể y và loại sinh mệnh kỳ dị ở bên ngoài thân thể mà thôi. Nhưng Lâm Miểu lại biết rằng, trong cuộc đọ sức giữa trong và ngoài này, luồng sinh cơ dị thường trong người y càng lúc càng kết hợp mật thiết với thân thể hơn, hơn nữa công lực của y bất tri bất giác cũng tăng lên.

Chương 9

Lương Khâu Tứ vô cùng tức giận, hai người này thực chất chỉ là cố ý giả ngu giả đần thôi. Bây giờ chúng mới chịu lộ ra nguyên hình, là đến đối phó với hắn, thử hỏi hắn làm sao không giận cho được? Uổng cho hắn vừa mới nghĩ rằng chúng chỉ là hạng người thô lỗ, không có mưu kế. Nhưng lúc này hắn mới thực sự thấu hiểu, chúng rõ ràng biết đóng kịch hơn ai hết; hắn càng thấm thìa cái gọi là “giả heo ăn thịt hổ”.

Chương 10

Đúng vào lúc gia đinh họ Bạch tưởng rằng cuộc chiến đã kết thúc nhanh chóng, đột nhiên giữa bông sen khổng lồ chợt bừng lên một màn ánh sáng quỷ dị như tia lửa điện phá đất chui lên, lại giống như pháo hoa nổ tung bốn phía. Trong chớp mắt, đao quang biến mất hết, như thể đã bị dung hòa vào trong vùng ánh sáng quỷ dị kia.

Chương 11

Lưu Huyền là Thánh hộ pháp của Ma tông, vậy Lưu Tú thì sao? Lại còn Lưu Dần, một kẻ Lâm Miểu chỉ mới nghe danh mà chưa biết mặt? Những người này chẳng lẽ cũng có quan hệ với Ma tông? Lâm Miểu chỉ nghe nói rằng Lưu gia tiền tài thế lực đều khổng lồ, nhưng đều là những lời đồn đại, sự thật tài vật và thế lực của Lưu gia ở đâu? Tất cả những vấn đề này dường như cũng vô cùng thần bí.

Giới Thiệu

Tiến >>

Đánh máy: Mọt Sách
Nguồn: Vnthuquan - Thư viện Online
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 14 tháng 9 năm 2016