Lisa lặng lẽ nhìn quanh căn phòng trống, một căn phòng tối tăm ủ dột. Mùi mốc meo thoang thoảng xông lên làm nàng cảm thấy ngột ngạt. Trên tấm thảm nâu cu, chiếc ghế bành sờn rách dựa bên bức tường loang lổ; cái bàn gỗ ọp ẹp đầy những dấu cháy đen, ghi khắc bởi sự bất cẩn của một kẻ nghiện thuốc lá nào đó làm nàng chợt rùng mình. Trái tim nàng cũng đầy những vết thẹo, ghi khắc bởi một chàng trai bất cẩn, dù nước mắt nàng có tràn trề như những dòng suối đầu xuân, nàng không thể nào dập tắt những đốm lửa oan nghiệt đang đốt cháy đời mình.
Rón rén bước vào hành lang tối, ánh sáng qua ô cửa kính soi lờ mờ căn phòng tắm nho nhỏ, nàng bước vào, kéo tấm màn nhựa, nhìn trân trối vào bức vách đối diện, sơn tróc nham nhở trên bức tranh hoa lá, một thời tươi mát trang hoàng căn phòng tắm khiêm tốn.
Chợt cảm thấy choáng váng, Lisa chống hai bàn tay bên chậu rửa mặt, cúi đầu, nhắm mắt vài giây.
Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô phản chiếu trong tấm gương như một bóng hình xa lạ. Đôi mắt thâm quầng, đôi gò má hốc hác chứ không còn bầu bĩnh nữa, từ đôi mắt nhìn ra trong tấm kính ấy, nỗi đau buồn như những giọt mưa đầu xuân thấm thía và lạnh lẽo.
Người quản lý nãy giờ đứng khoanh tay, lưng dựa cửa, phì phèo điếu thuốc lá dường như đã sốt ruột vì chờ đợi. Quăng điếu thuốc dang dở ra sân, gả ngoái đầu vào phòng gọi lớn:
-Sao đây cô nhỏ? Hôm nay tôi còn vài người đến xem nhà nữa đấy. Căn phòng này chỉ có ba trăm một tháng, thế nào tí nữa cũng có người mướn...
Gả ngưng lời, lục túi lôi ra cái bao thuốc nhăn nheo, tìm bật lửa mồi thêm điếu thuốc mới. Mùi khói khét nghẹt làm Lisa ngứa cổ, cô ho mấy tiếng khô khan. Gả quản lý nheo mắt:
-Bệnh hả? có phải ho lao không?
Lisa lườm hắn:
-Tôi không chịu được mùi thuốc lá. Bộ ông tưởng ai ho cũng là lao phổi sao?
Thấy Lisa bực tức, gả dụi tắt điếu thuốc:
-Xin lỗi nhé, tuần trước có ông già Mễ bị cơ quan y tế đến bắt đi vì ổng bị ho lao lại lây cho mấy đứa cháu nên tôi còn bị ám ảnh.
Lisa liếc mắt nhìn căn phòng đen tối ảm đạm sau lưng, hình dung ông già bạc phước, run rẩy ho hen...Gả quản lý phân bua:
-Ông già kia ở dãy nhà phía sau chứ không phải căn này...
-Để tôi suy nghĩ vài hôm rồi gọi lại cho ông biết...
Lisa đi như chạy ra phía lề đường, chiếc xe bus hôi mùi khói nồng nặc cũng vừa ngừng lại. Chờ cho người đàn bà Mỹ đen già, chống cây gậy sắt lạng quạng trèo lên. Lisa nối gót bước theo, thả mấy đồng bạc cắt lanh canh rơi xuống hộp đ?ng tiền. Chiếc xe bus rồ máy chạy một cách vội vã trước khi hành khách yên vị làm Lisa lảo đảo bám vào cây cột sắt, tiếng chưởi thề của mấy vị khách khó tính vang lên văng vẳng. Gả tài xế thản nhiên liếc mắt nhìn tấm kính chiếu hậu và phóng nhanh vào dòng xe cộ. Lisa ngồi xuống băng ghế trống, lơ đãng ngó ra cửa xe, những bức tường phủ đầy các dòng chữ sơn nham nhở của bọn du đãng làm lòng cô thêm ảm đạm. Ngoài kia nắng California bắt đầu ửng sáng, báo tin mùa xuân đã tràn lan khắp chốn bằng những đóa hoa anh túc vàng rực.
Bây giờ là mùa thu, nàng ngồi co ro sau cửa sổ, bức màn hé mở chừng vài gang tay, Lisa nhìn lá khô bay rào rạt trên sân xi măng nứt nẻ. Nỗi cô đơn len lỏi vào hồn theo cơn heo may lạnh, nàng đặt bàn tay lên bụng, thăm dò chứng tích của cái mầm sống đang cưu mang, thở dài, liên tưởng đến đời sống mong manh, những hạnh phúc nhỏ nhoi mà nàng chỉ có trong giấc mơ.
Những ngày đầu dọn về căn phòng nhỏ này, Lisa cứ tưởng rằng thế nào mình cũng điên lên hoặc chết vì đơn độc. Nàng nhớ ba mẹ nhưng sự hổ thẹn và hối hận khiến nàng cắn răng lìa gia đình để tự tạo dựng cho mình một đời sống mới. Một đời sống mà chung quanh đầy những kẻ xa lạ, cô đơn và cũng bần hàn như chính mình. Đôi khi Lisa nhói cả tim nhớ đôi mắt buồn của ba và những dòng lệ âm thầm tràn trề trên đôi má của mẹ những ngày cô còn ở nhà. Những ngày trái tim cô rất dửng dưng với tình gia đình vì trái tim ấy đã tràn ngập một tình yêu nồng cháy khác. Cô chán chường nhắm đôi mắt lại, cố xua đuổi các hình ảnh buồn phiền ra khỏi tâm trí mình. Bà già Jenny láng giềng bên cạnh thỉnh thoảng qua thăm nàng, khi mang theo cho mấy cái bánh ngọt, khi mấy quả chanh bà bẻ trộm bên đường.
-Cười đi cô bé, phải vui lên cho baby vui vẻ dễ chịu, tôi mới thích giữ nó cho cô đi làm chứ.
Bà thường la cà kể cho nàng nghe những chuyện vui trong ngày, bày vẽ những kinh nghiệm nuôi con của mình cho cô.
Bà thủ thỉ:
-Cô biết biệt danh của thằng Bobby là gì không?
Bà mơ màng mỉm cười:
-Chúng tôi gọi nó là baby elephant tại nó nặng tới mười hai cân.
Lisa kinh hãi nhìn bà. Bà cười lớn, xua tay:
-Oh xin lỗi nhé, cô đừng sợ, Bobby là con út của tôi và hồi ấy tôi cũng nặng đến hai trăm cân, sanh xong kiêng cữ ăn uống mới sụt được hai mươi cân.
Lisa mỉm cười nhìn người bạn già nua, đôi má nhăn nheo, lòng bàn tay bà láng trơn mủm mỉm, vuốt ve đôi bàn tay cô những lần bà bắt gặp cô ngồi bó gối cô đơn với những dòng nước mắt âm thầm.
-Bobby kể rằng nó có bồ người Viet Nem nhưng rủi thay nó bị mất tích bên ấy nên tôi chẳng thấy mặt người con gái này, biết đâu tôi được làm bà nội mà không hay!
- Jenny, Viet Nam chứ không phải Viet Nem đâu.
- Okay, okay, Viet Nam, già cả rồi nên tôi chả nhớ gì hết.
Đôi mắt bà Jenny mơ màng:
- Người yêu của Bobby chắc cũng đẹp như cô.
Lisa phì cười:
- Jenny ơi, có thấy cái bụng này không mà khen đẹp?
- Đàn bà có mang cũng đẹp lắm chứ, tôi thấy trên bìa báo hôm qua trong phòng mạch bác sĩ có hình cô tài tử cái bụng còn lớn hơn cô mà dám ở trần để chụp hình. Đẹp thì mới được đăng lên báo chứ.
Jenny tuy lớn tuổi nhưng trí óc còn rất sáng suốt, lúc nào bà cũng làm những ngày buồn của Lisa được sáng tươi đôi chút. Dường như trời cho những kẻ cô đơn và bất hạnh như bà, như Lisa tìm đến với nhau để dắt dìu nhau trong những chuỗi ngày lê thê tăm tối. Jenny dẫn nàng đi thăm thai ở trung tâm y tế thành phố. Hai người một già, một trẻ; hai màu da khác biệt nhưng họ thương nhau như hai người bạn tâm đầu. Thấy Lisa nhút nhát e dè mỗi khi đi thăm thai, Jenny lẽo đẽo đi theo nàng. Nhờ bà bảo vệ, Lisa không còn phải tủi thân chảy nước mắt khi bị mấy mụ y tá chanh chua hất hủi. Đôi khi bà đưa cho Lisa vài tờ sách báo nói về thai nghén, cách nuôi con, nhàu nát và bắt nàng đọc.
-Jenny, mấy tờ báo này ở đâu mà bà có?
-Thiếu gì, các văn phòng bác sĩ để đầy cả bàn!
-Báo để cho bệnh nhân đọc chung sao bà lấy trộm?
-Đừng lo, tụi bệnh nhân Mễ đâu có đọc được tiếng Anh.
Lisa lắc đầu, và Jenny thì cứ tánh nào tật đó, từ trong cái xắc tay quá khổ, sau những chuyến hành trình nho nhỏ, bà tiếp tục dúi vào tay cô những viên kẹo chanh, những trang báo cũ, những tấm hình trẻ con dễ thương trên các quảng cáo sữa và thức ăn cho em bé. Mắt bà rạng rỡ làm Lisa không muốn cằn nhằn nhiều nữa. Đôi khi thấy nàng nhướng mày, bà lật đật phân bua:
-Mấy cái này cô Dianna ở phòng mạch cho tôi đấy..
Trong cái vòng lẩn quẩn của đời sống, nhiều khi Lisa cũng tập cười những nụ rất đắng cay.
Đã ba hôm Jenny nằm bệnh viện vì chứng tiểu đường của bà bỗng dưng trở nặng. Cái giường sắt củ, kêu cọt kẹt mỗi khi bà trở trăn qua lại, thấy Lisa ngồi mãi bên mình Jenny lo lắng:
-Về nhà nghỉ ngơi đi, tôi có y tá săn sóc rồi, cô cũng cần dưỡng sức chứ.
Nói vậy thôi, Jenny sung sướng lắm mỗi lần bà tỉnh giấc sau những cơn mê rũ rượi. Bà càu nhàu than thở đủ điều:
-Mấy mụ y tá làm biếng lắm, tụi nó nói chuyện cả buổi ngoài hành lang mà kêu xin miếng nước cũng phải chờ nửa giờ mới có!
-Lisa biết tại sao cái phòng hôm nay thúi hoắc không? - Bà roomate kêu cái bô đi cầu mà không có đứa nào tới cho nên bả làm đại trên giường..hi hi.. mấy y tá phải vô tắm rửa lau chùi cho bả, đáng đời bọn nó nhưng thật khổ cho cái lỗ mũi của mình.
-Lisa, tôi muốn về nhà...
-Jenny, bác sĩ bảo phải chờ vài hôm nữa cho số lượng đường trong máu trở lại bình thường mới về được.
-Hồi xưa lúc sanh thằng "Baby elephant", tối nào y tá cũng đến xoa lưng, đấm bóp mà bây giờ thì khăn trải giường nó cũng không thay.
- Trời đất ơi, ba mươi năm rồi thì phải có điều thay đổi chứ, bệnh viện này thấy sạch sẽ, mình đâu có tiền nhiều mà đòi hỏi?
Jenny còn bướng bỉnh:
-Tôi chỉ muốn về nhà sớm, ở đây không ngủ được, cứ vài ba giờ chúng nó bật đèn, đo áp suất, đếm tim, nghe phổi. Chưa sáng đã có ma tới hút máu, mâm đồ điểm tâm vừa dọn ra là có kẻ đến phá không cho ăn...
Lisa lắc đầu nhìn bạn:
-Jenny nói nhiều thế chắc sắp sửa khỏe lại rồi.
Thấy cô y tá bước vào, Jenny im lặng ngả người trên gối, mắt lim dim, hơi thở hụt hẫng mệt nhọc. Cô y tá nhìn Lisa mỉm cười:
-Chào cô Lisa, cô đến thật đúng lúc, bác sĩ cho Jenny xuất viện hôm nay, cô có thể chờ tôi làm giấy tờ rồi đưa bà ấy về.
Jenny nhỏm dậy như có cái lò xo dưới mông làm Lisa cằn nhằn cản bà lại. Jenny chép miệng:
-Tôi thèm ăn chả giò...
Lisa lắc đầu:
-Thôi, không ăn chả giò liền được, dầu mỡ khó tiêu, có sẵn cháo gà ở nhà rồi.
-Okay, Lisa nấu cháo gà ngon lắm, tôi không từ chối được.
Mắt bà rươm rướm, bà đưa tay ôm cô gái vào lòng, trái tim bà rung động mãnh liệt, bà cảm thấy niềm hạnh phúc rộng lớn tràn ngập trong hồn. Tình thương người con gái da vàng ốm o nhỏ nhắn trao cho bà, trong cuộc đời bà chưa hề một lần nào cảm nhận.
Tháng mười hai trời California đã trở lạnh, Lisa nhìn xuống bụng mình, bự không kém cái bụng ông già Noel đang lúc lắc cái chuông đồng leng keng ngoài cửa chợ. Jenny cương quyết rằng thế nào cô cũng có một "Christmas baby". Cô buồn bã nghi đến những ngày Noel cũ, những cây thông xanh thơm ngát hai chị em cô giăng đèn kết hoa, những gói quà xinh xắn của cả gia đình nằm ngổn ngang dưới gốc. Không biết mẹ cô có còn đan những tấm áo len nhỏ xíu cho lũ trẻ em nghèo mới sinh trong bệnh viện... nếu mẹ biết... tim cô nghẹn ngào, nếu mẹ biết rằng cô đang cần những tấm áo nhỏ nhoi ấy cho đứa cháu ngoại của mẹ, nếu mẹ biết rằng cô đang thiếu thốn, lẻ loi và nhớ mẹ thì mẹ nghi thế nào?
Có lần cô leo lên chuyến xe bus, ngồi mãi hoài trên băng ghế cuối, xe chạy vòng vo, cô thẫn thờ hy vọng được thấy một khuôn mặt thân quen nào đó, không hiểu tại sao bỗng dưng cô muốn những bí mật của mình được tiết lộ một cách bất ngờ, ngoài ý muốn để cô không còn phải nghĩ ngợi và đối phó nữa. Cô ước ao được mẹ ôm vào lòng, hôn lên vầng trán, cô mong mỏi được ngồi trong bếp, nhìn trời mưa qua khung cửa kính rộng, hồn mơ theo những cành lá khuynh diệp rũ rượi đong đưa và thưởng thức những cái bánh bèo chén mẹ vừa lấy từ nồi hấp ra nóng hổi. Cô muốn mình trở thành đứa con gái nhỏ, tóc cột đuôi gà, chạy theo trái banh đen trắng trên sân cỏ, tiếng bố cô vỗ tay vang dội, đôi mắt bố long lanh mừng rỡ khi đội banh cô thắng trận. Cô nhớ cả khuôn mặt chị Hai, cắm cúi học hành thật khuya, chị hay nổi giận càu nhàu khi cô xem Tivi khuya không chịu học bài...Những hình ảnh ấy cứ vấn vương, làm trái tim cô nặng trĩu, trái tim của một kẻ trốn chạy khỏi mái ấm gia đình vì cưu mang những mặc cảm tội lỗi.
Jenny mang về cho cô một cây thông nhỏ xíu, hai mái đầu kề nhau gắn lên cành thông mong manh những cái nơ đỏ nho nhỏ và những trái thủy tinh bạc. Jenny hỏi bạn:
-Lisa muốn quà gì của ông Santa Claus?
Lisa chưa kịp trả lời thì Jenny thủ thỉ:
-Tôi lúc nào cũng mơ ước thằng Bobby mở cửa bước vào nhà trong buổi chiều Giáng Sinh, bộ quân phục thẳng nếp với mấy sợi dây đỏ vàng bên vai như những ngày xưa còn trong quân trường rồi tôi với nó s? cùng nhau đi xem lễ.
Mắt bà rươm rướm nước:
-Hai mươi lăm năm tôi chỉ mong ước có một điều.
Lisa cầm đôi tay người bạn, bàn tay già nua trơn láng, những sợi gân xanh dưới làn da mỏng đầy những chấm nâu, cô áp má vào bàn tay ấy, lòng ngậm ngùi, nghi đến những người mẹ già nua cô độc chỉ vì đứa con độc nhất của mình đã vị quốc vong thân. Cơn đau đột ngột ùa đến làm Lisa gập người ôm bụng, mồ hôi lạnh lấm tấm trên vầng trán. Jenny trố mắt nhìn cô, mặt bà cũng tái nhợt, bà lắp bắp:
-Oh my god...
Cơn đau qua đi, cũng đột ngột như lúc đến, Lisa nhìn bạn:
-Chắc tôi bắt đầu chuyển bụng, bác sĩ dặn khi nào đau cách nhau năm phút mới cần đến bệnh viện.
-Không chờ lâu như vậy được, tôi phải gọi Taxi bây giờ, có khi cả nửa giờ sau xe mới tới.
-Jenny, bình tĩnh lại đi, tôi có nhờ ông Jack, người quản lý, ông ta hứa nếu tôi cần, ông ta s?û đưa đi bệnh viện giùm.
-À, thằng cha già dê ấy mà cũng tốt bụng, tôi phải qua dặn hắn ta không được đi đâu cả.
Vừa nhận được điện thoại của Jenny, Jack vội vã chạy qua, gả lăng xăng như gà mắc đẻ:
-Sao, cô đau bao lâu rồi... hồi xưa tôi làm medic ở Long Bình...
Jenny lườm gả:
-Bây giờ thì ông chỉ được làm tài xế chở Lisa và tôi đi bệnh viện thôi chứ không có được sờ vào bệnh nhân đâu.
Dù cơn đau đang kéo đến một lần nữa, Lisa không nhịn được cười khi thấy Jack và Jenny cãi vã. Jack cuống quýt chạy vào phòng tắm, hắn nhúng tấm khăn, xếp gọn gàng đặt lên trán Lisa. Thấy bàn tay bẩn với mấy cái móng tay đen dầu nhớt của hắn, Jenny đập cái bốp lên mu bàn tay hắn chê dơ, Jack cười khì khì:
-Đừng lo, tôi sửa xe, dính dầu nhớt nên trông đen thui chớ không dơ lắm đâu.
Hắn còn chọc ghẹo bà, đưa bàn tay cho bà ngắm nghía. Bà chỉ tay ra cửa:
-Đi dọn cái xe cho sạch một chút, tôi không muốn ngồi trên mấy cái bao thức ăn hôi hám hoặc đạp lên mấy cái vỏ lon đâu...còn cái gạt tàn thuốc, xin ông đổ đi giùm...
Jack đưa bàn tay lên ngang mày, chào Jenny theo kiểu nhà binh, nháy mắt với Lisa:
-Aye aye sir!
Jack vừa đi khỏi Jenny tố khổ:
-Cái xe thằng chả để dơ dáy hết sức, lần trước gả chở tôi đi ngồi trong xe mà phải nhịn thở vì hôi quá sức, mở cửa kính thì lạnh cóng xương...có điều là hắn ta cũng tốt bụng, kẻ khác chắc gì giúp đỡ mình...
Jenny lấy tấm khăn vào phòng chà xà bong, giặt thơm tho, nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên vầng trán mịn của Lisa, ngoài kia, đêm đông trải êm đềm như một tấm lụa mỏng, đèn giáng sinh xanh đỏ nhấp nháy bên hiên nhà hàng xóm, Jenny mở tủ kiếm cái áo choàng, dịu dàng phủ lên vai Lisa. Hai người bạn nắm tay nhau bước ra khỏi nhà, Lisa ngước mắt nhìn bầu trời đông, lạnh lẽo và trong sáng, một ngôi sao băng lóe lên trong vạn ánh sao trời lấp lánh. Jenny cũng thấy ánh sao băng nên quay nhìn bạn, Lisa mỉm cười:
- Tôi có những người bạn như bà và Jack thì tôi đã toại nguyện rồi, chả cần phải mong ước chi hơn.
Đứa bé ngủ say sưa trong cái nôi nhỏ bên cạnh giường mẹ, chốc lát đôi môi hồng của nó chu hú, mút chùn chụt mấy ngón tay bụ bẫm. Vì sanh vào ngày giáng sinh, cô y tá đội cho nó cái mũ màu xanh lá cây, trước trán thêu chùm berry màu đỏ, Jenny vuốt nhè nhẹ trên đôi má bầu bĩnh có thoáng đôi đồng tiền xinh xắn khi nó nhoẻn mi?ng cười trong giấc ngủ. Người con gái trẻ cũng thiếp đi vì mỏi mệt, mặt cô tái, đôi mi cô rung động nhè nhẹ như cánh bướm, cô hé mắt nhìn người bạn già và cô bừng tỉnh: -Jenny...
Jenny mỉm cười:
-Merry Christmas, the baby is hungry, we got a big boy to feed now.
Lisa nhìn bạn:
-Jenny muốn tôi cho Bobby bú sữa bây giờ hả?
Jenny giật mình, nhìn chăm vào người bạn nhỏ, bà ngớ ngẩn vài giây như không tin vào tai mình. Chợt hiểu ý Lisa, niềm vui đột ngột òa vở trong lòng Jenny, choáng ngợp và vũ bão như những ngọn sóng ngày xưa đập miệt mài trên triền đá xám của bờ biển Ireland, nơi bà trải qua một thời thơ ấu êm đềm. Nước mắt bà giọt lăn tăn trên gò má, bà cúi mặt hôn lên bàn tay người bạn trẻ, đứng dậy, thận trọng bế đứa bé con ra khỏi chiếc nôi, cảm nhận làn sinh khí mới tràn lan trong tâm hồn, bà đưa bàn tay lau những giọt nước mắt ấm, thì thào:
- Welcome home, Robert Stanton O' Connor.
Tôn nữ Thu Nga
Nguồn: ChimViet
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 18 tháng 2 năm 2021