Chiều đi làm về, tuy mệt, nhưng mai là thứ bảy nên bỗng khoẻ ra. Sau khi ăn uống xong, tôi khoan khoái lên phòng nằm nghỉ Giờ này con vợ còn ở tiệm nail, chừng hai tiếng đồng hồ nữa mới về! Thằng con đang chơi bên nhà thằng nhóc Mỹ đen. Không gian yên tĩnh dễ chịu hết sức!
Bỗng tiếng điện thoại reo, nhìn màn hình, à, thằng bạn chí cốt ở Việt Nam!. Ủa? Sao hôm nay nó thức sớm vậy, giờ này bên đó mới sáu giờ sáng mà!
-A lô! Tao nè Thắng! Có gì không vậy?
Một giây im lặng, lát sau nghe nó hỏi, giọng không vui:
-Mày biết hôm nay là ngày gì không?
…
-Là ngày Nhà giáo Việt Nam! Mày quên rồi sao? À, mà quên cũng phải, bây giờ mày ngon lành rồi đâu còn nhớ ai!
Ô! Cái gì thế này! Nó đâu phải là giáo viên sao lại quan tâm đến ngày nhà giáo chứ!
Có lẽ hiểu suy nghĩ của tôi, nó cười lớn, nụ cười có pha chút chua chát:
-Tao không phải là giáo viên nhưng cô Quyên của mình hồi lớp Năm là cô giáo của tao với mày. Đừng nói với tao mày cũng quên cô luôn rồi nhé!
Nói dứt lời nó cúp máy cái cụp. Tôi thảy điện thoại xuống rồi ngã người nằm lên giường, cái tên cô Quyên kia vừa thốt lên từ thằng bạn đã làm tôi chấn động thật sự.
Phải! Có lẽ tôi đã quên nếu đừng ai nhắc, một cái tên Quyên cũng như bao lần tôi bắt gặp đâu đó cũng thấy bình thường. Nhưng nếu là cô giáo Quyên của tôi và nó thì.. không thể nào không nhớ!
Đèn đường bên ngoài sáng lên len qua khung cửa sổ như thắp sáng kí ức đã ngủ quên từ lâu.
Tôi thấy lại mình mười mấy năm xưa! Thằng học trò lên lớp 5 mà đọc chữ không chạy trong khi toán thì tôi khá giỏi. Riêng thằng Thắng thì ngược lại, Tập đọc Chính tả nó rất cừ, còn Toán thì dốt chưa ai dốt hơn. Trong lần kiểm tra đầu năm, khi phát hiện sự yếu kém của hai đứa, cô nhìn chúng tôi với ánh mắt thương cảm.Tan học, cô kêu hai đứa ở lại, cô nói rất nhiều, hỏi rất nhiều rồi lên kế hoạch phụ đạo vào buổi tối cho hai đứa.Gian nhà tranh vách lá của cô, bóng ba cô trò quyện vào nhau trong tiếng dạy đánh vần của cô, trong tiếng ê a cửu chương từ 2 đến 9.của Thắng.
Cô bảo hai đứa tôi phải bổ sung cho nhau, làm đôi bạn học tập giúp nhau mau tiến bộ lắm!
Mấy đứa con nhỏ của cô nằm yên thinh thít trong mùng, nhìn hai đứa tôi rồi chìm vào giấc ngủ khi bài chính tả tôi viết chưa xong.Hết Học kì một tiếng việt tôi đã tăng tiến rõ rệt, còn thằng Thắng làm Toán chính xác nhiều hơn. Cô cho chúng tôi nhập chung học thêm buổi chiều với các bạn, dĩ nhiên là tiền học phí được miễn suốt mấy tháng học kì hai.
Không xách tập đến học mỗi tối, tôi rất thèm được đến nhà cô như một thói quen không phải một sớm một chiều buông bỏ được.
Thi Học kì, trong giờ thi Chính tả, tôi bỗng đau bụng dữ dội. cô giáo gác thi chạy tìm cô.Đang gác thi ở lớp khác, cô nhờ cô Thư viện trông dùm, chạy qua hỏi tôi thế nào. Sau đó, cô dìu tôi lên văn phòng,
lấy dầu thoa bụng, thoa lưng, rót một tách trà nóng cho tôi uống. Cơn đau dịu xuống cũng là lúc hết giờ thi, cô nói với cô Hiệu phó cho tôi ngồi lại văn phòng thi tiếp. Khi trống tan học vang lên cũng là lúc tôi xong bài tập làm văn. Cô chở tôi về nhà bằng chiếc xe đạp còi cọc của mình.Lúc ấy tôi thấy thương cô tột cùng, hứa trong lòng sau này sẽ đáp đền ơn nghĩa của cô
Bãi trường, chúng tôi thường đến nhà cô chơi. Cô nói các em nghỉ xả hơi một tháng rồi cô sẽ ôn tập chuẩn bị cho các em vào lớp sáu.
Nhưng rồi chưa hết một tháng.. vào buổi chiều khi từ nhà cô về, tôi thấy không khí trong nhà có gì không bình thường!
Mấy túi đồ để trong góc như chuẩn bị đi đâu, nhà cửa thu gọn lại như sắp chuyển nhà. Chưa kịp hỏi thì má ngoắc tôi lại nói ăn cơm xong lên gác, cấm không được ra khỏi nhà
Tôi tò mò hỏi:
-Bộ mình tính đi đâu hả má?
Nhìn tôi một lúc, má xua tay:
-Con nít đừng hỏi chuyện người lớn!Gia đình mình sẽ đi xa thật xa, không quay lại đây nữa. Biết vậy đủ rồi!
Trời ơi! Đi gì mà bất tử vậy, Tôi hốt hoảng:
-Cho con chạy lại từ giã thằng Thắng và cô giáo con nghen!
-Không được! Tuyệt đối không cho ai biết chuyện mình sắp đi! Lên gác chờ ăn cơm,đừng lộn xộn!
Thấy ánh mắt nghiêm khắc của má tôi biết có sự quan trọng ở đây rồi nên riu ríu đi lên gác.Khi ăn cơm xong, mọi người tụ hợp dưới nhà rù rì gì đó, tôi do dự nhìn phía trước cái gác có chỗ leo lên leo xuống rất dễ. Thỉnh thoảng tôi và Thắng lợi dụng má vắng nhà leo xuống đánh đu! Nhớ cô tôi thắt cả ruột, nghĩ từ đây không còn gặp cô nữa trái tim tôi se lại. Không chần chừ, tôi lắng nghe động tịnh phía dưới nhà, mọi người vẫn đang bận rộn chắc không để ý Tôi leo xuống, chân vừa chạm đất, tôi chạy như bay về hướng nhà cô. Con đường ban đêm khá vắng,
vấp phải mấy cục đá đau điếng tôi chẳng màng. Ánh sáng từ những ngôi nhà hắt ra đủ cho tôi thấy đường để chạy. Khi đặt chân trước nhà cô tôi mệt quá kêu cô không nổi. Tôi xô cửa bước vào, cô không có nhà, tôi vội vàng xin con cô tờ giấy và mượn cây viết. Những dòng chữ chạy dài trên trang giấy, lúc trước cô dạy tôi đọc đọc viết viết để hôm nay tôi có cơ hội viết thư cho cô.
Tôi vừa viết vừa khóc kể vụ leo gác xuống chạy tới đây mà không được gặp cô, tôi tức tưởi lắm!
Tôi hứa sẽ không bao giờ quên cô, tôi bảo đảm sẽ thương cô trọn đời..Tôi sẽ.. tôi sẽ..
Lời hứa của đứa trẻ mười hai tuổi chắc cô không tin đâu nhỉ! Nhưng lúc ấy tôi quyết tâm lắm, thậm chí lúc lênh đênh trên sóng biển tôi vẫn còn nhủ lòng không bao giờ quên cô.. Vậy mà..
Cảm giác sao mà khó chịu quá, tôi nhìn vô gương, thấy một cái mặt vong ân bội nghĩa đáng ghét vô cùng!! Tôi vớ lấy điện thoại,tôi hối hả gọi Thắng. Nó cười khẽ khi bắt máy, không đợi nó hỏi, tôi gấp rút nói như sợ không được nói:
-Cho tao..cho tao..xin số phone của cô. Nhanh lên Thắng ơi!
.
Nguồn: FB Truyện Ngắn Hải Ngoại
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 8 tháng 12 năm 2021