Hãy Tin Vào Cớm

octavus roy cohen

dịch giả: lê tâm

(ireland)

(theo “always trust a cop” trong “những truyện ngắn hay nhất từ 1940 - 1989” do eleanor sullivan tuyển chọn, xuất bản năm 1997).

Giọng nói ở đầu kia điện thoại:

- Tao đang ở phi trường Los Angeles

Nhưng Johnny Norton không cảm thấy như thế. Anh cứ ngỡ giọng nói đó đang vượt hàng chục ngàn cây số bên kia đại dương để đến tai anh, cứ như từ hòn đảo nóng bỏng phía Nam Thái Bình Dương. Anh đã từng nghe giọng nói đó sáu năm trước, lúc đêm khuya, trong hố cá nhân: “Mày làm sao vậy, Johnny? Sao mà im thin thít vậy?”

Giờ đây vẫn giọng đó trong đường dây:

- Mày làm sao vậy, Johnny? Sao mà im thin thít vậy?

Johnny trấn tĩnh. Anh nói:

- Tex Graham!

Giọng nói đẩu kia la lên:

- Tex đây chứ còn ai! Mày tưởng ai?

- Ôi, bạn thân! Lâu quá rồi...

- Chứ không phải tao hứa sẽ gặp mày sau khi tụi mình ra khỏi hòn đảo thối tha đó sao! Mày thế nào, thằng kia?

Ngoại trừ khi gọi bạn thân “ thằng kia”, Tex luôn nói chuyện theo lối lính thủy, rất cổ, rất tình cảm.

- Tao khỏe lắm, mày thì sao?

- Tiến triển tốt. Mày có mánh mung gì không? Lấy vợ chưa?

- Rồi, mới cưới được sáu tháng, sống ở Hollywood.

- Tao biết rồi, thấy tên mày trong danh bạ điện thoại. Công dân gương mẫu chứ hả? Việc làm thế nào?

- Việc rất tốt.

- Hay lắm. Tao sẽ bay tiếp lúc 2 giờ sáng mai, mày có xe hơi chứ?

- Có.

- Đến đón tao, đưa vợ mày theo luôn nhé. Chúng ta đi ăn tối rồi đi dạo mát một vòng. Từ chỗ mày đến đây bao lâu?

- Có thể 40 phút.

- Tốt, tao chờ trong tòa nhà hãng hàng không Mỹ, này, mong gặp lại mày lắm lắm đấy, nhất là trong lúc này - hết cảnh máy bay Nhật bắn trên đầu chúng mình!

Johnny gác máy. Anh nặng khoảng 90 ký, tóc nâu, mắt xanh, 28 tuổi. Đứng dựa lưng vào tường, Johnny nhìn Mary, vợ anh. Mắt cô cũng xanh biếc như mắt anh, cũng tóc nâu như anh. Anh nói:

- Tex Graham đấy.

- Trời ơi!

- Hắn đấy, đang ở phi trường, mời chúng ta ăn tối.

Cô đứng sát lại anh, đặt một tay lên tay anh.

- Làm thế nào? Johnny, em lo lắm!

Anh nói.

- Anh phải làm việc, em yêu, anh là cảnh sát mà.

Vâng, anh là một cảnh sát. Cô biết anh là cảnh sát viên đẹp trai nhất trong lực lượng cảnh sát Los Angeles. Thật lạ, cô say đắm anh, và cũng bị mê hoặc bởi màu xanh sắc phục của anh, bởi quân hàm mạ vàng và bạc của anh, cả dây lưng da màu đen và áo sơ-mi không một vết nhăn của anh. Cô nhìn anh, hỏi:

- Súng của anh đâu?

- Ở chỗ Eddie Morgan. Anh ấy thay hai má gỗ báng súng mới cho anh. Ngày mai mới xong.

Qua ánh mắt vợ, anh hiểu.

- Không phải như em lo nghĩ đâu, em yêu. Tex không biết anh là cớm. Anh sẽ mặc thường phục.

- Chắc là khó nghĩ lắm phải không anh?

- Dĩ nhiên.

- Anh buộc phải đi à?

- Không còn cách nào khác. Mọi việc được sắp xếp từ lâu rồi. Vai trò của anh là nhận diện Tex cho FBI.

- Tại sao chứ? Họ không có ảnh của anh ta sao?

- Vì người của văn phòng địa phương không biết hắn, mà hắn thì có thể khác đi so với ngày chụp những bức ảnh đó. Nhưng không thể thay đổi nhiều đến mức anh không nhận diện được.

Cô thấy buồn cho Johnny. Sự phân công này thật nghiệt ngã. Anh không bao giờ nói với cô nhiều về chiến tranh, nhưng mọi chuyện anh kể lại - tất cả mọi chuyện buồn vui - đều có Tex Graham. Cô nhìn anh quay số điện thoại.

- FBI?... Connor có đó không?... Hilton thì sao?... Anh có thể kiếm một trong hai hộ tôi được không?... Hẳn rồi, rất quan trọng... Đây là sĩ quan Norton, phân ban Hollywood... người họ tìm đang ở trong thành phố... không, tôi sẽ đi, bảo họ liên lạc với Trung úy. Tôi sẽ báo tin về cho ông ấy.

Anh gọi tiếp về đồn, gặp trung úy;

- Johnny Norton, thưa trung úy. Ông nhớ vụ Tex Graham mà FBI đã trao dổi với chúng ta chứ?

- Gã ở trong Hải quân với anh phải không? Gã mà họ muốn bắt vì cướp của vả giết người ở Oklahoma chứ gì?

- Vâng, hắn sẽ rời khỏi thành phố này lúc 2 giờ sáng mai. Connor và Hilton, hai cảnh sát đặc nhiệm của FBI, tôi vừa gọi nhưng họ đi vắng. Họ đang lùng Tex ráo riết. Tôi nhắn lại người trực, bảo họ liên lạc với ông ngay khi trở về.

- Có gì khẩn cấp không, Johnny?

- Tôi sắp đi gặp Tex ở phi trường quốc tế, trong tòa nhà của hãng máy bay Mỹ. Hắn mời vợ chồng tôi đi ăn tối, nếu chúng tôi không về nhà thì có thể chúng tôi ăn ở nhà hàng của phi trường. Việc biến chuyển thế nào, tôi sẽ phôn cho ông ngay.

- Có cần tôi gởi thám tử đến đó không?

- Tùy ông, thưa trung úy. Nhưng đây là con cá của FBI, và tôi phải mặc thường phục.

- Anh biết đang nói chuyện với ai không?

- Trời ơi, thưa trung úy, tôi biết! Tôi có thích dính vảo chuyện này đâu! Tất cả những gì họ muốn ở tôi là báo tin cho họ ngay nếu Tex liên lạc với tôi và giúp họ nhận diện hắn. Bắt hắn là việc của họ, tôi không tham dự.

Viên trung úy chào tạm biệt. Johnny gác máy. Anh cởi sắc phục, treo ngay ngắn trên mắc trong tủ âm tường của căn hộ xinh xắn. Anh mặc vào một áo thun thể thao, quần jean, áo khoác da, thay đôi giầy đen bằng một đôi nâu. Nhìn Mary, anh cười gượng, cố quên đi công việc tồi tệ này.

Cô hiểu. Là vợ, cô luôn hiểu cách mà chồng cảm nhận mọi việc, cô nói:

- Đó là lý do em đi với anh.

- Em không cần phải đi.

Cô bước lại, nắm tay chồng.

- Lý do em đi với anh là vì khi mọi chuyện đã qua, anh sẽ rất buồn, em phải ở bên anh.

Johnny cảm động, cám ơn vợ. Vụ này dường như không có vẻ gì là nguy hiểm. Chỉ là một tấn tuồng của riêng FBI. Mary nói:

- Đừng để tình cảm làm anh nhụt chí, em biết việc anh sắp làm thì chẳng vui vẻ chút nào, nhưng đó là nhiệm vụ của anh.

- Anh biết, nhưng anh vẫn mong hắn biến đi nơi nào khác thì hay hơn. FBI đã sắp đặt y như vậy khắp nơi trên đất Mỹ này rồi, tất cả những nơi mà Tex có một người bạn. Điều đau lòng là... trời ơi... anh rất thương hắn em à!

- Có đúng anh ta là kẻ giết người không?

- Chắc chắn. Nhưng hồi trong lính hắn có như vậy đâu!

Đúng. Hắn có như thế đâu. Anh nhớ lại những ngày trong quân đội, những ngày thực tập gian nan, khắc nghiệt ở Panama. Rồi ở đảo. Những lúc thăng trầm của mặt trận. Anh không thể nào quên hình ảnh Tex Graham, người gan lì nhất trong đội quân cũng nổi tiếng gan lì nhất. Anh cũng được tôn vinh vì là bạn thân nhất của Tex.

Nhưng, Tex đã từng là kẻ sát nhân, ngay trong Hải quân. Nhưng bạn phán xét mọi việc ở một chuẩn mực khác thì sao? Công việc của anh là giết, nếu anh muốn sống. Chiến tranh là thế. Ngay cả ở Tarawa lúc đó cũng có những cuộc chạm trán lẻ tẻ vì anh và Tex thường phải đi tuần tra những vùng hẻo lanh, khốc liệt ở đó. Chỉ có anh và hắn bấy giờ. Chỉ có hắn và anh, người bạn chí cốt của hắn, và vài người khác, thay phiên tuần tra. Bắn giết, bạn buộc phải làm, và cố quên đi những chuyện ấy sau này.

Không khó đối với Tex để làm quen với cuộc sống ở những miền đất lạ đó. Hắn nói hắn có khả năng chịu đựng mọi thử thách, rằng hắn không bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như chiến tranh. Rừng già nhiệt đới ư? Không hề gì, hắn không thích, nhưng hắn quen rồi. Không bao lâu sau, hắn dạy Johnny và các chiến hữu khác trong trung đội mọi thứ cần thiết để chiến đấu, để sống còn. Họ thăng chức cho hắn và rất có thể đã giáng chức hắn nếu hắn không quá cần thiết trong những cuộc tuần tra và do thám. Bất cứ cái gì hắn theo đuổi, hắn đều đạt được.

Hắn và Johnny luôn luôn thân thiết. Họ trò chuyện rất nhiều mỗi khi thời gian hiếm hoi cho phép. Nhưng thật lạ lùng vì hai cá tính khác hẳn: Johnny biết phải biết quấy, trong khi Tex thì có thành kiến về mọi thứ.

Anh cố xua đuổi ý nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, tự an ủi rằng Tex đang đùa. Nhưng anh biết đấy là sự thật hiển nhiên. Anh cần phải biết thêm...

Trong lúc đang lái xe đến phi trường, Johnny nói vắn tắt cho Mary biết tình hình. Anh cũng nói rằng họ đưa Tex rời khỏi Tarawa trên cáng cứu thương và đó lả lần sau củng anh trông thấy Tex. Anh cũng không được tin gì về hắn cho đến mới đây. Nhưng tin tức về cuộc sống của hắn lạị là chuyện khác.

Johnny không biết hắn có giữ tính khí thất thưởng như xưa, như những ngày chiến tranh không. Nhưng chắc chắn hắn đã sa lầy từ sau ngày chiến thắng quân Nhật. Khoảng sáu vụ, vừa cướp, vừa giết người ở Oklahoma. FBI phải vào cuộc. Họ lấy thông tin về Tex bằng mọi cách. Họ liên lạc với tất cả nhũng người họ được tin là bạn thân của Tex, trong đó có Johnny. Một ngày nào đó, tại một nơi nào đó, họ lập luận rằng Tex có thể liên lạc với một người trong số họ. Và họ đã tính đúng. Tex đã tìm đến Johnny. Mary bỗng hỏi:

- Anh này, em vẫn lo lắng một điều, anh có chắc là Tex không hề biết anh là cảnh sát không?

- Chắc chứ, vì nếu biết thì hắn đã không phôn kiếm anh.

Vụ việc có vẻ hoang đường đối với cô. Việc Johnny của cô và gã Tex Graham này đã từng là bạn thân, khó mà tin nổi: một người thì đàng hoàng mẫu mực, một người thì coi trời bằng vung. Người này tự hảo mình là cớm chân chính, căm ghét điều tội lỗi và những tên tội phạm. Người kia thì sống bạt mạng dầu phải đối diện với họng súng.

Cũng đâu hề gì nhỉ? Việc Johnny phải làm thì đơn giản thôi: chỉ gặpTex và cầm chân hắn cho đến khi FBI xuất hiện, rồi anh nhận diện hắn cho họ. Đó là việc Johnny không muốn làm, nhưng anh không thể làm gì khác. Một khi bạn đã là cảnh sát thì bạn không thể cân nhắc là có nên để cho một tên sát nhân thoát hay không, dẫu hắn là bạn thân nhất. Một điều hiển nhiên là bạn ghét việc bắt hắn, nhưng cũng không hề muốn giúp hắn. Bạn mong sao có ai khác làm việc ấy. Nhưng khi không có ai, bạn chỉ còn cách lên đường theo mệnh lệnh.

Trời vừa sẫm tối thì họ đến phi trường. Johnny cảnh giác:

- Em phải thật thản nhiên, Tex nhạy lắm đấy. Đừng để hắn cảm nhận được rằng em đang chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra.

- Có gay go lắm không anh?

- Không đâu. Tex không biết những người ấy. Họ sẽ áp sát hắn từ hai phía trước khi hắn biết chuyện gì xảy ra.

Anh lái xe một tay, tay kia nắm lấy tay vợ, tiếp:

- Anh không để báo chí lấy em làm tin giật gân đâu, tin anh đi.

Cô gật đầu nhưng trong thâm tâm cô vẫn thấy lo lắng. Không phải lo cho sự nguy hiểm của bản thản vì cô tin lời chồng là sẽ không có xô xát hay chạm súng, mà cô lo lắng vì chồng đang mang tâm trạng nặng nề. Rõ ràng anh không muốn dính vào vụ này chút nào.

Phi trường sáng choang. Họ tìm chỗ đậu xe rồi cùng xuống xe đi bộ. Họ đi qua khu vực của các hãng hàng không TWA, United, Western và Pan-American, rồi đến tòa nhà của hãng hàng không American. Đó là một cao ốc nhỏ, có nhiều quầy, người phục vụ, thư ký, quầy báo chí và rất nhiều loa gắn trên các vách tường thông báo các chuyến bay đến và đi, mời hành khách kiểm tra vé và cân hành lý.

Họ vào trong. Một người đàn ông đứng dậy từ một cái ghế nệm bọc da và lao về phía họ. Hắn khoảng 30, vóc người gần giống Johnny, tóc đen mắt cũng đen láy, phong thái rất tự tin, như có thể sống và xoay xở ở bất cứ nơi đâu, trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Hắn ôm chầm lấy Johnny, lắc anh dữ dội. Hắn gọi anh bằng những cái tên lạ hoắc, thốt lên những lời khá thô tục nhưng rõ ràng chứa chan tình cảm. Rồi hắn quay nhìn Mary, Johnny nói:

- Vợ tao đấy.

Tex chìa bàn tay to lớn, rắn chắc với cô, nói rằng hắn rất vui được biết cô và huyên thuyên rằng làm thế nào cô lại lấy một gã vừa thiên thần vừa ác quỉ như Johnny Norton. Giọng hắn nhừa nhựa như dân Texas. Nhìn hắn quá vô tư, quá mừng rỡ khi gặp lại người bạn thân thời chiến mà cô thấy buồn cho hắn.

Tex bắt đầu kể cho cô nghe những chuyện về Johnny. Rằng anh là người cực kỳ lãng mạn, hay bàn luận về đàn bà và hắn quá lộng ngôn nên cô biết hắn đang đùa. Trong lúc đó, cô thấy Johnny liếc nhìn về phía cửa, trông chờ các thám tử của FBI xuất hiện và ra tay. Anh hỏi Tex:

- Ăn gì chứ? Mày đói không?

- Có khi nào mày thấy tao chịu để bụng đói chưa?

- Có một nhà hàng khá hay ở ngay đây.

- Khỉ! Tao vốn sống bởi các nhà hàng, nhất là nhà hàng ở các phi trường. Mày có bằng lòng để bà xã mày cho tao ăn một bữa do cô ấy làm không? Tao chỉ ở đây đến hai giờ sáng là phải đi.

Đó chỉ là lời hắn nói, nhưng Johnny hiểu xa hơn thế.

Tex đã lẩn trốn suốt thời gian qua. Hắn đang bị truy nã. Hắn không thể nào biết trước nơi nào và lúc nào họ tóm được hắn vì thế viễn cảnh trải qua vài giờ nơi công cộng ắt hẳn làm hắn căng thẳng. Dĩ nhiên, Johnny muốn chọn nơi công cộng hơn và anh cố tình lần lữa. Anh nói:

- Buồn rồi bạn ơi! Mary không có dự định làm bếp tối nay!

Tex cười với Mary:

- Không cả với người bạn cũ của chồng hay sao?

Thế là Mary đáp rằng cô sẵn sàng làm một bữa đón tiếp hắn. Tex tỏ ra thích lắm, cứ như con nít. Hắn nói sẽ thật thoải mái được nghỉ ngơi ở nhà Johnny, được ăn một bữa do vợ Johnny làm, được vài giờ hàn huyên tâm sự.

Mary thấy chồng có vẻ không thích diễn biến của sự việc. Cô biết anh đang rủa thầm viên trung úy đã không bám sát, tìm cách liên lạc với FBI, đang bực tức vì người của FBI không có mặt ở phi trường. Cô e rằng Johnny sẽ tự bỏ cuộc nên cô giành lấy sự kiểm soát nhất thời. Cô nói sẽ cùng về nhà và trên đường về cô sẽ ghé siêu thị mua bia và vài thứ cho bữa ăn. Johnny hiểu ngay ý định của vợ. Anh chấp nhận ngay.

Cầm lái mà Mary kinh ngạc vì cuộc trò chuyện của hai người đàn ông. Ngộ nghĩnh vì những chi tiết vụn vặt của những câu chuyện ngày họ trong quân đội. Họ cười vang vì những điều chẳng làm cô buồn cười chút nào và cô cũng tinh ý để hiểu rằng họ cười vui vì những điều họ biết với nhau mà không cần nói ra.

Họ thấy một siêu thị còn mở cửa và Mary nói với hai người ngồi chờ cô trong xe:

- Cứ ở đấy nhé, tôi sẽ ra ngay.

Sau khi biết chắc họ không đi theo, cô vào một cabin điện thoại phía sau siêu thị, gọi về đồn cảnh sát Hollywood, xin gặp trung úy chỉ huy. Cô xưng danh rồi hỏi lý do bị trì hoãn. Viên trung úy nói:

- Đó là điều tôi đang muốn biết, bà Norton. Tôi vừa nhận được phôn của thám tử FBI ở phi trường, hỏi các vị đang ở đâu.

Cô nói vắn tắt mọi chuyện và cho biết phải nương theo diễn biến sự việc để Tex không nghi ngờ có điều bất thường. Ngoài ra, Johnny không có súng trong khi chắc chắn Tex có súng trong người. Cô cho biết cả ba sắp về nhà, và cô sẽ làm bữa tối cho Tex. Sau đó họ sẽ ở đó trò chuyện cho đến giờ Tex trở lại phi trường. Viên trung úy hứa:

- Tôi sẽ liên lạc ngay với đội cảnh sát đặc nhiệm, có thể họ sẽ bao vây nhà ông bà ngay sau khi ông bà và hắn vào trong.

- Ông biết chỗ chưa?

- Chưa, chúng tôi chỉ biết địa chỉ.

- Tầng một, hướng Bắc của building. Chỗ chúng tôi nằm phía sau chung cư. Có một dãy phía trước và hai dẫy giống y nhau phía Nam.

Cô hạ giọng:

- Có khó khăn lắm không, trung úy?

- Không, nếu nơi đó không có bà. Có thể chúng tôi sẽ gởi vài thám tử của chúng tôi đến để trợ giúp nhóm của FBI. Họ sẽ bao vây tòa nhà khắp bốn phía. Bà đừng quá lo: họ sẽ không xông vào đâu. Không thể liều lĩnh kiểu đó - nổ súng trong căn hộ nhỏ mà trong đó có một người đàn bà và một cảnh sát.

- Làm thế nào họ bắt hắn được?

- Khi hắn rời khỏi nhả. À, bà Norton... sẽ có một người của tôi phía sau tòa nhà, làm thế nào để tìm cách ra ngoài, bà hiểu chứ, viện cớ đi bỏ rác hay làm gì đó? Bà nói cho người đó biết diễn biến trong nhà.

- Tôi sẽ lấy cớ đi bỏ túi rác, nếu tôi nghĩ ra cớ khác tôi sẽ...

- Tốt, nhưng bà phải đóng vai thật khéo, tên Graham này “hắc” lắm, cẩn thận!

Cô gác máy, đi mua vài chai bia, một ổ bánh mì và vài thứ nữa mà cô không cần đến, cốt cho có nhiều thứ để hợp lý hóa sự vắng mặt khá lâu của cô. Vào trong xe, thấy chồng liếc nhìn, cô gật đầu rất kín đáo. Họ bắt đầu nốt đoạn đường về nhà.

Cô suýt nói vớí viên trung úy rằng cô rất lo sợ. Bây giờ nghĩ lại, cô nhận thấy mình lo âu nhiều hơn sợ hãi. Lo âu vì cô biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng không biết chuyện sẽ đến như thế nào, bao giờ, và ở đâu. Cô tự nhắc nhở mình là gã đàn ông to lớn đang ngồi cạnh cô lả một tên sát nhân, và, chuyện sắp đến phải đến: giờ phút hắn bị bắt, cuộc đời hắn coi như xong. Cô sợ hãi vu vơ, sợ chồng cô đột nhiên phản bội. Và cô có một nỗi sợ khác, lớn hơn hai điều trên: cô sợ những thám tử sẽ bao vây chung cư.

Johnny Norton hoạt động trong lực lượng vũ trang, và anh đã không có mặt tại đồn Hollywood một thời gian dài. Anh biết khá nhiều các thám tử tầng dưới, nhưng anh thường nói với cô là anh rất ít gặp họ. Họ rất ít liên hệ với nhau: thám tử và cảnh sát trong lực lượng vũ trang. Vài cơ hội hiếm hoi anh lên tầng trên để báo cáo hoặc gặp những kẻ tình nghi lên đó, những lúc phải gặp vị chỉ huy và Johnny luôn mặc sắc phục.

Một điều nữa, Johnny làm việc ban ngày. Một vài thám tử anh biết, và họ biết anh, cũng cùng lịch làm việc. Họ đổi phiên tuần tra lúc năm giờ chiều. Còn những người đến sau đó là người lạ đối với anh, anh cũng là người lạ với họ.

Không, những thám tử phiên tuần tra đêm không hề biết anh. Người của FBI biết anh vì họ đã trực tiếp gặp anh để bàn bạc vụ này. Nhưng hai cảnh sát đặc nhiệm đó không thể cùng lúc ở bốn phía của chung cư. Nếu có rắc rối xảy ra, ắt sẽ có nguy hiểm vì một trong những cảnh sát sẽ không biết ai là Tex Graham, ai là Johnny Norton.

Họ đã đến nhà, đậu xe bên lề đường, cùng vào chung cư. Johnny bật đèn, Tex nói:

- Căn hộ đẹp quá. Chúng ta chưa bao giờ có chỗ như vậy lúc còn ở đảo phải không Johnny?

Johnny xác nhận rồi chỉ chiếc ghế tốt nhất của họ cho Tex, chìa bao thuốc lá mời hắn, bảo hằn cứ tự nhiên như ở nhà hắn. Mary đỡ lấy mũ và áo khoác của hai người, đem treo trong tủ áo gần phòng ngủ. Cô vào nhà bếp làm món ăn. Cô nghe họ trò chuyện, vẫn chủ đề cũ: chiến tranh, những điều cùng nhau trải qua. Tex châm một điếu thuốc mới. Hắn nói:

- Cuộc đời thật hay, chẳng ai ca thán gì, chỉ lao vào cuộc sống như lao vào cuộc chiến, không quan tâm gì khác. Lúc tao bị thương ở Tarawa, sướng cứ như được vé đi du lịch!

- Họ làm gì với mày?

- Băng bó tạm chờ đội cứu thương. Tao phải chờ đợi suốt năm tiếng cực hình, cứ nghĩ lính Nhật sẽ tóm được mình. Chúng ghét lính hải quân Mỹ ghê lắm.

- Không, họ không ghét lính hải quân Mỹ đâu.

- May sao, người mình đến kịp. Họ tiêm cái gì đó và tao tỉnh lại trong bệnh viện dã chiến. Kế đến, tao được chuyển về căn cứ, rồi lên tàu, đến tổng hành dinh ở Úc. Thế mới thú chứ! Mày thì không bị một vết trầy nhỏ phải không?

- Ừ, nhưng cả trung đội nhớ mày kinh khủng, cả đội tuần tra cũng mất hẳn không khí như khi có mày.

Mary nghe tiếng được tiếng mất. Cô chăm chú làm bếp. Sườn heo, đậu nướng, măng tây, bánh mì, cà phê, xà lách… cô lấy ba cái bánh kẹp nhân táo khỏi tủ lạnh cho tan bớt băng rồi bỏ lò nướng lại làm món tráng miệng.

Cô muốn ra ngoài, để nói chuyện với bất cứ ai đang canh chừng ngoài đó, nhưng cô sợ. Tex rất nhạy, có thể hắn sẽ thấy hơi hám khác lạ, có thể sẽ theo cô xem chuyện gì bên ngoài. Tất cả cô có thể làm là đến cửa sổ phía sau, nhìn qua mành ở góc bồn rửa. Thấp thoáng trong bóng tối, cô thấy một người đàn ông cầm súng. Người của FBI hay cớm? Cô không biết. Nhưng họ đã có mặt. Đằng trước, đằng sau, các phía. Vậy là không có cơ hội cho Tex thoát. Họ sẽ tóm hắn, hoặc bắn hắn. Trong lúc hắn đang vô tư ba hoa trong kia, thì tai họa đang treo lơ lửng trên đầu hắn. Coi như hắn chết chắc. Thật không thích hợp chút nào với giọng cười vui vẻ mà cô nghe vọng đến từ phòng bên.

Cô không biết họ đang cười vì chuyện gì, nhưng chắc hẳn là chuyện thân tình xưa cũ, vì họ nói với nhau rất khẽ. Đó là chuyện đời tư của Johnny, những chuyện phiếm mà cô không bao giờ biết. Cô chợt nghĩ phải chi Tex là người khác thì Johnny đã vui biết bao.

Bữa ăn trôi qua bình yên. Mười giờ thì chấm dứt. Họ cùng vào phòng khách. Bên ngoài không một tiếng động.

Cô có thể nhận thấy sự căng thẳng trong ánh mắt Johnny. Cô cũng như anh, không biết chuyện sẽ diễn ra như thế nào, nhưng cô đã biết nhiều hơn anh: họ đang đợi ngoài kia. Và điều đó sẽ làm anh phiền muộn hơn. Có đôi lúc dường như anh không nghe Tex đang nói gì. Cũng có đôi lúc anh nhìn cô, nhưng cô không dám mạo hiểm ra hiệu cho anh, dù là dấu hiệu trấn an. Cô chỉ biết mỉm cười để Johnny tin là mọi chuyện đã ở trong tầm kiểm soát.

Thời gian như chống lại họ. Những cây kim đồng hồ trên lò sưởi nhích dần, mỗi lúc mỗi gần hơn giờ mà Tex nói sẽ lên đường. Đó là điều làm cô sợ. Đó là thời khắc mà tấn tuồng sẽ được trao vào những bàn tay khác. Cô thôi không buồn cho Tex nữa. Tất cả cô nghĩ đến lúc này là sự lo lắng cho sự an toàn của Johnny.

Sớm muộn gì cũng sẽ có cuộc chạm súng. Phải có. Và khi chuyện đó xảy ra, Johnny sẽ ngớ ngẩn tìm cách khống chế Tex, dù là tay không. Nhiệm vụ. Johnny lúc nào cũng quan tâm đến trách nhiệm. Và cô biết anh sẽ làm mọi cách để bảo vệ cô nếu có rắc rối xảy ra...

Tex đứng dậy, bước vào phòng lớn. Cô thấy hắn mở tủ áo, nơi cô treo áo và mũ của cả hai trong đó lúc nãy. Hắn lục trong túi áo hắn rồi trở lại với bao thuốc lá mới.

Tex cười với họ rồi bước đến cửa sổ phía Bắc. Hắn kéo màn cửa ra một chút xíu, nhìn ra ngoài, nói:

- Hai bồ ở chỗ này cảnh đẹp quá.

Rồi hắn trở lại, ngồi xuống ghế, bóc bao thuốc lá, châm một điếu. Xong, hắn thò tay vào túi áo rút ra khẩu colt 45 dùng trong quân đội. Nhìn thẳng Johnny, hắn nói nhẹ nhàng:

- Mày là cớm phải không? Bạn thân?

Johnny giả vờ ngạc nhiên hỏi tại sao hắn lại nghĩ thế.

- Tao mở tủ lấy thuốc lá, thấy bộ sắc phục cảnh sát trong tủ, tên mày trên ngực áo.

Johnny cố gượng cười, hỏi:

- Làm cớm thì tệ lắm sao?

- Chứ còn gì nữa! Giọng hắn chán nản, tiếp: - Nhất là khi có mấy gã nữa bên ngoài. Tao thấy hai thằng lúc nhìn ra cửa sổ, một thằng cầm súng. Mày biết rồi phải không, Johnny?

Johnny đành xác nhận và nói rằng Tex nên đầu hàng thì hay hơn. Đây là lời tệ nhất Johnny phải nói, quyết định khử người bạn thân cũ.

Tex nói:

- Bạn thân mà chơi thế đấy, Johnny! Mày làm tao chán quá, nhưng tao không dùng nhà của mày làm bình phong đâu.

Johnny nghẹn lời. Anh hỏi vì cớ quái quỉ gì mà hắn lại kiếm anh:

- Họ tính toán cả rồi, liên lạc với tất cả những người mày quen, sắp đặt hết rồi.

- Bao nhiêu thằng bên ngoài?

- Tao không biết.

Mary xen vào:

- Quá nhiều để anh có cơ hội đấy Tex. Hắn lắc đầu:

- Một người luôn luôn có cơ hội miễn là còn thở. Johnny, mày biết chúng tìm tao vì sao chứ?

- Cướp của, giết người.

- Thế thì tao tiêu rồi.

Im lặng một chút, hắn tiếp:

- Nếu chúng có ý định xông vào thì đã làm rồi, như vậy có nghĩa là tao an toàn nếu ở trong này.

Johnny xác nhận điều đó.

- Nhưng tao không thể ở đây mãi được. Tao phải tìm cách chuồn.

- Không có đường thoát đâu, Tex.

- Để bị tóm chẳng khoái chút nào đâu, Johnny. Mày còn nhớ lần tụi mình bị phục kích trên đảo không, lần đầu tiên chúng ta đi tuần tra với nhau? Rõ ràng là chết chắc, nhưng chúng ta chẳng thoát đó sao?

- Cũng đôi khi gặp may.

- Này, đó là đêm tao thấy khoái mày, lính mới mà tỏ ra lì dữ! Cũng phải thôi, đã được huấn luyện tơi bời ở Panama rồi còn gì... Bây giờ mày vào cảnh sát, tao dám cá mày là thằng cừ nhất, phải không?

Johnny không biết nói gì. Khoảng một phút sau, Tex quay nhìn Mary, hỏi:

- Cô phôn cho họ lúc chúng ta dừng ở siêu thị?

Mary gật đầu.

- Họ nói sao?

- Họ chỉ nói sẽ bao vây nơi này.

Tex hỏi Johnny:

- Súng của mày đâu?

Johnny cho biết anh không có súng, gởi người bạn thay báng gỗ mới.

- Ối trời, mày cũng điên y như tao, đi bắt một thằng như tao mà không có súng!

Johnny nói rằng anh không ngờ, vừa về tới nhà thì nhận được phôn của Tex.

- Tụi mày định chộp tao bằng cách nào?

- Tao không biết. Hai người của FBI dự định được cài ở phi trường. Tao cố lần lữa chờ họ nhưng chẳng có ma nào xuất hiện, quỉ thật! Tex, tao biết mày cừ lắm nên đành phải xuôi theo mày suốt tối nay nếu không thì mày đánh hơi thấy ngay.

- Chứ sao!

Hắn có vẻ đăm chiêu.

- Johnny, mày giúp tao thoát khỏi nơi đây.

- Không nổi đâu.

- Gì mà không nổi. Tao không biết cấu trúc tòa nhà này. Mày biết. Chắc là có một lối ra mà bọn cớm không mai phục.

- Không đâu, Tex. Mày dư hiểu là những tay cỡ đó không thể bỏ sót chuyện nhỏ như thế.

- Nghĩ xem, bạn thân. Sẽ dễ chịu hơn nếu mày nghĩ ra cách cho tao thoát. Tao muốn nói là tao không ở đây mãi đuợc.

- Chứ mày định làm gì?

Tex thoáng vẻ bối rối, nói:

- Tao không muốn vợ mày dính vào vụ này, Johnny, nhưng không còn đường nào khác.

- Nghĩa là...

- Ừ, chúng không xông vào là vì cô ấy, chúng cũng không liều lĩnh để xảy ra chạm súng khi còn có cô ấy. Tao sẽ đi ngay bây giờ, mang cô ấy theo, chúng mà gây cản trở thì tao sẽ bắn cô ấy. Tao không đùa đâu.

Đúng, hắn không hề nói đùa. Hắn sẽ làm thế vì đó là đường thoát duy nhất. Tex nói vói Mary:

- Cô hiểu cho tình thế của tôi…

Mary nói cô hiểu, nhưng cô nhấn mạnh rằng hắn có nỡ bắn một nguời đàn

bà hay không.

- Sao không? Đó là cơ may duy nhất của tôi, tin tôi đi, Mary.

Johnny nói với Mary hãy tin Tex. Rồi anh nói với Tex:

- Nhưng mày nghĩ xem, mày sẽ được gì? Chỉ được thở thêm một thời gian ngắn ngủi nữa, sớm muộn gì họ cũng bắt được mày.

- Đó là chuyện sau này. Bây giờ thì không. Này, bạn thân, mày chớ có dại dột làm điều gì có thể hại cho cô ấy, tao không hề muốn nói với mày những lời như vậy, nhưng sự thật là thế.

- Tao hiểu, Tex, nhưng còn một điều... tao vẫn không hiểu mày có thoát nổi không. Thành thật nhé, tao nghĩ ra một cách.

- Cái gì?

- Để tao ra nói với họ, hoặc phôn cho các sếp, bảo họ rút lui.

- Nhưng chúng sẽ bám đuôi tao.

- Hẳn rồi.

Mary hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia. Hai người bạn cũ nói năng không còn tình cảm nhưng nhỏ nhẹ. Khó mà tin đuợc mạng sống cô đang bị đe dọa. Đấy, trong tấn tuồng này, Tex không có cơ may nào, Johnny ở giữa. Dường như mọi chuyện như trong mơ khi hai người đàn ông đùa cợt với những điều sẽ xảy ra ở thế giới bên kia.

Cô nói, với sự điềm tĩnh bất ngờ:

- Chúng ta bị vây chặt xung quanh đây phải không, Tex? Họ không làm gì miễn là chúng ta còn cùng ở với nhau. Họ có thể bao vây nơi đây không biết đến bao giờ, mà chúng ta thì không thể ngồi mãi vậy được.

- Chắc chắn rồi, như tôi đã nói, cô và tôi sẽ cùng đi ra. Chúng ta sẽ đi thật sát bên nhau, súng của tôi dí vào lưng cô. Như thế chúng sẽ không bắn, cũng không thể cứu cô.

Johnny nói:

- Tao đã nghĩ hết nước, Tex... mọi ngón chúng ta biết trong chiến tranh... nhưng mày nên biết, họ cũng có ngón của họ.

Tex gật đầu:

- Mày làm tao bị dính, tốt thôi, buồn cười thật... mày đưa tao vào tình thế này, nhưng tao không hề buồn mày chút nào.

Johnny nói anh không quan tâm đến chuyện gì khác ngoài sự an nguy của Mary.

- Đó là điều tao tính đến, Johnny, mày có thể liều lĩnh khi có mình mày với tao, nhưng khi có cô ấy thì không. Cô ấy dễ thuơng lắm, nhưng không phải có vợ đẹp là may mắn hoàn toàn đâu.

Đồng hồ trên lò sưởi vẫn chạy đều. Thời gian đỉnh điểm đang đến gần họ. Tex dựa lưng vào ghế nhưng không xao lãng sự cảnh giác. Có vẻ như hắn không muốn nói chuyện nên vợ chồng Johnny cũng im lặng. Họ nhìn nhau và Mary mỉm cười. Không phải cô muốn cười mà muốn cho chồng biết cô không sợ.

Nhưng cô sợ. Rất sợ. Cô đã sợ hãi suốt buổi tối, ngay cả lúc rời phi trường, cả lúc nhìn qua cửa sổ thấy người thám tử với khẩu súng. Cô biết mọi chuyện đã an bài.

Năm phút trôi qua. Tex nói nhẹ nhàng:

- Mày thẳng thắn với tao chứ, Johnny?

- Chắc chắn, vì Mary.

- Mấy thằng dưới kia là thám tử phải không?

- Ừ.

- Mày trong lực lượng vũ trang, mặc sắc phục, có biết nhiều cớm chìm không? Chắc là ít?

- Rất ít.

- Bao nhiêu tên?

- Rất ít, những người của phiên tuần tra đêm thì hoàn toàn không biết.

- Chúng ta hãy đi xem một vòng, mày chỉ việc nhìn xem, nhìn kỹ xem có đứa nào mày quen không.

Johnny đứng dậy. Mary cũng đứng dậy theo. Tex theo sát họ, súng chĩa vào lưng họ. Johnny làm theo lời hắn rồi trở lại phòng, nói:

- Tao không quen cả ba người mà tao có thể nhìn rõ dưới đó, những người khuất trong bóng tối thì không biết.

- Chắc đấy nhé, Johnny, kế hoạch tao đang tính mà đi sai tức mày đã làm hại Mary đấy.

- Tao chơi thẳng thắn với mày mà Tex, tao không hề biết những người phía trước và hai bên hông nhà. Nếu mấy người của FBI thì tao biết họ và họ biết tao.

Tex suy nghĩ một lúc rồi nói chậm rãi:

- Được, kế này sẽ được, chắc chắn.

Johnny chờ đợi.

- Mày nhớ hồi trong lính tụi mình thỉnh thoảng mặc đồ của nhau không?

- Ăn nhậu gì ở đây?

- Bây giờ thử làm thế thì sao nhỉ?

Johnny nói không hiểu Tex muốn gì.

- Thế này nhé, nếu tao mặc sắc phục của mày, đưa Mary ra bằng cửa sau, chúng sẽ tin tao là mày, Mary cũng đóng kịch cho chúng tin. Nếu những tên đằng sau không biết mày thì tao thoát. Nếu mày lừa dối tao thì Mary sẽ là lá chắn cho cuộc đọ súng, vì thế mày phải thật chắc chắn.

Johnny nói một cách đăm chiêu:

- Có thể mưu đó thành công, Tex, nhưng tao thấy vẫn không ổn.

- Sao chứ?

- Mày sẽ nói với những người phía đó mày là tao, nhưng làm sao họ tin ngay được?

- Vì chúng không biết chuyện gì diễn ra nơi đây. Vì chúng không biết tao đã phát giác ra mày là cớm. Sẽ không có vẻ gì bất thường cho họ cũng như chỗ tao và Mary. Tao sẽ nói là Tex sắp ra bằng cửa trước, rằng tao và Mary phải trở vào nhà. Chúng sẽ tin tao vì nghĩ tao là mày. Chúng sẽ di chuyển quanh nhà báo tin cho nhau. Trong lúc đó tao và Mary sẽ đi tiếp đến con đường kế.

- Rồi sau đó?

- Tao sẽ vẫy một chiếc xe. Bất cứ tài xế nào cũng phải dừng lại khi cớm vẫy. Tao sẽ bắt hắn lái đến nơi tao muốn. Thế nào, bạn thân?

Johnny nói kế hoạch đó phần đầu có vẻ xuôi, nhưng về chuyện chiếc xe... khó đấy, chỉ trong vài phút, lệnh khẩn cấp sẽ được phát đi, đuổi theo một chiếc xe hơi có một cô gái và một cảnh sát...

- Chúng sẽ không thấy tụi tao, Mary và tao sẽ nằm xuống sàn. Cô ấy sẽ không nhúc nhích, cả tên tài xế cũng phải theo lệnh tao, được chứ?

- Mày không làm...

Johnny ngập ngừng, nhìn Mary rồi nhìn Tex, ánh mắt cầu khẩn.

- Vợ mày ư? Tao không đụng đến móng tay cô ấy nếu cô ấy ngoan ngoãn. Này, bạn ơi, tao thích cô ấy lắm, cô ấy hay lắm. Sao, còn gì mày thấy không ổn với kế hoạch của tao?

- Mày buớc ra ngoài với Mary, chĩa súng vào lưng cô ấy, như thế không hay chút nào.

- Không, không! Tao chỉ sẵn sàng thôi, vì tao là mày mà, sao lại chĩa súng vào cô ấy được, điên à! Chúng tao sẽ đi đến chỗ hai tên đó và báo tin rằng mày đang trong nhà tắm, rằng họ phải khẩn truơng...

Hắn nhún vai, tiếp:

- Dĩ nhiên không phải kế hoạch nào cũng hoàn hảo, tao thừa nhận điều đó, nhưng đó là những gì tao có thể nghĩ được và tao không thể ngồi mãi ở đây.

Johnny có vẻ thảm não. Anh nhìn vợ và nói anh không biết làm gì hơn. Anh khuyên cô:

- Đừng làm chuyện gì dại dột, anh hiểu Tex, anh ấy sẽ làm điều anh ấy nói.

Cô hứa không làm gì gây hại cho đôi bên, nhưng cô lo lắng cho Johnny. Tex hỏi tại sao. Cô đáp cương quyết:

- Sau khi chúng ta thoát, Johnny ra ngoài, họ sẽ lầm, họ sẽ bắn anh ấy.

Johnny nói:

- Em yêu, anh sẽ ở yên trong này, sẽ phôn về đồn báo tin cho họ biết. Khi họ được lệnh cho hành động kế tiếp thì em và Tex đã đi xa.

Tex gật đầu tán thành:

- Càng kéo dài thời gian càng tốt, bạn thân, nhưng chớ quên Mary trong tay tao.

Tex đổi quần áo. Bộ sắc phục gần như vừa vặn. Hắn bỏ khẩu súng của hắn vào bao súng trống của Johnny, nói:

- Không bao giờ tao nghĩ mình lại ăn mặc như thế này!

- Mày để tao nhìn lần nữa mấy người phía sau cho chắc nhé.

Tex đứng sát cạnh anh. Anh phải chắc chắn, tính anh vẫn thế xưa nay. Hai thám tử phía sau, anh đã thấy họ ở tầng hai tại đồn, nhưng chưa biết tên họ. Chưa hề giao du với nhau. Anh nói điều đó với Tex.

Họ nhìn nhau. Johnny nói:

- Lo cho Mary đấy, hứa nhé?

- Yên tâm.

Cô mỉm cười với chồng:

- Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Johnny trở vào phòng. Tex nói gì đó với Mary. Hắn mở cửa, cùng cô bước ra ngoài, vào đêm đen. Cánh cửa đóng lại sau lưng họ.

Johnny đứng bất động. Căng thẳng. Chờ đợi. Anh đã bị đẩy ra khỏi tấn tuồng. Không biết làm gì ngoài việc chờ đợi và lo lắng về người vợ yêu.

Im lặng. Một thinh lặng tưởng chừng như vĩnh cửu. Rồi anh nghe tiếng quát tháo và tiếng xô xát. Đó là điều anh chờ đợi. Chạy nhanh xuống bếp, xô tung cánh cửa, anh phóng ra ngoài. Ánh đèn pin làm lóa mắt anh. Một giọng nói lạ hoắc từ một người đàn ông anh không thấy mặt:

- Đứng im đó, ông bạn!

Anh cứng người.

Một người nhào đến anh trong bóng tối, và hai tay Mary ôm lấy cổ anh. Cô khóc nức nở:

- Johnny... trời ơi... Johnny...

Ánh đèn pin tắt ngấm. Anh ôm chặt Mary, vỗ về trấn an cô. Anh thấy có đến bảy, tám bóng người lờ mờ phía trước, rồi ba người tiến về phía anh. Một nguời hỏi:

- Đây là Tex Graham phải không?

Johnny xác nhận. Vâng, Tex đấy. Mắt anh quen dần với bóng tối. Anh có thể thấy hai tay Tex đã bị còng ra phía sau. Hắn nói:

- Tao không nghĩ mày dám đem vợ mày ra mà chơi liều như thế.

Johnny không nói gì. Tex tiếp:

- Tao cứ nghĩ mày nói thật là mày không quen hai thằng phía sau nhà.

- Tao nói thật mà, Tex.

- Đừng có đùa nữa! Tao và cô ấy đi thẳng đến chỗ gã này, định tìm câu chuyện để lừa hắn. Chuyện gì xảy ra mày biết không? Tao không kịp làm gì cả thì nó đã làm rồi! Nó chụp lấy tay tao, nói gì đó với mấy tên kia và cả bọn xúm lại tao! Nếu không nhẵn mặt mày thì sao chúng biết tao giả dạng?

Johnny nói:

- Tao đã nói là tao hoàn toàn thẳng thắn với mày mà, Tex, nhưng tao biết chắc chắn chuyện sẽ diễn ra như vậy.

Tex nói hắn vẫn không hiểu.

Johnny nói:

- Khi mày đề nghị dùng sắc phục của tao, tao giả vờ phản đối. Nhưng ngay từ đầu, tao muốn nó diễn ra.

- Nhưng tại sao? Tại sao chứ?

- Vì một điều chính mày đã nói, Tex. Mày nói những người bạn ngoài này không biết chuyện gì diễn ra trong nhà. Đúng. Nhưng điều quan trọng số một mà họ không biết là gì? Là họ không biết mày đã phát giác ra tao là cớm. Làm sao họ biết nổi? Họ vẫn tin rằng mày chưa biết tao là cớm.Vì thế, khi bất cứ người nào trong sắc phục cảnh sát bước ra khỏi cánh cửa đó, tao tin họ biết ngay người đó không phải là tao. Họ không bao giờ tin rằng tao cởi bỏ thường phục để mặc vào sắc phục ngay trước mắt một người đang bị FBI truy nã mà người đó không biết tao là một cảnh sát!

HẾT

Đánh máy: hoi_ls
Nguồn: Hoi_ls - Tạp chí Kiến thức Ngày nay
VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 27 tháng 4 năm 2022