Lời tác giả: Truyện ma thường là truyện hư cấu, viết lại theo lời kể của một người. Nếu có sự trùng hợp đều là ngoài ý muốn..
Năm 1945, dân làng tỉnh Thái Bình, huyện Tiền Hải, sống trong thảm họa. Người dân phải ăn rau dại, củ chuối, vỏ cây. Nói chung là những gì có thể ăn được, bỏ vào miệng được, thì sẽ cố lấp đầy cái bao tử đang trống rỗng.
Số người chết xấp xỉ ngang với số người sống và sẽ tăng dần lên, đến nỗi những người sống thoi thóp không còn quan tâm đến những người chết bên cạnh, bởi vì họ cho rằng không biết đến khi nào tới phiên mình sẽ không còn hiện diện trên cõi đời này nữa.
Từng hàng chục người, hàng trăm người gầy guộc trơ xương, bước đi thiểu não run rẩy. Từng bước cắm cúi lặng lẽ nối tiếp theo nhau, cho đến một vài người trong nhóm họ ngã quỵ xuống. Thân nhân chỉ đứng nhìn mà ứa lệ, nhưng mà nước mắt có còn đâu mà để rơi. Có người chỉ đưa tay vuốt nhẹ đôi mắt rồi lại nối bước tiếp tục đi.
Cái sự thật này khó có ai mà tường tận nỗi, bởi vì Thái Bình là một vựa lúa của Đồng Bằng Bắc Bộ mà những người đang lang thang ốm đói kia đại đa số là nông dân.
Thằng Hai cũng là một người trong số đó.
Mùa Đông năm rồi, thiên tai chụp xuống cái làng quê ven biển của nó. Dân trong làng thiếu thốn lương thực, nghèo đói nhưng đâu có trầm trọng và đau khổ thương tâm bằng dòng họ Bùi của nó. Người ta nói rằng, dòng họ Bùi đang bị “trùng tang.”
Thằng Hai chỉ biết rằng, ông nội của nó là một chi nhánh nhỏ của tộc họ Bùi tỉnh Thái Bình. Ông có ba người con. Bố nó đứng giữa ông bác và bà cô.
Một người con của bác nó vì dính líu vào hội kín bị mật thám Pháp bắt nên treo cổ tự tử trong xà lim. Bỗng đúng sáu tháng sau, bác trai nó mang bệnh qua đời. Quan tài chưa kịp đem mai táng thì bác gái lại mất đi. Rồi tiếp theo đó hai người con gái của bác hai cũng lần lượt xuôi tay nhắm mắt.
Tiếng xầm xì vang dội khắp cả huyện Tiền Hải. Một gia đình năm người qua đời chỉ vỏn vẹn trong vòng một năm. Hai tiếng “trùng tang” bắt đầu xuất hiện khi nạn thiên tai trút xuống.
Rồi thì nạn đói lại xảy ra. Nhật thay Pháp cai trị và độc ác gấp nhiều lần. Tất cả những ruộng lúa đều buộc phải trồng cây đay để phục vụ cho chiến tranh.
Cái thảm họa của chi nhánh nhỏ họ Bùi nhà nó bắt nguồn từ ngày ấy. Người dân miền quê sớm hôm tối lửa tắt đèn lo lắng đùm bọc lẫn nhau, khi những cái chết có dấu nghi ngờ vì đã bốn người cùng một ngày, họ bèn mời “thầy pháp, cô đồng” về cúng kiến.
Trời vừa chính ngọ, ông thầy pháp đang làm bùa làm phép thì bỗng dưng mây đen lại kéo đến. Một đàn quạ đen chợt bay ngang qua, và cho đến khi những cụm mây trở lại bình thường thì trên ngọn cây một con quạ mỏ đỏ đã đậu tự bao giờ.
Ông thầy pháp đưa đôi mắt chăm chú nhìn cái con vật nửa, chim nửa quạ có đôi cánh, đôi chân, cái mỏ và hai con mắt đỏ rực một màu máu. Vẻ khiếp sợ làm thân hình ông run rẩy, lắp bắp thốt lên:
-Trùng tang liên táng.
Liền đưa tay bắt ấn, miệng niệm liên hồi: “Án ma ni bát ni hồng, an ma ni bát ni hồng…,” rồi lật đật cuốn đồ cùng cô đồng chạy mất.
Buổi tối hôm ấy, thằng Hai ra ngoài nghĩa địa lấy một miếng ván quan tài đem về nhà đẽo gọt thành hình một trái tim. Vẽ một bàn cầu cơ (Coeur) thật lớn, có đủ những ghi chú giáng thăng, ma quỷ thánh thần và 24 chữ quốc ngữ.
Họ hàng lối xóm vây quanh, nhưng không một cô thanh nữ nào dám cùng nó để đưa một ngón tay vào cho cơ chạy.
Không thể chờ đợi lâu hơn nữa, thằng Hai đành phải một mình tự cầu cơ vậy.
Cầm ba cây nhang, rót đầy một chung nước nóng bên cạnh một đĩa bánh đa, hắn đi một vòng bên bàn cơ. Rồi ngồi ngay ngắn miệng lâm râm đọc:
“Hồn ai ở chốn non bồng
Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi
Hồn bay cao bỗng tuyệt vời
Là hồn tử sĩ hay hồn văn thơ
Là hồn thanh lịch trai tân
Hay là hồn gái muôn phần xinh tươi
Nén nhang thơm ngát đốt rồi
Nước trong sẵn có xin mời hồn lên.”
Trước những đôi mắt tò mò và lo sợ, thằng Hai đưa ngón tay trỏ vào quả ván trái tim.
Cơ vẫn chưa nhúc nhích, cái không gian rợn người, một sự im lặng kéo dài hơn một phút rồi tiếng xầm xì bất chợt thốt ra:
-Phải đồng nam, đồng nữ thì cơ mới lên.
Bỗng dưng thằng Hai cảm nhận cả cánh tay mình tê cứng và cái ngón tay của mình không thể chủ động được nữa.
Miếng ván nhỏ của nắp quan tài từ từ nhích nhẹ, tiến thẳng lên trên rồi bắt đầu là một vòng tròn ngược chiều kim đồng hồ.
Một vòng, hai vòng cho đến có tiếng người hỏi:
-Xin hồn cho biết hồn là ai?
Đầu mũi trái tim chợt dừng ngay chữ Quỷ!
Bên ngoài, tất cả mọi người hiện diện đều nín thở. Cái cảm giác rờn rợn buốt lạnh nơi sống lưng bất chợt xuất hiện giữa một không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng đập của con tim chính mình.
Con cơ vẫn nhẹ nhàng quay đều đặn, thằng Hai nhận thức rõ ràng cái ngón tay của nó đôi lúc không chạm vào mảnh ván!
Tiếng hỏi của mẹ nó chợt vang lên: “Xin hồn cho biết là nam hay nữ và tên gì?”
Đảo thêm một vòng, con cơ dừng ở chữ Nam có sẵn rồi từ từ theo từng mẫu tự Bùi Văn Bá…
Mẫu tự tên vừa bắt đầu thì có tiếng nấc của bố hắn: “Trời ơi! Anh Hai.”
Và âm thanh của bố hắn vẫn ngập ngừng rụt rè nhưng rõ ràng: “Anh chết có oan ức không?”
Rồi thì ngón tay của hắn cùng con cơ di động đều đặn.
-Không!
-Anh đã tới số chết chưa?
-Không!
-Tại sao vậy anh?
-Ông bà ăn ở không được sinh tồn.
-Anh vừa mới mất mà tại sao chị và hai cháu cũng qua đời?
-Anh mang tụi nó đi.
-Tại sao vậy?
Thời gian hình như lặng im, mọi người đều dán mắt nhìn vào mảnh ván quan tài. Mọi ý nghĩ theo từng quan điểm của từng nhận xét khác nhau, nhưng chung quy cùng một mục đích: “Tại làm sao?”
Cái không khí khó thở chỉ sau vài phút chờ đợi nhưng sự khiếp sợ lại bùng dậy khi con cơ từ từ ráp thành chữ “Thần Nanh Mỏ Đỏ.”
Rồi con cơ trái tim lại quay thêm ba vòng, để cuối cùng dừng lại ở chữ Thăng.
Kể từ ngày ấy, hình như có sự cách biệt giữa gia đình hắn và dòng họ bà con cũng như người dân trong làng.
Gia đình hắn chỉ gồm bốn người, may mắn bà cô em của bố hắn đã theo chồng xuôi Nam từ lâu và có lẽ sẽ thoát khỏi cái họa thần trùng này.
Ban đầu, người ta còn xầm xì bàn tán, cho đến những tháng cuối năm 1944. Thiên tai khắc nghiệt bao phủ cả vùng, lũ lụt làm hư hại hoa màu, làm trôi hết những đám mạ non và chính là nguyên nhân gây ra nạn đói.
Cả một cánh đồng mênh mông hàng trăm, ngàn mẫu không một bông lúa.
Mùa Xuân Ất Dậu 1945, đã có nhiều người chết đói, vì thế cái ngày bố mẹ của thằng Hai lần lượt từ giã cõi đời, người ta không còn quan tâm có phải là do thần trùng bắt hay là chết vì bệnh đói.
Người ngoài không biết, nhưng riêng hắn thì phải biết bởi vì cả bố mẹ hắn đều qua đời cùng chung ngày mà bác hai hắn mất. Mà cái đáng sợ nhất là cả hai thân xác qua một đêm mai táng đều có những vết mỗ khắp tử thi.
Hôm đó, mấy ngày liền chỉ cầm hơi bằng những bát cháo loãng cùng những đọt lá cây non. Bố lên cơn sốt rồi tắt thở khi trời vừa hừng sáng. Trong cái ảo mờ sương mai, hắn thấy con quạ mỏ đỏ đang đậu trước hiên nhà, một đàn quạ đen vây quanh. Tiếng khóc của nó vừa cất lên thì cả đàn quạ vội bay mất dạng.
Buổi chiều hôm ấy, mẹ của hắn cũng lặng lẽ ra đi với hai hàng lệ chảy dài theo khóe mắt.
Tiếng gọi bố mẹ vang dội cũng không làm động lòng một ai. Một vài người tần ngần lảng vảng trong sân và những bộ xương cách trí phụ giúp cùng hắn đào sơ sài một cái huyệt mộ cho chung cả hai người bố và mẹ nó bên hông nhà.
Buổi tối, hai anh em co ro trong cái đói và cái lạnh, hắn bỗng như nghe tiếng bố mẹ rên la than khóc. Qua khe cửa nhìn về ngôi mộ, hắn giật mình khi thấy từ không trung một vật thể bay vụt lên, vụt xuống ngôi mộ nhiều lần.
Những tháng sau khi nạn đói bùng phát lang rộng, dân làng bỏ quê tìm đường về thành phố, rải rát dọc đường nhiều thi thể của những người bỏ quê hương đã gục ngã và không còn ai nhớ đến anh em thằng Hai vẫn còn đang bị thần trùng vây bắt.
Dìu đứa em mệt lã đứng xếp hàng để lãnh phần cháo của một nhân sĩ tốt bụng bố thí, hắn chợt nhận ra hàng kế bên mình là ông thầy pháp và cô đồng ngày nào.
Buổi chiều hôm ấy, hắn khẩn khoản xin ông thầy giải đáp những thắc mắc vẫn còn ứ đọng. Ông thầy thận trọng nhìn quanh rồi thầm thì nói vào tai:
-Hãy chờ đến một ngôi chùa dưới tượng Phật, thầy sẽ trình bày cho con.
Tiếng nói nhỏ nhẹ chất chứa nỗi lo sợ và mệt mỏi của ông thầy như tiếng vo ve từ từ vừa đủ để hắn nghe.
-Trong cặp mắt của con, cho đến bây giờ vẫn bình thường. Có lẽ con có mạng số lớn, có một đấng ơn trên nào phù hộ độ trì.
Rồi ông khẽ bóp tay hắn thì thầm nói tiếp:
-Nhưng đôi mắt của em con nó khác hẳn, đã mất một ít sinh khí rồi, nó lạc thần rồi con ơi.
Ông nhìn đứa em với cái đầu to, tay chân lều khều trơ xương rồi nói tiếp:
-Ta chỉ sợ, à này những lúc gần đây con có thấy con quạ thần nanh mỏ đỏ xuất hiện nữa không?
-Thưa ông, hồi còn ở dưới quê hầu như đêm nào con cũng thấy. Kể từ ngày con bỏ làng tha phương cầu thực thì chỉ thỉnh thoảng mà thôi.
-Phải rồi, trong cái hoạ lại được cái phúc.
Ông vói tay lấy ống tre đựng nước uống một ngụm, đưa cho nó rồi nói tiếp:
-Mấy tháng gần đây, người chết quá nhiều nên lũ quạ bỏ đi tìm xác bươi móc. Con thần nanh mỏ đỏ không có lủ âm binh đi theo hộ tống nên ít xuất hiện vậy thôi.
-Ta nợ gia đình của con một lời hứa. Bởi vì ta sợ chết, cái ngày đầu tiên nhìn thấy con quạ mỏ đỏ này, ta đã biết nó rất dị thường quanh nó lại phủ thần vòng, ta bắt ấn niệm chú liệng ngài về phía nó nhưng không thấy một biểu hiện gì. Cặp mắt màu đỏ nhìn ta không chớp. Ta biết là chưa đủ sức thu phục nên đành chịu rút lui.
Sau này, nếu con gặp lại nó hãy nhớ lời ta tránh nhìn vào đôi mắt đỏ của nó. Cặp mắt này có thể thu hồn người yếu vía.
-Có 12 thần trùng tất cả, chiếu theo 12 địa chi: Tý, Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất Hợi. Mỗi một con thần trùng đều có một cách trị khác nhau nếu biết rõ vị trí của nó.
Thần trùng thường xâm nhập vào ngôi mộ để bắt linh hồn người mới chết mà nó thấy hạp trong thời gian bảy tuần, trước khi linh hồn được đi vào một thế giới khác. Thần trùng đánh đập tra khảo buộc người chết phải khai ra tên tuổi thân nhân để bắt tiếp theo dây chuyền.
-Con thần trùng của gia đình con lại phủ thần vòng nên thật là đặc biệt khó tiếp cận.
Thằng Hai vẫn chăm chú lắng nghe, bất chợt thở dài rồi sục sùi hỏi:
-Vậy bây giờ con và em con phải làm sao đây ông?
Tựa lưng vào cái bệ bên cạnh tượng Phật, ông thầy pháp nhắm mắt suy nghĩ rồi từ tốn nói:
-Đức năng thắng số, chỉ có hai cách mà thôi con ạ. Một là ngay bây giờ con phải tìm cách đi về Nam, thay tên đổi họ. Mà hình như con còn có một bà cô ở đất Sài Gòn Gia Định trong Nam phải không? Nhớ sống nơi nhộn nhịp đông đảo như chợ búa, bến tàu nhất là tránh xa chỗ nghĩa địa, ma chay. Hai là phải tìm cách giết chết cái con thần nanh mỏ đỏ này. Nó mà chết đi thì con và em con mới có cơ hội sống còn.
Dứt lời, ông thầy pháp vội vàng đi tìm chỗ ngủ và hẹn ngày mai sẽ trao đổi tiếp.
Trời vừa sáng, thằng Hai mở rộng đôi mắt, đưa tay rờ trán đứa em. May quá, trán em nó vẫn còn ấm, nó vội tìm nước cho em nó uống. Nhớ đến ông thầy pháp có ống tre đựng nước hay đeo bên mình, nó chạy lại chỗ ông ngủ đêm qua. Nhưng ở chỗ cũ, ông thầy pháp cùng cô đồng đã bỏ đi từ lúc nào rồi.
Và trên nhánh tre trước cổng chùa, nó chợt nhận thấy con quạ mỏ đỏ đang đu đưa chặp chờn lên xuống theo làn gió ban mai.
Thằng Hai liền đánh thức em nó dậy, đội lên đầu cái nón lá rồi theo ngõ sau hông chùa dìu đứa em hối hả nhập vào một đoàn người phía trước.
Ba ngày sau đó, cơn đói đã cướp đi sinh mạng của đứa em. Đôi mắt nó đỏ hoe nhưng không ra một giọt lệ nào cả. Cái ý chí sinh tồn cùng hận thù chất chứa trong lòng bất chợt vang dội, nó nhớ đến lời nói cuối cùng của ông thầy pháp.
“Phải tìm cách giết chết cái con thần nanh mỏ đỏ này. Nó mà chết đi thì con mới có cơ hội sống.”
Bồng thi thể đứa em ra bờ sông, nó tắm rửa kỹ càng cho em và cho chính mình.
Đào hai cái hố liền nhau phủ rơm bên dưới, nó đặt thi hài đứa em thật ngay ngắn, lấy mo cau che thật kỹ lưỡng rồi phủ một lớp đất lên.
Mọi việc coi như xong, nó vội chạy ra bờ sông lấy bùn trét kín cả người rồi về lại cái hố bên cạnh nằm chờ với một con dao và chiếc lưới dấu sẵn nơi huyệt mộ.
Đêm tối nơi nghĩa địa thật âm u lạnh lẽo, không hiểu tại sao nó không có một cảm giác gì gọi là sợ hãi. Có lẽ nó nghĩ rằng như mình đã chết rồi, đã chết cùng lúc em nó nhìn nó mà tắc thở vậy.
Mỏi mệt, cô đơn và đói khát khiến mi mắt trĩu nặng hắn thiếp đi lúc nào không biết. Đến khi nghe tiếng sột soạt vang lên phía thi hài của em nó, đưa mắt nhìn qua thấy nhiều con quạ bu quanh cùng một đàn chuột bò ngang chân. Hắn định ngồi nhớm dậy thì…
Từ trên cao, một vật to lớn xà xuống, cái mỏ dài hơn mỏ quạ chúi vào thân thể em hắn. Đã là xác chết thì không thể động đậy. Con quạ thần nanh mỏ đỏ này bất ngờ nghẹo cái đầu đưa một con mắt nhìn vào hắn.
Hắn thu hết tàn lực, bậc ngồi lên. Không còn gì phải sợ, chết là hết. Con quạ mỏ đỏ hoảng loạn lính quýnh định bay lên. Nhưng ngay khi ấy tấm lưới cá đã bao bọc toàn thân và nhát dao đã cắm phập vào một chiếc cánh. Tiếng kêu kỳ lạ của con thần nanh mỏ đỏ giống như tiếng cú rút, giống như tiếng chuột tru đã làm bầy quạ bay vào cắn xé đầu cổ của thằng Hai.
Một tay che đôi mắt, một tay vung con dao chém đều đặn vào đống thịt bầy nhầy, cho đến một lúc bỗng nó như cảm nhận tiếng gọi của bố mẹ nó.
Nó mở trừng đôi mắt trong làn sương khuya mờ ảo, một hàng mấy chục người thấp thoáng có Bố, Có Mẹ, Có đứa em và có cả gia đình bác hai nó đưa tay vẫy chào.
Một năm sau, giữa khí thế sôi nổi Nam Bộ Kháng Chiến.
Thằng Hai đặt chân lên đất Sài Gòn và đổi tên thành Nguyễn Tiền Hải.
Hắn quên quá khứ, quên dòng họ Bùi nhưng không thể quên cái huyện lỵ chôn nhau cắt rốn.
Hồ Ngọc Danh
Nguồn: https://www.nguoi-viet.com
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 4 tháng 1 năm 2023