Đừng Nói Mãi Mãi

linda howard

Chương 1

Anson Edwards ngồi một mình trong văn phòng rộng rãi xa hoa của ông, hai bàn tay chụm vào nhau trong lúc cân nhắc những điểm mạnh của hai vị phó tướng, tự hỏi ai trong hai người thích hợp nhất để cử đi Houston. Ưu điểm của ông là khả năng phân tích nhanh và chính xác, thế nhưng trong trường hợp này ông không muốn đưa ra một quyết định vội vàng. Đối thủ Sanl Bronson của ông là một nhân vật khó hiểu, luôn giữ bí mật lá bài của mình đến phút cuối; đánh giá thấp ông ta sẽ gây nên thiệt hại khôn lường. Bản năng mách bảo ông rằng cố gắng mua lại hãng sản xuất hợp kim của Bronson một cách công khai sẽ thất bại, người khôn ngoan như Bronson hẳn phải có tài sản chìm nào đó. Anson cần khám phá ra những tài sản đó là gì, giá trị của chúng là bao nhiêu trước khi có thể mơ về chiến thắng trong cuộc sáp nhập hãng Hợp kim Bronson vào tập đoàn Spencer-Nyle. Ông biết mình sẽ dễ dàng giành quyền kiểm soát bằng cách đưa ra một cái giá cao hơn giá trị thật của công ty, nhưng đó không phải cách làm của Anson. Ông còn có trách nhiệm với các cổ đông của Spencer-Nyle và ông không phải là loại người liều lĩnh. Ông sẽ chỉ làm những việc cần thiết để mua được Bronson, không hơn.

Ông có thể tổ chức một đội điều tra để làm việc này, nhưng như thế sẽ đánh động Bronson, mà khi đã đánh hơi được nguy hiểm thì Bronson sẽ có thể tìm cách chống trả khiến sự việc kéo dài nhiều tháng trời. Anson không muốn thế, ông muốn công việc kết thúc nhanh chóng. Nước cờ tốt nhất bây giờ là chỉ dùng một người, người mà ông có thể tin tưởng trong mọi hoàn cảnh. Ông tin cậy Rome Matthews và Max Conroy như nhau, nhưng ai mới là người thích hợp nhất trong công việc này?

Rome Matthews là người nối nghiệp mà đích thân ông đã lựa chọn và huấn luyện; Rome cứng rắn, thông minh, chính trực và luôn giành thắng lợi trong mọi việc anh làm. Nhưng Rome lại là cái tên quá nổi tiếng trong giới kinh doanh, mà Houston lại gần Dallas tới mức Anson khó lòng hy vọng có người không biết bài anh ta. Chỉ sự xuất hiện của Rome thôi đã là một cảnh báo trong cộng đồng doanh nghiệp rồi.

Mặt khác, Max Conroy lại chưa được nổi tiếng như thế. Người ta thường không coi trọng anh bằng Rome; đó chính là vì ngoại hình như người mẫu lẫn hình ảnh biếng nhác, hài hước mà anh hay thể hiện. Mọi người thường không tin rằng Max sẽ quyết tâm làm một việc gì giống như Rome. Nhưng trong con người Max Conroy có sẵn chất thép, một sự tàn nhẫn mà anh khéo léo ngụy trang. Cái vẻ nhã nhặn bên ngoài chỉ là giả tạo, anh kiểm soát chặt chẽ phần mãnh liệt đáng sợ của mình ở sâu bên trong. Những kẻ không thực sự hiểu anh luôn bị lừa hoàn toàn, họ tưởng anh là một tay chơi chứ không phải nhà quản trị thực thụ.

Vậy phải là Max thôi, người sẽ có cơ hội tốt hơn để thu thập thông tin một cách lặng lẽ.

Anson lại cầm một tập hồ sơ lên và lật qua các trang thông tin về nhân sự chủ chốt ở Hợp kim Bronson. Người ta biết rất ít về bản thân Bronson, người đàn ông này rất thận trọng và là một thiên tài. Nhưng sức mạnh của một sợi xích vốn chỉ được đánh giá qua mắt xích yếu nhất của nó, và Anson quyết tâm tìm ra mắt xích ấy ở Bronson.

Ông giở bài bức ảnh trợ lý của Bronson và dừng tay. Có vẻ như Bronson tin tưởng trợ lý của mình tuyệt đối mặc dù giữa họ ít có dấu hiệu cho thấy một mối quan hệ thân mật. Anson cau mày khi nhìn tấm ảnh; người phụ nữ này khá xinh xắn với mái tóc vàng và mắt nâu sẫm, nhưng không phải mỹ nhân. Đôi mắt sẫm màu của cô ta ẩn chứa vẻ dè dặt cẩn trọng. Cô ta đã kết hôn với Jeff Halsey, người thừa kế của một gia đình giàu có ở Houston, nhưng năm năm trước họ đã ly hôn. Giờ cô ta ba mươi mốt tuổi và chưa tái hôn. Anson kiểm tra lại tên cô: Claire Westhrook.

Ông trầm ngâm ngả người ra thành ghế. Liệu cô ta có dễ bị hấp dẫn trước sự quyến rũ của Max không? Chuyện còn phải hạ hồi phân giải. Rồi ông gõ vào bức ảnh với một quyết định chớp nhoáng. Claire Westbrook hẳn là mắt xích yếu nhất trong sợi đây xích của Bronson.

Claire len qua cánh cửa đôi ra ngoài hiên và đi tới bức tường đá thô cao của eo, bức tường đó ngăn cách hàng hiên và vườn hoa. Đặt tay lên mặt đá lạnh, cô đăm đăm nhìn khu vườn nhưng không hề thấy những khóm hoa được nhấn có chủ ý bằng những bóng đèn đặt rải rác trên mặt đất. Làm sao mà Virginia có thể, mời Jeff và Helene tới đây khi biết Claire đã chấp nhận lời mời được chứ?

Tất nhiên cô đã cố tình làm thế; cô ta hân hoan trước vẻ ngỡ ngàng mà Claire không hoàn toàn che giấu được khi nhìn thấy chồng cũ của mình tới bữa tiệc cùng cô vợ xinh đẹp đang bụng mang dạ chửa của anh ta.

Nước mắt cay xè dâng lên và Craile phải chớp mắt để ngăn chúng lại. Cô đã tưởng mình có thể tự tin nếu có bất ngờ chạm mặt anh ta, nhưng cô vẫn choáng váng trước sự cố tình đầy ác ý của Virginia. Cô và Virginia chưa bao giờ là bạn thân, nhưng cô cũng không nghĩ tới điều này. Thật nực cười, Claire chấp nhận lời mời chỉ vì sự thúc giục của chị gái cô - Martine. Chị Martine nghĩ cô sẽ khá hơn khi ra khỏi căn hộ và hòa nhập với xã hội. Ý định tốt đẹp chẳng đi đến đâu, Claire châm biếm nghĩ, kiềm chế thôi thúc muốn bật khóc của mình. Tình cảnh này đâu có đáng để cô phải khóc, và nó cũng dạy cho cô một bài học: Đừng bao giờ tin tưởng bất kỳ cô bạn gái cũ nào của chồng cũ. Rõ ràng Virginia chưa bao giờ tha thứ cho Claire vì đã từng là bà Jeff Halsey.

“Khói thuốc và tiếng ồn cũng quá mức chịu đựng của cô à?”

Claire quay phắt lại, giật mình vì những lời ấy quá gần với tai cô. Cô đã chắc chắn không có ai khác ở ngoài hiên. Quyết không để cho người khác biết mình đang buồn khổ, cô nhướng một bên chân mày ra chiều khó hiểu.

Người đàn ông bị bóng đèn bên kia cửa kính chiếu sáng từ đằng sau, khiến cô không tài nào nhìn được nét mặt anh ta, nhưng cô chắc chắn mình không quen biết người này. Anh ta cao ráo và rắn chắc đôi vai rộng bên dưới chiếc áo comlê dự tiệc màu trắng được cắt may hoàn hảo, và anh ta ở gần đến nỗi cô có thể ngửi được mùi nước hoa đàn ông dìu dịu.

“Tôi xin lỗi, tôi không định làm cô giật mình”, anh ta nói và di chuyển đến bên cạnh cô. “Tôi thấy cô ra ngoài này và nghĩ là mình cũng cần chút không khí trong lành. Chúng ta chưa được giới thiệu với nhau nhỉ? Maxwen Benedict.”

“Claire Westhrook”, cô lẩm bẩm đáp lời. Giờ thì cô đã nhận ra anh ta; đúng là họ chưa từng được giới thiệu với nhau, nhưng cô đã nhìn thấy anh ta trong buổi tiệc. Làm sao mà cô bỏ qua anh ta được. Trông anh ta như người mẫu, với mái tóc vàng dày dặn và đôi mắt sống động; Claire nhớ là mình đã nghĩ một người đàn ông có khuôn mặt thế kia đáng lẽ phải thấp bé thì mới công bằng chứ. Thay vào đó anh ta cao và di chuyển duyên dáng đầy nam tính, hút mọi ánh mắt phái nữ về mình. Bất chấp khuôn mặt hoàn hảo như tạc, ở con người này hoàn toàn không có điểm gì ẻo lả; vẻ đẹp của anh ta thuần nét nam tính, và bất kể khi nào nhìn vào một người phụ nữ, ánh mắt anh ta tràn đầy vẻ ngưỡng mộ của đàn ông dành cho đàn bà. Không phải chỉ có phụ nữ đẹp mới được hưởng toàn bộ sự ân cần của anh ta; mọi người phụ nữ, già hay trẻ, xấu hay đẹp đều được anh ta đối xử bằng sự lịch lãm và trân trọng khiến tất thảy đều tan chảy như một quả bóng tuyết dưới ánh nắng mặt trời nóng bỏng.

Nếu anh ta trông chờ cô cũng tan chảy y như những người khác thì sẽ phải thất vọng thôi, cô nghĩ một cách mỉa mai. Jeff đã dạy cô vài bài học đau đớn những anh chàng đẹp trai đỏm dáng, và cô thuộc từng bài một. Kể cả với người đàn ông này cô cũng an toàn, dù năng lượng quyến rũ của anh ta mạnh đến mức như sờ thấy được. Thậm chí anh ta không cần tán tỉnh! Chỉ bề ngoài và nụ cười chói lóa kia cũng làm các cô gái choáng váng, trọng âm Anh quốc thì trí tò mò, và giọng nói trầm của anh ta có tác dụng xoa dịu tinh thần. Craile tự hỏi nếu anh ta có bị tổn thương không nếu cô không thấy ấn tượng chút nào.

“Tôi nghĩ cô có vẻ hơi buồn khi ra ngoài này”, đột nhiên anh ta nói và dựa vào bức tường, hoàn toàn không để ý gì đến màu trắng tinh khôi của chiếc áo comlê. “Có gì không ổn à?”

Lạy Chúa tôi, với từng ấy ưu điểm mà anh ta lại còn nhạy cảm nữa! Claire nhún vai, cố làm dịu âm điệu của mình khi cô trả lời. “Không hẳn. Tôi chỉ không biết phải xử trí ra sao trước một tình huống kỳ quặc.”

“Nếu thế, không biết tôi có giúp gì được không?”, anh ta đề nghị một cách điềm tĩnh, lịch sự và kiềm chế.

Claire ngập ngừng, trong lòng có một chút thích thú bất chấp lý trí của cô. Cô đã nghĩ anh ta là kiểu khéo nói và khó dò, nhưng sự kiểm soát mà cô cảm nhận được nơi anh ta có vẻ hơi khác thường.

“Cảm ơn anh, nhưng không có gì to tát cả”, cô chỉ việc tìm ra cách nào đó để lịch sự ra về mà không khiến bất kỳ ai nghĩ là mình đang tháo chạy. Sự việc không phải tại Jeff; cô đã quên anh từ lâu. Nhưng đứa bé Helene đang mang là một lời nhắc nhở về nỗi đau cô không tài nào quên được, về đứa con mà cô đã mất. Cô đã muốn có con biết nhường nào…

Đằng sau họ, cánh cửa đôi lại mở ra và Claire sững sờ khi Virginia ào đến chỗ họ và tuôn ra một tràng cảm thông giả dối. “Claire yêu quý, mình hết sức xin lỗi! Mình không hề biết Jeff và Helene sẽ có mặt. Lloyd đã mời họ và mình cũng ngạc nhiên kinh khủng y như cậu. Bạn thân yêu, cậu không quá đau khổ đấy chứ? Rốt cuộc bọn mình đều biết cậu đã yêu anh ấy…”

Maxwell Benedict đứng thẳng người bên cạnh cô và Claire cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của anh. Má cô đỏ bừng khi cắt lời để Virginia không thể nói thêm gì nữa. “Thực ra là cậu không phải xin lỗi gì đâu, Virginia. Mình chẳng buồn tí nào cả”. Sự lãnh đạm trong giọng cô hoàn toàn có sức thuyết phục, cho dù đó là lời nói dối trắng trợn. Cô đã chết lặng trong lòng khi nghe nói Helene mang thai, giờ thì hình ảnh người vợ bầu bí đáng yêu một cách lộng lẫy và tràn đầy tự hào của Jeff đang giày xéo trái tim cô. Cô vẫn bị cảm giác mất mát ám ảnh đó là một nỗi đau cô chưa thể chế ngự nổi.

Virginia ngập ngừng, bối rối trước sự hờ hững mà Claire đang thể hiện. “À, nếu cậu chắc là cậu không sao… Mình lại tưởng cậu đang khóc hết nước mắt ở ngoài này trong cô độc.”

“Nhưng cô ấy đâu có ở một mình”, Maxwell Benedict nói thật tự nhiên và Claire giật thót khi cánh tay ấm áp của anh quàng quanh vai. Claire định tránh xa nhưng những ngón tay anh siết lại cảnh báo trên bờ vai trần và cô buộc mình đứng im. “Cô ấy cũng đâu có khóc mặc dù tôi sẵn lòng được chìa vai chia sẻ nếu cô ấy có tâm trạng đó. Sao hả Claire? Em nghĩ mình có muốn khóc không?”

Một phần trong cô không thích cái cách anh ta dễ dàng gọi tên mình khi họ chỉ vừa gặp nhau lần đầu, nhưng phần khác lại biết ơn vì anh ta đang cho cô cơ hội vãn hồi lòng kiêu hãnh và tránh để Virginia biết rốt cuộc âm mưu của cô ta đã thành công, dù không theo kế hoạch đã định. Ngẩng đầu lên với anh như cách cô thường thấy chị gái Martine của mình làm mỗi lần muốn quyến rũ anh chàng nào đó, Claire dành cho anh ta nụ cười rạng rỡ nhất. “Em thích nhảy một điệu hơn.”

“Vậy thì nhảy thôi, cô gái yêu quý. Xin phép cô nhé?”, anh ta lịch sự nói với Virginia, đẩy Claire đi qua vị nữ chủ nhà đang thất vọng và trở vào trong nhà. Sau vài phút yên bình ngoài hiên, bữa tiệc dường như càng ồn ã và đông đúc hơn. Mùi ruợu và hơi người làm cô ngột ngạt, nhưng tiếng nhạc từ dàn âm thanh đã vượt lên trên tiếng cười nói, và họ nhập vào một nhóm người đang cố khiêu vũ ở giữa phòng. Không gian bị hạn chế đến mức thực tế mọi người chỉ có thể đung đưa tại chỗ. Claire định gợi ý là họ nên thôi thì một tay Max đã nắm lấy cô và kéo vào thân hình anh ta bằng tay kia, vậy nên cô quyết định mình sẽ chỉ nhảy một điệu này. Anh ta không ôm cô sát người dù bị đám đông đưa đẩy, và một lần nữa cô lại cảm nhận được sự kiềm chế chặt chẽ dường như ngự trị qua mọi hành động của anh ta. Có lẽ cô đã đánh giá nhầm con người này, Claire trầm ngâm suy nghĩ. Chỉ vì có khuôn mặt đẹp như một bức tượng Hy Lạp mà cô đã lập tức cho rằng anh ta chỉ là một kẻ chơi bời nông cạn, nhưng dân chơi thì không thể có được sự kiểm soát lạnh lùng như thế. Có lẽ cô đã cảm nhận được tính cách bảo thủ kiểu Anh của anh ta.

“Anh đến Mỹ được bao lâu rồi?”, cô hỏi, buộc phải di chuyển lại gần để anh ta nghe được.

Một nụ cười hơi kỳ quái làm cong khuôn miệng đẹp của anh ta. “Sao cô biết tôi không phải dân Texas gốc?”

Cô cười khúc khích, “Chỉ đoán mò thôi mà”.

“Thực ra giọng tôi đã lai rồi. Mỗi khi về quê nghỉ lễ hay đi công tác, gia đình lập tức phàn nàn rằng tôi nói quá chậm.”

Anh ta đã không trả lời câu hỏi của mình, nhưng cô mặc kệ. Dù sao ở đây cũng ồn quá không nói chuyện được. Cô để trí óc mình trượt trở lại tình huống hiện tại và cân nhắc những cách xử lý bớt khó xử cho tất cả mọi người. Cô chắc chắn không muốn làm bẽ mặt Jeff hay Helene; họ cũng chỉ là nạn nhân trong cuộc trả thù của Virginia như cô mà thôi.

Ngay khi vũ điệu kết thúc, ai đó gọi tên Maxwell. Claire lợi dụng lúc anh ta phân tâm để nói “Cảm ơn vì điệu nhảy, anh Benedict” một cách lịch sự và bỏ đi trong lúc anh ta bị một người phụ nữ nhanh nhẹn chặn lại để lôi kéo sự chú ý. Miệng cô khẽ cong lên châm biếm. Hẳn anh ta thấy rất tồi tệ khi cứ bị phụ nữ lao vào như thế; tội nghiệp, có khi anh ta phải khổ sở kinh khủng… Mỗi khi không định lợi dụng điều đó.

Qua khóe mắt, Claire trông thấy Virginia đang theo dõi cô sát sao và thì thầm bàn tán với một cô gái khác, người này cũng nhìn cô một cách tò mò kinh khủng. Mấy bà lắm chuyện! Ngay lúc ấy cô quyết định sẽ đối mặt với tình huống này một cách chủ động. Với cái đầu ngẩng cao và nụ cười trên mặt, Claire đi tới bên Jeff và Helene.

Ngay trước khi đến chỗ họ cô trông thấy Jeff chết lặng và vẻ lo lắng hiển hiện trên mặt; anh đã để ý thấy ánh sáng trong mắt cô và có lẽ đang tụ hỏi liệu cô có định làm ầm lên với màn tình cảm sướt mướt như anh vẫn nhớ rất rõ không. Với nỗ lực đầy quyết tâm, Claire giữ nụ cười trên môi. Rõ ràng cô đã phạm sai lầm khi lảng tránh tiếp xúc với đàn ông trong suốt năm năm kể từ sau cuộc ly dị của họ, trừ những mối quan hệ thông thường nhất - mẹ và chị gái tưởng cô vẫn còn luyến tiếc Jeff, và hẳn nhiên Jeff cũng nghĩ vậy, cùng với Virginia và tất cả những người quen biết cũ của họ. Cô không biết giờ mình phải làm gì, trừ việc cố tỏ ra bình thường và lịch sự, để cho họ thấy việc này thực ra chẳng có nghĩa lý gì với cô.

“Xin chào”, cô vui vẻ nói, chủ yếu là với Helene. “Tôi nghĩ Virginia đã mời cả ba chúng ta để tấu hài cho buổi tối nay, nhưng tôi không định hùa theo cô ta. Chúng ta có nên làm hỏng vở kịch của cô ta không nhỉ?”

Helene rất nhanh trí; cô liền nở nụ cười, “Tôi thì thích làm hỏng bản mặt cô ta hơn; nhưng dù gì chúng ta cũng nên cư xử lịch sự”.

Khi những người khác tiến lại đủ gần để nghe được điều họ đang nói, Claire liền kể về một lần đi mua sắm không thuận lợi, Helen đáp lại với câu chuyện về những lần đấu tranh tư tưởng khi đi mua sắm, đến lúc này thì Jeff cũng đã khôi phục thần trí để tham gia vào cuộc chuyện trò bằng cách hỏi thăm bố mẹ Claire và gia đình chị gái cô. Họ đã lịch sự với nhau tới mức Claire muốn cười phá lên, nhưng đồng thời lại làm cô căng thẳng tới cứng cả họng. Họ sẽ phải diễn màn này đến bao giờ? Lòng kiêu hãnh là một chuyện, đứng đây tán gẫu với Helene, một người phụ nữ càng thêm phần xinh đẹp trong kỳ thai nghén, gần như quá sức chịu đựng của cô.

Rồi bàn tay ấm áp chạm vào hõm lưng cô. Claire ngẩng đầu lên và ngạc nhiên thấy Max Benedict bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh. “Tôi xin lỗi đã bắt em phải đợi”, anh ta dịu dàng xin lỗi. “Em sẵn sàng về chưa, Claire?”

Anh ta nói như thể họ đang có kế hoạch khác, và Claire tuyệt vọng đến mức vội chộp lấy cơ hội thoát thân này. “Tất nhiên rồi Max. Xin giới thiệu với anh, Helene và Jeff Halsey.”

Anh ta giành quyền kiểm soát, lịch lãm chào rồi khẽ nói tên mình, cúi đầu trên tay Helene và bắt tay Jeff. Claire suýt thì phá lên cuời trước cái nhìn đờ đẫn trong đôi mắt xanh xinh đẹp của Helene. Dù cho đang có cuộc hôn nhân viên mãn và đã ở những tháng cuối của thai kỳ nhưng cô vẫn không miễn nhiễm được sức hút của Max Benedict Rồi anh ta liếc đồng hồ và lầm rầm, “Chúng ta thực sự phải đi rồi, cưng ạ”.

“Đi” chính xác là việc Claire muốn làm. Cô gắng gượng cười lần nữa khi lắng nghe Max nói những câu lịch sự, rồi bàn tay anh ta lại ấn lên lưng cô trong lúc đi cùng tới phòng ngủ, nơi cô đã để lại chiếc túi nhỏ của mình. Cô lôi nó lên từ một đống túi, khăn ren, vài chiếc áo mưa không có gì hấp dẫn và vài chiếc áo khoác lông chồn. Anh đứng ở ngưỡng cửa chờ cô. Max không nói gì và Claire không đọc được điều gì trong biểu cảm của anh ta. Tại sao anh ta lại cứu cô? Chẳc chắn đó là một hành động cố ý, nhưng cô không nghĩ ra nổi một lý do vì sao anh ta phải nhọc công thế. Rốt cuộc, họ là những kẻ hoàn toàn xa lạ; cuộc nói chuyện ngắn ngoài hiên không đủ để tạo một mối quen biết xã giao. Cô cảm thấy có chút cảnh giác với anh ta và mọi tuyến phòng ngự sẵn sàng hướng lên phía trước.

Nhưng trước hết cần đi khỏi đây và việc đó là ưu tiên số một ngay lúc này. Còn cách nào tốt hơn là làm việc đó cùng với người đàn ông hấp dẫn nhất cô từng gặp? Rốt cuộc thì những anh chàng đẹp trai, quyến rũ cũng đâu có nhiều tác dụng lắm; họ vốn không thể tin tưởng được trong chuyện chung sống lâu dài, nhưng để gây ấn tuợng thì rất tuyệt.

Một nụ cười giễu cợt hiện trên làn môi một cách hoàn hảo, như thế anh ta đọc được suy nghĩ của cô. “Ta đi chứ?”, anh ta hỏi, giơ bàn tay ra phía trước.

Cô tay trong tay rời bữa hệc cùng Max, nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ cô liền bước khỏi tầm với của anh ta. Đèn đường trải ánh sáng bàng bạc xuống bãi cỏ và một loạt xe ô tô đỗ trên đường dẫn vào nhà và trên phố, làm mờ đi hình ảnh những ngôi sao nhạt nhòa đang nhấp nháy trên bầu trời. Đêm đầu xuân ấm áp và ẩm ướt như báo hiệu mùa mởi bằng một đợt nóng hào phóng, quyết tâm quét sạch những hơi lạnh cuối cùng của mùa đông. Một chú chim e thẹn hót trên cây rồi rơi vào im lặng khi bị tiếng bước chân họ trên vỉa hè làm phiền.

“Đồ quái ác đó đã cố tình dựng lên chuyện này phải không?”, anh ta hỏi bằng giọng bình tĩnh và lãnh đạm đến mức trong một giây Claire đã không chắc có đúng mìnhn ghe thấy chất thép trong câu hỏi ấy không. Cô nhìn lên và thấy mặt anh ta thoáng bị lay động bởi sự tức giận và quyết định là mình đã không nhầm.

“Chuyện hơi khó xử, nhưng không đến nỗi bi kịch”, cuối cùng cô nói, không sẵn lòng chia sẻ với người lạ này một chút tâm trạng thật sự nào của mình. Cô chưa bao giờ có khả năng để người khác đi vào tâm trí mình; chuyện càng đau lòng thì cô càng giấu kỹ đằng sau những nụ cười vô nghĩa và sự lảng tránh vô cảm khó lòng lay chuyển nổi. Đó đã là phần tính cách mà từ hồi Claire còn bé đã khiến mẹ cô phải giận dữ và thất vọng, bởi bà đã luôn mong mỏi đứa con út noi gương người chị gái, một cô gái rạng rỡ, xinh đẹp và tài năng tới mức có thể làm tan chảy cả đá với nụ cười tỏa nắng của mình. Nhưng bà càng cố gắng thúc ép Claire thoát ra khỏi tình trạng trốn tránh của mình. Nhưng bà càng cố gắng thì Claire lại càng tháo chạy xa hơn, cho đến khi cuối cùng Alam Westbrook cũng phải bỏ cuộc.

Bỗng nhận ra đầu óc mình lại đang lơ đãng đi đến đâu đó khi thấy hai người chợt im lặng, Claire ngừng bước và giơ tay ra. “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, anh Benedict. Rất vui được gặp anh”, giọng cô lịch sự nhưng dứt khoát, cho thấy rõ là cô coi buổi tối nay đến đây là kết thúc.

Anh ta cầm lấy tay cô nhưng không bắt. Thay vào đó những ngón tay anh ta quấn quanh tay cô nhẹ nhàng, ấm áp, một sự đụng chạm không đòi hỏi được đáp lại “Em có sẵn lòng ăn tối với tôi ngày mai không, Claire?”, anh ta hỏi rồi nói thêm, “làm ơn đi nhé”, như thể đã cảm nhận được lời từ chối cô sắp sửa nói ra.

Claire do dự, hơi lay động trước từ “làm ơn” kia, cứ như là anh ta không biết mình gần như có thể mời bất kỳ người phụ nữ nào anh ta muốn, vào bất cứ thời điểm nào. Gần như thôi. “Cảm ơn anh, nhưng tôi không đi được.”

Chân mày Max khẽ nhướng lên và cô trông thấy đôi mắt sống động của anh ta lâp lánh. “Em vẫn còn tơ tưởng đến chồng cũ đấy à?”

“Đấy không phải việc của anh, anh Benedict.”

“Một phút trước em đâu có nói thế. Tôi tưởng em đã nhẹ nhõm vì tôi can thiệp vào một chuyện mà lúc này lại thành ‘không phải việc của tôi’ đấy chứ”, anh ta nói mát.

Claire ngẩng đầu lên và rút tay về. “Đến giờ phản pháo đấy à? Tốt thôi. Và không, tôi không còn yêu Jeff.”

“Tốt. Vì tôi không thích có đối thủ.”

Claire nhìn anh ta một cách khó tin rồi cười phá lên. Cô không muốn đề cao câu tuyên bố vừa rồi bằng cách thách thức; anh ta tưởng cô là loại người gì, kẻ ngu ngốc nhất trần đời à? Cô đã từng một lần bị như thế, nhưng sẽ không có lần sau đâu.

“Tạm biệt anh Benedict”, cô nói bằng giọng đuổi khéo và đi đến chỗ ô tô của mình.

Khi Claire đưa tay ra để mở cửa xe, cô thấy một bàn tay dài và rám nắng đã đặt ở đó. Anh ta mở cửa xe cho cô và Claire khẽ lẩm bẩm câu cảm ơn trước khi ngồi vào xe và lấy chìa khóa ra khỏi túi.

Anh ta chống một tay lên nóc xe và cúi xuống, đôi mắt màu ngọc lam nheo lại, tối sẫm như đại dương.

“Ngày mai tôi sẽ gọi cho em, Claire Westblook”, Max nói bằng giọng lãnh đạm và tự tin cứ như là cô chưa từng từ chối anh ta vậy.

“Anh Benedict, tôi đã cố không tỏ ra thô lỗ, nhưng tôi không quan tâm đến anh.”

“Tôi có tem đảm bảo”, anh ta đáp lời một chút hóm hỉnh khẽ làm cong khuôn miệng và bất chấp bản thân Claire thấy mình đang nhìn chằm chằm vào môi anh ta, gần như bị thôi miên bởi vẻ gợi tình hoàn hảo của nó. “Tôi đã tiêm phòng đầy đủ, có tư cách khá tốt. Tôi không bị cơ quan hành pháp nào truy nã, chưa từng kết hôn và đối xử tốt với bọn trẻ con. Em có cần thư giới thiệu nữa không?”

Một tràng cười ấm áp nổ ra bất chấp sự kiềm chế của Claire. “Còn dòng dõi của anh có ấn tượng không?”

Max cúi người qua cánh cửa mở và mỉm cười với cô không chê vào đâu được. Chúng ta có thể bàn về nó trong bữa tối ngày mai được không?”

Có một chút yếu lòng kỳ lạ nẩy nở bên trong Claire. Dù không quá chú tâm nhưng đã từ lâu Claire nhận ra mình rất cô đơn. Ăn tối với anh ta thì có hại gì nào? Chắc chắn cô sẽ không phải lòng anh ta - họ sẽ nói chuyện và cười đùa thưởng thức một bữa ăn ngon và có lẽ cô sẽ có thêm một nguời bạn.

Cô do dự một thoáng nữa rồi đầu hàng. “Thôi được. Tôi đồng ý cảm ơn anh.”

Giờ thì anh ta cười rõ tươi, hàm răng trắng sáng lấp lánh. “Phải nhiệt tình thế chứ! Cô gái yêu quý, tôi hứa với em sẽ cư xử chừng mực hết sức. Tôi sẽ đón em ở đâu và lúc mấy giờ đây? Tám giờ nhé?”

Họ đồng ý với nhau về thời gian và Claire chỉ cho anh đường đến căn hộ của mình. Một lát sau cô lái xe đi, và đến khi dừng lại ở cột đèn giao thông đầu tiên cô đã phải chau mày kinh ngạc. Tại sao cô lại đồng ý đi chơi với anh ta? Cô đã thề sẽ tránh xa loại người ấy như tránh tà, vậy mà anh ta lại thản nhiên lượn quanh những lớp bảo vệ và khiến cô cười và cô lại thấy mình thích anh ta nữa chứ. Có vẻ như anh ta không quá đề cao bản thân, một đặc tính sẽ khiến cô bỏ chạy cật lực ngay lập tức. Anh ta cũng đã thể hiện lòng tốt khi nhảy vào cứu cô…

Anh ta đủ sức hủy hoại sự thanh thản trong tâm hồn cô.

Trước lúc vào trong căn hộ của mình, Claire đã quyết định sẽ hủy cuộc hẹn, nhưng ngay khi đóng cửa và khóa lại, sự im lặng trống rỗng trong các phòng ùa đến, làm cô choáng ngợp. Cô đã không chịu nuôi mèo, cảm thấy việc đó chẳng khác nào quảng cáo cho nỗi cô đơn của mình, nhưng giờ cô ước gì mình có một con vật cưng nào đấy, bất kỳ con nào, để mừng cô về nhà. Con chó, con mèo không bao giờ quan tâm đến chuyện cô có xứng với các kỳ vọng hay không. Một cái bụng no căng, một chiếc giường ấm áp và ai đó để gãi tai là tất cả những gì chúng cần. Nhắc đến đó mới thấy, cả con người cũng chỉ cần đến thế, Claire mệt mỏi nghĩ. Thức ăn, chốn nương thân và tình thương.

Tình thương. Cô đã có thức ăn và chỗ ở, mọi biểu hiện vật chất của một xuất thân từ gia đình trung lưu khá giả. Cô cũng đã được yêu thuơng, nhưng đó chỉ là những mảnh tình yêu nhỏ bé vô tư, mẻ ra từ khối tình yêu vĩ đại bố mẹ dành cho chị Martine. Claire thậm chí không thể trách họ; Martine quá hoàn hảo. Các cô chị gái khác có thể vì thế mà lên mặt với đứa em nhỏ luôn e thẹn, nhút nhát của mình, nhưng Martine luôn tử tế, và kiên nhẫn với Claire, thậm chí đến giờ vẫn còn lo lắng cho cô. Bất kể chị có bận bịu như thế nào vì công việc luật sư, vì những đứa con hiếu động được yêu chiều hay, vì người chồng cũng bận rộn y như vậy đi nữa thì chị luôn có thời gian gọi cho Claire ít nhất hai lần một tuần. Thế nhưng, nơi nào đó trong lòng Claire vẫn luôn khó chịu trước sự thiên vị quá rõ ràng của bố mẹ dành cho Martine. Cô nhớ hồi nhỏ đã từng nhìn vào gương và tự hỏi mình bị làm sao. Nếu cô xấu xí hay có tính cách khó chịu thì ít nhất đó cũng là một lý do để cô không được lòng bố mẹ. Nhưng mặc dù không đẹp như chị Martine, cô cũng khá xinh xắn và đã cố hết sức làm mọi người hài lòng, cho đến khi cô nhận ra “hết sức” cũng vẫn không đủ và bắt đầu trốn tránh. Đó chính là khiếm khuyết của cô: Đơn giản là cô không đạt. Chị Martine rất đẹp; Claire thì chỉ xinh xắn. Martine là một đứa trẻ vui vẻ và hướng ngoại; Claire lại thiên về nhũng giọt nước mắt không lời giải thích và lảng tránh mọi người. Martine có năng khiếu, chị chơi piano rất giỏi và là một sinh viên nghệ thuật xuất sắc;

Claire không chịu học bất kỳ thể loại âm nhạc nào và thường trốn đi cùng với một cuốn sách. Martine thông minh và giàu tham vọng; Claire cũng sáng dạ nhưng không nỗ lực hết mình. Martine cưới một vị luật sư trẻ đẹp trai và cũng giàu tham vọng như chị, cùng mở văn phòng luật với anh ta và có hai đứa trẻ hạnh phúc tuyệt vời; Claire cũng đã kết hôn với Jeff - lần duy nhất trong đời cô từng làm hài lòng mẹ - nhưng cuộc hôn nhân đã đổ vỡ.

Giờ đây, sau năm năm, Claire đã nhìn thấu cuộc hôn nhân của mình và nguyên nhân rạn vỡ. Thành thực mà nói phần lớn là lỗi tại cô. Cô đã quá sợ rằng mình sẽ không đạt được những kỳ vọng của mọi người với tư cách bà Jefferson Halsey tới mức lúc nào cũng phải quay như chong chóng cố trở thành nữ chủ nhân hiếu khách nhất, người nội trợ hoàn hảo nhất, thời trang nhất và cô đã ép bản thân căng thẳng tới mức không còn lại gì cho Jeff. Đầu tiên anh chịu đựng; rồi khoảng cách giữa họ tăng dần cho đến khi đôi mắt anh bắt đầu lang thang… Và dán chặt vào Helene. Cô ta là một phụ nữ xinh đẹp, lớn tuổi hơn Claire và đầy tự tin. Lúc ấy chỉ vì Claire mang thai một cách bất ngờ nên hai người mới không ly dị ngay. Công bằng mà nói, Jeff đã rất dịu dàng và tử tế với Claire cho dù việc cô mang thai cũng đồng nghĩa với việc anh phải chấm dứt quan hệ với Helene. Anh yêu Helene, nhưng Claire là vợ và đang mang đứa con của anh, vì thế anh không thể hủy hoại cô bằng cách yêu cầu ly dị.

Rồi cô sảy thai. Anh đã chờ đến khi sức khỏe của cô hoàn toàn bình phục mới nói rằng mình muốn dọn đi. Cuộc chia tay đã làm nửa thành phố Houston thất vọng vì thiếu hẳn tính cay nghiệt. Claire biết là mọi chuyện đã kết thúc từ trước khi cô mất con. Họ ly dị một cách êm thấm, Jeff cưới Helene ngay khi được luật pháp chấp thuận và trong vòng một năm cô ta đã cho anh một đứa con trai. Giờ cô ta lại đang mang thai lần nữa.

Claire rửa mặt, đánh răng và trèo lên giường, cầm cuốn sách trên bàn cạnh giường lên, cố không nghĩ về đứa bé cô đã mất. Đó đã là chuyện quá khứ, cũng như cuộc hôn nhân của cô, và thực sự thì vụ ly dị là điều tốt đẹp nhất từng đến trong đời cô. Nó đã buộc cô phải tỉnh mộng và nhìn lại bản thân thật kỹ. Cô đã phí hoài cả đời cố làm vui lòng tất cả những người xung quanh chứ không phải chính mình. Cô sẽ là chính mình, và trong năm năm qua, cô đã làm được. Về cơ bản cô hài lòng với cuộc sống đang tạo dựng cho riêng mình. Cô có việc làm tốt; đọc sách bất cứ lúc nào và bao nhiêu tùy thích. Cô nghe những loại nhạc mình thích. Giờ đây cô gần gũi với Martine hơn bất kỳ lúc nào trong đời, bởi Claire không còn cảm thấy bị chị gái đe dọa nữa. Thậm chí cô cũng có quan hệ tốt đẹp hơn với bố mẹ… Cô chỉ ước giá mà mẹ thôi ép mình “tìm lấy một chàng trai trẻ tử tế và ổn định” thôi.

Claire ít khi đi chơi cô không thấy làm thế có lợi gì cả. Cô cũng không muốn ổn định với một cuộc hôn nhân nửa vời nào đó dựa trên những lợi ích chung, và cô chắc chắn không phải loại người truyền cảm hứng cho một đam mê bỏng cháy. Cô đã học được cách kiềm chế và làm sao để bảo vệ mình. Nếu điều đó có làm cho cô có vẻ lạnh lùng và kém nhiệt tình đi nữa thì cũng chẳng sao. Như thế vẫn còn hơn là mở lòng để rồi phải đón nhận nỗi đau đớn vô bờ của việc bị ruồng bỏ.

Đó là cuộc đời cô đã chọn và tự xây dựng cho mình; vậy thì tại sao cô lại phải chấp nhận lời mời ăn tối của anh chàng Max Benedict ấy? Bất chấp khiếu hài hước, anh ta vẫn là một tay chơi, anh ta không có chỗ trong đời cô. Cô nên lịch sự nhưng kiên quyết hủy cuộc hẹn của họ. Claire đóng sách lại vì chẳng thể đọc nổi dòng nào; khuôn mặt đẹp trai của Maxwell Benedict cứ lượn lờ trên trang sách. Đôi mắt nâu của Claire tràn ngập nỗi bất an khi cô tắt đèn và kéo chăn lên đắp. Mặc cho bản năng đang kêu gào cảnh báo, cô vẫn biết rằng mình sẽ không hủy hẹn.

Max ngồi trong phòng khách sạn của mình, đôi chân gác lên bàn với một bình cà phê đặt bên cạnh khuỷu tay. Cặp lông mày của anh chau lại trong lúc đọc một bản báo cáo dày vừa nhận được trong thư. Ngón trỏ dài khẽ day bên lông mày trái trong lúc đọc; tốc độ đọc của anh nhanh khác thường và phút chốc đã sắp xong. Lơ đãng vươn tay ra lấy bình cà phê, cái chau mày của anh chuyển thành bực dọc khi Max nhận ra chiếc bình đã gần cạn. Anh đặt nó lên khay và đẩy nó sang một bên. Cà phê! Anh đã trở nên nghiện thứ đố uống này, lại một thói quen khác của người Mỹ đã lây nhiễm sang anh.

Max nhanh chóng đọc nốt bản báo cáo và vứt nó sang bên. Đôi mắt anh nheo lại chỉ còn bé tí. Anson đã nhận được những thông tin ám chỉ một công ty khác đang đeo đuổi Hợp kim Bronson. Điều này đã là một sự việc khó chịu, nhưng đáng ngại hơn là có những lời đồn công ty này liên quan đến người Trung Quốc. Nếu lời đồn đoán là sự thật thì có vẻ như Bronson đã phát triển được một loại hợp kim với trọng lượng nhẹ và gần như không thể phá hủy, cao cấp hơn loại hợp kim dùng cho các máy bay dò thám rất nhiều. Cho đến nay bản thân loại hợp kim này chỉ tồn tại trong những lời đồn thổi - chưa ai công bố điều gì và nếu có phát triển được nó thật thì Sam Bronson cũng đang giữ bí mật. Thế nhưng những lời đồn này cứ đuợc lặp đi lặp lại.

Anh không thích như thế. Bất kỳ một động thái nào của các công ty khác cũng buộc anh phải tiến công, có lẽ còn trước khi anh kịp chuẩn bị sẵn sàng, mà như thế lại tăng khả năng hỏng chuyện. Max không định thất bại. Anh căm ghét sự thất bại; bản tính anh quá mãnh liệt và cực kỳ thận trọng, thế nên anh không chấp nhận điều gì khác ngoài chiến thắng tuyệt đối, trong mọi việc anh nhúng tay vào.

Max lại cầm bản báo cáo lên và đọc lướt qua lần nữa, nhưng anh cho phép suy nghĩ của mình lan man một chút. Cô gái Claire Westhrook ấy… Cô ta không giống như anh đã mường tượng. Anson đã nghĩ cô ta có thể là mắt xích yếu nhất và Max đã lạnh lùng trông đợi rằng mình sẽ quyến rũ cô ta một cách dễ dàng như bao phụ nữ khác. Thế nhưng chuyện lại không như tưởng tượng. Cô ta lãnh đạm và bình tĩnh quá sức thận trọng và kém nhiệt tình. Kể cả khi cô ta đã chấp nhận lời mời ăn tối của anh, Max vẫn có ấn tượng là cô ta làm thế vì có lý do riêng.

Đôi mắt anh nheo lại. Kể từ khi đến tuổi trưởng thành, nữ giới dường như bị khuất phục dưới chân anh. Max tán thưởng phái đẹp, hưởng thụ họ, khao khát họ nhưng họ đến với anh quá dễ dàng. Đây là lần đầu tiên một người phụ nữ nhìn anh với biểu cảm lạnh lùng và trống rỗng rồi quay đi mà hoàn toàn không bận tâm gì, và anh không thích như thế. Anh vừa khó chịu và vừa bị thách thức nhưng đáng lẽ ra anh không được có cả hai phản ứng trên. Đây là việc làm ăn. Anh sẽ dùng sức hút của mình để lấy được thông tin cần thiết mà không có chút băn khoăn nào cạnh tranh trên thương trường cũng là chiến tranh, bất chấp cái vẻ ngoài hào nhoáng của những bộ comlê ba mảnh và các cuộc họp hội đồng quản trị. Nhưng quyến rũ không nằm trong kế hoạch của anh, vì thế sự thu hút của Claire với anh là điều hoàn toàn không mong đợi. Anh không dám phân tâm lúc này. Anh cần phải tập trung vào công việc trước mắt, lấy thông tin nhanh nhất có thể và hành động.

Max đã biết mình có bản năng giới tính rất mạnh, nhưng trước đây những ham muốn và phản ứng xác thịt luôn được cái đầu lạnh như đá của anh kiểm soát chặt chẽ. Anh làm chủ bản ngã, chứ không phải ngược lại. Đó là một phần trong tính cách của anh; mẹ thiên nhiên đã ban tặng anh cả trí tuệ tuyệt đỉnh lẫn ham muốn nhục dục khiến bất kỳ người đàn ông nào kém trí hơn sẽ phải quỵ ngã, nhưng anh rất thông minh còn lý trí thì rất mạnh mẽ và tập trung tới mức điều khiển được cả ham muốn xác thịt anh chưa khi nào buông lơi dây cương đối với phần bản chất hung hăng ấy của mình. Sự quan tâm không mong đợi với Claire Westhrook khiến anh vừa tức giận vừa bối rối. Điều đó hoàn toàn không ổn trong tình hình này.

Cô xinh, nhưng anh đã có những người đàn bà đẹp hơn nhiều. Cô không hưởng ứng, tán tỉnh hay theo bất cứ một cách nào khác cho thấy rằng cô bị anh hấp dẫn. Điểm nổi bật duy nhất nơi cô là đôi mắt, nó vừa to vừa có màu nâu mượt như nhung. Anh không có lý do gì để nghĩ mãi về cô ta, thế nhưng Max không thể gạt bỏ cô ra khỏi tâm trí.

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: Nhà xuất bản Văn học, 2014
https://www.dtv-ebook.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 8 tháng 2 năm 2023