Người đánh xe ngựa có quan điểm của riêng mình. Có lẽ đó là quan điểm nhất quán hơn quan điểm của người nào đi theo tiếng gọi của bất cứ ai. Ngồi chót vót trên chiếc ghế đung đưa của chiếc xe ngựa, người đánh xe nhìn xuống những người bà con của mình, trông họ như những du mục, dứt khoát là thế trừ phi họ có ý muốn di cư. Anh ta là Jehu 1 và bạn là hàng hóa vận chuyển trên đường. Dù cho bạn là Tổng thống hay là một kẻ lang thang, anh ta chở bạn để lấy tiền. Anh ta đưa bạn lên xe, vung roi quất, làm các đốt xương sống của bạn lung lay nhẹ và đặt bạn yên vị trên xe.
Đến lúc trả tiền, nếu bạn tỏ ra đã quen với số tiền mà mình phải trả theo đúng luật, bạn sẽ nhận ra sự khinh bỉ là gì; nếu bạn thấy mình để quên quyển sổ ghi trên xe, bạn sẽ phải nhận ra sự yếu đuối của Dante khi ông tưởng tượng ra mình đi qua địa ngục 2.
Thật ra đâu có gì là quá đáng khi ta nói người đánh xe có mục đích nhất quán và nhân sinh quan cuộc sống tập trung là kết quả của việc làm ra chiếc xe dị biệt. Đấu sĩ ngồi chót vót như thần Jupiter 3 ngồi trên chiếc ghế không chia sẻ với ai, nắm giữ vận mệnh của bạn giữa hai chiếc dây da không bền. Bạn ngồi ở bên trong như một con chuột bị mắc bẫy, bất lực, trông đến nực cười, tù hãm, bập bềnh như một hình viên quan lại đồ chơi – bạn là người mà viên quản gia phải cúi rạp xuống đất rắn chắc mà lạy lục, vậy mà bạn phải ngửa mặt kêu rít lên qua khe hở trong chiếc quan tài để bày tỏ một cách yếu ớt nguyện vọng của mình.
Rồi ngồi trong xe, bạn đâu có phải chỉ là một hành khách, bạn còn là những thành phần chứa trong xe. Bạn là thứ hàng hóa ngoài biển, và là ‘tiểu thiên sứ ngồi chót vót’ mà vẫn nhớ thuộc lòng số nhà và tên phố của Davy Jones 4.
Một tối có tiếng ồn ào vui vẻ trong ngôi nhà gạch cho thuê to bự, cách quán Cà phê Gia đình của McGary một nhà. Tiếng ồn dường như toát ra từ những căn hộ của gia đình nhà Walsh. Vỉa hè bị ứ lại do có vô khối hàng xóm đủ loại người, chốc chốc họ lại phải dẹp lối cho một người vội vã chở hàng của nhà McGary đến cho ngày vui đó. Những người đứng trên vỉa hè bàn tán và thảo luận, chẳng hơi đâu đi bác bỏ tin cô Norah Walsh sắp lấy chồng.
Lúc đến cao trào thì cả vỉa hè hào hứng hẳn lên khi những người mua vui xuất hiện. Những vị khách không mời mà đến trà trộn vào đám đông, rồi những tiếng cười nói vui vẻ vang lên trên không gian ban đêm, những tiếng chúc mừng và những tiếng không sao phân loại được phát ra từ những vật lễ từ cửa hàng McGary cho buổi hôn nhân.
Sát ngay lề đường là chiếc xe của Jerry O’Donovan. Người ta gọi là Jerry Cú Vọ. Giữa đám đông xô đẩy nhau ồn ào vẫn nhìn thấy chiếc mũ cao của Jerry, vì sương gió của năm tháng làm cho tơi tả. Cái mũi của anh ta trông như củ cà rốt, chiếc áo khoác xanh có cúc đồng nổi bật gần cửa hàng của nhà McGary. Rõ ràng là anh ta đã lợi dụng được những chức năng của chiếc xe và nó lại đang chở “hàng”. Không biết từ đâu giữa đám đông ngoài đường phố hoặc giữa dòng khách bộ hành thưa thớt kia xuất hiện một thiếu nữ đang bước nhanh đến đứng bên cạnh chiếc xe. Cặp mắt cú vọ lành nghề của Jerry phát hiện ra ngay sự chuyển động đó. Hắn ta nghiêng ngay chiếc xe sang một bên, hất đến ba bốn người đứng xem và cả bản thân hắn. Hắn vội lấy tay nắm lấy vòi máy nước và giữ thăng bằng.
- Xin mời cô lên xe – Jerry nói, chấn chỉnh lại người ngợm.
Người thiếu nữ bước lên xe, cửa đóng sầm lại. Jerry vung chiếc roi lên không khí quất vun vút; đám đông đứng gần ống máng nước chạy tản ra và chiếc xe ngựa đẹp lao vút qua thành phố.
Khi con ngựa tăng tốc, Jerry liền bật nắp xe lên và gọi với xuống xe qua khe hở, tiếng nghe như chiếc đĩa hát bị rạn cố thật ngọt ngào:
- Thưa cô, cô định đi đâu ạ?
- Tùy anh, đi đâu mà anh thích – Tiếng trả lời vang lên, nghe du dương, thật mãn nguyện.
“Chắc cô nàng muốn đi chơi cho sướng đây” – Jerry nghĩ vậy, nên hắn mới gợi ý:
- Thưa cô, ta đi chơi vòng quanh công viên nhé. Tại đó mát mẻ, dễ chịu lắm.
- Tùy anh mà – Người đẹp trả lời, nghe thật sướng.
Chiếc xe tiến về Đại lộ Năm và phóng nhanh qua con phố hoàn hảo đó. Jerry lúc lắc, đung đưa người trên chiếc ghế. Chất rượu uống ở cửa hàng McGary lúc này nổi lên, khiến cho đầu hắn trở nên hăng hơn. Hắn cất tiếng hát một bài ca cổ lỗ của Killisnook và vung chiếc roi da như một chiếc gậy chỉ huy dàn nhạc.
Bên trong xe người đẹp ngồi thẳng người trên chiếc ghế đệm, hết nhìn sang phải lại nhìn sang trái và những bóng đèn và nhà cửa. Thậm chí trong cái bóng của chiếc xe ngựa, hai mắt nàng sáng lên như những vì tinh tú trong ánh hoàng hôn.
Khi chiếc xe đến phố Năm Mươi Chín, đầu Jerry trôi bồng bềnh và anh ta thả giãn dây cương ra. Nhưng con ngựa lại rẽ vào và phóng qua cổng công viên, rồi bắt đầu chạy một vòng quen thuộc xưa vào ban đêm. Rồi người đẹp ngả người ra sau, ngây ngất, hít thật sâu mùi hương cỏ, lá và hoa trong lành. Rồi con vật khôn ngoan thông tỏ đường đã rẽ về bên phải.
Thói quen cũng đã chống lại một cách thành công cơn buồn ngủ mỗi lúc một tăng của Jerry. Hắn nhấc nắp xe lên và hỏi một câu mà anh đánh xe ngựa nào cũng hỏi trong công viên:
- Cô có muốn dừng chân bên Sòng Bạc không? Giải khát và nghe nhạc mà. Ai cũng dừng chân mà.
- Nghe được đấy – Người đẹp nói.
Họ dừng xe trước lối ra vào Sòng Bạc. Cửa chiếc xe mở toang và người đẹp đi thẳng vào sàn bạc. Ngay lập tức nàng bị cuốn vào giữa cái mớ bòng bong gồm tiếng nhạc nghe mê mẩn cả người và lóa cả mắt trước ánh đèn và màu sắc. Có ai đó nhét vào tay nàng một tấm thiếp trên có in số – 34. Nàng nhìn quanh và thấy chiếc xe của mình đỗ cách đó vài chục thước giữa muôn vàn những chiếc xe khác, đủ loại, xe ngựa cũng có, mà xe cơ giới cũng có. Rồi một anh chàng trong chiếc áo sơ mi được hồ cứng đang nhảy nhót đến trước mặt nàng, tiếp đến nàng ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ bên lan can, trên có một cây nhài leo.
Dường như có lời mời chào mà không nói ra; nàng mới lục trong túi mỏng dính thấy còn vài đồng xu, yên tâm là có thể gọi được một cốc bia. Sau đó nàng ngồi nhâm nhi uống cạn cốc bia – một cuộc sống mới hình thành, mang lại cho nàng một màu sắc mới tại lâu đài thần tiên trong một cánh rừng kì diệu.
Ngồi bên năm mươi cái bàn là các chàng hoàng tử và nàng công chúa xúng xính trong các bộ lụa là, châu báu có trên đời này. Thi thoảng lại có một người nhìn xoi mói vào người đẹp Jerry. Họ phát hiện ra một nhân vật xấu xí trong bộ quần áo bằng lụa hồng mỏng tang, chỉ dùng làm ‘khăn quàng cổ’ và một bộ mặt xấu xí mang vẻ mặt yêu cuộc sống mà đến các bà hoàng cũng phải ghen tị.
Đã nửa đêm. Đám quý tộc thấy thưa dần, đứng lên khỏi những chiếc ngai để ngoài trời, rồi rào rào lên xe sang trọng và phi thẳng. Âm nhạc lắng dần. Đám hầu bàn thu dọn khăn gần đến bàn mà nhân vật xấu xí kia đang ngồi một mình.
Người đẹp của Jerry đứng dậy và giơ tấm thiếp có đánh số:
- Liệu có gì nữa ghi trên tấm vé này không? – Nàng hỏi.
Người hầu bàn nói đó là chiếc vé xe của nàng và nàng phải đưa nó cho người đứng gác ở lối vào. Người này cầm lấy và gọi số. Chỉ còn có ba xe ngựa đứng thành hàng. Một người đánh xe tiến đến và đánh thức Jerry đang yên giấc nồng trong xe. Hắn văng tục, rồi trèo lên ghế và lái chiếc xe đến chỗ bến đợi. Người đẹp bước lên xe và chiếc xe phóng thẳng vào trong công viên lạnh ngắt qua những con đường tắt ngắn nhất về nhà.
Chợt một mối nghi ngờ mang máng hiện lên trong đầu mông muội của Jerry. Như nhớ ra đôi điều, hắn dừng xe lại, nâng cái nắp xe lên và nói vọng vào thật to qua khe hở, nặng trình trịch như búa tạ:
- Hãy trả tôi bốn đô la trước khi đi tiếp. Chị có tiền không?
- Bốn đô la! – Người đẹp cười khẽ – Trời ơi, không có đâu. Tôi chỉ còn có vài xu thôi.
Jerry đóng nắp xe lại và quất roi vào con ngựa được nuôi bằng yến mạch. Tiếng vó ngựa nghe ngột ngạt, nhưng không nhấn chìm được tiếng báng bổ của hắn. Hắn văng ra những tiếng chửi nghe tắc nghẹn lên bầu trời đầy sao. Hắn vung chiếc roi một cách bực tức vào những chiếc xe đi ngang qua; dọc đường hắn vung vãi những tiếng thề bồi, chửi rủa nghe dữ dằn, khiến cho anh lái xe tải đang bon bon trên đường về nhà nghe thấy cũng cảm thấy xấu hổ.
Đến ngôi nhà có những ngọn đèn xanh bên cạnh hàng hiên, hắn cho xe dừng lại. Hắn mở toang cửa xe ra và ngã loạng choạng.
- Xin xuống xe đi cho tôi nhờ – Hắn nói một cách thô lỗ.
Người đẹp của hắn tiến lại, trên khuôn mặt xấu xí vẫn còn đọng nụ cười mơ mộng ở trong sòng bạc. Jerry cầm lấy tay nàng và dẫn nàng đến đồn cảnh sát. Một viên thượng sĩ cảnh sát có bộ ria bạc nhìn háo hức ngang qua bàn. Anh ta và người đánh xe ngựa không lạ gì nhau.
- Thưa ông thượng sĩ – Jerry cất tiếng phàn nàn nghe khàn khàn, tuyệt vọng và dữ dội – Tôi có người đẹp đây để…
Jerry ngừng lời. Hắn ta lấy bàn tay đỏ, nhiều chỗ u lên cắt ngang qua lông mày. Hơi men của cửa hàng nhà McGary đã bay dần.
- Một người đẹp, thưa thượng sĩ – Hắn nói tiếp, cười nhăn nhở – mà tôi muốn giới thiệu với thượng sĩ. Đó là vợ tôi mà tôi mới lấy ở nhà ông già Walsh vào tối nay. Chúng tôi đã có lúc thật nực cười đấy. Nào Norah, hãy bắt tay ông thượng sĩ đây đi, rồi chúng ta còn về nhà.
Trước khi bước lên xe, Norah thở dài não nuột.
Chú thích:
(1) Jehu là vua Do Thái nổi danh về những trận tấn công ác liệt bằng xe hai bánh, ý nói ở đây là người đánh xe nhanh.
(2) Dante Alighieri (1265-1321), nhà thơ Italia nổi tiếng với ‘La Davina Commedia’ (Thần khúc) kể về chuyến đi của ông qua địa ngục.
(3) Đây còn nói đến đó là Sao Mộc, hành tinh lớn nhất của Hệ Mặt Trời.
(4) Davy Jones là nhân cách hóa đáy biển
Nguồn: Lê Hà - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 4 tháng 4 năm 2020