Vòng Hoa Cúc

sharon bolton

dịch giả: ngụy thanh tuyên

MỞ ĐẦU - Chương 1

Dành tặng các chị em trong Câu lạc bộ Sách Tất Xanh,

những người đã khích lệ, động viên tôi ngay từ khi bắt đầu.

Vòng hoa cúc là một tác phẩm giả tưởng. Trong một vài trường hợp cụ thể, tên những tòa báo và tạp chí có thật ngoài đời đã dược sử dụng như các công cụ văn chương, tuy nhiên, các tiêu đề, tện Gác nhà báo và nội dung các bài báo trọng tạc phẩm toàn bộ đều do hư cấu nên. Những bài báo, nhà báo và-tất cả, những tên riêng, nhân vật cùng các tình tiết trong cuốn sách này là sản phẩm từ trí tưởng tượng của tác giả. Những sự tương đồng với các nhân vật hoặc sự kiện có thật hoàn toàn đều là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

MỞ ĐẦU

Trại giam đảo Wight – Parkhurst

Em yêu,

Khi hồi tưởng lại những khoảnh khắc ngây ngất nhất đời mình, khi cheo leo trên vách đá thẳng đứng, lúc thưởng trăng trên mặt đại dương buổi sáng ngày Giáng sinh, hay lần đầu em cún nhà anh nhìn thấy tuyết... tất cả đều nhạt nhòa khi đặt cạnh giây phút anh nhìn sâu vào mắt em và biết rằng em yêu anh.

Em đến nơi ảm đạm này tựa như một áng cầu vồng. Sắc màu em rực rỡ, xua tan đi u ám, làm mềm cả những chấn song sắt đá, lạnh lẽo của nhà tù. Em đến làm mọi vật đổi thay.

Lần đầu tiên tới đây, anh đã nghĩ số phận chẳng thể nào nghiệt ngã hơn được nữa. Anh đã sai đến nhường nào! Những song sắt kia chẳng là gì cả. Xa cách em và trải qua từng khoảnh khắc của đời mình không có em mới là màn tra tấn ghè anh nát vụn.

Anh khát em

Hamish

THUỘC SỞ HỮU CỦA CẢNH SÁT AVON VÀ SOMERSET.

Số tham chiếu: 544/45.2 Hamish Wolfe

Trại giam đảo Wight – Parkhurst

Đường Clissold

Newport

Maggie Rose

Kính nhờ văn phòng bản quyền

Văn học Elipsis chuyển giúp

Đường Bute London W3

Thứ Hai ngày 2 tháng 11 năm 2015

Kính gửi cô Rose

Tôi không phải là kẻ sát nhân.

Tôi biết vị luật sư trong cô sẽ lên tiếng: bằng chứng, đưa bằng chứng ra! Và tin tôi đi, Tôi hoàn toàn có thể đưa cho cô, nhiều là đằng khác.Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn gửi một lời thỉnh cầu giản dị đến cô – người đi tìm chân lý – rằng tôi vô tội... Xin hãy giúp tôi kháng án.

Trân trọng,

Hamish Wolfe

SHARON BOLTON

Anne Louise Moorcroft

Văn phòng Bản quyền Văn học Ellipsis

Đường Bute London WC3

Ông Hamish Wolfe

Kính nhờ Trại giam Đảo Wight chuyển giúp

Ngày 18 tháng 11 năm 2015

Kính gửi ông Wolfe,

Hồi đáp thư: Maggie Rose

Khách hàng bên tôi rất lấy làm tiếc-khi câu trả lời của cô ấy gửi tới ông vẫn nguyên như cũ. Trước mắt, cô ây rất bận với những dự án đang thực hiện. Chính vì vậy, một lần nữa, cô ấy phải từ chội lời đề nghị tư vấn về vụ án của ông.

Cô ấy đã yêu cầu tôi ngừng chuyển những thư từ của ông sau này tới cô ấy. Ông nên dừng việc liên hệ với chúng tôi lại sẽ tốt hơn.

Trân trọng

Anne Louise Moorcroft

Chương 1

Ngự trên bờ SOMERSET vùng eo biển Bristol, nằm chính giữa Minehead và Weston-super-Mare, là một ống cống thoát nước to tướng dùng cho mùa mưa bão.

Chẳng ai ưa nó cả.

Một cái ống sơn đen sì, đường kính chừng một mét hai, đường ống dẫn nước thải từ nơi canh tác của vùng đồi Mendip và xối ra eo biển Bristol, cách kè biển một trăm mét. Lúc triều cường, nước biển rền rĩ và gầm rú bên trong lòng ống, còn sỏi đá và những thân gỗ trôi dạt lại điên cuồng lao sầm vào bờ tường bằng bê tông.

Khi ngang qua miệng cống, những người đi bộ thể dục, những người dắt chó đi dạo và những người đi câu đều sải bước nhanh hơn. Tấm song chắn hình vuông bằng thép ngăn cách người qua lại với miệng cống, nhưng cái công trình cao và trông hệt như một chiếc lồng ấy lại bày ra một ảo ảnh mơ hồ về thứ gì đó đáng sợ đang lồng lộn bên dưới lòng đất. Và chẳng ai có hứng thú với những giọt nước nặng mùi, váng mỡ rỉ ra từ cái nắp đậy bằng sắt đan kiểu mắt lưới sau mỗi cơn sóng dữ. Những chất hữu cơ bị mắc kẹt bên trong và rửa ra. Quả thực, cái cống thu hết tất cả mọi thứ đen tối và kinh khiếp của biển khơi lại và nhốt bên trong đó. Cái cống luôn luôn khiến Maggie Rose xuống tinh thần. Vài phút nữa, khi thủy triều dâng, cô sẽ thấy sợ mình phải bỏ mạng trong lòng cống.

Hầu hết những hôm ra ngắm biển, Maggie thường chọn lối vách đá để leo lên. Sáng hôm nay, một con búp bê Raggedy Ann bị vứt chỏng chơ trên bờ kè làm cô chú ý. Cô cúi xuống, nhặt nó lên, chau mày suy nghĩ, bởi lẽ, đám trẻ con thường không ra chơi ở đây. Chỗ bờ biển này chẳng có tí cát nào để nghịch; còn những viên đá cuội to tướng, trơn tuột rất dễ trượt chân. Maggie chưa từng gặp đứa bé nào ở đây, và ngay giữa mùa đông thế này lại càng không.

Tay cầm con búp bê, cô nhìn khắp xung quanh, nhìn ra mặt nước đang giận dữ, nhìn lên mấy con mòng biển ranh mãnh trên cao, lẩn giữa những tầng mây nặng trĩu, u ám. Trên cánh đồng đằng sau lưng, cô thấy những con cừu tập tễnh và khốn khổ trong bộ lông bám đầy sương giá của mình.

Bờ biển gần như không một bóng người. Cô không thấy đứa trẻ nào. Chỉ thấy hai người trông như đang bị lạc mất con cháu trong nhà. Ở chỗ miệng cống thoát nước mưa, nước ngập đến đầu gối, có một người đàn bà gầy gò, tóc bạc màu, ngắn củn và một người đàn ông mặc bộ đồ đi câu. Dường như người đàn bà đang cố tìm cách chui vào bên trong ống cống, nhưng những con sóng ào ạt xô tới và người đi câu nọ níu bà ta lại.

“Chuyện gì thế?” Maggie không chắc họ nghe thấy lời cô nói, bởi gió đã ngay lập tức vồ lấy và cướp đi mọi âm thanh, chỉ trừ những thanh âm của chính nó. Lại một cơn sóng nữa xô vào hai người nọ và người đàn ông ngã dúi dụi.

Nước lạnh cóng khi Maggie nhúng chân xuống. Những hòn cuội trơn nhẫy khiến việc lội nước trở nên nguy hiểm và cô không thể nhìn thấy đáy biển qua mặt nước xám ngắt, đục ngầu vì đặc bùn như thế. Sắp đứt hơi, cô ra tới chỗ hai người kia vừa lúc người đàn ông loạng choạng đứng dậy.

“Tôi sẽ vào bên trong.” Người đàn bà nói. “Có chuyện gì xảy ra với nó thì thằng con tôi cũng chết mất!”

Là con búp bê tả tơi nọ, giờ đang bị nhét trong túi áo khoác của Maggie? Một cô cháu gái? Một đứa bé chừng sáu tuổi hoặc nhỏ hơn có thể đứng thẳng người trong lòng cống, đứa bé sẽ chỉ thấy mỗi chuyến phiêu lưu hấp dẫn đường ống kia đang mời mọc, chứ chẳng hề nghĩ tới mối nguy hiểm lúc triều dâng.

“Lần cuối bác nhìn thấy nó là khi nào?” Maggie phải hét vào tai người phụ nữ.

“Một hay hai phút trước gì đó.” Giọng người đàn bà lạc đi vì hét. “Nó chạy sâu vào bên trong rồi, tít chỗ sóng không đánh tới được.”

Chà, ít nhất, cũng có chút manh mối.

“Bác không vào lối đó được đâu.” Maggie nói. “Mấy phút nữa thôi là nước sẽ dâng ngập cống đấy. Cả hai sẽ chết đuối mất.”

Mấy phút có lẽ là quá lạc quan. Nước triều giờ đã khá cao, mấp mé đùi Maggie. Mực nước trong lòng ống sẽ dâng theo từng đợt sóng, cho tới khi không còn chỗ nào để cô bé kia đi được nữa, chỉ đơn giản là thế.

“Ta có thể đưa nó ra theo lối ở trên kia.” Maggie quay sang nói với người đi câu. “Chừng nào ngoài này còn an toàn thì bác cứ chờ ở đây được không, phòng trường hợp con bé kiệt sức.” Cô lại nói với người đàn bà. “Đi với tôi, tôi cần bác giúp đấy.”

Tay níu tay, hai người phụ nữ lội ngược dòng nước, chưa lên tới bờ mà quần áo họ đã ướt sũng hết cả. Lúc trèo lên trở lại bờ kè, Maggie, người trẻ hơn chừng hai mươi tuổi, chạy trước. Ngày nào cô cũng đi qua lối này. Cô đã từng nhìn thấy mấy người thợ leo xuống cống từ miệng phía trên này.

“Cái gì thế?” Người đàn bà đã đuổi kịp khi Maggie chạy ra tới chỗ hàng rào kim loại bao chung quanh miệng cống.

“Suỵt!”

Cả hai cùng lắng tai nghe tiếng ào ào, ùng ục và rền rĩ dưới chân mình. Có cái gì đó to lớn đang ầm ầm chuyển động ngay bên dưới họ.

“Đó là tiếng sóng biển thôi.” Maggie trỏ xuống tấm song chắn đậy nắp cống. “Khi thủy triều dâng cao hẳn, nước sẽ trào qua mấy mắt lưới sắt trên nắp cống này. Giờ vẫn chưa thấy nước đâu cả, vậy là đường cống phía dưới chúng ta vẫn còn khô, ít nhất thì cũng được một lúc. Giúp tôi leo lên với!”

Sang phía bên kia hàng rào, Maggie rạp người xuống và ghé sát mặt vào tấm lưới sắt. “Xin chào! Có nghe thấy tôi nói không? Lối này này!”

“Daisy.” Người đàn bà nói, giọng bà nặng trình trịch và khản đặc. “Nó tên là Daisy.”

Maggie kéo mạnh nắp cống và hô to lần nữa. “Daisy, nếu em nghe thấy chị thì chạy về lối này nhé!” Cô lại lôi thật lực một lần nữa nhưng cái nắp cống vẫn chẳng hề dịch chuyển.

“Cái này liệu có ăn thua không?” Người câu cá nọ đã tới và đưa thứ gì đó ra cho cô. “Là hiệu Leatherman đấy. Thử một trong số cái cờ lê này xem sao.”

Giữa từng cơn nức nở của người đàn bà, Maggie cầm lấy bộ dụng cụ đa năng và tìm chiếc cờ lê có kích thước phù hợp. “Chờ chút nhé, Daisy, mọi người tới bây giờ đây.” Cô vặn cái chốt một lần nữa và thấy có vẻ chốt đã chịu nhúc nhích.

“Cố lên, cô gái!” Người đi câu nói. “Cô làm được mà.”

Cái chốt đã được tháo ra. Nắp cống loảng xoảng rơi trên nền bê tông còn Maggie chằm chằm ngó xuống lòng cống tối đen như hũ nút. Trước khi kịp đổi ý, cô huơ huơ hai chân dưới cống rồi nhảy xuống. Đứng lom khom trong lòng ống cống, cô chẳng nhìn thấy gì, chẳng nghe thấy gì, nhưng tiếng nước biển dâng tới ngày một gần hơn. Tay vịn vào thành ống để giữ thăng bằng, gặp người cúi xuống thấp, cô bắt đầu lần từng bước về phía trước, miệng gọi to hòng khích lệ đứa nhỏ.

“Daisy! Đừng sợ. Cứ chạy tới chỗ chị thôi.”

Đi được chừng mười bước trong cống, nước đã dâng lên trên mắt cá chân cô, chốc chốc lại dềnh lên cao hơn theo từng đợt sóng. Người đàn bà và người đi câu vẫn gọi to tên đứa nhỏ, như thế là tốt, bởi nếu có thể tránh được, Maggie không muốn mở miệng ra bên dưới này thêm lần nào nữa. Thêm khoảng hơn chục bước nữa. Nước đã mấp mé đầu gối. Lưng cô bắt đầu đau nhức và các thớ cơ ở đùi không thể duy trì tư thế này lâu hơn được nữa.

“Daisy?”

Một cơn sóng lớn ập tới, tạt thẳng vào mặt cô. Đứa nhỏ đã đi rồi. Vô vọng rồi. Cô quay lại, vừa lúc một cơn sóng khác xô cô ngã nhào. Lúc đang lồm cồm bò dậy, Maggie nghe thấy tiếng loạt soạt đằng sau, cùng một tiếng kêu nghèn nghẹt và kế đến là tiếng thở nặng nhọc. Một thân thể run rẩy tựa vào người cô. Cô quay lại thì thấy ánh mắt hoảng hốt nhìn thẳng vào mình, và nghe một tiếng ư ử thống thiết, đầy biết ơn.

Daisy là một con chó.

Cô sỉ vả sự ngu ngốc của mình sau cũng được. Maggie túm lấy dây xích cổ của con chó, ngay đúng lúc một cơn sóng khác cố giật con vật trở lại ra biển. Khi sóng rút đi, con chó quẫy đạp vào người Maggie và chạy hộc tốc tới chỗ cửa cống.

Một cơn sóng khác ập tới, to hơn hẳn cơn sóng trước. Có lúc, Maggie chìm nghỉm trong nước, cô thấy mình bị trượt dọc theo nền bê tông của đường cống. Chẳng có chỗ nào để cô bám được vào trong lòng ống trơn tuột và tròn ung ủng đó cả. Lại một con sóng khác, và cô lại trượt ra xa. Con sóng không cho cô chút thì giờ để kịp đứng vững thì những đợt sóng khác đã ập đến. Cô bị kéo lùi mỗi lúc một sâu hơn vào đường hầm.

Cách đó vài mét, Daisy cũng không thể nhảy tới chỗ an toàn, đang sủa ầm ĩ. Người đàn bà và người đi câu vẫn kêu réo liên tục. Gần như không tiếp tục di chuyển nổi vì quá lạnh, khó khăn lắm mới lấy lại được nhịp thở, Maggie bò tới trước.

Cô suýt chết để cứu một con chó. Nực cười quá sức!

Rồi con chó lõm bõm ngay bên trên cô, mấy cái vuốt sắc của nó bấu xuyên qua áo khoác của cô, nó dùng cô làm bậc giậm nhảy. Móng vuốt của nó cào vào đá và rồi con chó, ít nhất cũng được an toàn.

Maggie trụ vững đôi chân, với tay bám thật chặt vào thành miệng cống và nhảy. Khi đã an toàn trên mặt đất khô ráo, cô ngã vật xuống đất, ngay bên cạnh Daisy đã kiệt sức.

“Ôi, con ngoan quá, con giỏi quá, hay lắm!”

Chẳng biết những lời khen ngợi đó người đàn bà dành cho cô, hay cho sinh vật vừa được cô cứu, Maggie đưa tay vuốt dọc sườn con chó ướt sũng và run rẩy. Một đôi mắt nâu, to tròn ngước lên nhìn cô. Những đốm đen rải rác trên tấm thân trắng muốt, mềm mượt ấy. Daisy là một cô chó đốm dòng Dalmatian.

“Chào, em bé xinh đẹp.” Tay đẩy cô chó ra, Maggie đậy nắp cống lại, vừa lúc một con sóng - con sóng có thể dìm chết cả hai -ào tới và chảy xiết trong lòng ống. Cô nghe thấy có tiếng kim loại leng keng va vào lưới sắt và tự khắc biết ngay đó là tiếng gì. Cô lục vội trong túi áo.

Túi áo rỗng không càng khẳng định thêm điều đó. Cô đã làm rơi chìa khóa xe xuống cống.

“Tôi là Sandra.” Người đàn bà nói khi bà khởi động xe và vẫy tay chào tạm biệt người đàn ông đi câu. “Tôi sẽ đưa cô về nhà nhanh thôi.”

“Cảm ơn bác.” Maggie nhìn chiếc xe của mình nhỏ dần trong gương chiếu hậu. Cô sẽ phải đạp xe quay trở lại để lái xe về. Hoặc phải bắt taxi.

“Hình như còn một cái chăn nữa ở đăng sau đấy.”

Maggie đã choàng một tấm chăn du lịch quanh vai và máy sưởi cũng đã được chỉnh lên nấc cao nhất nhưng cô vẫn không ngừng run cầm cập. “Cô có chăc mình vào được nhà không? Vì tôi sẽ đưa cô về lại nhà chúng tôi, cô cứ rửa ráy ở đấy đi. Nhân tiện, tôi là Sandra.”

“Tôi giấu chìa khóa ở trong vườn rồi.” Maggie thích được yên tĩnh suốt chặng đường dài hơn ba cây số hơn.

“Để tôi gọi điện cho nhà tôi, bảo ông ấy bật máy sưởi và pha cho cô ít sô cô la nóng nhé? Quần áo của tôi chắc sẽ làm cô chết đuối trong đó mất thôi, nhưng dù sao chúng cũng ấm và khô ráo.”

“Cảm ơn bác, nhưng tôi đang để lò sưởi bật ở nhà rồi.”

“Cô có nuôi chó không?” Sandra không phải là một phụ nữ hấp dẫn. Bà có khuôn mặt mỏng, cặp môi gần như không hiện diện, hàm lại quá bạnh. Chắc hẳn, bà ta cũng đang rét run y như Maggie vậy, da bà tím tái, chóp mũi đỏ ửng. Bà ta cũng cần được về nhà.

“Bác không nghĩ rằng, nếu tôi có nuôi chó, giờ nó hẳn phải ở bên cạnh tôi rồi hay sao?” Maggie quay lại nhìn con chó đốm đang ngủ ngon lành trên băng ghế sau. Con búp bê Raggedy Ann, bị con chó đánh hơi thấy và lôi ra trước khi cả hai leo ra ngoài hàng rào, giờ đang gối ngay dưới đầu nó. “Tôi rất mừng khi Daisy không bị làm sao.”

Sandra tấp vào lề đường để nhường một chiếc xe khác vượt lên. “Hôm nay tôi tới đây để nói chuyện với cô.” Bà nói. “Tôi không muốn đến tận nhà cô, tôi không muốn sỗ sàng quá, thế nên tôi mới tính đợi cô ở bãi biển. Và rồi Daisy lại chạy mất trước khi cô tới. Thiếu chút nữa là chuyện đã trở nên rất kinh khủng.”

Maggie nhìn thẳng ra phía trước. “Đường thoáng rồi đấy ạ.” Cô nói.

“Tôi đã lái xe qua sáng nay.” Sandra nói trước khi sang số. “Và cả sáng hôm qua nữa. Tôi thấy cô lái xe chạy ra. Tôi đoán cô đang trên đường đến đây. Và cô đã tới lúc triều dâng.”

Để đoán ra được điều đó, người đàn bà phải quan sát cô từ hai ngày trở lên, và chắc hẳn đã bám theo cô từ trước.

“Bác muốn nói chuyện gì với tôi vậy?” Họ đã gần ra tới trục đường chính. Cô có thể đi bộ về từ đây, nếu cần thiết phải thế.

“Tôi đã đọc hết tất cả những cuốn sách của cô.” Hơi thở của Sandra đầy nặng nhọc, như thể bà ta vừa đi bộ rất nhanh từ đường làng ra phố chính chứ không phải ngồi trên xe. “Có người gửi cho tôi ba trong số các tập sách của cô vào khoảng sáu tháng trước. Đó là một người đầy hảo ý mà tôi chưa tìm ra được danh tính. Những quyển khác thì tôi mua.”

“Cảm ơn bác.” Từ chỗ này về nhà chỉ mất tầm mươi, mười lăm phút, sẽ mất lâu hơn, nếu cô bị buộc phải cuốc bộ.

“Tôi thích mấy quyển ấy lắm. “Thích” đã là từ chính xác chưa nhỉ? Tôi không rõ nữa. Tôi thấy chúng rất thú vị. Lập luận của cô rất chặt chẽ. Đọc được lắm. Không có quá nhiều chi tiết chuyên ngành. Và những đoạn máu me và bạo lực cô tả cũng rất nhẹ.”

“Độc giả thường hay chọn tiểu thuyết trinh thám vì những pha bạo lực không cần thiết.” Maggie đáp.

“Cô có đang viết tiếp quyển mới nào không?”

“Vẫn luôn mà.”

“Tôi không nghĩ cô được phép kể về nội dung quyển ấy? Ý tôi là, quyển ấy nói về ai?”

“Tôi được phép làm bất cứ điều gì mình thích. Nhưng tôi e là mình sẽ chọn phương án giữ im lặng về những việc đang được tiến hành.”

“Rõ ràng cô đang thắc mắc tại sao tôi lại cứ nói chuyện này mãi.”

“Thật ra, tôi đang thắc mắc làm sao mà bác lại tìm được chỗ tôi ở cơ.”

Sandra chạy chậm lại để rẽ. Khi đã chạy thẳng trở lại, bà ta liếc nhanh sang cô. “Tôi là Sandra Wolfe.” Bà đáp.

Trong một giây, hai người phụ nữ đã chằm chằm nhìn nhau. “Mẹ của Hamish.” Sandra nói thêm, một cách không cần thiết.

“Đây là chó của Hamish.” Maggie ngoái nhìn con vật đang nằm im trên xe. “Tất nhiên rồi. Tôi nhớ tấm ảnh chụp của anh ta và chú chó này mà. Tấm ảnh được dùng tới rất nhiều khi diễn ra phiên tòa.”

“Nhóm biện hộ cho nó nghĩ rằng bức ảnh đó sẽ gợi được lòng trắc ẩn, Hamish cùng với cô chó yêu quý của mình, nhưng cũng không mang lại khác biệt gì cả.”

“Tên nó là Daisy à?”

“Con trai tôi đã viết thư cho cô. Bốn lần. Tôi biết cô đã thấy mấy lá thư đó. Nó cho tôi xem thư trả lời của cô.

“Làm sao bác biết địa chỉ của tôi?”

Cằm Sandra bạnh lên, giống như cử chỉ của người biết mình đã sai nhưng vẫn không chịu nhượng bộ. “Có người tìm giúp tôi. Tôi đã hứa sẽ không tiết lộ về người đó. Xin đừng lo. Tôi không định xâm phạm đến cuộc sống riêng tư của cô. Vậy nên tôi mới đợi để gặp cô trên bờ biển.”

“Thế này còn xâm phạm nhiều hơn đấy. Ở nhà, tôi có thể đóng cửa không tiếp bác. Tất cả những gì tôi có thể làm được bây giờ là ngồi chờ bác đưa về nhà thôi.”

Họ đã ra tới trục đường chính. Sandra kéo phanh tay.

“Cô Rose ạ, con trai tôi vô tội. Nó không giết người. Tôi hiểu nó mà.”

Maggie vòng tay ôm người. Giá lạnh giờ đã bắt đầu cắt những vết sâu hoắm vào da thịt. “Tôi chắc chắn là bác tin điều đó, nhưng bác tưởng mẹ của một kẻ sát nhân sẽ nói điều gì khác sao? Đường này nhiều xe cộ vào tầm giờ này lắm. Bác phải cẩn thận.”

Họ tạt đầu một chiếc xe màu vàng.

“Nó ngồi với tôi vào tối hôm Zoe Sykes bị giết.” Sandra lờ hẳn tiếng bóp còi giận dữ. “Chúng tôi đi ăn tối cùng nhau, tôi lái xe đưa nó về nhà. Nó không thể giết cô gái đó được, như thế cũng suy ra nó không giết những người còn lại, phải không? Cả bốn cô gái đó đều bị giết do cùng một người, vậy nếu Hamish không giết một người trong số họ, thì nó cũng không giết những người khác.”

Họ băng qua ranh giới làng. Chưa đầy năm phút nữa là tới nhà Maggie. “Tôi e rằng mình biết quá ít về vụ án ấy.”

“Cảnh sát không tin tôi. Họ nghĩ tôi nói dối. Phía nhà hàng không thể giúp được gì. Ở đó không lắp camera giám sát. Nhân viên lại không nhớ, nhưng tôi biết nó đã đi với tôi. Nó không giết cô Sykes đó.”

“Thế nhưng bồi thẩm đoàn lại tin rằng anh ta đã làm việc đó.”

“Cô đã vào trong tù bao giờ chưa, cô Rose?”

“Rồi, nhiều nữa là đằng khác.”

“Vậy cô cũng biết nó thế nào rồi đấy. Những người đứng đắn, những người như Hamish, không thể nào sống nổi trong tù đâu. Mùi xú uế và bạo lực, và cả những tiếng ồn ào không bao giờ dứt nữa. Nó chưa biết đến một giây nào là yên tĩnh kể từ hồi bị kết án.”

“Vậy điều tốt nhất bác có thể làm cho anh ta là chu cấp đầy đủ mấy cặp nút bịt tai.”

Sandra lúng túng. “Mới hôm qua thôi, đã có một trận ẩu đả ở hành lang ngay trước buồng giam nó. Bọn chúng lúc nào cũng gây sự với nó. Ngày nào nó cũng nom nớp lo cho tính mạng của mình.”

“Sao lại là tôi?”

“Xin lỗi?”

“Tại sao chuyện tôi nhận vụ của con bác lại quá quan trọng với anh ta đến vậy? Làm ơn rẽ phải ngay chỗ này, về phía xa lộ High.”

“Không phải chỉ có mỗi tôi đâu. Còn cả một đoàn người ủng hộ Hamish nữa. Những người theo dõi vụ án này. Những người biết đã xảy ra oan sai. Cô Rose ạ. Tôi ước gì cô gặp họ. Họ có lập một trang web đấy. Cô có thể tra cứu trên Google về nó.”

“Bác Wolfe này.”

“Sandra, làm ơn.”

“Như tôi đã trả lời trực tiếp qua thư với con trai bác đấy, lịch làm việc của tôi đợt này kín lắm rồi. Đơn giản chỉ là tôi không có thời gian. Ngay trước quán rượu, ở bên tay phải đấy ạ. Cảm ơn bác đã đưa tôi về nhà.”

“Tôi có thể đưa cô trở lại để lấy xe. Khi cô đã thay quần áo xong xuôi.”

“Tôi sẽ bắt taxi. Còn giờ, mong bác thứ lỗi cho mấy lời thẳng thắn này của tôi, tôi không mong sẽ lại thấy bác đứng chờ tôi ở bãi biển lần nữa đâu.”

“Đợi đã!”

Maggie đã bước nửa người ra khỏi xe. Cô ngoái lại thì thấy Sandra đưa cái gì đó ra cho mình. Một chiếc hộp các-tông nhỏ hình vuông. “Nó nhờ tôi đưa cái này cho cô. Nó tự tay làm đấy.”

Maggie lắc đầu. Trên băng ghế sau, Daisy mở mắt.

“Xin cô đấy, Maggie, nó đâu có gây hại gì đâu cơ chứ?”

Maggie cầm lấy chiếc hộp màu vàng thắt nơ trắng, đóng cửa xe và bắt đầu đi bộ. Chỉ tới khi rẽ vào góc đường và không còn bị nhìn thấy, cô mới mở hộp ra.

Bên trong là một đóa hoa bằng giấy. Cánh hoa trắng tinh, cành và lá xanh màu ngọc lục bảo tươi tắn. Đóa hoa rất đẹp và hoàn hảo.

Một can phạm giết người vừa gửi tặng cô một đóa hồng.

MỞ ĐẦU - Chương 1

Tiến >>


Nguồn: Nguồn ebook©vctvegroup
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 5 tháng 8 năm 2020