Kiều Giang

HỌA MI HÓT ĐÊM

1.
Sa mạc xuất huyết đêm
trĩu nặng phù sinh
chông chênh vầng trăng khóc 
Bên góc trời băng tuyết
ký ức khô
Từng chiếc đinh bạch kim 
đóng vào tồn sinh
rướm máu 
Chữ nghĩa khát thèm 
chạy quanh rừng lập thể
Đêm rơi
ngày tháng rơi
ca dao trôi theo sóng
Câu thơ mắt bão ghép vần
Mặt trời chít khăn tang
nốc cạn phù vân 
cười nghiêng ngả
2.
Đêm
trở về sa mạc
bỏng khát tinh cầu
Con tim u hoài thức chờ tinh khôi
tìm mắt giai nhân trú bão
quắt quay chữ nghĩa đi tìm
Giọt nước mắt thủy tinh
Eva nhỏ xuống cuồng say hồn đá
Thi nhân ngữ ngôn thao thức
viết lời trần gian 
Bàn chân vật vờ trên sóng
biển động
mở mắt thiên hà
trắc ẩn đêm 
3.
Tiên nương trở về trần gian 
bão tố đêm
Họa mi nhỏ lệ sa huỳnh
Triết nhân 
hồn say phát tiết
Mắt đá ôm tròn biển xanh
Mặt trời quỳ gối trước giai nhân
Ngợi ca con sóng nõn nà
thân phận bay lên 
Thi nhân 
ôm chặt tiên nương
mù mắt trần gian
Họa mi hót đêm
thường hằng tính thể .
Kiều Giang

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2024

Bình luận về Bài thơ "HỌA MI HÓT ĐÊM"