Lâm Hoàng Mạnh

Không Đề


Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm chưa dễ đã ai quên.
            Thế Lữ

 

Không đề


    I
Bụng em đau, thai con trăn trở
Nhức nhối đầu tôi đôi vần thơ
Con đòi ánh sáng, đòi hăm hở
Thơ muốn thành thơ, thơ đòi thơ.
Con ta mai mốt tới
Sẽ là người thợ giỏi
Sẽ là người lái máy cày
Với niềm vui mê say.
Thơ ta mai mốt tới
Sẽ là muôn tiếng gọi,
Sẽ là muôn lời ca
Là ánh nắng chan hòa
Sưởi ấm cho ngàn hoa.
                 Hải phòng 1960



    II
Anh đến thăm em
Em đang nấu cơm
Anh về cơm vẫn hoàn cơm
Biết đến bao giờ
Anh về
Cơm bén
        Hà Nội 1963


    III
Đêm nay thường trực suốt canh thâu
Tiếng khóc khoa nhi gợi cảnh sầu
Thương vợ nhớ con nằm không ngủ
Sờ cằm ram ráp mấy sợi râu


             Bệnh viện Bạch Mai 1964
 
 

Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 3 tháng 11 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "Không Đề"