Việt Dương Nhân

Nỗi Buồn Mênh Mông

Nhìn vạt nắng hạ buông
Lòng vẫn nghe nỗi buồn
Từ xa xăm vọng lại
Lệ sầu bỗng dưng tuôn !!


Nhìn trúc đào nở muộn
Tiếng trẻ cười dưới sân
Hồn nhiên như Thiên Thần
Lòng ta sao cuốn cuộn !!


Tâm hồn gặp bão giông
Ôm nỗi buồn mênh mông
Như đi vào đêm tối
Biết bao giờ sáng trong ?!
......

22.8.2006

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Nỗi Buồn Mênh Mông"