Trò Chơi Của Ender

orson scott card

Chương 1

- third.

Chương một

Third (thứ ba)

“Tôi đã nhìn qua mắt nó, nghe qua tai nó, và tôi nói cho anh biết chính là thằng nhóc đó. Hay ít ra cũng là cực hạn mà chúng ta có thể mong đợi được.”

“Anh cũng nói thế về thằng anh.”

“Thằng anh nó kiểm tra không đậu. Vì những lý do khác. Không phải vì khả năng.”

“Con chị cũng thế. Và có nhiều nghi ngờ về thằng nhóc. Nó quá dễ bảo. Quá dễ dàng vâng theo ý muốn của người khác.”

“Nếu người đó là kẻ thù thì không.”

“Vậy chúng ta phải làm gì? Lúc nào cũng bao quanh nó với kẻ thù sao?”

“Nếu cần thiết.”

“Tôi tưởng anh thích thằng nhỏ.”

“Nếu bọn sâu bọ bắt được nó, chúng sẽ làm tôi trở thành người nó thích nhất.”

“Được rồi. Dù sao chúng ta cũng đang cứu thế giới mà. Chọn nó đi.”

***

Cô nhân viên mỉm cười hiền hậu, vuốt tóc nó và nói, “Andrew, cô chắc rằng giờ đây cháu đã chán ngấy cái máy quan sát khủng khiếp đó rồi phải không. Cô có tin tốt với cháu đây. Cái máy đó sẽ được lấy ra hôm nay. Cô chú chỉ lấy nó ra ngay lập tức, và không có đau đâu.”

Ender gật đầu. Một lời nói dối, dĩ nhiên, là sẽ không đau. Nhưng bởi vì người lớn luôn nói câu đó khi chắc chắn có đau đớn, cậu bé tin rằng đó là lời phán đoán tương lai chính xác nhất. Có khi lời nói dối còn đáng tin hơn là sự thật.

“Cháu qua đây, Andrew, ngồi trên bàn xét nghiệm này. Bác sĩ sẽ đến ngay.”

Máy quan sát mất đi. Ender cố tưởng tượng đến cái máy nhỏ xíu không còn nằm đằng sau cổ cậu nữa. Mình sẽ nằm ngữa trên giường và sẽ không cấn lên nó. Mình sẽ không còn thấy nó nhột nhạt và nóng dần lên khi đi tắm.

Và Peter sẽ không còn ghét mình nữa. Mình sẽ về nhà và cho anh thấy là máy quan sát đã không còn, anh ấy sẽ nhận ra mình cũng không được chọn. Là mình chỉ là một đứa trẻ bình thường, như anh ấy. Rồi mọi việc sẽ không đến nỗi tệ. Anh ấy sẽ tha thứ cho mình đã giữ máy lâu hơn ảnh cả năm. Tụi mình sẽ là – không phải bạn bè, có lẽ. Không, Peter quá nguy hiểm. Peter quá thường giận dữ. Anh em vậy. Không phải kẻ thù, không phải bạn bè, nhưng là anh em – sống trong một căn nhà. Anh sẽ không ghét mình nữa, ảnh sẽ để cho mình yên. Và khi ảnh muốn chơi trò người bọ và phi hành gia, có lẽ mình sẽ không cần phải chơi, có lẽ mình có thể đi đọc sách.

Nhưng Ender biết, ngay cả khi cậu nghĩ vậy, là Peter sẽ không để yên cho cậu. Có một cái gì đó trong ánh mắt của Peter, khi anh ấy trong cơn giận dữ, và khi nào Ender nhìn thấy ánh mắt đó, cái tia sáng ấy, cậu biết điều duy nhất Peter không làm là để yên cho cậu. Anh đang luyện piano, Ender. Đến đây lật trang cho anh. Ồ, phải chăng cậu bé có máy quan sát quá bận rộn để giúp anh nó? Nó quá thông minh sao? Đi giết tụi người bọ à, phi hành gia? Không, không, tôi không muốn cậu giúp. Tao có thể tự làm, thằng khốn, thằng Third.

“Không tốn nhiều thời gian đâu, Andrew,” bác sĩ nói.

Ender gật đầu.

“Nó được thiết kế để bị gỡ bỏ. Không nhiễm trùng, không hư hại. Nhưng sẽ hơi bị nhột, và vài người nói là họ có cảm tưởng như mất mát cái gì. Cháu sẽ nhìn xung quanh để tìm kiếm gì đó. Cháu tìm, nhưng sẽ không thể tìm thấy, và sẽ không nhớ ra được là tìm cái gì. Nên ta nói với cháu. Đó là cái máy quan sát cháu đang tìm, và nó không có ở đó. Trong vài ngày cảm giác ấy sẽ không còn nữa.”

Vị bác sĩ vặn cái gì đó ở đằng sau cổ Ender. Đột nhiên cơn đau xuyên suốt qua người cậu như một mũi kim đâm từ đầu đến chân. Ender cảm giác lưng mình giật mạnh, thân hình ưỡn cong người ra sau, đầu vật xuống giường. Cậu cảm giác được hai chân mình đang quẫy đạp, cánh tay xiết vào nhau, bấu chặt đau đớn.

“Deedee!” bác sĩ la lớn. “Tôi cần cô!” Cô y tá chạy vào, hết hồn. “Phải thả lỏng các cơ bắp. Đưa nó cho tôi mau! Cô còn đợi gì nữa!”

Một vật gì đó được trao tay; Ender không thể thấy được. Cậu đảo sang một bên và rớt khỏi bàn xét nghiệm. “Chộp lấy nó!” y tá hét.

“Giữ chặt nó đi.”

“Bác sĩ, ông giữ nó đi, nó giẫy mạnh quá.”

“Đừng dùng hết! Cô làm tim nó ngừng đập mất.”

Ender cảm thấy một cây kim đâm vào sau lưng chỉ trên áo mình một chút. Nó cháy bỏng, nhưng chỗ nào ngọn lửa lan đến, các cơ bắp của cậu nới ra. Giờ đây cậu có thể hét lên vì sợ hãi và đau đớn.

“Cháu có sao không hả, Andrew?” cô y tá hỏi.

Ender không nhớ ra cả cách mở miệng nữa. Họ nhấc cậu lên bàn. Kiểm tra mạch đập, và những thứ khác; cậu không thể hiểu được tất cả.

Vị bác sĩ đang run rẩy; giọng ông khàn đi khi nói. “Bọn họ để mấy thứ này trong thằng nhỏ trong ba năm liền, bọn họ muốn gì chứ? Chúng ta có thể làm hại nó, cô biết không? Chúng ta có thể làm óc nó ngưng hoạt động suốt đời.”

“Khi nào thuốc hết hiệu nghiệm?” cô y tá hỏi.

“Giữ nó ở đây ít nhất một tiếng. Chú ý coi chừng. Nếu nó chưa nói được sau khoảng mười lăm phút, kêu tôi. Có thể làm tê liệt nó mãi mãi. Tôi không có đầu óc của bọn sâu bọ.”

**

Cậu trở lại lớp cô Pumphrey chỉ mười lăm phút trước chuông tan học. Bước chân vẫn còn loạng choạng.

“Con có sao không hả, Andrew?” cô Phumphrey hỏi.

Cậu gật.

“Con bệnh sao?”

Cậu lắc đầu.

“Trông con không khỏe.”

“Con không sao.”

“Ngồi xuống đi, Andrew.”

Cậu cất bước về chỗ mình ngồi, nhưng ngừng lại. Mình tìm cái gì nhỉ? Mình không thể nhớ được mình đang tìm gì.

“Chỗ con bên kia kìa,” cô Pumphrey nhắc.

Cậu ngồi xuống, nhưng có một cái gì khác cậu cần, một cái gì cậu đã mất. Mình sẽ tìm nó sau.

“Máy quan sát của cậu,” đứa con gái sau lưng thì thào.

Ender nhún vai.

“Máy quan sát của nó,” cô ta thì thào với người khác.

Ender với tay ra sau cổ mình. Có một cái băng dán. Nó đã mất rồi. Giờ đây cậu trở nên giống với mọi người.

“Mệt mỏi hả, Andy?” đứa con trai đằng sau cậu một dãy hỏi. Không thể nhớ ra tên nó. Peter. Không, người khác.

“Im lặng, Stilson,” cô Pumphrey nói. Stilson cười gằn.

Cô Pumphrey giảng về phép tính nhân. Ender nguệch ngọac trên bàn, cậu vẽ đường chu tuyến của những hòn đảo, núi non, và bảo bàn hiển thị chúng thành hình ba chiều từ mỗi góc cạnh. Cô giáo biết, dĩ nhiên, là cậu không chú ý đến bài giảng, nhưng cô không gọi cậu làm gì. Cậu luôn biết câu trả lời, ngay cả khi cô nghĩ là cậu không chú ý.

Từ trong góc bàn một chữ hiện lên và bắt đầu chạy vòng quanh phía ngoài. Lúc đầu nó còn bị lật ngược, nhưng Ender biết từ đó ngay trước khi nó đi xuống phía dưới bàn và lật trở lên.

THIRD

Ender mỉm cười. Cậu là người đã nghĩ ra cách nhắn tin và làm chúng chạy – ngay cả khi kẻ thù bí ẩn của cậu chửi cậu, cách nhắn tin này đã là một lời khen ngợi. Là một đứa con thứ ba không phải lỗi của cậu. Đó là ý kiến của chính phủ, họ là người đã cho phép – nếu không thì làm thế nào mà một đứa con thứ ba như Ender lại được đi học chứ? Và bây giờ máy quan sát đã không còn. Thí nghiệm mang tên Andrew Wiggin đã không thành công. Nếu có thể, cậu chắc họ ước gì lấy lại được các tờ giấy phép đã chấp thuận cậu được sinh ra. Không thành công, hãy xóa thí nghiệm đi.

Chuông reo. Mọi người đăng xuất ra khỏi bàn học hay là nhanh chóng gõ vào những lời nhắc nhở cho chính họ. Một vài người tải bài học hay dữ liệu về máy tính ở nhà. Vài người tụ tập ở máy in chờ in những thứ họ muốn khoe khoang. Ender duỗi tay ra bàn phím cỡ con nít gần mép bàn và tự hỏi không biết có bàn tay to lớn của người lớn sẽ có cảm giác ra sao. Chúng trông có vẻ to lớn và vụng về, các ngón tay mập mạp, và bàn tay cứng ngắc. Dĩ nhiên, họ có bàn phím lớn hơn – nhưng làm sao mà những ngón tay mập mạp đó vẽ được một đường thẳng đẹp, theo cách mà Ender làm được, một đường mỏng chính xác đến nỗi cậu có thể làm nó xoắn bảy mươi chín vòng từ tâm bàn đến mép bàn mà không đường nào đụng hoặc chồng lên nhau. Nó cho cậu có việc làm khi thầy giáo lải nhải về số học. Toán số học! Valentine đã dạy cho cậu về số học khi cậu lên ba.

“Con khỏe chưa hả, Andrew?”

“Vâng, thưa cô.”

“Con sẽ trễ xe buýt đấy.”

Ender gật đầu và đứng dậy. Những học sinh khác đã về hết. Tuy vậy có những đứa sẽ chờ, bọn quậy phá. Máy quan sát không còn cài trên cổ cậu nữa, để nghe những gì cậu nghe, và thấy những gì cậu thấy. Bọn chúng có thể nói bất cứ cái gì chúng thích. Chúng có thể đánh cậu – giờ đây không ai còn quan sát nữa, và không ai sẽ đến giải cứu Ender. Máy quan sát có vài lợi thế riêng và cậu sẽ nhớ chúng.

Đó là Stilson, dĩ nhiên. Cậu ta không lớn hơn những đứa trẻ khác, nhưng lại nhỉnh hơn Ender. Và có vài đứa khác đi cùng. Lúc nào cũng thế.

“Hey, Third.”

Đừng trả lời. Không gì để nói.

“Hey, Third, tụi tao kêu mày đó, Third, hey thằng yêu sâu bọ, chúng tao nói mày đó.”

Không nghĩ ra gì để trả lời. Bất cứ điều gì mình nói sẽ làm tệ hại hơn. Vì thế đừng nói gì cả.

“Hey, Third, hey, cứt khô, mày rớt, phải không? Tưởng mày ngon hơn tụi tao, nhưng giờ mất máy rồi, Thirdie, có bandaid trên cổ mày.”

“Mấy người có cho tôi qua không?” Ender hỏi.

“Tụi tao có cho mày qua hả? Cho nó qua không?” Bọn chúng cười ầm ĩ. “Tất nhiên tụi tao cho mày qua. Trước là tay mày, rồi đít mày, rồi có lẽ một đầu gối của mày.”

Những đứa khác bắt đầu hòa chung. “Mất máy rồi, Thirdie. Mất máy rồi, Thirdie.”

Stilson bắt đầu dùng một tay đẩy nó, một người phía sau lại đẩy nó tới trước mặt Stilson.

“Kéo cưa lừa xẻ,” ai đó nói.

“Tennis!”

“Ping-pong!”

Chuyện hôm nay sẽ không một có kết cuộc vui vẻ. Vì thế Ender quyết định cậu sẽ không là người bất hạnh nhất khi chung cuộc. Cánh tay Stilson đẩy tới, Ender chụp lấy. Hụt.

“Ồ, muốn đánh tao hả? Đánh tao hả, Thirdie?”

Mấy người phía sau Ender chụp lấy nó, giữ nó lại.

Ender không cảm thấy muốn cười chút nào, nhưng nó cười khan. “Ý mày là tụi bây phải họp với nhau lại để đánh một thằng Third như tao hả?”

“Tụi tao là người, không phải Third, đồ mặt cứt. Mày mạnh như cái địt của tao!”

Nhưng chúng thả cậu ra. Và ngay lập tức, Ender giơ chân đá thật cao và thật mạnh, trúng ngay lồng ngực của Stilson. Nó ngã xuống. Ender ngạc nhiên, cậu không nghĩ sẽ quật ngã Stilson với chỉ một cú đá. Cậu không nghĩ tới việc Stilson không nghiêm túc coi đây là trận đánh, rằng thằng bé chưa chuẩn bị để nhận một tấn công liều mạng.

Trong một giây, những đứa khác lùi lại, và Stilson nằm yên bất động. Bọn chúng đều không biết nó chết chưa. Ender, tuy nhiên, đang nghĩ cách đè bẹp các cuộc trả thù. Không cho chúng tụ tập tấn công cậu vào ngày mai. Ta phải thắng ngay bây giờ, và cho tất cả ngày sau, hoặc là ta phải đánh nhau mỗi ngày và càng ngày sẽ càng tệ hại hơn. Ender biết luật bất thành văn trong các trận đấu của con người, mặc dù cậu chỉ có sáu tuổi. Đánh kẻ tay không đã ngã trên đất là điều cấm kỵ; chỉ có dã thú mới làm thế.

Vì vậy Ender bước đến thân thể bất động của Stilson và đá một cái nữa, hằn học, vào xương sườn. Stilson rên rỉ lăn người ra tránh. Ender bước quanh và đá một cái nữa, ngay hạ bộ. Stilson không kêu lên được nữa; người nó bật cong lên, nước mắt chảy ràn rụa.

Ender lạnh lùng nhìn bọn còn lại. “Tụi bây có thể có ý nghĩ tụ tập đánh tao. Tụi bây có thể làm tao bị thương nặng. Nhưng hãy nhớ những gì tao làm cho đứa nào dám đụng tới tao. Từ đó tụi bây sẽ tự hỏi khi nào tao bắt được tụi bây, và lúc đó sẽ tệ như thế nào.” Nó lại đá vào mặt Stilson. Máu từ mũi thằng bé bắn ra đất. “Nó sẽ không như thế này thôi đâu,” Ender tiếp. “Sẽ còn tệ hơn thế nữa.”

Cậu quay lưng bước đi. Không ai theo sau. Cậu quẹo vào hành lang dẫn đến trạm xe buýt. Cậu nghe loáng thoáng tiếng bọn kia nói, “Geez. Nhìn kìa. Nó gần chết rồi.” Ender dựa đầu vào tường hành lang và đứng khóc cho đến khi xe búyt tới. Mình y hệt như Peter. Lấy máy quan sát đi, và mình chỉ y hệt như Peter.

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2024