Bà giáo Vân ngồi viết kiểm điểm trong phòng Công an P. Tân Định, mắt kính tỏ trễ xuống cánh mủi làm toát lên vẻ mặt phúc hậu và hiền lành, Người Trưởng phường đi ngang qua cửa, chợt khựng lại quan sát, rồi anh quay về phòng có chiều suy nghĩ:
Có phải là cô giáo cũ của mình? Không thể, cô từ Quảng làm sao vào bán chợ trời được, cả đời cô dạy học, đã mấy mươi năm từ tấm bé đến trung học mình biết rõ, dấu hỏi lớn được gợi lên trí chàng, có lẽ nào?
- Này, Đ/c xuống phòng tiếp dân xem thử người phụ nữ mang kính viết kiểm điểm xong chưa? Nhớ rót nước mời bà đàng hoàng nhé.
- Dạ, Báo cáo: rõ, Cậu Công an viên nhanh chân ra khỏi phòng
Bà giáo Vân và cậu công an vào phòng trưởng công công an.
- Báo cáo, bà đã viết xong, em gửi đ/c xem.
Sơn – Trưởng công an Phường xem tường trình, anh ta khựng lại chừng vài phút.
- Đ/c ra ngoài, tôi làm việc với bà. Rõ, anh công an viên vội vàng ra ngoài.
Bà Vân sợ hải như kẻ tội đồ lớ ngớ chưa biết xử sự sao, tay chân luống cuống như thừa thải ra, Thời gian yên lặng lạ thường…
- Thưa bà, bà ở Quảng Ngãi à, bà có biết mua bán đồ tàng dư Mỹ Ngụy là phạm tội?
- Thưa ông, dạ, tôi biết nhưng không còn cách nào khác. Ông thông cảm cho!
- Bà bán được bao lâu, trên vỉa hè rồi?
- Tôi bán mới hơn hai tuần,
- Trước đây bà làm nghề gì?
- Dạ, dạy học
- Sao lại bán đồ tàng trử nhất là áo của lính Mỹ?
- Rất tiếc, tôi không có ý định ấy, là áo quần thôi chứ nào phải đồ quốc cấm.
- Có thông báo trên các nẻo đường cả, Phường đã dán thông báo tất cả các con đường lớn trong địa bàn, xe lưu động vẫn sáng chiều loa phóng thanh thường kêu gọi.
- Tôi tưởng là vũ khí mới như vậy, lần đầu mong ông tha tội, tôi đã hứa trong bản tường trình. Ông đọc hết sẽ rõ.
- Tôi đã đọc rồi, trước bà dạy ở đâu, sao lại một giáo viên bán chợ trời, chắc có lý do gì, bà cứ nói, chúng tôi xem xét, báo cáo.
Nỗi sợ hải đã đi qua, sau khi đối thoại với người trưởng phường, tuy vậy bà đang chuẩn bị cho mình câu trả lời an bình nhất, kẻo không bị giam giữ tại phường như cô Thủy người bày vẻ bà bán mua.
- Thưa ông, thú thật cả đời tôi từ ngày ra trường đến nay chỉ dạy học, tôi dạy từ năm 1957 đến 75, sau đó thì gia đình khó quá, nên nghe lời các bạn vào trong này kiếm tiền phụ giúp cho con cái, nghe nói là nếu nỗ lực cũng đỡ hơn quê nhà, các cháu còn đi học. ba mấy nhỏ bệnh chẳng làm gì kiếm ra tiền.
- Thôi được, bà cứ nghỉ ở đây, chiếc áo Pylajacket, các em đã lập biên bản rồi, chúng tôi phải giữ làm chứng từ để báo cáo lên trên.
Sơn bước đến kéo hộc tủ, bỏ vào, bà giáo Vân nước mắt lưng tròng.
- Thưa ông, gia sản bây giờ chỉ còn cái áo đó, tôi mua hết cả túi tiền tôi có được, nếu không thông cảm cho, làm sao tôi có vốn bán mua để sống nơi này, đừng nói chi gửi về cho con!
- Lệnh trên đã vậy, không thể trả lại được cô à, Cô cũng thông cảm cho.
Tiếng kẻng hết giờ làm việc để chuẩn bị cho bửa cơm chiều vang lên, Rất xin lỗi cô. Cô đợi ở đây.
Buổi chiều Thành phố Sài Gòn vẫn còn náo nhiệt, quán xá vẫn thường lệ, hàng quán vẫn mở, những người bán buôn trên phố vẫn bình yên, chỉ có bà là lo lắng, ngày mai tiền vốn đâu để tiếp tục với tháng ngày ở Sài Gòn quá xa lạ này, nhà chú em tạm tá túc cũng lần lửa chạy ăn, chứ đâu khá giả gì, Mọi suy nghĩ của bà gói gọn trong mấy chữ: “làm sao và tiền đâu”.
Chiếc xe SS 50 xoáy nòng đang bon trên đường bỗng nhẹ ga, ghé vào quán chè trên đường Võ Di Nguy, Phú Nhuận Sơn lên lề và dừng hẳn, bà giáo Vân lại hoang mang, không hiểu tại sao?
- Mời cô vào uống nước hay ăn chè.
- Thôi, cảm ơn, tôi không quen ngồi quán xá.
- Cô cứ bình tĩnh, em là Sơn đây, cô vào đây em nói chuyện.
- Bà giáo Vân trong bụng mừng thầm
Bà chủ quán vồn vả:
- Chào ông Sơn trưởng phường, mẹ ông vào thăm con hả?
- Không chị à, đây là cô giáo cũ vào thăm. Chị cho tôi hai ly chè đậu đen nhé.
Bây giờ trạng thái lo âu không còn nữa, rủi may có thể đổi chiều trong tích tắc, bà mạnh dạn như sắp được may mắn, bà thầm cảm ơn trời đất còn giun ruỗi, biết đâu học trò xưa của mình? Ông bà ta quả không sai: Biết đâu trong rủi có cái may, biết đâu.
Quả như dự đoán, Sơn kéo ghế mời cô ngồi:
- Thưa cô, Khi nãy trong cơ quan em đã ngờ ngợ là cô nhưng em hơi lạnh lùng vì ở nơi đó dẫu thân sơ đều như vậy, cô phạm tội anh em đã lập biên bản, em trưởng đơn vị đã biết, nếu em tha cho thì không thể, xin lỗi cô lần nữa, làm việc phải như vậy. Bây giờ, ở nơi này em vẫn là đứa học trò ngoan của cô như ngày nào. Cộ đừng ngại, thời gian quá xa rồi. Khi ra phố em trọ học trung học, em vẫn nhớ hình ảnh của cô, mỗi lần chủ nhật đạp xe về thăm nhà, em vẫn bắt gặp hình ảnh cô. Khi vào Sài Gòn, vừa đi học vừa làm đủ thứ việc để kiếm sống và học tập, nên ít có dịp về quê.
Chữ ký của cô em vẫn nhớ đừng nói chi tên họ cô, Sơn nói tiếp.
- Cô uống nước đi, em biết là cô có thể trách em, nhưng lòng em chân thật vậy.
Như người thầy gặp lại trò xưa, bà giáo quên luôn là người mới vừa ra từ phường công an, bà ôn tồn như người mẹ,
- Cô cảm ơn em, đã còn nhìn cô là người dạy em thuở ấu thơ, bây giờ ở quê hình như đã không được như vậy, em à. Các em đôi lúc có suy nghĩ khác.
- Em nghĩ mỗi người một khác cô à, có thể cô quên, nhưng em thì nhớ, không nhớ ơn cô sao được, ngày cô đi dạy lúc nào cô cũng đem theo cặp cây đan len và mấy búp len trong giỏ, lúc rảnh cô đang thoăn thoắt mà không cần nhìn, vẫn quan sát chúng em làm bài, các em thành người đàng hoàng cũng từ các thầy cô chỉ dạy từ khi tấm bé. Em nhắc lại kỷ niệm tuyệt với em cho cô nhớ.
Bà giáo hân hoan và nói, với cô hơn 17 năm cô đứng lớp, vả lại đã hơn 20 năm rồi còn gì, làm sao cô nhớ các em được, lúc các em còn bé tí, bây giờ hình dáng thay đổi, các em là ông nọ bà kia, chỉ có học trò nhớ thầy cô.
- Dạ, một ngày mùa đông, em mặc chiếc áo cụt tay phong phanh, năm ấy lạnh quá, cô tặng em chiếc áo len, cổ trái tim màu xám chính tay cô đan cho em khi cô kết xong tại lớp, em cảm động vô cùng, từ đó, cha mẹ em bao giờ cũng xem cô như người ân nhân. Khi em học trong Sài Gòn em còn kể với các bạn, và em tự hào về cô giáo cũ dạy lớp hai, và không ngờ cô và em được gặp nhau tại xứ người. Mọi chuyện xin cô bỏ qua, em sẽ viết thư về cho cha mẹ em, kể lại chuyện này.
- Cảm ơn em, hóa ra em là con Chú Quỳ, ở xóm trong. Cô nhớ rồi, bà Vân rất xúc động, chút nghẹn ngào trong huyết quản bởi lòng chân thành của cậu học trò cách đây đã bao nhiêu năm cô cũng chẳng rõ, em rất chăm chỉ và có trách nhiệm với lớp, với bạn, thời ấy đã là phó lớp.
Đã gần vài tiếng đồng hồ trôi qua, cuộc trò chuyên chừng như cón dài, nhưng Sơn gọi tính tiền và xin cô gửi lại tiền cô đã mua chiếc áo, Bà giáo Vân nghẹn lời chưa biết nói sao, Sơn đã lên tiếng:
- Bây giờ em làm ra tiền, còn cô và gia đình hoàn cảnh hơi khó, em xin cô đừng ngại, đây là tấm lòng của học trò cũ, chỉ vậy thôi cô à, có dịp em sẽ còn gặp cô, mời cô. Bây giờ em phải về cơ quan.
Chiếc xe Honda 67 bon bon chạy trên đường về nhà trọ của bà giáo, ánh đèn điện rực sáng, người mưu sinh buổi tối vẫn bình yên lầm lũi công việc áo cơm của mình, Thành phố này luôn náo nhiệt vậy, Từ sau ngày thống nhất đây là lần đầu bà ngồi lại trên chiếc gắn máy chạy trên đất Sài Gòn.
Cả đêm hôm ấy bà không ngủ được, thao thức và trằn trọc, cuộc gặp gỡ lạ thường, khi tiếng rao của cháu bán bánh mì sớm “ Bánh mì nóng giòn” làm bà thức dậy chuẩn bị cho ngày mới.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 11 tháng 10 năm 2021