Ra khỏi khúc ngoặt, Roland phanh hơi đột ngột. Anh cảm thấy trong hai bàn tay nắm cần lái và cột sống mình cái khối bảy trăm năm mươi tấn rung lên nặng nề.
- Cậu ở lại với chúng tớ tối nay chứ? - Luciano hỏi.
Roland hạ dần xuống chiếc cần lái đang làm giảm đi sức mạnh của cỗ máy xe lửa.
- Tớ muốn lắm, nhưng...
- Ả xinh không?
- Bậy, mẹ tớ đấy.
- Tớ tưởng bà ấy chẳng bao giờ rời khỏi Lausanne?
- Khi tớ ngủ lại ở Zurich, thỉnh thoảng bà cụ có đến thăm.
- Hạ nữa xuống!...
Đà trượt của con tàu chậm lại trong tiếng kêu ken két nhè nhẹ. Bàn tay vẫn gắn chặt với cần lái, Roland tự nhiên thấy trên bề mặt bê tông sân ga càng lúc càng ngổn ngang những xe đẩy, bọc hàng và những nhóm hành khách, đoàn tàu càng vào ga, hàng ngũ của họ càng ken chặt hơn vào nhau.
- Họ làm sao thế kia?
- Ai?
- Họ cứ há hốc mồm ra kìa?
Bây giờ cỗ đầu máy đang cách những cọc chèn một trăm mét. Lạ lùng là tất cả ánh mắt của những người dưới ke đều kinh hoàng hướng vào Roland và Luciano.
Một cái nhìn lướt nhanh, kèm theo sau đó là một nét nhăn nhó ghê tởm đông cứng lại trên khuôn mặt, ngay cả khi cỗ đầu máy đã lướt qua.
- Này, - Luciano lo lắng, - tớ có xốt cà chua trên trán hay cái gì thế?
- Còn tớ? - Roland hỏi.
Con tàu lăn mười cây số một giờ khi nó đi vào bên dưới tấm mái bằng kính, nó những chùm người đang chen hai thích cánh đứng canh trước hành lý của họ.
- Đoàn tàu số 27 Genève - Zurich đang vào ga. Mọi người hãy đứng xa các ke. - Giọng một người đàn ông lên bổng xuống trầm, tiếng rung rè của nó được mười cái loa mà âm thanh đan chồng chéo lên nhau đẩy cho đi xa.
Roland thấy một bà phốp pháp mặc váy màu xanh lá cây thả chiếc ví xuống đất, không cúi nhặt mà chỉ ngón tay vào anh rồi đưa bàn tay lên và bộ điệu sợ hãi che nửa dưới mặt bà.
- Cứt? Anh chửi thề, khó chịu. - Thế là cái nghĩa lý gì?
Đâu đâu cũng có cùng bộ điệu kinh ngạc như nhau ấy. Và cũng có một cái gì khác nữa đủ làm cho hai người lái tàu hốt hoảng. Chỗ nào đoàn tàu đi qua, chỗ ấy không gian trở nên vắng lặng. Cảnh chen chúc ở sân ga thường tiết ra thứ tiếng ồn ào riêng biệt của nó: tiếng kim loại, tiếng va đập, tiếng râm ran, tiếng la gọi. Nhưng lúc này, chẳng có gì hết. Chỉ là sự im lặng kinh hoàng và những con mắt mở thao láo.
- Dừng…?
Roland kéo phanh. Đầu máy chạm lướt vào mỏm các cọc chèn. Luciano cắt điện. Trên ke, không một ai nhúc nhích. Hai nhân viên thì thầm bàn bạc với nhau. Người thấp hơn chạy về phía văn phòng trưởng ga. Người kia, Roland biết lơ mơ vì đã có gặp, leo các bậc thang lên đầu máy, bước vào buồng lái. Lúng túng, người đó chẳng nói chẳng rằng, hết quan sát Luciano lại quan sát Roland.
Rồi hắng giọng.
- Các anh tha cái ấy ở đâu về thế?
- Cái gì, cái ấy là cái gì? - Roland văng ra, gây gổ.
- Sao, cái ấy là cái gì ấy ư? - Người nhân viên ngạc nhiên.
- Này, - Luciano gầm lên. - Đây không phải là phù thuỷ nhé? Tôi không thích chơi trò đánh đố.
- Các anh hãy theo tôi!
Trên sân ke, không một ai động đậy. Người ta chỉ nghe thấy tiếng phì phò khe khẽ của một đầu máy hơi nước cổ lỗ đang khậm khịch ở trên một nhánh đường cụt. Nhưng nhún người một cái, Luciano và Roland đã ở trên mặt sân nhựa. Chỉ khi đến trước cỗ đầu máy của họ - mà họ âu yếm đặt cho cái tên Marguerite - họ mới hiểu.
Trên tấm bàn bằng thép đằng mũi đầu máy, như được một nhà trang trí ma quái nâng niu đặt vào, có một cái cẳng đàn ông bị xén cụt ở ngang bẹn. Khó khăn lắm, người ta mới nhìn thấy một thoáng màu gỉ sắt làm ố bẩn mặt hàng títxuy thẫm màu của chiếc quần, tại chỗ xương hông đã bị chặt đứt. Lẩn thẩn, Roland thoáng nghĩ, đây là một cái cẳng sang trọng. Có lẽ do chất da sang trọng của chiếc giày đen và chất lụa của chiếc bít tất hợp với màu quần chăng? Nhìn kỹ hơn, anh còn thấy một dòng máu nhỏ chảy xuống chiếc bít tất, lan ra giày, loang thành một mảng nâu nhạt ở trên mặt thép tấm bàn chắn.
Lúc đó cả Roland lẫn các nhân chứng khác đều không thể ngờ được rằng cái mảnh đó lại sắp túa tràn ra nhiều lục địa với một tốc độ nhanh kinh người. Để biến thành một cuộc tắm máu.
ĐOẠN MỞ
Tiến >>
Nguồn: TVE-4U
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 17 tháng 5 năm 2021