Lúc đó tôi hãy còn nhỏ, trong nhà tôi luôn luôn giành là người nhận thơ từ chú đưa thơ mỗi sáng. Một hôm có lá thư tên rất lạ: Nguyễn Thị Mộng Hoa. Tôi ngạc nhiên lắm, không biết là ai. Đang phân vân thì chị giúp việc đã canh ở đó tự lúc nào chạy lên chụp lá thư nói “Của tau!”. Uả tên chị là Khế sao lại thành Mộng Hoa? Nhưng chị không để cho tôi thắc mắc, dí vào tay tôi cục kẹo dừa, thế là tôi không cần hỏi nữa. Không ai trong nhà tôi tên Mộng Hoa cả nên đưa chị cũng không sao.
Kể từ đó, khoảng hai ba tuần lại có thư của một người con trai tên Toàn nào đó mà địa chỉ từ hộp thư KBC gởi cho Mộng Hoa. Tôi biết ngay là chị Khế nên tự nhiên cất đưa lại chị.
Mấy tháng sau, một hôm trước nhà tôi có anh lính vai mang ba lô, chiến bào còn dính đầy bụi đường xa hỏi muốn gặp cô Mộng Hoa. Anh đưa lá thư của chị Khế gởi, nói anh là Toàn người ở trong thơ muốn gặp chị của em. Anh tưởng tôi là em chị Mộng Hoa. May anh găp tôi là người biết chuyện, nên chạy vào báo chị tin vui là anh Toàn gởi thơ cho chị bấy lâu nay đang ở trước cửa muốn gặp. Chị Khế thất kinh hồn vía, chân tay run rẩy dặn tôi ra nói anh Toàn chị Mộng Hoa mới dọn nhà đi học xa rồi, chưa về. Tôi không hiểu tại sao nhưng cũng nghe lời chị ra nói đúng như vậy. Tội nghiệp anh Toàn hỏi có biết chị Mộng Hoa đi đâu? Anh là lính từ chiến trường về phép chỉ mấy bữa, muốn găp người con gái lâu nay vẫn thư từ liên lạc với anh. Tôi được dặn nên một mực nói không biết. Anh Toàn đành thất vọng xốc ba lô đi.
Khi tôi trở vào thì thấy chị ngồi nước mắt tuôn rơi. Nãy giờ núp trong nhà nhìn ra đã thấy anh Toàn nằn nì hỏi, chịu không nổi nên chỉ biết khóc.
Chị Khế mấy lâu nay liên lạc với anh Toàn qua mục thư tín “Anh Tiền Tuyến- Em Hậu Phương”.
Nguyên gia đình chị vì thời thế hoàn cảnh gia đình túng quẩn, chị phải đi làm người giúp việc, nhưng là một người văn hay chữ tốt. Nghe nói chị đã học lên bậc trung học rồi, nên tham gia viết thư ủy lạo những người lính chiến phương xa. Chị nghĩ rằng chỉ liên lạc thư từ cho những người lính có niềm vui nơi chiến trường, không hề nghĩ đến ngày người lính đó theo địa chỉ trong thư tìm về để gặp người em gái hậu phương mấy lâu nay đã viết thư hỏi han, an ủi anh.
Chị Khế đời nào dám ra nhận chị là người làm trong nhà tôi. Trong trái tim anh lính chiến tên Toàn, Mộng Hoa, người em gái hậu phương của anh là một cô nữ sinh Thành Nội cơ mà!
Mấy tuần sau đó chị Khế thẩn thờ như người mất hồn. Tôi gặp chị ngồi lấy mấy cái thơ cũ của anh Toàn ra đọc, rồi lại tấm tức.
Từ hôm đó, không còn cánh thư nào đề tên Nguyễn Thị Mộng Hoa gởi về nhà tôi nữa. Không lâu sau chị Khế cũng xin thôi việc và đi đâu không ai biết.
Sau này biết chuyện, mạ tôi trách tôi sao không cho mạ hay, mạ sẽ đứng ra chu toàn cho chị, bởi vì mạ cũng thương chị Khế lắm, như con cháu.
Riêng tôi, dù bao nhiêu năm trôi, hình ảnh chị Khế, người em gái hậu phương Nguyễn Thị Mộng Hoa ngồi đọc lại những cánh thư cũ cuả người anh tiền tuyến tênToàn đó và nước mắt tuôn trào luôn hằn sâu trong trí nhớ,
Không biết bây giờ chị đang ở đâu. Cầu mong chị có một cuộc đời an lành và hạnh phúc, chị Nguyễn Thị Mộng Hoa.
./.
ThaiNC
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 7 năm 2020