Khi tôi lập gia đình, người yêu tôi đã có hai cháu trai gái 8 tuổi và 10 tuổi, đời sống trên xứ người như vậy là hạnh phúc lắm rồi, tôi quyết định không sanh con và xem hai cháu như con của mình, đúng như rằng mình thương cháu thì hai cháu thương mình tình cảm chú cháu cũng giống như cha con, vài năm sau bà xả có việc về VN thăm cha bị bịnh nhà chỉ còn 3 chú cháu, buổi cơm chiều xong mình thường ôm hai cháu hai bên và nói.... Chú thương 2 con lắm chú muốn được nghe các con kêu chú là cha có được không?
Hai cháu nép đầu vào lồng ngực tôi có vẽ mắc cỡ, tôi nhắc lại câu nói lần nữa thì cháu gái ( em ) nói...!
Chú kêu anh hai kêu trước đi rồi con kêu!
Anh hai cũng nói... chú kêu em kêu trước đi rồi con kêu!
Đợi một chút không cháu nào chịu nói tôi cuối xuống hôn hai cháu, hai cháu cũng hôn lên má tôi!
Suốt tuần lễ chuyện này cứ lập đi lập lại cho đến ngày mẹ cháu trở lại Hoa Kỳ thì mọi chuyện trôi vào lãng quên. Đến bây giờ hai cháu đã thành tài và sang tiểu bang khác lập nghiệp, tình cảm chú cháu vẫn sâu đậm, các cháu vẫn liên lạc với mẹ để hỏi thăm chú và nhưng ngày lễ lộc hay Tết nhứt những món quà chất chứa đầy yêu thương luôn được gởi đến cho mình không một lần quên, Cho đến hôm nay mình tuy chưa một lần hạnh phúc được nghe hai tiếng Cha Ơi trìu mến, nhưng vẫn cảm nhận được tình phụ tử cao quý biết đường nào, bài viết này xin gởi đến những ai ít quan tâm đến cha mẹ, và hãy nhớ rằng người cha sau không có công sinh thì có công dưỡng và cha ruột hay chú gì thì cũng phải một lòng thương mến kính trọng như nhau!
Tình Cha
Cái nắng hầm hập của buổi trưa hè oi bức và mùi tanh nồng của dòng sông Sai Gon cũng không ngăn được bước chân của đám trẻ con đang vui đùa chạy nhảy trên đám sình bùn, cùng với tiếng cười nói thơ ngây đã làm huyên náo cả một dòng sông.
Hương, Hoa và Hồng là 3 đứa bạn thân thiết, tuy tuổi đời chỉ lên 8, lên 10 nhưng chúng sớm trưởng thành và có y thức hơn so với đám bạn cùng trang lứa, chúng đã biết cảm nhận được nổi nhọc nhằn vất vả hằn trên gương mặt đen sạm ướt đẫm mồ hôi của cha suốt ngày phải oằn mình dưới sức nặng của chiếc xe đạp chở đầy những chai nhựa Nylon mang đến chủ vựa cân bán để rồi nhanh chóng trở về nhà để kịp ăn bửa cơm tối với vợ con!
Không hẹn mà gặp, sáng chúa nhật nào chúng cũng gặp nhau nơi bờ sông đen ngòm hôi thối, vác trên vai bao bố tời tay cầm cái kẹp sắt ( dùng để gắp than củi trong bếp ). Chúng lội bì bỏm trên dòng nước đen kịt mắt dán vào những bao rác trôi lềnh bềnh, những lon bia của thực khách quăng xuống nước cũng không qua được cặp mắt sáng quắc của chúng.Đến chiều tối thì em nào cũng một bao đầy cứng trên vai, dù gì đi nữa chúng cũng thực sự góp phần cải thiện cuộc sống khó khăn của gia đình. Lúc đầu cha mẹ chúng cũng có la rầy họ muốn cho con mình chú tâm vào học tập, nhưng về sau thấy không ảnh hưởng gì trong học kỳ họ cũng cho qua!
Đêm nay Hương trằn trọc hoài không ngủ được nhắm mắt lại là con búp bê tóc vàng óng ánh cùng gương mặt xinh đẹp mà cha đã hứa mua tặng cho em hiện ra nhìn em mĩm cười, em sẻ là cô bé nhà nghèo hạnh phúc nhất trong xóm, rồi đây các bạn sẻ đến nhà em thật đông dù chỉ được vuốt nhẹ mái tóc con búp bê bấy nhiêu đó thôi cũng là hạnh phúc lắm rồi, tiếng gà gáy canh ba cũng là lúc em chìm dần vào giấc ngủ miệng mĩm cười với ngấn lệ trên mi!
Hôm sau, em thức dậy sớm tung tăng trên đường lòng như mở hội, giờ nầy các bạn còn yên giấc chắc chắn em sẻ thu nhặt được nhiều hơn, dừng lại trên cầu em thấy bóng mình soi trong nước dòng sông hiền hoà con nước lững lờ trôi, hàng cây ven sông đong đưa theo từng cơn gió nhẹ, từng giọt sương khuya còn đọng trên cành lá nằm phơi mình dưới ánh nắng long lanh, xa xa những chú chim non tập tành bay lượn, theo chân mẹ tung cánh vút lên bầu trời xanh cất tiếng hót líu lo như chào đón ánh bình minh của một ngày tươi đẹp.
Bổng em bắt gặp một vật trôi theo dòng nước sau đó mắc kẹt lại dưới nhánh cây sát chân cầu, thì ra đó là con búp bê bận chiếc áo đầm màu xanh cột hai bím tóc bằng chiếc nơ màu hồng, đúng là con búp bê trong mộng đây mà. Không kịp suy nghĩ, em chạy nhanh xuống bờ dốc thoai thoải hy vọng nắm giữ được trước khi dòng nước cuốn trôi, một tay nắm giữ thành cầu em trườn người ra để nắm bắt nhưng khoảng cách còn chừng 1m nữa mới chụp được búp bê, không chút ngần ngại em phóng mình xuống sông chụp ngay món đồ yêu thích rồi bước vội lên bờ, nhưng em bị hụt chân và chìm dần xuống nước, hoảng hốt em hét to lên CỨU....CỨU....! thì đã bi uống một ngụm nước sông và dòng nước cuốn em trôi ra xa thật nhanh, em dẫy dụa đạp mạnh đôi chân cố ngoi đầu lên lần nữa, hình ảnh vài người đi lượm bao nylon trên bờ đã mờ dần đầu óc em bắt đầu mụ mẩm mắt hoa lên đôi tai lùng bùng gần như rơi vào trạng thái vô thức, trong cơn thập tử nhứt sinh em cố chiến đấu để giành lại sự sống, còn chút sức tàn em đạp mạnh đôi chân ngoi đầu lên mặt nước để kịp nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của người cha thân yêu và bàn tay ai đó đã nhấc em lên khỏi mặt nước lạnh buốt, em ngất đi nhưng bàn tay vẫn còn nắm chặt con búp bê vào lòng.
Căn nhà lá ọp ẹp của chú thím Hai nằm dưới cây cầu Bông, Đa Kao ( cách trường nữ sinh trung học Lê văn Duyệt 500m ) thường ngày vắng như chùa bà đanh không người lui tới sao hôm nay huyên náo khác thường, trước sân được dựng lên một tấm bạt che nắng người đứng chật như nêm. Một bóng đèn tuýp được bắt lên sáng trưng càng kích thích sự tò mò cho người qua lại, vào bên trong căn nhà trống hoắc từ trước đến sau những đồ gia dụng dùng để sinh hoạt trong gia đình được coi là phí phạm chỉ trừ chiếc giường tre và chiếc võng vải dù đặt gần cái bếp than là được xem có giá trị. Trước bàn thờ một cổ quan tài nằm lạnh lẻo trên đặt nải chuối xanh và vài cây nhang được đốt lên để sưởi ấm linh hồn người quá cố, thím Hai đầu đội khăn tang ngồi xụp xuống đất đôi mắt lạc thần hai tay ôm tấm di ảnh chồng nước mắt dàn dụa trên gương mặt hằn sâu nét thương đau, tiếng khóc kể ai oán nỉ non làm người đến thăm ai cũng chạnh lòng, Ngoài cổng có tiếng ồn ào đám đông vẹt ra nhường một lối đi cho đám thanh niên mang 2 chiếc bàn tròn, bình trà ly tách của những người hàng xóm tốt bụng sai con cháu khiêng qua, các em nhanh chóng sắp xếp vào vì trí thích hợp xong lễ phép mời các cô bác cao tuổi ngồi vào bàn châm nước cho họ xong từ giả lui ra. Đời sống của những người lao động nơi đây quanh năm vất vả, họ là những người chân lắm tay bùn, đi nhặt từng miếng ve chai, bao bịch Nylon nhưng họ đến với nhau bằng cả tấm lòng, tình nghĩa xóm làng là như thế đấy!
Bác tư Hoàng Thuấn là vị khách mời đặc biệt hôm nay đồng thời cũng là dại ân nhân của gia đình thím Hai vì đã có công cứu cháu Hương thoát khỏi bàn tay tử thần, mọi người đứng khoanh tay im lặng chăm chú nhìn bác, nhấp một ngụm trà bác Hoàng Thuấn từ tốn kể!
Sáng Chúa nhật tôi đang ngồi câu trên chiếc ghe mộc cạnh chân cầu, bỗng nghe tiếng là cầu cứu của bà con trên bờ nhìn chịch xuống sông thì mèn ơi...., tôi thấy chú Hai một tay xốc nách con Hương tay kia bơi riết vô bờ, còn chừng 300m thì chú Hai đuối sức, có lúc 2 cha con bị chìm trong nước....!
Có tiếng xì xào trong đám đông, một thanh niên đứng phía sau lên tiếng..!
Cứu người như cứu lữa mà chú Tư!
Bác Tư nhìn quanh như hiểu được tâm trạng nôn nóng của mọi người, bác đáp!
Tôi biết cứu một mạng người còn hơn cất 5, 7 kiểng chùa, ác cái là cái máy kohler tôi giật dây mấy lần mà nó không nổ, tôi lật đật phóng xuống sông bơi sống bơi chết về phía chú Hai!
Một giọng nói vui cất lên!
Chắc bu zi bác Hoàng Thuấn ngủm củ tỏi dồi!
Có tiếng cười khúc khích của đám trẻ, bác Tư rít hơi thuốc thật mạnh chậm rải đáp!
Khi tui nắm được chú Hai thì chú gần ngất đi rồi, tôi ráng sức đưa 2 cha con chú vô bờ nhưng sức nặng của họ làm tôi bơi rất chậm, chỉ còn khoảng 50m nhưng cánh tay tôi dường như tê cứng không còn quạt nước được nữa, tôi đuối sức rồi bà con ơi......!
Mọi người nín thở chờ đợi, bầu không khí tang tóc bao trùm căn nhà nhỏ có tiếng khóc thút thít cùng tiếng khịch mủi, từng giọt lệ nóng lặng lẻ rơi trên những gương mặt nhăn nheo, họ linh cảm có điều không may sẻ xảy ra cho gia đình nghèo khổ bất hạnh nầy bác Tư nói tiếp!
Chắc chú Hai đã thấy điều không ổn, chú thều thào vào tai tôi!
Xin cứu con gái tôi, xin cứu....... con tôi!
Nói dứt lời chú dùng hết sức tàn đạp mạnh vào lưng đẫy tôi vọt lên phía trước rồi từ từ chìm xuống, như trút được tảng đá tôi hít mạnh cho không khí căng đầy lồng ngực bơi xiết vào bờ, còn chục mét nữa thì đã có hai nhân viên cứu hộ của thành phố Saigon đã kịp lúc nhấc cháu Hương ra khỏi tay tôi, lúc đó tôi còn tỉnh táo để nhìn thấy cháu Hương đã ngất lịm nhưng trên tay vẫn còn nắm chặt con búp bê tóc vàng!
Một bác cao niên ngồi cạnh bác Tư khẻ khàng hỏi?
Làm thế nào đưa được chú Hai về đây?
Xế chiều cùng ngày, người dân phát hiện ra xác chú Hai trôi tấp vào một bải lau sậy gần bến đò Thủ Thiêm theo giấy tờ tìm được trên xác nạn nhân nhà chức trách đã mời thím Hai đến làm thủ tục nhận xác chú Hai về, bác dừng lại lấy khăn tay ra lau nước mắt quay mặt về phía thím Hai cất giọng ngẹn ngào!
Xin lồi thím Hai, tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi,!
Mọi người lặng lẻ ra về không ai ngăn được cảm xúc trong lòng, họ thầm kính phục nghĩa cử cao đẹp của chú Hai, nếu gặp hoàn cảnh tương tự như vậy họ cũng làm thế!
Thím Hai bước lên cầu thang bệnh viện lòng vui mừng vì sắp gặp lại con gái thương yêu, ngày hôm qua thím có đến thăm nhưng cháu còn hôn mê chưa tỉnh, bác sỉ nói sức khỏe cháu đã ổn định, chỉ cần nghĩ ngơi vài hôm sẻ được cho về nhà, thím đành ngậm ngùi quay bước để về lo việc mà chay cho chú Hai!
Thím nhẹ tay vặn chốt cửa, cô y tá đang cho Hương uống thuốc gật đầu chào rồi cáo từ đi ra, thím Hai lao đến ôm chặt con vào lòng, hai mẹ con đầm đìa nước mắt, Hương hỏi mẹ!
Mẹ ơi sao ba không đi với mẹ vào thăm con?
Thím Hai nghe chừng như có hàng ngàn mủi kim châm chích vào tim, nén cơn đau thím nói!
Con ơi gần đến ngày lể người ta đi chợ mua sắm thức ăn và quà cáp nhiều lắm, những nhà hàng nằm sát bờ sông thường là nơi người giàu tổ chức tiệc tùng ăn nhậu, họ uống bia lon rất nhiều vì thế ba con phải đi nhặt bao nylon trong thùng rác sau đó đi men theo bờ sông nhặt những lon bia vì thế ba con về nhà rất muộn nên mẹ phải đi một mình!
Hương lòn tay vào gối lấy ra con búp bê khoe với mẹ!
Mẹ ơi con có em rồi, mẹ nói với ba không cần mua cho con nửa, ngày mai ba mẹ vào viện đón con về cả nhà xum họp ăn cơm cho vui nhe mẹ?
Vén mái tóc cho con chi dịu dàng hôn lên trán con nói nhỏ!
Con ngoan ngoản ngủ cho thật khỏe, để mẹ về nói lại với ba con!
Hương từ từ nhắm mắt, chi cuối xuống hôn con lần nửa rồi ra về
Cơn mưa chiều bắt đầu nặng hạt, một cơn gió mạnh thổi qua thím Hai rùng mình có ro trong chiếc áo mỏng manh sờn rách, hồi chuông giáo đường âm vang buồn bả nghe như tiếng kinh cầu khóc cho một người đã Vĩnh viễn đi xa, nhanh bước vào con phố nhỏ thân quen, thím Hai dừng chân dưới một hiên nhà qua khung cửa một thiếu phụ bồng con ngồi trên võng đong đưa hát ru con, tiếng khóc của trẻ thơ làm thím Hai đau xót trong lòng, thím cảm thấy tủi thân cho những mảnh đời bất hạnh, làm lụng quanh năm nhưng cái nghèo cũng không chịu buông tha, người thiếu phụ cất tiếng ru giọng ai oán nảo lòng......!
Ầu ơ, gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại...... rau răm ở lại chịu lời đắng cay!
Thím Hai đã hiểu ra tất cả, thím lấy tay lau nhanh dòng nước mắt, trước mặt thím là một khoảng tối mênh mông, thím Hai lầm lũi bước!
Để rồi sáng mai đây thím sẻ quỳ trước vọng linh chú Hai thành tâm cầu nguyện cho dù bất cứ giá nào thím cũng phải nuôi nấng cho con ăn học thành tài để xứng đáng với sự hy sinh cao cả mà chú Hai đã dành cho con và khi tiếng chim hót líu lo trên cành chào đón ánh bình minh cũng là lúc một đám tang nghèo sẻ âm thầm diễn ra trong bãi tha ma hoang vắng, nơi một người vừa xuôi tay nằm xuống để trở về với cát bụi hư vô!
.
Nguồn: FB Truyện Ngắn Hải Ngoại
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 20 tháng 6 năm 2021