Mỹ Trinh

Rừng Ca

Anh mang gió xuân về từ đỉnh núi
Rừng xôn xao thức dậy đón mùa thơ
Em hứng mùa xuân từ thuở dại khờ
Ngàn lá biếc chồi xanh lên hy vọng

Mài mực làm thơ ghép đầy khoảng trống
Đã mấy hôm rạo rực chữ dồn đầy
Trăng đi tới đi lui đòi ve vẩy
Chữ ngập ngừng ngồi đứng ở bên hiên

Không phải mây xanh không phải gió hiền
mà anh gọi rừng ơi con suối ngọt
Ngày ra đi có đàn chim xanh hót
Bản tình ca cây cỏ biết nói cười

Anh xa nhé bình yên rừng đưa lối
Dập hận thù cháy bỏng ở trong nhau
Em gói mùa xuân đầy đủ sắc màu
Cất huyền thoại có trăng sao làm chứng

Mỹ Trinh

Được bạn: vdn 11.5.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Rừng Ca"